Khát vọng
← Ch.025 | Ch.027 → |
Đánh nhau rồi!
Từ lúc tiếng kiếm ngâm đó vang vọng Nhai Sơn, Linh Chiếu đỉnh vốn đang vắng vẻ lập tức trở nên náo nhiệt.
Có người hưng phấn gọi to một tiếng: "Mau ra đây! Thẩm sư bá rút kiếm với Khúc sư bá rồi!"
"Mau, mau ra đây mà xem!"
"Sắp đánh nhau rồi, mau lên!"
...
Kiến Sầu kinh ngạc trợn mắt há mồm, nàng vô thức nhìn lên trên vách núi.
Trên vách núi dựng đứng này còn có không ít động phủ, hoặc là gần, hoặc là xa, không ít người mở cửa ra nhìn xuống bên dưới.
Vách núi Nhai Sơn này quả thực chính là một khán đài thiên nhiên.
Kiến Sầu xem như đã hiểu.
Hơn nữa sau khi biết chuyện này, phản ứng đầu tiên của mọi người lại là chạy ra xem náo nhiệt, dường như đây là chuyện rất bình thường, điều này khiến Kiến Sầu hơi sửng sốt.
Sau khi làm dộng tác chuẩn bị rút kiếm, khí chất Thẩm Cữu liền biến thành tà dị, nhìn về phía Khúc Chính Phong đang đứng trên không trung như khiêu khích.
"Nghe nói Khúc sư huynh bây giờ đã là Nguyên Anh kì đại viên mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Xuất Khiếu kì, hôm nay liền mời sư huynh chỉ giáo!"
Dứt lời, bàn tay đặt bên hông của hắn cuối cùng cũng chậm rãi rút ra.
Một thứ gì đó sáng lòa ánh bạc bị hắn nắm trong tay.
Đây hẳn phải là một thanh kiếm, chỉ có điều Kiến Sầu không thấy rõ thanh kiếm này có hình dạng thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một ánh bạc chói mắt.
Còn Khúc Chính Phong lại không nhanh không chậm đạp lên một thanh Hải Quang kiếm mà hắn từng giới thiệu với Kiến Sầu, nhàn nhã ung dung.
"Sư đệ, khả năng chịu đựng của ngươi thật sự quá kém, còn phải rèn luyện nhiều".
Ha ha.
Còn phải rèn luyện nhiều?
Còn phải để mất mấy món bảo bối nữa, bị ngươi trêu đùa như một thằng ngốc sao?
Thẩm Cữu kiên quyết không chịu.
Hắn cắn chặt răng, đã tưởng tượng ra cảnh thanh Sóc Nguyệt kiếm trong tay chính mình biến thành dao phay chém Khúc Chính Phong thành tám mảnh.
Máu nóng trong người đột nhiên chảy nhanh hơn.
Thẩm Cữu cảm nhận được sự hưng phấn chưa từng có, mắt mở rất to, ánh bạc quanh người càng rực rỡ.
Lúc này tuy là ban ngày nhưng hắn lại như hái hết sao trời về đeo quanh người.
Đúng lúc ánh bạc sáng chói đến mức mọi người không thể nhìn thẳng vào, Thẩm Cữu lao thẳng tới, dường như hóa thành một ngôi sao băng. Trong nháy mắt, ánh bạc đã lao tới trước mặt Khúc Chính Phong.
Khúc Chính Phong cũng không nghĩ rằng kiếm chiêu và khí thế của Thẩm Cữu lại mãnh liệt như vậy.
Hắn hơi ngạc nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, cầm kiếm nhẹ nhàng ngăn cản.
Keng!
Một tiếng vang cực kì thông thường, sau khi lan rộng lại đập vào chỗ sâu nhất trong lòng mỗi người.
Ánh bạc nhanh như chớp đó không ngờ lại bị ngăn chặn rất chính xác.
"Cũng không tồi".
Khúc Chính Phong lắc cổ tay, khen một câu.
Vị sư đệ này không bao giờ so chiêu với mình, chỉ vì hắn không bao giờ rút kiếm với người tu vi cao hơn mình.
Tu vi của Khúc Chính Phong cao hơn Thẩm Cữu, lại rất ít khi ra tay, cho nên kì thực cũng không có mấy người biết sức mạnh thật sự của hắn.
