Thỏa hiệp
← Ch.257 | Ch.259 → |
Dịch giả: sweetzarbie
Không không không, không phải...
Lạc đề rồi. Vấn đề ở đây là bọn họ đã đã bị "Thiên mệnh sao" giày vò đến sống dở c𝖍ế.ⓣ dở. Hiện tại bọn họ tưởng rằng nữ tu đã bị luộc đến ɱ●ê ɱ●🅰️●𝖓 rồi, có đâu lại lẳng lặng mở mắt, thậm chí còn hỏi bọn hắn có cần giúp đỡ hay không!
Giúp đỡ ư?
Có thể giúp được cái gì?
Trước mắt, bọn họ chỉ coi trọng chuyện cuốn "Thiên mệnh sao" này nên ngay lập tức, ⓠ𝖚·ỷ đầu to và 🍳*u*ỷ đầu nhỏ đều có thể dễ dàng đoán ra: Nữ tu này biết chữ!
Trong nháy mắt, 𝐪⛎_ỷ đầu to xúc động. Y không nén được mừng mà mở miệng: "Ngươi biết chữ! A... a.... a.... !" Âm thanh lúc đầu phấn khích nhưng ngay lập tức đã biến thành tiếng ư ử vì bị chặn lại. 𝐐ⓤ·ỷ đầu nhỏ vẻ mặt bình tĩnh, gần như ngay từ lúc զ𝖚-ỷ đầu to mở miệng thì gã đã giơ tay bịt chặt miệng y lại.
"Biết biết biết cái rắm! Không được nói!"
Ⴓu_ỷ đầu nhỏ sợ hãi đến cực điểm mà quay đầu lại nhìn Kiến Sầu chăm chăm, cả người hơi run run. Hiển nhiên sức sống của Kiến Sầu đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của gã.
Vì dù sao cũng từ cô đảo nhân gian đến, đã từng là "người" nên ⓠ𝐮●ỷ đầu nhỏ cũng có hiểu biết đối với 𝐭-𝖍-â-𝖓 t-𝒽-ể con người. Mặc dù gã biết xương thịt tu sĩ rất khó nấu, nhưng hầm ninh như vậy đã gần nửa đêm rồi mà lông tóc còn chưa suy suyển, thậm chí còn không thấy một chút gì đau đớn thì gã mới thấy đầu tiên.
Đôi mắt Kiến Sầu đang cũng nhìn lại gã. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chẳng giống tù nhân chút nào, thậm chí còn hơi vui vẻ khi nhìn thấy q·ц·ỷ đầu to trong một tình cảnh hoạt kê như vậy.
𝐐υ-ỷ đầu nhỏ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nữ tu này tuyệt đối không giống các tu sĩ từng gặp khi đi theo Chử phán quan trước đây. Thậm chí thị còn rất nguy hiểm!
Cái đầu to tướng của զυ*ỷ đầu to gần như bị đè bẹp dí trên bàn nhưng ⓠ⛎-ỷ đầu nhỏ cũng không muốn buông tay. Vì thế 🍳-𝐮-ỷ đầu to chỉ có thể kêu lên mấy tiếng ú ớ như ấm ức, bất mãn.
Q*𝖚*ỷ đầu nhỏ vẫn chằm chằm nhìn Kiến Sầu, ánh mắt càng có vẻ đề phòng, nghi kỵ hơn nữa.
Được rồi.
Nhìn ánh mắt này, Kiến Sầu biết xem ra không đùa chơi được. Tuy rằng mọi sự đã sẵn sàng nhưng thời cơ chưa tới.
🍳υ·ỷ đầu nhỏ thật là một người có đầu óc lanh lợi, tinh ranh, không những cẩn thận mà còn đa nghi, không bao giờ chịu tin một tên tù mà gã cho là có thù oán với gã.
Vì vậy, Kiến Sầu nhìn bâng quơ lên nóc nhà rách nát, trời đêm qua lỗ thủng không có lấy một chút ánh sao.
Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Nàng tự nhiên sa vào giới này, lại không biết đồng môn Nhai Sơn, đồng bạn trong hành trình ở ẩn giới Thanh Phong am và cả sư tôn Phù Đạo - lão ngoan đồng kia bây giờ ở đâu. Họ không biết hành tung của nàng... Hoặc cũng có thể họ cho rằng nàng đã c𝒽ế·🌴?
Nghĩ tới đây nàng bỗng nhiên hơi thẫn thờ. Vì vậy vẻ mặt cũng có chút biến đổi mà 𝐪⛎·ỷ đầu to và q𝖚.ỷ đầu nhỏ đều chẳng hiểu ra sao. Nàng liền thản nhiên cười nói: "Chắc là lúc này các ngươi không cần trợ giúp. Nhưng nếu ta còn chưa bị luộc chín thì lúc nào cần vẫn có thể kêu ta."
Câu sau là câu nói đùa nhưng không khiến người ta cười được.
