← Ch.046 | Ch.048 → |
Mấy ngày nay, chuyện Quý tiểu thư nhà Hình bộ thượng thư tham gia yến hội sinh nhật của tiểu thư Trịnh gia nhưng lại che mặt rời đi trước thời gian từ từ truyền ra. Nghe nói là bị Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ ức hiếp, Quý tiểu thư bị làm nhục không chịu nổi mới không thể không rời đi. Nghe thấy lời đồn đãi đó, Tiết U Nhiễm rất là ủy khuất. Rõ ràng là Trưởng công chúa và Lạc Thấm Nhi cũng tham gia. Vì sao hết lần này tới lần khác chỉ nói một mình nàng không đúng?
Sau khi Tiết Kỳ Văn nghe xong Tiết U Nhiễm tức giận bất bình, cười trả lời một câu: "Ác danh của Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ há là người ngoài có thể so?"
"Ca, nhìn huynh sao giống như có chút vui sướng khi người gặp họa nhỉ?" Tiết U Nhiễm ở trong lòng không ngừng mắng ca ca mình có người thương liền quên muội muội.
"Đây không phải là kết quả muội muốn sao? Nói không chừng Trưởng công chúa và Lạc gia tiểu thư đang cảm kích muội vì muội giúp hai nàng ấy gánh tiếng xấu. Sau đó muội còn có thể có thêm hai khăn tay chi giao (bạn thân) quyền đại thế lớn, đây là một chuyện vô cùng tốt không phải sao?" Có mất tất có được, Tiết Kỳ Văn thử an ủi Tiết U Nhiễm.
"Khăn tay chi giao? Trưởng công chúa thì không cần nói, sớm muộn gì cũng là người trong nhà. Lạc Thấm Nhi? Quên đi, xin miễn cho kẻ bất tài. Chung quy ta vẫn cảm thấy ta và nàng không phải là người một đường, cũng không thể nào trở thành tri kỷ." Nhắc tới Lạc Thấm Nhi, tâm tư của Tiết U Nhiễm một hồi hoảng hốt. Có gia thế hiển hách như vậy, Lạc Thấm Nhi nhận được phú quý làm người ta hâm mộ nhưng không cách nào sánh bằng, nhưng cũng sẽ mất đi rất nhiều điều trân quý. Nàng và Lạc Thấm Nhi đã được định sẵn sẽ chỉ là người dưng. Cho dù lần trước ở Trịnh gia Lạc Thấm Nhi đã gián tiếp giúp nàng nhưng nàng vẫn né tránh Lạc Thấm Nhi. Vừa nghĩ tới tâm kế và thủ đoạn của Lạc Thấm Nhi, cho dù không phải là địch cũng vạn vạn không làm được bằng hữu tri kỷ.
"Lạc tiểu thư người không tệ, chẳng qua là tính tình của muội..." Tiết Kỳ Văn lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
Cái gì không tệ? Chờ sau này huynh thấy được thủ đoạn của người nọ, huynh trở lại nói với ta rằng nàng ta không tệ, hừ! Bĩu môi về phía bóng lưng của Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm âm thầm oán thầm nói.
Không biết có phải là cố ý hay không, đã có một khoảng thời gian Tần Trạch Dật không xuất hiện ở Tiết Vương phủ. Mấy ngày nay Tiết Tâm Lam cũng bắt đầu không ra cửa trước không bước cửa sau, làm oán phụ khuê phòng. Ít đi hai người này ở trước mắt lắc lư, Tiết U Nhiễm tất nhiên là mừng rỡ vì được thanh tịnh. Chỉ có điều, nhìn Mạc tiểu Hầu gia vừa vào cửa vẫn không nói câu nào trước mặt, Tiết U Nhiễm mơ hồ có loại dự cảm xấu.
