Truyện:Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế - Chương 059

Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Trọn bộ 148 chương
Chương 059
Tình Yêu Của Trẫm Hình Như Tới Rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-148)

Vừa qua tết nguyên tiêu, triều đình đã xảy ra biến hóa khó có thể tưởng tượng.

Sau khi tan triều, Quốc công gia nhớ lại tình nghĩa năm xưa với Hoàng thượng, hy vọng nếu Hoàng thượng không bỏ, có thể mời hắn qua phủ một chút.

Sùng Văn Đế lập tức vô cùng vui mừng, vui vẻ đồng ý, hẹn ngày tháng, còn nói sẽ dẫn theo Thần phi nương nương cùng đi.

Các triều thần vừa mới tan triều, vẫn chưa thối lui, tập thể lâm vào trầm mặc.

Mấy ngày nay, bọn họ vẫn trầm mặc, chờ đợi một cơ hội phá băng.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, tiếng băng vỡ đầu tiên này, lại là từ Tân nương nương kia truyền đến.

Phủ Quốc Công, có vinh quang của Thái Tổ, căn cơ mấy đời giống như cá sấu khổng lồ, thái độ của bọn họ, quả thực giống như một cây Định Hải Thần Châm, giáng xuống thế cục hỗn loạn một đòn như sấm sét.

Nếu hiện tại lại có phủ quốc công làm nhạc gia, căn cơ của tân nương nương sẽ không còn giống như trước, chỉ dựa vào một tia sủng ái của hoàng đế, phiêu bạt không nơi nương tựa.

Nàng có vốn liếng của một hoàng hậu, thậm chí là thái hậu.

Các đại thần không thể tin được chuyện này đã xảy ra như thế nào, nhưng nó đã xảy ra.

Một nô tỳ ti tiện, chỉ dùng vài hơi thở, đã hoàn thành lột xác hoa lệ.

Những triều thần đã liều lĩnh đặt cược vào “thái hậu”, bảo người nhà lấy lòng tân nương nương khi còn chưa lộ ra chút manh mối nào quả thật cười muốn điên rồi, bọn họ cược đúng rồi!

Đây là một canh bạc lớn, việc đặt cược chính là một nhịp tim, có “Tiêu”, “Lâm” danh tiếng lâu đời, cũng phải có cơ hội cho kẻ vô danh thể hiện chứ, ha ha ha!

Vì thế khi vừa nghe tiếng gió, lập tức có một đám người tiến đến chúc mừng lão quốc công: "Quốc công gia, cười vui vẻ như vậy, là việc vui sắp tới rồi?"

Lão quốc công vui tươi hớn hở chắp tay: "Muốn nói chuyện vui, thật đúng là có một chuyện, nếu thành công, mời chư vị tới uống rượu mừng. ”

Đám người nghe vậy, lập tức cười lên.

Người người náo nhiệt đi ngang qua họ, sau đó lục tục có càng nhiều người đến góp vui.

Giờ khắc này, bất luận là người của Tiêu tướng, người của Lâm tướng, hay là người của "Thái tử", trong lòng đều không yên.

Sau khi mọi người hoàn toàn không nắm chắc, ngoài ý muốn lâm vào một loại cân bằng quỷ dị.

Tân nương nương được hoàng thượng toàn lực ủng hộ, danh tiếng mạnh nhất.

Nhưng Hoàng thượng già rồi, nàng còn không có con nối dõi, lỡ như Hoàng thượng có chuyện gì, một Thái hậu thượng vị từ nô tì, chỉ bằng câu "Hậu cung không được can dự triều chính", liền có thể trực tiếp đánh nàng xuống.

Các hoàng tử chiếm quyền thừa kế hợp pháp, thân phận chính đáng nhất.

Nhưng không xác định bọn họ ai có thể lên, cũng không xác định bọn họ có thể lên hay không, nếu lão hoàng đế không có chuyện gì, cố gắng sống một chút, nhận con thừa tự, vậy ai cũng không được.

