← Ch.034 | Ch.036 → |
Mùng sáu tháng sáu, Tiết Giặt Phơi.
Ngày hôm đó, bầu trời trong vắt, mây gom lại thành từng cụm trắng như bông, Thẩm Lan dẫn theo mấy nha hoàn vú già vòng qua thư phòng của Bùi Thận, men theo đường nhỏ phía đông đi thêm mấy chục bước, xuyên qua một cánh cửa thuỳ hoa mới tới được Giáng Vân Lâu.
Bảy gian phòng chính phòng thông nhau, hai tầng lầu, hai bên cửa, lá trúc xanh tốt, tường vi đầy giàn, dòng suối trong vắt chảy ngang, bên bờ có đá cuội chen nhau, hoa đỏ lá xanh dập dìu theo dòng nước.
Giáng Vân Lâu này vốn là nơi chứa sách do Bùi Thận tự xây dựng, thông với thư phòng, chứa hơn vạn cuốn sách, đều là những sách lạ, độc bản, quý hiếm.
Hôm nay mùng sáu tháng sáu là Tiết Giặt Phơi, cũng là dịp để dọn hết sách vở trong này ra sân viện để phơi nắng.
"Chớ có làm xáo trộn, ta vừa nhìn sơ, từ tủ thứ hai ba hàng trên cùng đa số là thập tam kinh và chú thích, mang qua phía tây phơi.
Tủ sơn mài phía nam là phân loại sách sử (2), trên án gỗ nam phía đông có một bản chép của《 họa sử 》, để cạnh 《 dư thanh trai thiếp 》 bên góc tủ đi."
Thẩm Lan đang dặn dò đám người cẩn thận, chợt thấy Bảo Châu ôm mấy hộp gỗ khắc hoa lại đây.
"Thấm Phương cô nương, mấy quyển sách tranh này có cần đem phơi luôn không?" Thẩm Lan không danh không phận, lại thêm bản thân nàng cũng không muốn người khác gọi nàng là phu nhân, thế là nha hoàn vú già trong viện lục tục đổi giọng gọi cô nương.
Thẩm Lan mở ra, bên trong là hộp gỗ nam nhỏ, lại mở lần nữa, thấy lụa Sơn Tây xanh biếc bao lấy một bọc vải bố.
Thẩm Lan thật cẩn thận mở cuốn trục ra thấy bên trong là một bức Giang Thiên Tễ Tuyết, dù không biết tác phẩm của người phương nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy được bao bọc tầng tầng lớp lớp, có thể đoán được tất là quý trọng.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe. wordpress
Advertisement
"Để ta làm vậy." Nàng mở hết tất cả những hộp gỗ còn lại, lấy một bức họa cổ bên trong ra, bày mấy cái ghế con rồi phơi dưới bóng cây hòe.
"Thấm Phương cô nương, mấy quyển sách này ngoài bìa bụi quá." Thẩm Lan nhận lấy, dặn dò: "Đi lấy cái chổi mềm lụa xanh lại đây."
"Cô nương, mấy quyển này vừa có bản đồ lại vừa có tranh vẽ, không biết có quý giá hay không, liệu có cần mang phơi nắng luôn không ạ?"
Thẩm Lan đang dọn sách ra ngoài, nghe vậy liếc nhìn thư tịch mà nha hoàn kia nâng tới, hơi ngừng lại, mỉm cười: "Đưa ta xem."
Nàng cố nén tiếng tim đập thình thịch, gắng làm ra vẻ bình tĩnh nhận lấy sách, đọc được sáu chữ lớn trên bìa: Nhất Thống Lộ Trình Đồ Ký.
Lật sơ vài trang, thấy bên trên vẽ cửa thành bến tàu, trạm dịch nhà trọ mọi thứ đầy đủ, phong cảnh các nơi, người môi giới người chèo đò đều có, thậm chí còn có một tờ vẽ riêng bản đồ đường đi hai kinh mười ba tỉnh.
"Sách này em tìm thấy từ đâu vậy?" Thẩm Lan nắm chặt cuốn sách, cố tỏ ra bình thường hỏi.
Bảo Châu cũng không để bụng, chỉ về phía chiếc kệ sơn mài sát vách phía đông: "Là từ dãy trên cùng, ngăn thứ hai lấy xuống."