Những chuyện liên quan đến bảy đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân kì thực chính là bí ẩn lớn nhất của Nhai Sơn.
Sư phụ của họ mấy trăm năm không ở đây, mà dù có ở đây thì cũng thi thoảng vén mây mờ cho bọn họ khi bọn họ gặp khó khăn nhất, còn lại tu hành cơ bản chỉ dựa vào chính mình.
Cho nên bảy người đi bảy con đường hoàn toàn khác nhau.
Có lẽ bọn họ đều có pháp khí giống nhau nhưng pháp khí giống nhau trong tay những người khác nhau cũng có hiệu quả hoàn toàn khác nhau.
Tu vi của bảy người thì tất cả mọi người đều rõ ràng, Khúc Chính Phong nguyên anh thượng đỉnh, Thẩm Cữu thì mới bước vào nguyên anh trung kì.
Chỉ có điều tu vi không tương đồng với sức chiến đấu.
Bề ngoài, sức chiến đấu cao nhất hẳn phải là tứ đệ tử Thẩm Cữu thường xuyên rút kiếm ở Nhai Sơn, từ khi rút kiếm tới nay chưa từng thất bại. Nhưng cũng có người nói là tam đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân, gã kiếm si một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có ba trăm sáu mươi tư ngày bế quan mới là người có sức chiến đấu cao hơn.
Còn Khúc Chính Phong tính tình nhã nhặn, đối nhân xử thế cũng như mưa thuận gió hoà, rất ít người nghĩ đến sức chiến đấu của hắn.
Chỉ có người nào để ý mới phát hiện, Thẩm Cữu từng rút kiếm với những người khác, lại chưa bao giờ rút kiếm với Khúc Chính Phong.
Nguyên anh trung kì tỉ thí với nguyên anh hậu kì đại viên mãn sao?
Tất cả mọi người gần như đều hai mắt phát sáng!
Tu sĩ Nguyên Anh kì trên toàn Thập Cửu Châu đều là đại nhân vật quét ngang một phương, dù ở một nơi như Nhai Sơn cũng được coi là cực kì lợi hại. Tu sĩ Nguyên Anh kì thông thường chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến trời long đất lở.
Bây giờ chỉ so đấu trên Nhai Sơn, tay chân nhất định không thể thi triển hết mức, chỉ có thể xem như luận bàn.
Có điều dù chỉ là luận bàn cũng đủ để khiến mọi người háo hức chờ mong.
Hai vệt ánh sáng một bạc một lam bắt đầu chiến đấu trên Linh Chiếu đỉnh, một lát sau đã hạ xuống Bạt Kiếm đài.
Vừa đẹp!
Thẩm Cữu càng đánh càng dũng mãnh, cảm thấy tất cả giận dữ và oán hận trong lòng đều được đổ vào thuật pháp, ánh sáng từ các cụm sao trên vạn tượng đấu bàn dưới chân thường xuyên lóe lên, mỗi một lần lóe lên cũng có nghĩa hắn vừa phát động một thuật pháp đối ứng với đạo ấn đó.
Ánh bạc trên thanh kiếm trong tay hắn cũng không hề yếu đi chút nào.
Không giống Thẩm Cữu dũng mảnh oai phong, Khúc Chính Phong lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Cữu công, hắn liền thủ. Thẩm Cữu tiến, hắn sẽ lùi.
Có điều tiến lùi một lúc, hai người dần dần di xhuyeenr đến rìa Bạt Kiếm đài.
Trước mặt, Thẩm Cữu lại một kiếm vung cao bổ tới, trong không khí thậm chí có tia sét lập lòe, đây là do uy thế của chiêu kiếm này tạo thành.
Khúc Chính Phong cuối cùng giậm chân, đất đá bay khắp nơi.
Một đấu bàn màu lam đậm đột nhiên hiện lên dưới chân hắn.
Lúc này, Kiến Sầu đứng cao cao trên vách núi cũng phải trợn mắt!
Ba trượng, đấu bàn rộng ba trượng!
Trong quá trình chiến đấu vừa rồi, Khúc Chính Phong vẫn chưa hề khởi động đấu bàn của mình, dường như vẫn e dè gì đó. Bây giờ đột nhiên hắn mở đấu bàn ra, xung quanh lập tức có vô số tiếng xuýt xoa sợ hãi.