Mạc Thần Viễn vẫn cho rằng mình chẳng qua chỉ là tò mò về Tiết U Nhiễm mà thôi. Trước khi chưa trở về Tuyên thành, Thái tử biểu ca không ít lần nhắc tới Tiết U Nhiễm điêu ngoa ương ngạnh với hắn. Không cách nào tránh khỏi ấn tượng ban đầu giữu vai trò chủ đạo khiến cho hắn vẫn không có nhiều hảo cảm với Tiết U Nhiễm. Vậy mà, lần vô tình gặp được ở bên ngoài tẩm cung của cô kia, lại làm cho hắn cảm thấy hứng thú với Tiết U Nhiễm. Vốn là vì tránh Tần Thi Y mới không lộ diện, lại ngoài ý muốn thấy được một màn kịch vui.
Ta nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Hắn tin tưởng Tiết U Nhiễm trong lúc vô tình nhìn thấy mới đúng là chân thật nhất. Bởi vì tò mò muốn tìm tòi nghiền ngẫm xem vì sao Tiết U Nhiễm và lời đồn đãi lại khác biệt như vậy, hắn bắt đầu để ý đến Tiết U Nhiễm. Một khi Tiết U Nhiễm xuất hiện, tầm mắt của hắn luôn sẽ lập tức khóa vào trên người nàng. Vì để cho nàng không thể không nhìn hắn, hắn thậm chí còn lợi dụng Tần Thi Y tìm Tiết U Nhiễm gây phiền toái để hiển lộ sự hiện hữu của mình.
Hắn cũng không cảm thấy tâm tình như vậy là có cái gì không đúng, cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi. Nhưng là hôm nay, Thái tử biểu ca nói với hắn rằng muốn gả Tiết U Nhiễm cho Sở Lăng Húc để lôi kéo Sở gia. Lúc nghe thấy tin này, có một khắc tim của hắn gần như là ngừng đập, trấn định mà hắn vẫn đem làm kiêu ngạo từ trước đến nay trong khoảnh khắc sụp đổ.
Kỳ Văn đã từng cảnh cáo hắn không cần gây thêm rắc rối, hắn vẫn lơ đễnh. Trong lòng hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác, giữa hắn và U Nhiễm thủy chung cách một Thái tử biểu ca. Tình cảm của Thái tử biểu ca với U Nhiễm sợ là tự bản thân Thái tử biểu ca cũng không làm rõ được. Rõ ràng là trên miệng không ngừng nói ghét Tiết U Nhiễm, nhưng qua nhiều năm như vậy nữ tử mà Thái tử biểu ca nhắc đến nhiều nhất với hắn cũng là Tiết U Nhiễm. Vị trí của U Nhiễm ở trong lòng Thái tử biểu ca thật sự là một chút cũng không có sao? Hắn không tin. Nhưng là có một chuyện hắn tin chắc không nghi ngờ: đối với Thái tử biểu ca mà nói, chính là một Tiết U Nhiễm cũng không là cái gì so với cái vị trí kia.
Hắn thừa nhận hắn thật sự chỉ tò mò về Tiết U Nhiễm, ccũng chỉ là tò mò mà thôi. Nhưng mà hắn quên, tò mò rồi cũng sẽ nghiện. Đợi đến khi phát hiện mình không cẩn thận bước vào quá sâu, thì đã sớm không cách nào rút chân ra. Nghe được Tiết U Nhiễm phải gả cho người khác, vì sao tim của hắn lại đau lại không cam lòng như vậy?
Trong lòng biết hắn không nên tới Tiết Vương phủ, nhưng làm thế nào cũng không nhịn xuống được ý niệm muốn lập tức nhìn thấy Tiết U Nhiễm. Không liên quan đến đúng sai, chỉ làm theo trái tim. Lúc này đứng ở trước mặt Tiết U Nhiễm, nhìn U Nhiễm vẻ mặt nghi ngờ, hắn lại không nói được một câu nào. Tâm tình quá phức tạp làm hắn không thể nào nói đến, cũng không cách nào nói ra khỏi miệng. Hắn không muốn nàng gả cho người khác, nhưng trong lòng lại biết rõ hắn không có bất kỳ lập trường nào mà nói ra những lời này. Hắn tò mò cuối cùng lại bao lấy tim của hắn...
