Vay nóng Tima

Truyện:Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn - Chương 14

Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn
Hiện có 73 chương (chưa hoàn)
Chương 14
Trời ơi đất hỡi
0.00
(0 votes)


Chương (1-73 )

Siêu sale Lazada


Đồng Mẫn Mẫn còn đang ngây người, bất chợt, một đạo ánh sáng hướng nàng đánh tới rồi bị hất văng. Nam tử đã đứng chắn trước mặt nàng.

"Phản xạ thật nhanh!" Tưởng Viễn Ninh cười khẽ, nheo mắt nguy hiểm nhìn nam tử.

Đám nhền nhện sau khi ăn xong mẹ chúng thì tản ra, mở một vòng cung lớn vây lấy ba người Đồng Mẫn Mẫn bên trong. Sở Hoài Thu đã thoát được trói buộc mau chóng chạy đến chỗ Đồng Mẫn Mẫn, và tất nhiên là.. sau lưng nam tử.

Đồng Mẫn Mẫn liếc mắt khinh thường:"Sư phụ đứng đây làm gì, muốn đứng thì lên đằng trước mà đứng."

"Ta đâu có ngốc đến vậy, đã có vị huynh đài đây ra mặt trượng nghĩa, ta cũng không dại gì mà đi tranh đoạt hào quang." Sở Hoài Thu nghiêm túc nhìn nam tử, nói:"Huynh đài, ngay cả tiểu quỷ đáng ghét này mà ngươi còn rộng lòng bảo vệ được, thế thì người thiện lương phúc hậu như ta, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ mặc làm ngơ đâu ha?"

Đồng Mẫn Mẫn tặc lưỡi:"Sư phụ, da mặt của người càng lúc càng dày." Vậy nên mới có thể dễ dàng nói ra những lời này mà không biết xấu hổ.

"Quá khen! Đều là học ở con mà ra!" Ngụ ý, ta phải mặt dày thì mới sống với ngươi được.

Đồng Mẫn Mẫn không cho là đúng:"Hừ, ta mặt dày vẫn hơn ai đó mặt trắng."

"Ngươi nói ai mặt trắng hả? Đồ ranh con không phân biệt phải trái!"

"Phải trái con không phân biệt được, nhưng ít ra thì con biết, người có thể mặc bộ đồ tình thú này tung ta tung tăng chạy khắp nơi, xem ra thần kinh cũng không được bình thường cho mấy."

"Ngươi tưởng ta thích mặt nó lắm hả? Ta đây là bị ép buộc, là bị ép buộc đó hiểu chưa?"

"Thôi thôi! Đừng có ngụy biện che đậy bản chất thật của mình làm gì, nó đã phơi bày rành rành trước mắt ra rồi!"

"Ngươi.."

Nam tử xoa xoa thái dương, đau đầu liếc nhìn hai thầy trò vẫn còn cãi nhau chí chóe đằng sau lưng. Thật giống như đang ôm lấy phiền toái vào người.

"Ha! Ha haa hahh.. !!" Tưởng Viễn Ninh đột nhiên ôm bụng cười lớn. Hai thầy trò Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu nghi hoặc quay sang nhìn hắn, riêng nam tử thì hơi khép mắt cảnh giác.

"Thú vị, thật thú vị!" Tưởng Viễn Ninh cười, một đôi mắt hoa đào chăm chú nhìn nàng:"Tên của ngươi là gì?"

Hỏi ai vậy? Đồng Mẫn Mẫn nhìn quanh. Ở đây ngoại trừ nàng, Sở Hoài Thu và nam tử ra, còn có rất nhiều con nhền nhện đang bò lung tung giăng lưới, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng là hướng về phía nàng, vậy chắc là hỏi nàng rồi. Đồng Mẫn Mẫn dùng một phần ba tư duy của người bình thường nghĩ.

Đồng Mẫn Mẫn gãi đầu, nhếch miệng cười ngố:"Thật chẳng dám giấu gì các hạ, tên của tiểu nữ cũng tầm thường thôi, nói ra chỉ sợ bị chê cười."

"Thì cứ nói thử xem nào!" Tưởng Viễn Ninh bắt đầu thấy hứng thú với bé con này rồi.