Kiến Sầu không khỏi nhớ lại, đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân dường như cũng chỉ có ba trượng...
Nàng nhớ mình từng hỏi tu vi của Phù Đạo sơn nhân, lão nói ba trăm năm trước chính là nhập thế, bây giờ là xuất khiếu.
Thiên phú đấu bàn một trượng.
Bây giờ tu vi Xuất Khiếu kì, đấu bàn ba trượng.
Thế còn vị Khúc sư đệ Khúc Chính Phong này?
Thiên phú đấu bàn không thể biết được, nhưng Nguyên Anh kì đại viên mãn đấu bàn ba trượng thì không sai.
Chỉ có hai khả năng: Một, thiên phú đấu bàn của hắn vượt qua Phù Đạo sơn nhân. Hai, lúc này sức mạnh của hắn không khác gì tu sĩ Xuất Khiếu kì!
Có thể nhìn thấy đấu bàn của Khúc Chính Phong, đương nhiên cũng có thể đưa ra phán đoán giống như Kiến Sầu.
Tất cả mọi người đều không thể tin được!
Ngay cả Thẩm Cữu đang đánh nhau với Khúc Chính Phong cũng mắng to một tiếng: "Mẹ kiếp, chúng ta đều là sư huynh đệ đồng môn, thế mà ngươi còn giấu giếm".
"Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng".
Trong âm thanh của Khúc Chính Phong có ý cười mơ hồ.
Mũi kiếm của hắn chỉ nghiêng nghiêng xuống đất, đấu bàn thì xoay tròn trên mặt đất, mũi kiếm vừa lúc chỉ vào một hình vẽ do bảy đạo tử tạo thành, một đạo ấn!
Lúc hắn nói xong thì đạo ấn đó cũng hơi sáng lên.
Một dòng ánh sáng bắt đầu từ đạo tử thứ nhất, nhanh chóng lan sang đạo tử thứ hai, thứ ba...
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ đạo ấn được thắp sáng!
Bóng dáng Khúc Chính Phong mờ ảo như đứng giữa mây mù.
Đứng ngay gần Khúc Chính Phong, Thẩm Cữu cảm thấy mình dường như nghe thấy tiếng sóng biển rì rào, dòng chảy ngầm dưới biển sâu từ từ chảy tới, làm mọi người vừa yên tâm vừa dễ chịu, cả thể xác và tinh thần đều muốn được ngủ say trong ánh sáng dịu êm này.
Nếu từ xa xa nhìn lại liền có thể nhìn thấy, trên Bạt Kiếm đài chống bởi một thanh kiếm, ánh sáng màu lam đậm đã bao trùm cả Bạt Kiếm đài, bóng dáng Khúc Chính Phong nhạt nhòa không rõ, còn ánh bạc trong tay Thẩm Cữu thì dần dần trở nên yếu ớt.
Kiến Sầu chăm chú nhìn, trong đầu đã có dự cảm âm thầm.
Thắng bại, chắc là quyết định vào lúc này.
Nàng nhìn thấy giữa lam quang ngập trời phía dưới, ánh bạc vốn đã yếu đi đột nhiên sáng rực lên, dường như nổ tung, ánh sáng lam đậm đầy trời dường như cũng phải rung động.
Tuy nhiên cuối cùng vẫn không thể vùng vẫy thành công.
Ầm!
Lúc hai quầng sáng va chạm vào nhau, một vùng sức ép không khí lấy Bạt Kiếm đài làm trung tâm lan rộng ra khắp xung quanh.
Khi phát hiện sức ép này, trên vách núi đá lập tức có ánh sáng xanh mênh mang bắn ra, bên trên có dao đọng như sóng gợn, sức ép từ vụ va chạm linh lực cũng tiêu tan.
Mọi người cảm thấy như có một trận cuồng phong tạt vào mặt, lúc nhìn lại thì ánh bạc đã bị hất tung khỏi Bạt Kiếm đài, rơi xuống bên dưới.
Lúc rơi xuống đất, Thẩm Cữu vẫn kịp cắm ánh bạc đã ảm đạm trong tay xuống đất để tránh không bị lăn tròn, vất vả lắm mới ổn định lại được.