"Tiểu Hầu gia có chuyện gì sao?" Tiết U Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới Mạc Thần Viễn sẽ một mình tới Tiết Vương phủ. Nhìn Mạc Thần Viễn không nói một lời đứng ở trước mặt mình, xác định sau lưng Mạc Thần Viễn cũng không có Tần Trạch Dật đi theo, Tiết U Nhiễm không thể không mở miệng trước. Có phải là Mạc Thần Viễn tìm nhầm người hay không? Ca ca nhà nàng không có ở nơi này mà! Nếu như muốn thương thảo chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không phải là nên đi tìm Tiết Kỳ Văn sao? Đứng ở Quận chúa các của nàng là có mưu đồ gì?
Mạc Thần Viễn không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Tiết U Nhiễm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Mạc Thần Viễn không nói lời nào, Tiết U Nhiễm cũng không tiện đuổi người. Không để ý tới Mạc Thần Viễn nữa, tự mình nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.
Mạc Thần Viễn từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói gì. Sau nửa canh giờ, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạc Thần Viễn, Tiết U Nhiễm hoàn toàn không biết là xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, mùng bốn tháng bảy. Mạc Thần Viễn lại lần nữa đến Tiết Vương phủ. Vẫn như cũ không nói lời nào, chẳng qua chỉ là biến đứng thành ngồi.
Tiết U Nhiễm hỏi nhiều lần nhưng vẫn không lấy được câu trả lời, cũng liền mặc kệ Mạc Thần Viễn. Dù sao Tư Nguyệt và Tề Phong đều ở đây, không được tính là cô nam quả nữa ở chung một phòng.
Một lúc lâu sau, Mạc Thần Viễn đứng lên. Phất ống tay áo, lướt nhanh rời đi.
Tiết U Nhiễm và Tư Nguyệt bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Trong mắt Tề Phong chợt lóe lên suy nghĩ sâu xa rồi nhanh chóng biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, Mạc Thần Viễn đều sẽ đúng giờ xuất hiện của Quận chúa các của Tiết U Nhiễm. Mỗi lần tới đều chỉ yên lặng ngồi, yên lặng nhìn. Tiết U Nhiễm chỉ cho rằng Mạc Thần Viễn tới đây là giúp Tần Trạch Dật giám thị nàng, nên vẫn hành động như ngày thường.
Dĩ nhiên, sau khi nhận được tin tức Tề Phong đưa tới thì Tiết Kỳ Văn ở ngày thứ ba và ngày thứ tư cũng đều sẽ xuất hiện ở Quận chúa các. Chẳng qua là Mạc Thần Viễn cũng không có bất kỳ cử động nào, nên Tiết Kỳ Văn cũng không tiện nói gì, chỉ đành phải buộc lòng ngồi cùng Mạc Thần Viễn.
Ngày mùng sáu tháng bảy ban đêm Sở Lăng Húc xuất hiện ở Quận chúa các. Mạc Thần Viễn là kình địch, hắn đã sớm đoán được. Sau khi nghe được người của Hàn Tinh các bẩm báo, hắn vốn định tới luôn vào ngày đầu tiên. Chẳng qua là vừa bước ra khỏi cửa lớn Sở gia, hắn lại quay về. Hắn tin tưởng U Nhiễm, cho nên hắn không cần thiết phải kinh hãi lớn như thế. Nhưng là, nhưng là, Mạc Thần Viễn vậy mà lại liên tục bốn ngày liền đều đến tìm U Nhiễm? Sở Lăng Húc tự nhận mình không phải là người nhỏ mọn, nhưng cũng không có cách nào rộng lượng như thế. Vì vậy, Sở Lăng Húc cũng không tiếp tục nhẫn nữa xuất hiện ở trước mặt Tiết U Nhiễm.
"Sở ngốc tử? Sao chàng lại tới đây?" Thấy Sở Lăng Húc đứng ngoài cửa sổ, trong lòng Tiết U Nhiễm không tránh khỏi mang theo chút vui mừng.
Vui mừng trong mắt U U lọt vào trong mắt Sở Lăng Húc, lập tức trấn an trái tim hắn. Hắn tin tưởng cho dù Mạc Thần Viễn làm cái gì U U cũng sẽ không lung lay, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn đến xác định một chút. Từ khi nào, Các chủ Hàn Tinh các lãnh khốc lạnh như băng cũng trở nên lo được lo mất như vậy? Nếu như bị thuộc hạ của hắn thấy, chắc chắn sẽ bị giật mình kinh hãi đây!