"Nha, này là ngươi muốn nghe đó nha! Ta đây chỉ là liều mình bồi quân tử thôi." Nàng nói, sắc mặt dị thường nghiêm túc, chậm rãi phun ra từng lời:"Tên của ta là.." Chỉ tay lên trời:"Trên có Ngọc Hoàng đại đế" hướng tay xuống đất:"Dưới có Diêm Vương lão gia" phất mạnh tay ngang người:"Đầu làng cưới xóm bà con ai ai cũng biết, luận về độ ăn hại không ai bì được ta." Chống eo tạo dáng, tự tin móc ngón cái hướng mình giới thiệu, cao giọng nói:"Tên của ta chính là, Trời Ơi Đất Hỡi!!!!"

Sở Hoài thu bật ngã ngửa. Nam tử triệt để ngốc lăng. Tưởng Viễn Ninh chết đứng như trời chồng.

Hay! Hay cho một cái Trời Ơi Đất Hỡi! Đủ hại não!!

"Phụt!! Ha ha haahh!!!" Lần này Tưởng Viễn Ninh còn cười thái quá hơn lần trước, vô cùng mất hình tượng vỗ đùi "Bộp bộp", cười đến chảy cả nước mắt.

Không ngờ bé con này lại đáng yêu như vậy, thật muốn đem nàng theo cùng, chí ít trong thời gian sắp tới cũng không lo sẽ nhàm chán. Đáng tiếc, tình huống hiện tại không cho phép hắn làm như vậy.

Tưởng Viễn Ninh thu lại ý cười, môi mỏng con lên, một đôi con ngươi chưa từng rời đi nàng.

"Bé con, ta sẽ nhớ ngươi! Nhất định sẽ có một ngày, ngươi trở thành của ta!"

Trước ánh mắt rực sáng của Tưởng Viễn Ninh, Đồng Mẫn Mẫn rùng mình. Nàng chưa có quên phong tục của tộc nhền nhện là gì đâu nha! Ôi, hết mẹ rồi lại đến con! Ai cũng hăm he ăn thịt nàng là thế nào?

Đồng Mẫn Mẫn vội xua tay:"Ta gầy lắm, chỉ có da bọc xương. Ngươi thích thì có thể tìm sư phụ ta, vừa trắng trẻo lại vừa mập mạp, đem đi hầm canh tẩm bổ thì hết xẩy."

Sở Hoài Thu trợn mắt. Tiểu quỷ chết tiệt, lại chuyền bóng hiểm cho y nữa rồi!

"Ngươi nghĩ, ngươi có thể dễ dàng đi như vậy sao?"

Thanh âm trầm ấm từ tính chợt vang lên, một luồng kình phong nhắm thẳng hướng Tưởng Viễn Ninh đánh tới. Nam tử nâng mắt, bạch y phiêu dật phối với gương mặt tao nhã lạnh lùng, dưới ánh trăng mông lung huyền ảo càng tăng thêm mấy phần trong trẻo thánh khiết.

Tưởng Viễn Ninh nhảy giật lùi về phía sau, cười nhạt. Hắn đương nhiên biết, lấy tu vi hiện tại của hắn vẫn chưa thể nào là đối thủ của người trước mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

Trong miệng lẩm bẩm một tràng đạo chú, đám nhền nhện đang bò tứ táng bỗng nhiên dừng lại, đứng cố định ở một điểm, thân sau nổi lên một chấm vàng nhỏ rồi từ từ lan rộng ra khắp cơ thể, kéo dài xuống dưới chân, tiếp tục truyền đi kết nối với những con nhện khác. Chẳng mấy chốc, căn phòng rực sáng lên.

Tưởng Viễn Ninh hài lòng nhìn phù đồ mà hắn đã cho đám nhền nhện tạo ra nhân lúc mọi người phân tâm, mị mị mắt nhìn nam tử, cười quỷ dị.

"Đường ta muốn đi, ai cũng không thể cản bước, ngay cả ngươi cũng không thể."

Đám nhền nhện điên cuồng rít lên một tiếng, tròng mắt đục ngầu dần tan rã, toàn thân như bị đục khoét hàng ngàn cái lỗ phát ra tia sáng chói mắt, cơ thể hóa thành bụi cát hòa vào ánh sáng.

Tầng tầng trận pháp lơ lửng trong không trung, Tưởng Viễn Ninh vươn tay du nhập chúng lại thành một, ánh mắt vì cái gì đó chợt động nhưng ngay lập tức liền lắng xuống, không chút do dự, hắn vươn tay đánh về phía nam tử.