Tiêu tướng, Lâm tướng làm việc như vậy, dù là hoàng đế thay đổi, cũng không thể trực tiếp vượt qua bọn họ, đi theo hai vị tướng gia thì an toàn hơn.

Nhưng quyền lực của hai vị tướng gia này, cũng toàn bộ đến từ Hoàng đế ở trên, bản thân Tiêu tướng mắt thường có thể thấy khó bảo toàn, Lâm tướng lại bị Hoàng đế chán ghét.

Đi theo bọn họ, đều không cần lo lắng vấn đề thái tử tương lai, hiện tại liền bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp phe phái.

Ngẩng đầu nhìn trời, chỉ hận không thể bứt tóc mình...

Có triều thần nào giống như họ, đến khi già rồi vẫn không nhìn ra chút đầu mối nào!

Chuyện Sùng Văn Đế không có con ruột, trực tiếp quậy đục nước, không ai biết tương lai sẽ xuất hiện con hắc mã nào.

Mà đối với Tập Hồng Nhuỵ mà nói, trạng thái hiện tại, chính là trạng thái tốt nhất.

Bị giới hạn bởi chân lý tự nhiên, địa vị của nàng, không có cách nào trong thời gian ngắn, cao như người khác.

Vậy thì trước tiên chặt đứt chân của một người cao, như vậy mọi người không phải trở thành người cùng một đường sao.

Sóng lớn dễ đi thuyền, loạn thế xuất hào kiệt.

Trong bão táp đá sỏi, thì không bàn đến xuất thân, ha.

……

Sau khi Sùng Văn Đế mang theo Thần phi nương nương thân đến Quốc công phủ, hai người vừa chạm vào, mối hôn sự này liền định xuống.

Chuyện mẹ con Bạch Liên Nhi nhập gia phả, cũng rất nhanh được trưởng lão trong tộc cho phép.

Hiện nay khắp kinh thành, đều đang lưu truyền tài danh của Ngọc Hoa phu nhân, sắc mặt người Bạch gia đều sáng hơn, tất nhiên vô cùng sảng khoái đồng ý.

Chỉ có mẹ con Bạch Thấm Quân sắp tức điên rồi, lão gia nhà họ có ý gì, là muốn nâng mẹ con tiện nhân kia ngồi ngang hàng với họ sao!

Đối mặt với hai mẹ con ầm ĩ tới cửa, lão quốc công cực kỳ không kiên nhẫn, không chỉ không để ý tới kháng nghị của họ, thậm chí còn răn dạy Bạch Thấm Quân, chỉ vào mũi của nàng ta mắng nàng ta không ra dáng.

Quay đầu bảo Quốc công phu nhân, từ trong phủ khố chi cho Bạch Liên Nhi một khoản đồ cưới thật dày, đừng làm ông ta thêm phiền.

Quốc công phu nhân nhìn ông ta còn hào phóng hơn với con ruột mình, càng khóc lóc thảm thiết, chỉ trích ông ta thiên vị.

Lão quốc công lại tức giận, vỗ bàn đứng lên, quát to với Quốc công phu nhân.

"Chờ ta chết đi, toàn bộ Quốc Công phủ đều là của con trai nàng, rốt cuộc nàng còn có cái gì không hài lòng!"

"Mẹ con các người, có phải trong mắt chỉ có bản thân, không chứa nổi những đứa con khác của ta!"

“Nếu vậy thì tốt, người kế thừa tước vị, ta còn chưa báo với Hoàng thượng đâu. ”

"Tính mạng của người một phủ, nếu giao cho mẫu tử hà khắc như các người, còn không bằng để nó mất ở đây đi!"

Nghe vậy, Quốc công phu nhân lui về phía sau vài bước, giống như nhìn một người xa lạ, nhìn phu quân của mình.