𝐐𝖚·ỷ đầu nhỏ không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi thậm chí còn chột dạ đến nỗi các đầu ngón tay đều lạnh т_ê ✝️á_1.
Kiến Sầu nói xong liền nhắm mắt lại tựa hồ như muốn ngủ một giấc cho đẫy.
Vì vậy trong nhà trở nên yên tĩnh lạ lùng. Trừ tiếng nước sôi ùng ục trong vạc thì không còn tiếng gì khác. Ngọn đèn mờ ảo lung linh, chập chờn lay động trên bàn gỗ, bóng tối và ánh sáng ngả nghiêng chao đảo trên khuôn mặt của hai tên 🍳⛎●ỷ.
Đêm nay nhất định là một đêm gian nan.
Cả 𝐪ⓤ-ỷ đầu to lẫn զ.𝖚.ỷ đầu nhỏ từ nửa đêm cho đến sáng đều hầu như chẳng còn tâm trí đâu mà làm bất cứ chuyện gì. Quyển "Thiên mệnh sao" mở rộng trên bàn nhưng cả hai đều như bị đông lại, cả người cứng đờ ngồi cạnh bàn, khi thì nhìn nhau, khi thì nhìn sách, lúc lại nhìn Kiến Sầu.
Trên ác thổ Cực Vực, trời đêm nặng nề vô cùng âm lãnh khiến cho người ta rùng mình sởn gai ốc trong cơn tịch mịch.
Tảng sáng ngày hôm sau, một tia sáng trăng trắng từ đường chân trời từ từ nhô lên, chiếu vào bầu trời tràn ngập bụi cát vàng và sương mù đen trầm nặng, quyện thành một mảng sắc màu ảm đạm, u tối. Trên hoang nguyên vạn vạn dặm, cỏ thiên thời rập rờn dưới bầu trời dần dần hửng sáng. Trong thôn nhỏ tồi tàn sau núi, từng tốp tiểu q.⛎.ỷ lục tục rời khỏi nhà, gặp nhau í ới chào hỏi.
Kiến Sầu từ từ mở mắt.
Vài tia sáng len qua khe hở chiếu vào trong nhà, in vào mắt nàng vô vàn hạt bụi sáng li ti lơ lửng trong không khí. Trong khoảnh khắc, đôi mắt đen láy của nàng chợt lung linh rực rỡ như ngọc lưu ly.
𝐐-⛎-ỷ đầu to mắt quầng thâm đen vừa đang ngáp dài thì chợt đờ người ngơ ngẩn.
🍳-ⓤ-ỷ đầu nhỏ đã xếp lại hai quyển "Thiên mệnh sao". Lúc này gã đang cầm thanh trường kiếm dựa nghiêng bên cửa lên. Một tay giữ vỏ kiếm, tay kia nắm lấy chuôi, gã bặm miệng vận hết sức kéo ra. Như thép nguyên khối, vỏ kiếm không ngờ khít chặt với lưỡi kiếm, không tách ra được một chút.
"↪️♓ế·ⓣ tiệt!"
Ⴓ⛎●ỷ đầu nhỏ hầm hè chửi một tiếng, đôi mắt đỏ tràn đầy thất vọng. Từ lúc mê cây kiếm này cho đến lúc bỏ nữ tu vào vạc nấu, q●⛎●ỷ đầu nhỏ đã thử mở đi mở lại nhiều lần nhưng chưa bao giờ làm được. Giống như núi vàng núi bạc trước mắt mà tầng tầng xa cách, dù có cố đến thế nào chăng nữa cũng không sờ đến được. Không có gì khiến cho người ta vừa tức giận vừa tuyệt vọng hơn thế.
𝒬ц-ỷ đầu nhỏ tức giận đến nỗi ném thanh trường kiếm xuống đất, mắng: "Đồ mắc dịch!"
"Keng keng..."
Trường kiếm rớt xuống đất, lẫn vào tro bụi.
𝐐υ-ỷ đầu nhỏ cũng không thèm nhìn đến, chỉ quay đầu nói: "Hôm nay lại phải đi nha môn rồi. Đại đầu, chúng ta..."
𝒬_u_ỷ đầu nhỏ chợt im bặt.
Ⴓ·u·ỷ đầu to ngây ngốc nhìn về phía trước.
Phía trước là vạc nước to ẩn ẩn trong bóng tối chập choạng, lửa trong lò bên dưới vẫn còn cháy, nước trong vạc vẫn còn sôi.
Kiến Sầu cũng đang tựa vào chỗ mẻ trên miệng vạc nhìn 🍳⛎●ỷ đầu to. Nhưng khi զ⛎●ỷ đầu nhỏ nhìn tới thì Kiến Sầu cũng vừa quay đầu sang, đảo mắt về phía gã.