Hắn thở dốc không ngừng, sắc mặt hơi tái đi.
Ngước mắt nhìn lên Bạt Kiếm đài.
Trên Bạt Kiếm đài cao cao, Khúc Chính Phong đứng bắt tay sau lưng, vẻ mặt tươi cười: "Muốn rút kiếm với sư huynh, sợ là Thẩm sư đệ còn phải xem lại xem mình được mấy cân mấy lạng".
"A..."
Thẩm Cữu thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy. Khi hắn vừa đứng lên thì ánh bạc trong tay cũng bị hắn thu vào trong cơ thể biến mất.
"Môn hạ Nhai Sơn, sợ gì rút kiếm?"
Hai mắt hắn đột nhiên sáng kinh người, ánh mắt nhìn Khúc Chính Phong cũng trở nên nóng rực.
"Có điều không ngờ Khúc sư huynh mới là người kia giấu kĩ không lộ. Lần này bại dưới tay sư huynh, Thẩm Cữu tâm phục khẩu phục. Có điều lần sau thì... Hê hê"
"..."
Nghe tiếng cười đó, Kiến Sầu lập tức cúi đầu xuống, thở dài một hơi.
Mấy câu trước còn nhiệt huyết sôi trào, mà tiếng cười sau đó...
"Hê hê".
Một tiếng cười gần như giống hệt tiếng cười của Thẩm Cữu đột nhiên vang lên bên tai Kiến Sầu.
Kiến Sầu giật bắn mình, quay sang liền nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân đã đứng bên cạnh mình không biết từ khi nào, tay cầm đùi gà, ánh mắt sáng rực nhìn cảnh tượng trên Bạt Kiếm đài phía trước, miệng vẫn còn nhai không ngừng.
"Sư phụ, ngài đến bao giờ?"
Kiến Sầu không hề hay biết.
Phù Đạo sơn nhân xua tay, tặc lưỡi: "Đến lúc bọn chúng bắt đầu đánh nhau. Ta không biết hai thằng nhóc này mấy năm nay lại tiến bộ rồi, đặc biệt là thằng ngốc Chính Phong lại dám tu luyện đấu bàn đến mức bằng sơn nhân ta, thật sự là ép người quá đáng! Ép người quá đáng!"
Kiến Sầu không nói được gì.
Trước mặt, hai người Khúc Chính Phong và Thẩm Cữu dường như cũng chỉ đánh nhau một trận là xong, sau khi đi xuống còn trêu chọc lẫn nhau, căn bản không có vấn đề gì lớn.
Nhớ lại cảnh giương cung bạt kiếm lúc hai người rút kiếm đánh nhau vừa rồi, lại cảm thấy rất kì diệu.
Phù Đạo sơn nhân nói với giọng điệu của một người từng trải: "Đây chính là Nhai Sơn, ngươi quen rồi sẽ tốt".
Đây chính là Nhai Sơn.
Ngươi quen rồi sẽ tốt.
Câu nói đại ý giống như thế này, Kiến Sầu đã nghe không chỉ một lần.
Nhai Sơn đích xác là một nơi rất đặc biệt.
Nhìn hai người Thẩm Cữu và Khúc Chính Phong vừa cãi nhau vừa đi về, nàng lại không nhịn được cười một tiếng: "Nói mới nhớ, đồ nhi luôn cho rằng Khúc sư đệ hình như không đơn giản như vậy".
"Nói bằng thừa". Phù Đạo sơn nhân nhớ lại chuyện trước kia, quả thực vẫn còn chưa hết đau xót: "Mấy thằng ngốc này thằng nào cũng xấu xa lắm. Ngươi biết vì sao sư phụ biến thành một sư phụ vô trách nhiệm không?"
"Sư phụ mà cũng biết mình vô trách nhiệm?"
Kiến Sầu vô cùng kinh ngạc khi thấy Phù Đạo sơn nhân tự biết mình như vậy.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị nàng làm tức chết.
Lão đâu có quên mình là người như thế nào. Hễ là đồ đệ lão thu nhận, toàn bộ không có tên nào tốt đẹp.