Bà ta xuất thân cao quý, nhà mẹ đẻ lớn mạnh, cho nên coi như đối mặt với phu quân là Quốc công gia, cũng không cúi đầu trước ông ta.

Nhưng mà hôm nay liên quan đến tước vị của con trai ruột của mình, vị Quốc công phu nhân mạnh mẽ cả đời này, cuối cùng cũng cảm nhận được một tia sợ hãi.

Một người vợ chính thức được mai mối chính thức cưới hỏi, bị một tiện thiếp cùng liệt gia phả, đã không còn chút thể diện nào để nói.

Nhưng vì tước vị của con trai bà ta, dù ăn miếng trả miếng, cũng không thể Tập Hồng Nhuỵ xuống.

Bạch Thấm Quân nhìn mẫu thân chịu nhục, lệ rơi đầy mặt.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hai mẹ con đê tiện kia!

……

So sánh với lòng tràn đầy ai oán của Quốc công phu nhân, Bạch mẫu lại vui mừng mà khóc.

Trước kia bà ta và chủ mẫu đấu không phân cao thấp, cuộc sống trôi qua rực rỡ sắc màu, cảnh tượng đặc sắc.

Nhưng đêm khuya yên tĩnh, nhìn đêm tối dường như vĩnh viễn không có điểm cuối trước mắt, cũng sẽ cảm thấy tâm trạng sôi trào.

Khi bà ta chết đi, vô danh vô tính, có thể sẽ trở thành một luồng cô hồn dã quỷ vĩnh viễn phiêu đãng trong đêm tối này hay không?

Bây giờ mọi thứ đã khác, bà ta được thăng chức làm phó thê và được nhận vào gia phả Bạch thị.

Tuy rằng có được, nhưng có thể chỉ là mấy chữ "Phó thê Chu thị", nhưng đã rất khác rồi, cuối cùng bà ta cũng có chỗ an thân rồi!

Bạch mẫu trước kia cho rằng, muốn được vào phần mộ tổ tiên Bạch gia, chỉ có thể dựa vào con trai bà ta không chịu thua kém.

Tuyệt đối không nghĩ tới, làm được tất cả những thứ này, lại là con gái của mình.

Ông trời ban cho bà ta một cô gái tốt như vậy, cả đời này bà ta còn có thể cầu gì nữa đây...

Thấy bà ta khóc chật vật, Bạch Liên Nhi liền tiến lên, ôm sống lưng bà ta, cười an ủi: "Mẹ, người đừng khóc, chỗ tốt còn chưa dừng ở đây đâu."

"Lúc con gả đi, liền thỉnh nương nương, cũng phong cáo mệnh phu nhân cho người, phong một lần khóc một lần, khi nào mới kết thúc đây?"

Bạch mẫu nhịn không được nín khóc mỉm cười.

Bà ta có một loại ảo giác, giống như mình đã trở thành con của con gái mình, con gái của bà ta, ngược lại trở thành một người mẹ.

Nghẹn ngào lau nước mắt: "Con không cần phải nghĩ đến mẹ, mẹ có ca ca con mà, sau này mẹ phải mỗi ngày đốc thúc nó tiến bộ, sớm muộn gì cũng phải để nó ra mặt."

“Con là con gái, sống tốt ở nhà chồng mới là quan trọng, luôn nghĩ đến nhà mẹ đẻ, nhà chồng sẽ cảm thấy không thoải mái. ”

Bạch Liên Nhi đã sớm mặc kệ tất cả, thờ ơ nói: "Mẹ, người yên tâm, người con gả không phải ai khác, mà là Thần phi nương nương trong cung. ”

“Vị nương nương này của chúng ta, cái khác khó mà nói, phong cáo mệnh, lại đơn giản như là uống nước. ”

Bạch mẫu bị nàng ta chọc cười, cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là như vậy.

Trước kia chưa từng thấy cáo mệnh nhà ai, giống như rau cải trắng, muốn phong thì phong.