Thẩm Lan gật đầu khen ngợi: "Toàn bộ sách ở trong ở ngoài đều cần đem phơi nắng, em làm việc tỉ mỉ như vậy là tốt." Dứt lời, nàng đi vào trong, xuyên qua bảy tám kệ sách cao, mới gặp được kệ sơn mài mà Bảo Châu nói tới.
Ở đây chứa các loại sách phụ, tạp kí, Thẩm Lan leo lên thang nhỏ, mở bộ sách ra, trông thấy cuốn đầu tiên đề《 Sĩ Thương Loại Yếu - Cuốn một 》.
Nàng cố nén tâm tình kích động, lật xem kỹ càng mới phát hiện mấy bộ sách còn lại đều là sách lộ trình, 《 Thuỷ Bộ Lộ Trình 》, 《 Thiên Hạ Lộ Trình Đồ Dẫn 》, 《 Đồ Tượng Nam Bắc Lưỡng Kinh Lộ Trình》...... Nhiều vô số, ước chừng có bảy tám bộ.
Lúc trước theo Bùi Thận từ Dương Châu quanh co đến Sơn Tây, Thẩm Lan thừa dịp y ra ngoài, luôn trộm vào thư phòng lật xem các loại thư tịch, nhưng triều đình không có truyền thống tu sửa cơ quan hành chính.
Nha môn còn rách nát chật hẹp thì viện trong có thể chứa mấy cuốn sách? Chỉ đành Bùi Thận đọc gì, nàng đọc nấy.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe. wordpress
Càng đừng nói tới du ký, miêu tả địa lý càng ít ỏi hiếm hoi, nếu không thì cũng là thông tin từ mấy trăm năm trước, Thẩm Lan lúc này đều đã sắp từ bỏ.
Sau khi đến phủ Quốc Công, một nha hoàn như nàng cũng không được phép ra vào Tàng Thư Lâu, nếu không phải hôm nay phơi sách, nàng sợ là cả đời đều không biết trong Giáng Vân Lâu này lại có sách bản đồ lộ trình.
Thẩm Lan vuốt ve trang sách trắng tinh, mùi mực thoảng đưa trong không khí, nàng ngồi trên thang nhỏ, thấy kệ sách bốn phía đủ cao để che được thân hình nàng, lại thêm bốn bề vắng lặng, lúc này mới mở ra 《 Sĩ Thương Loại Yếu 》mà ngấu nghiến đọc.
Để phòng ngừa có người phát hiện, nàng lướt qua các chương tiêu đề nghi lễ tập tục thường ngày, tạp ký bốn mùa, chỉ lật xem những chỗ có ghi chú trạm dịch chỗ trọ các nơi, người môi giới, nhà đò có uy tín.
Thẩm Lan hết sức chăm chú, còn nhẩm thuộc lòng bản đồ lộ trình hai kinh mười ba tỉnh.
"Làm gì đó?" Người tới cười vang nói.
Tim Thẩm Lan nhảy dựng, cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng, thấy Bùi Thận vòng ra từ kệ sơn mài phía trước, nàng thả sách xuống, vuốt ngực: "Ngài bỗng dưng nhảy ra làm chi vậy, dọa ta giật cả mình."
Bùi Thận thấy nàng ngồi cao cao, nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, sắc mặt đạm mạc, không buồn không vui, tựa như một pho tượng Quan Âm bằng ngọc, mà lúc này mặt mày hơi giận, như nhuộm thêm vài phần sinh khí.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe. wordpress
Y bước tới mấy bước, đứng trước mặt Thẩm Lan vẫy tay: "Xuống đây."
Thẩm Lan liếc nhìn cuốn《 Sĩ Thương Loại Yếu 》còn chưa kịp cất lại, trái tim đập loạn xạ, gác cuốn sách trong tay lên đùi để che mặt bìa, nén vẻ nôn nao, gượng giả trang dáng vẻ sắt đá không lay chuyển, từ tốn nói: "Ngài muốn ta xuống cũng được, nhưng ta muốn ngài đáp ứng một việc."
Bùi Thận hơi giật mình, nàng mấy ngày nay chưa hề dành cho y khuôn mặt tươi cười, rất giống loài hoa dại đầy gai nhọn.
Dù có đồng ý dẫn nàng đi hội chùa, nàng cũng chỉ là không nóng không lạnh đồng ý thôi.
Lúc này hiếm hoi thấy nàng tỏ ra nũng nịu, Bùi Thận hơi động lòng, cười nói: "Cô nói nghe thử."