Con nhóc Kiến Sầu này cũng chỉ nhìn có vẻ ngoan ngoãn, không biết chừng cũng giống như mấy tên Khúc Chính Phong đó, da trắng tim đen, xấu xa thôi rồi.
Nghĩ lại những trải nghiệm đau đớn của mình khi thu đồ đệ mấy trăm năm nay, Phù Đạo sơn nhân đau buồn hết sức, lại cảm thấy ngay cả đùi gà luôn luôn ngon miệng cũng nhạt như nước ốc.
Lão lặng lẽ nhét một nửa chiếc đùi gà gặm dở vào trong tay áo, chiếc đùi gà biến mất.
Ngẩng đầu lên, lão trịnh trọng nhìn Kiến Sầu: "Nha đầu này..."
Hình như có lời gì đó cần nói?
Kiến Sầu quay sang nhìn lão, nghi hoặc: "Sư phụ?"
"Từ trước đến nay sư phụ thu bảy đồ đệ, cơ bản không có ngoại lệ, đều sa đọa hết cả". Phù Đạo sơn nhân nói cực kì nặng nề.
Kiến Sầu nghe xong, khóe mắt khẽ giật.
Giọng điệu của Phù Đạo sơn nhân lại thêm một phần bi thiết: "Đều do sư phụ quá tín nhiệm bọn chúng, mặc kệ bọn chúng. Từ lúc cái thằng Khúc Chính Phong trở nên xấu xa, đám sư đệ của nó cũng đều học theo. Dù không học được hai ba phần tim đen của nó thì không kém là bao".
Thế à?
Kiến Sầu im lặng hồi tưởng tiếng cười hê hê vừa nghe thấy, tác phong này của Thẩm Cữu rõ ràng giống Phù Đạo sơn nhân như đúc mà1
Thế thì các đồ đệ của ngài rốt cuộc là học xấu từ ai?
Đẩy hết trách nhiệm cho người duy nhất tương đối giống người bình thường là Khúc Chính Phong có được không?
Phù Đạo sơn nhân không hề để ý đến khuôn mặt co rúm của Kiến Sầu, lão vẫn đắm chìm trong sự đau buồn của mình, khó mà thoát ra, cực kì âu sầu.
"Cho nên bây giờ sư phụ đưa ra một quyết định cực kì quan trọng".
Chuyển ánh mắt sang, lão nghiêm túc nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu chớp chớp mắt.
Phù Đạo sơn nhân nói: "Để phòng ngừa ngươi bị lây bọn chúng trở thành hư hỏng, sơn nhân ta quyết định đích thân dạy ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi trở thành nữ tu sĩ xuất sắc nhất Nhai Sơn!"
Cái gì?
Kiến Sầu chỉ muốn ôm trán thở dài.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được, nhắc nhở Phù Đạo sơn nhân: "Sư phụ, đồ nhi là nữ tu sĩ duy nhất ở Nhai Sơn!"
Không cần lão dạy cũng không có nữ tu sĩ nào xuất sắc hơn nàng!
Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ, vội vàng đổi giọng: "Không sao, còn có thể hiểu cách khác mà. Chính là khiến ngươi trở thành người xuất sắc nhất trong các đệ tử Nhai Sơn đời này, dù là nữ tu sĩ cũng không sao, sau này đánh ngã tất cả bảy thằng ngốc đó. Ngươi có thể trở thành nữ tu sĩ vượt qua nam tu sĩ!"
Lần này thì nói đúng rồi, nhưng lời này nghe thế nào cũng thấy không giống như là lời hay.
Kiến Sầu thật sự rất muốn nói với Phù Đạo sơn nhân: Được ngài đích thâm dạy dỗ, khả năng đồ nhi sa đọa còn lớn hơn ấy!
Chỉ tiếc là Phù Đạo sơn nhân không nghe thấy tiếng kêu khóc trong lòng nàng.
Thấy vẻ mặt này của Kiến Sầu, lão còn tưởng rằng đứa đồ đệ này của mình đang cảm động, không nhịn được thở dài nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngươi đi theo sư phụ".
Phù Đạo sơn nhân lật tay lấy ra một miếng ngọc giản màu đen, bên trên khắc một chữ "Kinh".