Vừa nhìn, gả cho một "nhà giàu mới nổi", hình như cũng rất tốt.

Ít nhất lợi ích thực tế trong tay, không phải thứ mơ hồ.

Bạch mẫu hoàn toàn lau khô nước mắt, thu lại tâm trạng, nghi hoặc hỏi --

“Nhưng Thần phi nương nương, tại sao phải làm như vậy?”

"Nàng phong cho con làm phu nhân, hoàn toàn có thể chờ con gả đi rồi mới đồng ý, đến lúc đó con còn phải cảm tạ nàng."

"Bây giờ tất cả những gì nàng cho con, đều là danh tiếng trước hôn nhân, đều là vốn liếng của chính con."

"Vậy không sợ nâng con càng cao, con sẽ không chịu nổi sao?"

Bạch Liên Nhi nhào vào lòng bà ta, nhẹ nhàng cười nói: "Mẹ, người nhìn quá cạn rồi”

“Có lẽ gia đình bình thường sẽ muốn gây khó dễ cho con dâu, để con dâu tuân lệnh bọn họ, mọi việc lấy nhà chồng làm trọng. ”

“Nhưng nương nương chúng ta, không phải cưới vợ cho đệ đệ, mà là cưới phủ Quốc Công cho mình. ”

"Hai họ sễ kết hai họ, đây chính là quá trình nâng kiệu lẫn nhau, nâng đối phương cũng là nâng chính mình."

“Danh tiếng của con càng lớn, càng tăng thêm uy thế cho nàng, nương nương thông minh như vậy, làm sao có thể làm những chuyện không thể lên bàn được. ”

Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Liên Nhi không tự chủ được nhớ tới nô tỳ bên ngoài Thụy vương phủ, quát lớn với mình không chút lưu tình.

Nhớ tới cảnh ngộ mình ở phủ Thế Tử, ngay cả một nha hoàn cũng phải cẩn thận lấy lòng.

Vốn là không có cảm giác gì, nhưng trong lúc bất chợt, nhớ lại quá khứ, lại cảm thấy tất cả, giống như một cái lồng nhỏ.

Lúc trước nàng ta đeo không cảm thấy đau, nhưng khi đi ra ngoài, lại tự nhiên sinh ra một loại cảm giác máu tươi đầm đìa.

Bạch mẫu lại không nhận ra tâm sự trong nháy mắt của nàng ta, chỉ lo vui tươi hớn hở cười rộ lên: "Con nói đúng! Nói đúng! Là mẹ thiển cận!!”

Bạch Liên Nhi thu hồi suy nghĩ, lại chuyển ánh mắt về phía mẹ nàng ta, cười rộ lên với bà ta: "Mẹ, sau này người sẽ không còn là di nương nữa, mà là Nhị phu nhân, cũng nên đi theo nương nương học nhiều một chút, tầm mắt rộng hơn một chút."

Bạch mẫu hiện tại đối với nữ nhi có bản lĩnh này, nhưng nói gì nghe nấy, lập tức gật đầu: "Được được được, sau này cưới vợ cho tam ca con, mẹ tuyệt đối sẽ nâng con dâu lên thật cao!"

Bạch Liên Nhi:...

"Mẹ, con không phải nói cái này, con là nói, mẹ đã thành phu nhân, liền không cần lại tranh sủng, tìm thời gian, mua chuộc Thôi di nương mới lên kia tới đây."

Bạch mẫu: Hả?

Thôi di nương kia, là tiện nha đầu mà Bạch Thấm Quân phái tới, đặc biệt cho họ ngột ngạt, nàng ta nhớ tới chuyện lúc trước, liền tức giận!