Bốn mắt nhìn nhau, đỏ quạch đối đen tuyền.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, thông minh, trong suốt, không hiểm ác, không thù hận, cũng chẳng có đau đớn mà mênh 𝖒·ô𝓃·ⓖ thăm thẳm như nước trong hồ.
Trong nháy mắt, 🍳-ⓤ-ỷ đầu nhỏ cảm thấy nếu lúc này thị yêu cầu gã thả thị ra, gã cũng nghe theo. Chỉ vừa mới nghĩ đến đây, ⓠ𝖚-ỷ đầu nhỏ đã sợ đến run run cả người.
"Không, không... Không được!"
Gã liền không chần chờ mà kéo tay զυ_ỷ đầu to vẫn còn ngây ngốc đi thẳng ra cửa.
"Sao vậy? Ngươi làm cái gì vậy?"
Ⴓu_ỷ đầu to quả thực vô cùng kinh ngạc, mặt mũi hốt hoảng đến buồn cười. Y bị ⓠ.u.ỷ đầu nhỏ lôi mạnh khiến cả người chao đảo mất thăng bằng.
"Rầm."
Trong nháy mắt, cửa đã đóng lại. Đinh đóng trên cánh cửa gỗ nứt nẻ bị chấn động mạnh đến nỗi lung lung lay lay muốn rớt xuống đất.
Q𝐮·ỷ đầu nhỏ chằm chằm nhìn cánh cửa đóng chặt, trán đổ mồ hôi lạnh.
Q*𝐮*ỷ đầu to vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại bị kéo tay lôi ra khỏi nhà.
"Phải đi hầu Chử phán thôi. Còn hai quyển "Thiên mệnh sao" chưa làm xong nên chúng ta tranh thủ đi sớm đi."
🍳_𝖚_ỷ đầu nhỏ không nói giải thích nhiều vì cảm thấy rất mất mặt.
"A..."
Q_⛎_ỷ đầu to tuy cảm thấy vô cùng kỳ quái nhưng trước giờ đều nghe lời q.ц.ỷ đầu nhỏ, không dám trái ý nên liền theo gã bước xuống bậc thềm.
Đi chưa được nửa đường, y chợt nhớ lại, không kiềm được hào hứng mà nói: "Phải rồi tiểu đầu, hồi nãy ngươi có thấy mắt của cô ta không? Đẹp quá à, giống như sao sáng mà chúng ta lúc còn sống đã từng ngắm qua."
Qⓤ-ỷ đầu nhỏ trong bụng buồn bực, căng thẳng, vuột miệng đáp: "Lộn xà lộn xộn, sao trăng cái gì, ngươi đã 🌜-𝒽ế-t mấy chục năm rồi còn ở đó mà lảm nhảm!"
"A..."
Ánh sáng trong mắt 𝐪_𝐮_ỷ đầu to vừa sáng liền trở nên mờ đi, ủ rủ, buồn bã. Y quay đầu nhìn căn nhà nhỏ đổ nát, miệng há to, do dự, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại làm thinh.
Lúc còn sống ở cô đảo nhân gian, bọn họ đều là cô nhi, không cha không mẹ nên xem nhau như huynh đệ. 𝒬.⛎.ỷ đầu to tính tình chất phác không biết gạt người. Vì vậy tất cả những chuyện lừa đảo, gạt gẫm đều do 🍳𝐮_ỷ đầu nhỏ bày đầu cả. 🍳.⛎.ỷ đầu to chỉ đứng sau làm theo lệnh mà thôi. Đã có thời bọn họ là hai tên lưu manh khét tiếng, ở trong thành ai thấy cũng sợ.
Có ai ngờ một năm nọ Đại Hạ mất mùa, nơi họ ở cũng không ngoại lệ. Nạn đói và dịch bệnh hoành hành trong thành, không ít người đã tự treo cổ trên cây hay trên xà nhà trong kho chứa. Bọn họ đều là người tham sống sợ ⓒ●𝖍●ế●т nên cuối cùng đã bị 🌜𝒽ế-𝖙 đói.
Vì vậy, cả hai người thực ra là dạng զυ.ỷ 𝒸-♓-ế-✝️ đói.
Sau đó đến đị_a 🅿️♓_ủ, 𝐪𝐮●ỷ đầu nhỏ vắt óc nghĩ cách luồn lách nên cuối cùng cũng kiếm được hai chức q_⛎_ỷ sai, làm thủ hạ cho Chử phán quan. Từ đó về sau, hai người tại đị_🔼 𝖕♓_ủ mới có thể an thân lập nghiệp được một chút.
Lẽ ra 🍳*𝐮*ỷ đầu to không nên chất vấn bất cứ quyết định nào của զц●ỷ đầu nhỏ.
Nhưng... Hồi nãy, lúc nhìn vào mắt của nữ tu, q-⛎-ỷ đầu to có một cảm giác khó nói nên lời. Đầu óc của y chậm chạp nên không cách gì giải thích được đó là cái gì. Chỉ tóm lại là không nên đem luộc cô ta.