Lão đưa tay treo miếng ngọc giản này lên tấm biển gỗ treo trước cửa phòng Kiến Sầu. Tấm biển gỗ đơn giản đang khắc hai chữ Kiến Sầu không ngờ lại biến đổi, những đường vân cũ kĩ lan ra, ba chữ "Tàng kinh các" lièn xuất hiện.
Kiến Sầu đứng nhìn, kinh ngạc không thôi.
Phù Đạo sơn nhân đi tới trước cửa phòng Kiến Sầu, đưa tay mở cửa. Bên trong quả thật không phải những gì Kiến Sầu thấy đêm qua.
Mở cánh cửa nhỏ này ra, không ngờ lại như mở ra hai cánh cửa cực lớn.
Từng hàng từng hàng giá sách kê chỉnh tề trong phòng, trên mái vòm cao cao trang trí hoa văn tiên hạc.
Kiến Sầu đứng xem, biết khi Phù Đạo sơn nhân treo miếng ngọc giản lên tấm biển gỗ trước cửa nhà mình thì không gian bên trong dường như đã thay đổi.
Bước vào trong phòng, Kiến Sầu đi một lát mà không biết không gian trong này lớn thế nào. Vô số giá sách, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối. Mỗi một quyển sách hoặc là đóng chỉ, hoặc là cuốn lụa, hoặc là thẻ tre, phía trước đều trôi nổi có miếng ngọc giản hơi sáng lên.
"Nơi này là tàng kinh các của Nhai Sơn ta. Tu vi càng cao càng có thể nhìn thấy nhiều thứ. Trong tình hình chung thì tàng kinh các này mỗi năm mở ra một lần cho các đệ tử Nhai Sơn, có điều ngươi mới nhập môn nên coi như sư phụ mở cửa sau cho ngươi".
Phù Đạo sơn nhân không giải thích chuyện ngọc giản, chỉ bắt tay sau lưng, dương dương tự đắc bước đi trong tàng kinh các to lớn này.
"Ngươi mới có tu vi Luyện Khí kì, hẳn là không xem được bao nhiêu thứ. Sơn nhân ta đã nghĩ rồi, trước khi phong bàn trúc cơ thì chỉ là tích lũy sức mạnh, ngươi cũng không cần ta chỉ điểm gì. Tàng kinh các là một nơi tu luyện tốt, ngươi dứt khoát ở đây tu luyện một mạch đến lúc phong bàn trúc cơ rồi ra ngoài".
Tu luyện một mạch đến phong bàn trúc cơ rồi mới ra?
Kiến Sầu không nhịn được mở to mắt, cảm thấy Phù Đạo sơn nhân đang nói đùa với mình: "Chẳng phải sư phụ đã nói có người dăm ba năm cũng không thể trúc cơ sao? Chẳng lẽ trong thời gian đó đồ nhi đều phải ở trong tàng kinh các?"
"Dăm ba năm đó là người tầm thường". Phù Đạo sơn nhân khinh thường: "Chẳng hạn như tên Trương Toại ngươi gặp ở ẩn giới Thanh Phong am chính là loại này. Nhưng ngươi sao lại so với bọn chúng là gì? Ngươi có đấu bàn thiên phú một trượng, người ngoài hâm mộ còn không kịp, có thể thấy là thiên phú trác tuyệt. Ngươi chỉ cần ở đây tĩnh tâm tu luyện, thắp sáng hết những tuyến khôn có thể thắp sáng là có thể phong bàn trúc cơ rồi".
Dễ dàng như vậy sao?
Dù gì cũng là trúc cơ đấy!
Từ những kiến thức cơ bản mà Kiến Sầu đã biết, có thể thấy trúc cơ cũng là một cửa ải, người bước không qua cửa ải này thật sự là quá nhiều. Vậy mà Phù Đạo sơn nhân lại nói đơn giản như ăn cơm uống nước, dường như tất nhiên phải thế.
Nàng lại nhớ đám Thẩm Cữu từng nói, ở Nhai Sơn, thang là cho đệ tử mới nhập môn dùng.
Quả nhiên...
Đây mới là Nhai Sơn.
Kiến Sầu đã hiểu vì sao người bình thường không thể gia nhập Nhai Sơn được.