Cuồng phong gió lốc nổi lên, nam tử đưa tay về phía trước cản nó, vẻ mặt như cũ lạnh nhạt, chỉ có đôi mày hơi nhíu lại tiếc lộ y đối với thứ này cũng không phải là thản nhiên.

Còn về hai thầy trò Đồng Mẫn Mẫn thì.. Nói ra thì thật xấu hổ! Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Công lực không đủ, sức chống chịu va chạm không cao, bị gió lốc cuống bay đi, khó khăn lắm mới chụp được vào cạnh cửa mà bám trụ lại, thân thể như hai miếng vải bay phần phật trong gió. (Khi được phỏng vấn về những kỉ niệm khó quên nhất, hai thầy trò đều đồng ý chọn đây làm tiêu biểu. Hỏi về tâm trạng của hai người lúc đó sao? Ha ha, chỉ một câu thôi. Thật là khóc không ra nước mắt mà! TvT--)

Trận pháp đột ngột biến đổi, từ vòng tròn dị quang, những tia sáng thoạt nhìn như những sợi dây leo vươn ra, lao về phía nam tử quấn chặt y lại. Bị thứ này đeo bám, cho dù là người có công lực cường đại, cũng nhất thời khó lòng mà thoát được. Nó không chỉ có tác dụng phong ấn linh lực, đồng thời còn hút cạn sinh khí của đối phương, bào mòn thân thể của người đó cho đến khi chỉ còn là một bộ xương khô.

Tưởng Viễn Ninh nhếch miệng, nhìn nam tử bó tay thúc thủ cười đến vạn phần âm trầm. Thật không uổng công hắn hi sinh tộc nhân của mình, nếu làm vậy mà có thể đổi được mạng của nam tử, thì cho dù có bắt hắn hi sinh nhiều hơn nữa, hắn cũng cảm thấy xứng đáng.

Những chiếc gai nhọn từ bên trong sợi dây leo trồi lên, cắm phập vào cơ thể của nam tử, bắt đầu siết chặt lại, tham lam đói khát hút lấy máu y, không chừa một đường sống nào. Nam tử nhíu mày, vẫn lặng im như không, có vẻ như đang suy tính gì đó. Bên kia Tưởng Viễn Ninh đã tiến đến gần Đồng Mẫn Mẫn, cúi xuống nâng cằm nàng lên.

Đồng Mẫn Mẫn ngơ ngác, phong ba chợt nổi rồi chợt tan, đến nhanh đi nhanh khiến nàng không tài nào thích ứng kịp. Sở Hoài Thu thì đã bị thổi bay dính vào vách tường đằng xa, chỉ duy nàng là bám trụ được đến cuối cùng. Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trước mặt liền thình lình xuất hiện một bóng người.

Tía má ơi! Tà đã thắng chánh, băng sơn huynh đài đã thua rồi sao? Vậy tiếp theo, là đến lượt nàng bị mần gỏi hả?

Tưởng Viễn Ninh mỉm cười, thu hết một màn run như cầy sấy của Đồng Mẫn Mẫn vào mắt, ngón tay băng lãnh khẽ chạm vào má nàng, dọc theo sườn mặt vẽ lại những đường nét tinh tế. Này là mày liễu, rèm mi như chiếc quạt xếp khẽ uốn cong, con ngươi như ánh trăng màu bạc hút hồn, ẩn chứa thứ ma lực khiến người ta mê đắm. Vuốt dọc xuống sóng mũi, chạm vào đôi môi đầy đặn mọng nước, .. chậm rãi như đang phác họa một bức tranh trong tâm mình, cho đến khi chạm vào mảnh vải che đi một nửa gương mặt của nàng thì dừng lại.

Sở Hoài Thu thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng đứng dậy vung một roi, muốn mượn lực của nó kéo Đồng Mẫn Mẫn về. Nhưng roi chưa chạm vào người nàng thì đã bị một bàn tay khác nắm chặt, ánh mắt tà tà lóe lệ quang sáng lạnh. Tưởng Viễn Ninh không chút do dự vận lực phá nát trường tiên, đánh văng Sở Hoài Thu.

Hắc khí tụ tập trong bàn tay hắn nảy động, sát niệm nổi lên khó lòng thu hồi, bản chất hung tàn thích giết chóc đã ăn sâu trong máu thịt của hắn, môi mỏng cong lên quỷ dị. Giết!!!