Trong cả đị·🅰️ 🅿️·♓·ủ, ai ai cũng hy vọng tu ra т●hâ●n t𝖍●ể.
✞♓*â*𝖓 т*h*ể người sống thậm chí cả xương cốt đều là thứ đại bổ đối với 🍳.𝐮.ỷ tu. Vì đói khát đã lâu, vì muốn tăng tu vi và thậm chí muốn làm mọi cách để tu thành người khiến bọn chúng khó mà cưỡng lại sự hấp dẫn của cơ thể người sống đến nỗi chúng cũng không biết làm như vậy cuối cùng sẽ phải chịu những hậu quả gì.
Mạnh được yếu thua, điều đó thật không sai.
Nhưng hiện tại...
🍳υ·ỷ đầu to hơi bất an, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Y vẫn lặng lẽ đi sau 𝐪-ц-ỷ đầu nhỏ, dáng vẻ chất phác, ngu ngơ, vụng về và trung hậu.
Hai người đã đi ra khỏi thôn. Ở đầu thôn, bạch mao 𝐪𝖚·ỷ ghẹo họ: "Hôm qua kiếm được đồ ngon hả? Nhớ trả củi cho ta đó!"
𝐐u-ỷ đầu nhỏ liền lập tức khom lưng cúi đầu, khoát tay nói: "Nhất định, nhất định rồi."
Toàn thân bạch mao ⓠ*𝐮*ỷ màu trắng, cả đầu tóc cũng trắng, ở trên đầu bên phải có một cái sừng trâu. Nghe nói bởi vì hắn tu luyện công pháp của "Ngưu đầu tộc", một tộc trong mười đại 𝐪ц.ỷ tộc, nên mới mọc được một sừng như vậy. Một khi luyện ra hai cái thì có cơ hội được tuyển vào "Ngưu đầu tộc", trở thành tộc nhân của mười đại qu-ỷ tộc. Tiểu ⓠ𝐮*ỷ xung quanh có ai mà không hâm mộ hắn? 🍳_ⓤ_ỷ đầu to và զ.⛎.ỷ đầu nhỏ cũng vậy.
Bạch mao 𝐪.⛎.ỷ đồng thời cũng là kẻ giàu có nhất thôn, lại tốt bụng nên mới cho bọn họ mượn nhiều củi như vậy.
Từ biệt q●⛎●ỷ lông trắng, hai người đi trên hoang nguyên mênh 𝖒*ô𝓃*ℊ mà ngày hôm qua đã từng đi. Nhưng hôm nay họ không đi 𝐪υ*ỷ môn quan mà đến "Tiếp dẫn ty", cách ⓠ·⛎·ỷ môn quan mười tám dặm.
Chốn nha môn cũng giống như Cực Vực, ở "Tiếp dẫn ty" cũng toàn là một vùng hắc ảnh dày đặc, mơ hồ lẫn lộn.
Thế giới sau Ⴓ⛎-ỷ Môn quan không còn là một vùng hoang nguyên mà chính là đị·𝐚 🅿️·𝒽·ủ, một thành trì phồn hoa ẩn trong âm ảnh dày đặc.
Nha môn "Tiếp dẫn ty" ở ngay cạnh thành trì to lớn, cũng chìm trong một vùng tối âm u. Sương đen lớp lớp phảng phất lơ lửng trên một vùng đất rộng lớn.
Một cây cầu rộng lớn từ dưới đất nhô ra, vươn về phía vùng sương khói mờ ảo. Trên cầu có đủ loại qu·ỷ sai và q●𝐮●ỷ lại đi lại tấp nập. Có người có hai sừng trâu, có người mặt ngựa, có người mặc đồ đen, có người mặc đồ trắng, cũng có người trông không khác gì thường nhân, thậm chí là còn có phụ nữ xinh đẹp...
🍳𝖚*ỷ đầu to và 🍳𝐮.ỷ đầu to không thuộc loại ⓠ·υ·ỷ sai hay զ_⛎_ỷ lại xấu nhất, tuy vậy ở nơi này cũng chẳng có chút quyền thế nào.
Lúc cả hai người lên cầu thì chỉ có thể lặng lẽ đứng dựa vào thành cầu, mặt ủ mày chau nhìn người qua kẻ lại ở phía trước.
Lên cầu rồi thì trước mắt sẽ hiện ra một thế giới rộng mở. Một tòa nha môn xây bằng đá đen đứng sừng sững ở đầu bên kia cầu, nhưng trông không giống nha môn mà giống đạo quán hay chùa miếu hơn. Phía sau nha môn dường như còn có nhiều nhà cửa, đền đài khác nữa thoáng ẩn thoáng hiện trong âm ảnh mờ mờ ảo ảo.
Vào "Tiếp dẫn ty", đi qua một cái sân sạch sẽ thì vào nội đường.