"Nhai Sơn ta điều kiện thu đồ đệ luôn rất cao, là nơi thiên tài tụ tập". Phù Đạo sơn nhân nhìn vẻ mặt Kiến Sầu, không nhịn được lên tiếng an ủi nàng: "Ngươi cũng là một trong rất nhiều thiên tài này. Có điều nếu chỉ là thiên tài cũng không ăn thua, Nhai Sơn sở dĩ là Nhai Sơn, không chỉ bởi vì chúng ta chỉ thu nhận thiên tài mà còn vì chúng ta chỉ thu nhận thiên tài chăm chỉ siêng năng. Nơi này không chỉ là nơi thiên tài hội tụ mà cũng là nơi thiên tài còn phải cố gắng hơn người bình thường. Ta từng nói với ngươi, ta không thích lão quái Hoành Hư của Côn Ngô, không chỉ vì lão là kẻ thù không đội trời chung của ta mà còn vì lão cũng như Nhai Sơn ta, hiểu rõ thiên tài càng phải khắc khổ tu luyện".
Đây là một đề tài rất nghiêm túc.
Kiến Sầu không ngờ Phù Đạo sơn nhân cũng có lúc đứng đắn như vậy.
Một hồi lâu sau nàng mới gật đầu: "Đệ tử hiểu".
"Hiểu thì tốt". Phù Đạo sơn nhân nheo mắt, nói: "Yên tâm, chỉ cần nghe lời sư phụ, chăm chỉ tu luyện. Đấu bàn của ngươi rộng một trượng, chỉ cần có thể thắp sáng một nửa cũng đã hơn xa người khác rồi, nếu có thể thắp sáng bảy tám phần mười, sau này nhất định có thể đập chết bảy thằng ngốc ngoài kia!"
"Đồ nhi không nghĩ tới chuyện đập chết..."
Không...
Kiến Sầu suýt nữa bị Phù Đạo sơn nhân làm sa đọa, nàng nghĩ lại một lát mới vội vàng đổi giọng: "Kiến Sầu không có bất cứ ý gì với bảy vị sư đệ..."
"Được rồi được rồi, sơn nhân ta mà còn không hiểu ngươi sao?" Phù Đạo sơn nhân bày ra vẻ mặt "Ta biết tỏng ngươi rồi", phất phất tay như đuổi ruồi: "Cũng không biết vừa rồi ai xem hai thằng ngốc đánh nhau trên Bạt Kiếm đài mà hai mắt sáng rực ấy nhỉ? Tặc tặc, sơn nhân ta thật nên dùng lưu ảnh kính ghi lại, xem ngươi còn dám nói một đằng nghĩ một nẻo hay không!"
"..."
Kiến Sầu đưa tay lên, vô thức ấn khóe mắt mình.
Mắt nàng rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài, màu sắc hơi đậm hơn làn da trắng muốt xung quanh một chút, nhìn hết sức xinh đẹp. Còn con ngươi nàng thì trong suốt, làm người khác có cảm giác lạnh lẽo.
Mắt sáng lên?
Thật à?
Kiến Sầu nhớ lại ánh bạc rừng rực và lam quang ngợp trời trên Bạt Kiếm đài, không khỏi cười cười: "Có lẽ thế".
Nàng không biết mình có hướng tới cuộc sống "Một lời không hợp liền rút kiếm" hay không, chỉ biết...
Lúc này nàng không có bất cứ lí do gì từ chối Phù Đạo sơn nhân.
Tại Thập Cửu Châu, nàng phải làm cho chính mình mạnh mẽ lên.
Nơi này không có đất cho người yếu sinh tồn, tất cả đều phải dựa vào sức mạnh mà nói chuyện.
Có một điểm khác người ngoài là nàng không chỉ có áp lực sinh tồn.
Tạ Bất Thần, Niếp Tiểu Vãn, Hứa Lam Nhi, Trương Toại... Thậm chí là Phù Đạo sơn nhân, tất cả đều làm Kiến Sầu cảm thấy nàng cấp thiết phải trở nên mạnh mẽ.
Chậm rãi hạ tay xuống, Kiến Sầu chắp tay trước ngực vái Phù Đạo sơn nhân: "Kiến Sầu nguyện bế quan trong tàng kinh các, trước khi phong bàn trúc cơ quyết không xuất quan".
← Ch. 025 | Ch. 027 → |