"Ngươi nếu dám làm hại sư phụ ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!"

Cổ tay đột ngột bị nắm chặt, nghe thấy giọng nói sắc bén của nàng, Tưởng Viễn Ninh liễm mắt nhìn xuống. Ánh mắt bé con đã thay đổi, trở nên phi thường mạnh mẽ cho thấy nàng có bao nhiêu nghiêm túc với lời vừa rồi. Không sai, nếu Sở Hoài Thu thật sự xảy ra bất trắc gì, nàng thề là sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt.

Tưởng Viễn Ninh cười, đưa tay chạm vào băng vải của nàng, thấp giọng ôn nhu thì thầm bên tai, tay cũng không nhàn rỗi chậm rãi tháo từng vòng vải ra.

"Bé con, từ lúc ta được sinh ra đến giờ, ngươi là nữ nhân đầu tiên sau mẫu thân mà ta từng chạm qua. Nghe nói, mẫu thân có thể hoàn hảo sinh ra ta, tất cả đều là nhờ vào công lao của ngươi." Tưởng Viễn Ninh khẽ cười, môi chạm vào vành tai khéo léo của Đồng Mẫn Mẫn, ngữ điệu trầm thấp đầy mê hoặc:"Ngươi thật đặc biệt. Ta có thể tồn tại đều là nhờ ngươi. Ngươi là duy nhất. Là người duy nhất mà ta muốn nuốt trọn không bỏ sót phần nào."

Mảnh vải rơi xuống, giọng điệu ám ách không che giấu sự nguy hiểm vốn có của nó. Đồng Mẫn Mẫn cứng đờ như tượng đá. Biết ngay mà, nói câu trước câu sau một hồi lại quay vòng về vấn đề, nên xào hay nên hấp nàng. Đúng là không thể dùng lí lẽ thông thường nói với mấy tên biến thái được mà. OTL

"Thật xinh đẹp!" Tưởng Viễn Ninh tán thưởng, say mê vuốt lên vết chàm nửa bên gương mặt ngày thường bị che đi của nàng.

Những đường vân đen kéo dài từ mang tai nối với thái dương, phủ trùm chồng chéo lên nhau hệt như một cái mạng nhện tinh xảo, bao quanh con mắt như hồng ngọc của Đồng Mẫn Mẫn. Mà bên kia, con ngươi màu bạc không ngừng chớp động, thủy quang luân chuyển trong ánh mắt vô ngần.

Cực điểm yêu mị, cực điểm thanh khiết. Hai thái cực đối lập khiến lòng người điên cuồng. Tưởng Viễn Ninh không thể nghĩ ra bất kì từ nào để diễn tả nội tâm kích động của hắn. Muốn! Hắn muốn bé con này thuộc về riêng hắn!!

Phựt phựt.

Tưởng Viễn Ninh sực tỉnh từ si mê, thoáng chốc đã lấy lại tỉnh táo. Nếu hắn không lầm thì tiếng động vừa rồi..

Dây leo quấn quanh người nam tử nổ tung, mảnh vụn rơi lả tả trên nàng sàn, một thân bạch y sạch sẽ ban đầu nhiễm thượng máu, loang lổ vết rách. Ngước nhìn cánh tay còn giữ khuôn mặt Đồng Mẫn Mẫn của Tưởng viễn Ninh, nam tử phất tay tung chưởng. Tưởng Viễn Ninh phi người tránh đi chưởng lực, thoắt một cái đã đứng bên cạnh cửa sổ, cười nói.

"Lấy tình trạng hiện tại của ngươi, không thể làm gì được ta. Hôm nay chúng ta dừng ở đây, thời điểm gặp lại, ta cam đoan sẽ đem ngươi phân thành trăm mảnh."

Thế giới này chỉ tôn sùng kẻ mạnh, thứ hắn theo đuổi là sức mạnh tối thượng không ai có thể so bì. Nhất định sẽ có một ngày, hắn đem đôi mắt lạnh lùng ngạo nghễ của nam tử, giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Ánh mắt khẽ đảo sang Đồng Mẫn Mẫn đang chạy đến nâng Sở Hoài Thu dậy, khóe miệng câu lên, Tưởng Viễn Ninh vô thanh vô tức biến mất.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-73 )