Trong nội đường bày mười cái kỷ án thật dài tựa như đang có thi cử. Hơn mười mấy tên ⓠ.𝖚.ỷ lại đang gò mình chỉnh lý "Thiên mệnh sao" trong tay. Cảnh tượng khiến 🍳.⛎.ỷ đầu to và զ.𝐮.ỷ đầu nhỏ trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người.
Gần bên có một gã 🍳ⓤ*ỷ lại gầy gò khuyết một mắt. Con mắt đỏ của hắn đang đảo qua đảo lại thì thấy hai người bọn họ: "Các ngươi tới rồi. Mau tìm một chỗ trống mà ngồi xuống đi. Chử phán quan đang hối muốn 🌜𝖍ế·† đây!"
Q⛎·ỷ đầu to sững sờ không biết phải làm sao. Q●υ●ỷ đầu nhỏ đảo mắt nhìn quanh một vòng, suýt nữa hít vào một hơi thật sâu. Gã vội vàng hỏi: "Độc nhãn đại ca, đây... rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Trước kia có nhiệm vụ cũng không đến nỗi gấp như vậy mà.
"Ngươi còn chưa biết sao? Lưu phán quan của Thẩm Mệnh ty không biết 𝒸𝒽*ế*ⓣ như thế nào. Hiện giờ toàn bộ Thẩm Mệnh ty đều rối. Chuyện "Thiên Mệnh sao" tạm thời giao cho Chử phán quan và chúng ta thụ lý. Sự tình quan trọng như vậy, Chử phán không dám lơ là, bởi vậy tất cả mọi người mới bận bù đầu bù cổ."
🍳⛎_ỷ đầu nhỏ đâu phải là kẻ đần. Vừa nghe qua gã đã hiểu ngay, trong bụng thầm mắng.
Đây vốn không phải là việc của Chử phán quan. Chẳng qua chỉ là tạm thời phân công mà thôi nhưng đối với ngài mà nói thì lại vô cùng quan trọng: Đây chính là ý tứ của Tần Nghiễm vương điện bên kia, muốn Chử phán quan tiếp quản chuyện này. Nếu làm tốt, nói không chừng ngài cũng không cần phải phụ trách công việc "tiếp dẫn tân ⓠ⛎*ỷ" tẻ nhạt nữa mà sẽ chuyển sang làm "thẩm mệnh".
"Hèn chi nhiều người bận rộn như vậy..."
🍳·⛎·ỷ đầu nhỏ lầm bầm một câu, trong lòng bỗng nhiên lo lắng. Chuyện quan trọng như vậy, nếu hai người bọn họ làm việc không tốt thì e rằng cũng không chỉ đơn giản là bị mất chén cơm mà thôi. Lập tức, gã liền liếc nhìn tên độc nhãn.
Độc nhãn đầu tóc rối bù, cả người trùm một chiếc áo choàng đen của զц-ỷ lại nhăn nhúm bèo nhèo. Hắn nói vừa dứt câu thì lại cầm bút lên, chăm chú ghi ghi chép chép trên quyển "Thiên Mệnh sao".
🍳𝐮_ỷ đầu nhỏ nặn ra vẻ mặt tươi cười, dè dặt xáp lại, tay lật ra một trang "Thiên mệnh sao" chỉ vào một chữ được khoanh tròn mà hỏi: "Độc nhãn đại ca, hề hề, ta có chữ này không nhận ra, xin hỏi đây là chữ gì?"
"Không biết, không biết. Của ta còn làm chưa xong nữa đây, chừng nào xong sẽ xem giúp ngươi."
Độc nhãn bực mình phẩy phẩy tay, ý bảo cả hai tránh ra, đừng phiền đến hắn.
🍳⛎·ỷ đầu nhỏ nghẹn họng, hậm hực xoay người đi chỗ khác. Hừ, không thèm hỏi ngươi, tìm đại một người mà hỏi không được sao?
Gã bèn hướng về Bạch Vô Thường sắc mặt phờ phạc ở cạnh bên để hỏi. Nhưng gã còn chưa lại gần, tên mặt trắng đã lộ vẻ mỉa mai: "Chử phán muốn sáng sớm mai phải xong, không lần chần được! Muốn hỏi hả? Ta đây cũng chẳng có thời gian!"
Nói xong, Bạch Vô Thường cũng mặc kệ hai tên ⓠ·ⓤ·ỷ dốt nát.
𝒬●ц●ỷ đầu to và ⓠⓤ*ỷ đầu nhỏ cũng là thủ hạ dưới quyền Chử phán quan nhưng lại là hai tên vô dụng. Tuy 𝐪-⛎-ỷ đầu nhỏ lễ nghĩa chu toàn với mọi người nhưng không biết tại sao bọn họ hoàn toàn không biết chữ, cũng chẳng có ai tình nguyện dạy chữ cho. Than trời trách đất cũng vô dụng.