"Không cho phép không nói lời nào. Mấy ngày nay ta bị Mạc Thần Viễn dọa sợ. Cả ngày không làm gì tới đây nhìn ta chằm chằm, thật đúng là huynh đệ tốt của Tần Trạch Dật." Tức giận nhìn Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm nhỏ giọng oán giận nói.
"Giúp Thái tử nhìn nàng chằm chằm?" Mấy ngày nay U U đối đãi với Mạc Thần Viễn dị thường như vậy? Sở Lăng Húc chợt phát hiện hắn lo lắng hoàn toàn là lo bò trắng răng.
"Đúng vậy a, Tần Trạch Dật thì khá hơn chút dạo này không có xuất hiện. Bây giờ đổi thành Mạc Thần Viễn. Không chừng một ngày kia Tần Trạch Dật đột nhiên lại tới, sau đó Mạc Thần Viễn nên làm gì thì làm cái đó." Tiết U Nhiễm thành thật nói ra cái nhìn trong lòng. Bây giờ Tần Trạch Dật nhất định là chán ghét nàng đến cực điểm, cho nên mới phải ẩn núp không lộ diện.
"U U không phát hiện được Mạc Tiểu Hầu gia có cái gì dị thường sao?" Mặc dù không muốn nhắc nhở U Nhiễm rằng Mạc Thần Viễn có ý đồ khác, nhưng là trước không làm tốt chuẩn bị đề phòng, sau khó bảo đảm được U U sẽ không bị thua thiệt.
"Dị thường? Suy nghĩ của Mạc Tiểu Hầu gia há là ta một tiểu nữ tử có thể suy đoán? Ta cũng không muốn tốn tâm tư dùng trên người hắn, sẽ rất mệt." Tiết U Nhiễm chưa bao giờ nghĩ đến sẽ tiếp xúc nhiều với Mạc Thần Viễn. Mạc Thần Viễn Tể tướng sau này, chọc hắn tương đương với rước lấy phiền toái. Quan trọng hơn là, nàng biết phu nhân sau này của Mạc Thần Viễn là người như thế nào. Nàng không muốn cùng Mạc Thần Viễn xé rách da mặt, tránh cho sau này gặp mặt sẽ lúng túng.
"Tốt. U U không muốn đi suy đoán thì không cần suy đoán. Bất kể Mạc Tiểu Hầu gia đến tìm nàng là vì Thái tử hay vì những việc khác, cứ thuận theo tự nhiên là được. Nàng không tránh được thì cũng không cần tránh, nên tới dù sao cũng sẽ tới, nên đi tự nhiên sẽ đi." Cách cửa sổ xoa xoa đầu Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc dịu dàng giao phó nói. U U không muốn tốn tâm tư thì không cần tốn, mọi chuyện đều có hắn ở.
"Sở ngốc tử, vì sao chúng ta nhất định phải cách cửa sổ nói chuyện với nhau? Không sợ bị người khác phát hiện sao?" Nhìn xung quanh một lần, Tiết U Nhiễm cảnh giác nói.
"Không sợ, có Tề Phong ở. Hơn nữa ta cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy." Trên mặt Sở Lăng Húc tràn đầy chắc chắn mà tự tin, chợt cúi đầu hỏi, "Có muốn bay hay không?"
"Muốn!" Cặp mắt chờ đợi nhìn Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm trả lời không chút chậm trễ.
Khẽ cười một tiếng, kéo lấy cánh tay của U U. Dùng nội lực, Sở Lăng Húc lần nữa mang theo Tiết U Nhiễm bay tới giữa không trung Tiết Vương phủ.
Ở chỗ tối Tề Phong rất là bất đắc dĩ. SaoTiểu Quận chúa lại thích bay như vậy? Tuy nói Sở công tử thâm sâu khó dò, nhưng luôn bay cao như vậy cũng rất dễ dàng gặp chuyện không may. Nghĩ như vậy Tề Phong không dám có chút lơi lỏng, ra một dấu tay cho ám vệ ý bảo tăng cường đề phòng.
← Ch. 046 | Ch. 048 → |