Thẩm Lan nhướng mày, cố ý bắt bẻ: "Không chịu đáp ứng ngay à, thì ra Bùi đại nhân chỉ dành cho ta chút lòng thành như thế sao?"
Khóe miệng nàng hơi vểnh, hai chân lắc qua lắc lại, đá làn váy gợn bay, thần thái xán lạn, xinh đẹp sống động, tựa như ánh sáng ngày xuân, lại tựa nhành liễu xanh mùa hạ.
Bùi Thận yêu dáng vẻ này của nàng muốn chết, khàn giọng cười khẽ: "Ta đồng ý là được chứ gì."
"Vậy thì tốt." Thẩm Lan cười, "Ngài nhắm mắt lại đi."
Bùi Thận hơi giật mình, chợt cười cười, nghe lời nhắm mắt lại.
Y vừa nhắm mắt, Thẩm Lan tức khắc chậm rì rì bước xuống từng bậc một.
Giày lụa đạp lên thang gỗ, phát ra tiếng bước chân rất nhẹ.
Thính lực của Bùi Thận hơn người, Thẩm Lan nào dám đánh cược? Lúc này mới dùng tiếng bước chân làm yểm trợ, nhẹ tay nhét cuốn sách vào chỗ cũ, lại mở một bộ sách khác ở ngăn giữa, lấy đại một cuốn, thấy trên bìa đề bốn chữ Thải Loan Đăng Truyện.
Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe. wordpress
Tên này, nghe qua đã biết là một cuốn tiểu thuyết.
Thể loại sách phụ đúng là đa dạng.
Thẩm Lan cảm thán một câu, lập tức cầm cuốn này lên, đứng trên thang cười khanh khách: "Bùi đại nhân không được nhìn lén đâu đấy."
Bùi Thận cười nhận mệnh: "Cô an tâm, đại trượng phu một lời, tứ mã cũng......" Còn chưa kịp dứt lời, Thẩm Lan đột nhiên cười nói: "Ngài đỡ ta cho chuẩn đấy."
Bùi Thận giật mình trợn mắt, bước tới nửa bước lo đỡ lấy nàng.
Bên tai tiếng gió vù vù ——
Ngay sau đó, y liền đón được một làn gió thơm vào lòng.
Bùi Thận vừa giận vừa sợ, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, thấy nàng chơi liều như thế, đang định quát lớn, bỗng thấy nàng hồng hồng hai má, đôi mắt sáng trong, cánh tay trắng như ngọc quấn lên cổ y, cả thân người đều tựa sát vào lòng y.
Cơn tức của Bùi Thận bỗng biến tan đâu mất, ôm nàng cười hỏi: "Nàng tin ta đến thế sao? Dám nhảy từ trên thang xuống?"
Nghe vậy, Thẩm Lan hơi giật mình.
Thầm nghĩ Bùi Thận tập võ nhiều năm, sao lại không đỡ nổi nàng? Mà cho dù có đỡ không được, cũng đã có y làm đệm lót cho nàng, có cái gì mà không dám nhảy.
Thẩm Lan gật gật đầu, cười: "Ta tất nhiên là tin ngài."
Bùi Thận khịt mũi một tiếng, đáy lòng dâng lên niềm đắc ý, vốn tưởng rằng giai nhân bản tính lạnh lùng, lãnh đạm (3)*, ngờ đâu lại là một đóa thược dược nồng hương, diễm lệ đưa tình.
Là lúc trước y nhìn lầm.
Nghĩ đến đây, Bùi Thận khó tránh lại nghĩ đến nàng mấy ngày trước đây không nóng không lạnh, chẳng lẽ là chờ mình dỗ dành?
Lòng y lại dâng lên một nỗi niềm sung sướng, kề sát vào, cất giọng khàn khàn: "Hôm nay nàng phơi sách, chắc là mệt lắm đúng không."
Thẩm Lan không biết y lại bày trò gì, chỉ mỉm cười nhìn lại.
Bùi Thận thấy thế, thò tay nắm lấy cổ tay trắng nõn nà của nàng mà vuốt ve, lại nói: "Để ta xoa bóp cho nàng."
Thẩm Lan hơi sững lại, thầm bĩu môi chế nhạo y.
Nhưng nàng không muốn để Bùi Thận tiếp tục ở lại đây thêm, đành chấp nhận để y bế nàng lên, bước ra khỏi Giáng Vân Lâu..
← Ch. 034 | Ch. 036 → |