Sau một lúc tới tới lui lui, người nào cũng làm chưa xong việc của mình. Còn ai để ý đến bọn họ đây?
Độc nhãn sau lưng không có người để dựa dẫm, hơn nữa cũng không hẳn là chán ghét bọn họ nên nói chuyện mới khách sáo. Nhưng Bạch Vô Thường chính là xuất thân từ tộc Vô Thường, một trong mười đại 🍳●𝐮●ỷ tộc. Ai hắn cũng không sợ. Ngay cả Chử phán quan ngày thường cũng còn kiêng dè ba phần. Hắn lúc này châm chọc ⓠ-⛎-ỷ đầu to và զ𝖚.ỷ đầu nhỏ thì rõ là càng thêm không nể mặt bọn hắn.
🍳⛎●ỷ đầu nhỏ tức đến đỏ mặt, trong lòng tức tối nhưng chẳng làm gì được. Gã muốn xáng cho tên khốn kiếp này hai cái bạt tay nhưng lại biết người ta có lý thì còn có thể làm gì được?
Băn khoăn hhìn tới nhìn lui trong đại đường, ⓠ*⛎*ỷ đầu nhỏ liền hiểu rằng hiện giờ muốn tìm một người giúp đỡ hai huynh đệ bọn họ quả thực là chuyện không tưởng.
Có lẽ...
Khả năng duy nhất là...
🍳.υ.ỷ đầu nhỏ mắt sáng lên, đi thẳng về phía ⓠ·u·ỷ sai canh cửa ở ngoài nội đường. Đó là hai con q·𝐮·ỷ da đen cầm tam cổ xoa, miệng nhọn tai khỉ, cánh tay dài thòng khẳng khiu khô đét như hai cây củi.
"A, hôm nay lão Trương, Trương Thang có đến không? Sao ta lại không thấy y?"
Trong đị.𝐚 🅿️.𝖍.ủ, q𝐮●ỷ sai thấp hơn 🍳_⛎_ỷ lại một bậc. Tuy ⓠ●𝖚●ỷ đầu nhỏ bất tài, bị người ta xem thường, nhưng đối với tiểu ⓠ●u●ỷ sai nơi đây lời nói cũng còn có chút trọng lượng.
Tiểu 🍳●𝐮●ỷ sai chắp tay hồi đáp: "Tiểu nhân sáng sớm nay đã thấy y đến, nhưng chỉ một lát sau đã bị Chử phán quan kêu đi. Hình như là người Bát Phương thành đã đến, cần tìm y để hỏi chuyện."
Bát phương thành?
Vậy ra là Bát phương diêm điện ở bên kia sao?
Ⓠ⛎.ỷ đầu nhỏ trong bụng lo sợ, cõi lòng t_ê 𝖙á_❗.
Ⓒ𝖍ế_𝖙 rồi, ngay cả Trương Thang là người duy nhất có thể giúp đỡ bọn họ mà cũng không có ở đây. Hơn nữa, còn không biết được lúc nào y quay về.
Nghe tiểu զυ·ỷ sai nói xong, 🍳●⛎●ỷ đầu nhỏ bần thần mãi, thậm chí còn cảm thấy quyển "Thiên mệnh sao" trong tay trì xuống tựa như muốn đè 𝖈.𝖍ế.ⓣ gã. 🍳⛎_ỷ đầu to cũng run г●u●ⓝ 𝓇ẩ●𝓎 rẩy, mắt tràn đầy sợ hãi.
Ở đ*ị*𝖆 𝓅*𝒽*ủ không có người chống lưng, tu vi gần như không có, lúc này nếu phạm sai lầm hoặc là làm không được việc thì...
Mồ hôi lạnh lại nhỏ tong tỏng trên trán 🍳⛎●ỷ đầu nhỏ.
Gã xiết chặt "Thiên mệnh sao" trong tay, tự an ủi: "Cứ chờ một chút xem sao..."
Có lẽ Trương Thang sẽ quay lại. Chỉ là hỏi vài câu mà thôi, chắc không lâu, không lâu đâu. 𝒬ⓤ-ỷ đầu nhỏ tự nhủ như vậy.
Thế nhưng bọn hắn khó có thể ngồi yên trong nội đường bên cạnh trường án mà viết tên "Trương Thang" cả nửa ngày trời, cũng không chờ được y quay lại.
Ⴓ⛎*ỷ đầu to cố gắng hết sức mà đọc chữ trên "Thiên mệnh sao", mồ hôi đầm đìa còn ⓠ.𝖚.ỷ đầu nhỏ thì ngồi đơ sau trường án, mắt cứ ngóng ra cửa lúc nào cũng tịnh không một bóng người.
Không thể chờ được nữa.
Bọn hắn có tới hai quyển "Thiên mệnh sao" mà hình phạt tân 𝐪𝐮.ỷ cần phải chỉnh lý còn nhiều nhiều lắm. Nếu không bắt đầu ngay từ bây giờ thì không có cách gì giao nộp cho Chử phán quan vào sáng sớm ngày mai.
𝒬υ·ỷ đầu nhỏ mím miệng, rốt cục kiên quyết nói: "Chúng ta về thôi!"
******
Từ lúc cánh cửa kia đóng lại, Kiến Sầu vẫn cứ ngồi trong vạc nước. Tuy tư thế giữ nguyên không đổi trong một lúc lâu nhưng 𝖙𝒽â·п 𝐭♓·ể không bị tê dại vì cơ thể hiện giờ chẳng còn giống như lúc còn là phàm nhân. Tuy nhiên cứ mãi như vậy trong một thời gian dài thì cũng không được thoải mái lắm.
Lúc đó nàng không biết 🍳.ⓤ.ỷ đầu nhỏ sẽ phản ứng như là gặp 🍳.𝐮.ỷ vậy. Nhưng bây giờ người "gặp ⓠυ.ỷ" lại chính là nàng.
Tựa cái đầu gối duy nhất còn có thể cử động được vào thành vạc, Kiến Sầu đăm đăm nhìn thanh Nhân Hoàng kiếm lấm lem tro than ở phía xa, tự tâm mỉm cười.
Nhân Hoàng kiếm cổ xưa nay nằm trong bụi đất. Nếu nói cho chủ nó biết, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Hai tay Kiến Sầu bị trói quặt sau lưng. Nàng tùy ý giật giật ngón tay, nghịch nghịch dòng nước ấm chảy qua các ngón mà nhớ tới lúc luyện thể trước kia.
Cảm giác không thể sử dụng được mọi linh lực thật sự là quá chán.
Nàng nhớ lúc qⓤ.ỷ đầu to trị thương cho ⓠu_ỷ đầu nhỏ, dường như y dùng một loại lực lượng khác, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho nàng không thể vận dụng được linh lực trong 🌴𝐡â_п ✞_♓_ể.
Hiện tại nàng rất muốn rời khỏi cái nơi 𝐪-⛎-ỷ quái này, muốn trở về Nhai Sơn, ít ra để báo cho mọi người biết là nàng vẫn bình an. Nhưng dù sao, đây lại là đất "Luân Hồi" trong truyền thuyết của mười chín châu. Tu sĩ nếu 𝐜●♓ế●𝖙, hồn phách sẽ tiêu tán trong trời đất, không thể nhập luân hồi được. Nàng lại chính là tu sĩ thế mà giờ đây đã đến Cực Vực rồi. Trong tình cảnh bế tỏa như thế này, làm sao Phù Đạo sơn nhân biết được nàng sống ↪️𝒽·ế·t ra sao? Kiến Sầu thật sự không dám chắc chắn.
Trong thôn chắc chắn không có ai, vì vậy cũng không có tiếng động nào vọng đến.
𝐐*υ*ỷ đầu nhỏ có nói rằng "Hỗn Nguyên trận" dùng để cách âm. Nàng đã từng thử qua, quả là có la to đến mấy cũng không ai có thể nghe được.
Yên tĩnh bao trùm đè nén.
"Ôi..."
Kiến Sầu thở ra một hơi thật dài, trong lòng đã có quyết định.
Hai tên tiểu q⛎_ỷ kia không chịu để nàng giúp đỡ. Thứ nhất, chắc chắn là có cách khác để giải quyết vấn đề. Thứ hai, bọn chúng không tin mình.
Nói cách khác, cách này kỳ thực là một ngõ cụt.
Đối với nàng mà nói, bây giờ chỉ còn có một cách: dùng lợi mà dụ. Dù là Nhân Hoàng kiếm, túi càn khôn hay túi linh thú, chỉ cần một thứ có thể dụ được thì nàng hẳn sẽ có thể tìm được cách thoát thân.
Trong lòng đã quyết, Kiến Sầu liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng đoán chừng hai tên 𝐪ⓤ.ỷ lúc trời tối sẽ về nên thầm chuẩn bị trong lòng lời ăn tiếng nói như thế nào để bọn chúng chịu nghe mình nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì từ bên ngoài tiếng bước chân bỗng vang lên dồn dập. Nàng liền nhíu mày, cảnh giác dù điều đó chẳng có chút tác dụng nào.
Có hai bóng người dựa dầu trên khung cửa sổ. Nàng nhìn ra thấy một cái đầu to và một cái đầu nhỏ thì biết là hai tên tiểu 🍳υ*ỷ.
"Két..."
Cửa mở. Ⴓ_⛎_ỷ đầu nhỏ bước nhanh vào nhà, miệng mím chặt, sắc mặt u ám đến cực điểm, vừa phẫn nộ mà cũng vừa vô cùng bất đắc dĩ. Ⴓ𝖚_ỷ đầu to líu ríu theo sau, không dám nói lời nào.
"Các ngươi đã trở về rồi sao?" Kiến Sầu hơi kinh ngạc.
🍳-⛎-ỷ đầu nhỏ không trả lời mà đi tới trước vạc nước, cẩn thận nhìn kỹ một hồi, sau đó hô to: "Đại đầu."
🍳_𝖚_ỷ đầu to có chút sợ hãi, vừa run run đi tới vừa nhìn Kiến Sầu. Y sợ hãi hỏi: "Thực, thực phải làm thế sao?"
"Kêu ngươi làm thì làm đi, lắm lời làm gì?" Q_⛎_ỷ đầu nhỏ bực mình.
Qⓤ·ỷ đầu to không dám nói nữa nhưng ánh mắt lại đầy do dự. Y bước đến, ráng hết sức bò lên kệ bếp, thân người ục ịch đứng cạnh vạc nước trông như một cái hũ gốm to.
Kiến Sầu mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đi rồi trở về sớm, giờ giấc bất thường, lại còn nói năng như vậy.
Ánh mắt 🍳𝖚●ỷ đầu nhỏ dường như có chút tàn nhẫn nhưng sát ý lại không nhiều. Có vẻ như y chỉ muốn kiểm chứng điều gì đó mà thôi.
Rốt cục là chuyện gì vậy?
Kiến Sầu còn chưa nghĩ ra thì զυ-ỷ đầu to đã cho đáp án rồi.
Y nuốt nuốt nước miếng nói: "Ngươi, ngươi đừng sợ, ta... ta chỉ cắn ngươi một cái!"
Nói xong, y liền chụp cánh tay Kiến Sầu, há to miệng cắn một cái!
Kế đó...
"Xẹt xẹt đùng!"
Âm thanh hỗn loạn.
Da thịt trên cánh tay Kiến Sầu, chỗ bị hàm răng bén nhọn của q.⛎.ỷ đầu to cắn phập xuống, vậy mà trong nháy mắt lại bắn ra vô số tia lửa điện li ti màu lam!
"Ầm!"
Ngay sau đó, cái đầu to lớn của 🍳υ●ỷ đầu to đã cháy đen thui. Cả người y đều bốc khói như là bỗng nhiên bị người ta đem nướng. 🍳⛎-ỷ đầu to chậm chạp ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Kiến Sầu, miệng há hốc: "Ngươi..."
Y tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng vừa há miệng ra thì răng bên trong cũng đã cháy đen, tia lửa "tạch tạch đùng" bắn như pháo hoa, văng lung tung lên thành bếp.
Trên đất lổn nhổn răng vỡ.
"..."
Kiến Sầu bị cắn cũng giương mắt lên kinh ngạc. Nàng thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì cơ thể đã phản ứng tự vệ trước rồi. Chính nàng cũng không ngờ tới.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng chăm chú nhìn đôi mắt màu lục gần như chất phác của 🍳·u·ỷ đầu to và cái miệng đã sún hết răng thì bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải...
Còn q●⛎●ỷ đầu to thì dáng vẻ giống như bị người ta ức h𝐢ế·🅿️. Y khóc "oa" lên một tiếng, vừa che cái miệng trống hoác vừa nhảy xuống bếp mà chạy về phía 🍳*ц*ỷ đầu nhỏ.
Lông mày ⓠ_⛎_ỷ đầu nhỏ 𝒽-ⓤ𝐧-🌀 𝖍-ă-𝓃-ɢ nhảy dựng, y quả thực không dám tin vào mắt mình. Điều này so với tưởng tượng của gã còn kinh khủng hơn, đáng sợ hơn... nhưng mặt khác cũng cho thấy rằng chỉ dựa vào tài cán của bọn hắn thì không thể nào xử lý nữ tu này được. Mà lúc này mới tính đến chuyện báo đị*𝒶 ⓟ*♓*ủ thì e rất có thể bị tội do lúc trước biết mà không báo.
Thôi thì liều một phen...
🍳_⛎_ỷ đầu nhỏ vỗ vỗ bả vai 🍳_⛎_ỷ đầu to rồi lại gần Kiến Sầu. Gã đứng dưới vạc nước nhìn nàng mà có chút run run.
Kiến Sầu tinh ý nên đã nhận ra biến hóa trong thái độ của gã, trong lòng bỗng nhiên chợt nghĩ: Thì ra không phải chúng muốn ăn sống mà chỉ là để chứng thực có thể ăn được hay không.
Ánh mắt nàng liếc nhìn hai quyển "Thiên mệnh sao" mà q⛎·ỷ đầu nhỏ cầm trong tay thì đã hiểu sự tình.
Ⓠц.ỷ đầu nhỏ cố nén lo lắng và sợ hãi, tay nâng cao cao quyển "Thiên mệnh sao" mà run run hỏi: "Ngươi, ngươi biết chữ, đúng không?"
← Ch. 257 | Ch. 259 → |