Bạch Liên Nhi lại cười lạnh một tiếng: "Mẹ, đừng nghĩ những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia, hiện tại mẹ đã không cùng một bậc với nàng ta”

“Một di nương xuất thân nô tỳ, không có căn cơ, muốn đặt chân trong phủ, tất nhiên phải tìm một chỗ dựa vững chắc. ”

“Bạch Thấm Quân là ai, mẹ còn không biết sao, sao có thể có người một lòng bán mạng cho nàng ta”

“Bây giờ chúng ta không thiếu tiền, mẹ trực tiếp lôi kéo nàng ta và người nhà nàng ta lại đây. ”

“Nếu nha đầu này không chịu thua kém, sinh ra một trai một gái, vậy thì càng tốt. ”

“Trẻ tuổi xinh đẹp lại có con, nhất định sẽ trở thành trợ thủ lớn nhất của mẹ. ”

"Cha không phải lão hồ đồ, cơ nghiệp phủ Quốc Công, nhất định không tới phiên chi thứ chúng ta, mẹ cũng để cho Tam ca con, đừng phí tâm tư ở chôc này, có con làm chỗ dựa vững chắc, không kém hơn huynh ấy"

“Mẹ, người dùng thân phận Nhị phu nhân hiện tại của mình đi làm những thứ chi khác lung lay”.

"Đến lúc đó đại ca là đích trưởng tử, tước vị tất nhiên là của hắn ta, nhưng những thứ huynh đệ khác, hắn ta còn có thể đuổi tận giết tuyệt sao?"

“Đại nương trời sinh có lòng đố kỵ, thô lỗ vô lễ, các phòng mặc dù nịnh bợ bà ta, nhưng trong lòng lại tràn đầy oán niệm. ”

"Bây giờ mẹ đã nhảy ra vũng bùn, không cần tranh cái gì với bà ta nữa, vậy không ngại làm một vị Bồ Tát, đại nương đâm dao, người liền tặng hoa sen."

"Bạch Thấm Quân hiện tại nhất định muốn đối phó chúng ta, vậy thì bảo nàng ta tự bê đá, đập chân mình."

Trước mắt Bạch mẫu sáng ngời, bà ta chưa bao giờ nghĩ tới kế sách như vậy.

Nghĩ kỹ lại, không cần tranh không cần cướp, chỉ làm một Bồ Tát, nhìn người khác đấu đến ngươi chết ta sống, lại thoải mái như thế, ngay cả con đường phía trước cũng sáng sủa.

Ôm Bạch Liên Nhi vào trong ngực, cười nói: "Con ta, khó trách Hoàng thượng khen con, con thật thông minh!"

Nhưng mà cười cười, lại nhịn không được buồn bã, khóc không thành tiếng nói: "Bây giờ mẹ hết khổ rồi, nhưng con khi nào thì có thể vượt qua được đây?"

Bạch Liên Nhi giật mình.

Nàng ta đột nhiên ý thức được, trên đời này, người thật sự thương nàng ta, đại khái chỉ có mẹ nàng ta thôi...

Có lẽ, còn có thể thêm một nửa Tập nương nương.

Nữ nhân kia tuy tính kế nàng ta, nhưng cũng vạch ra con đường rõ ràng cho nàng ta.

Nếu như không phải có "Ngọc Hoa phu nhân" thần thánh của nàng, như vậy dù là cha nàng ta, cũng sẽ không nghĩ đến việc thêm nàng ta và mẹ nàng ta vào gia phả.

Vùi người vào trong lòng mẫu thân, Bạch Liên Nhi ngạc nhiên không muốn khóc.

“Mẹ, người yên tâm. ”

“Con gái bây giờ, không sợ gì cả”

……

Tập Hồng Nhuỵ lại sai người, lật hết đồ vật trong cung lên: "Hoàng thượng tặng ta một viên dạ minh châu lớn như vậy này!"

Khi Sùng Văn Đế tiến vào, nhìn dáng vẻ bận rộn của nàng, không khỏi bật cười: "Thế nào, chuẩn bị sính lễ cho đệ đệ nàng?"

Tập Hồng Nhuỵ quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, cũng không đứng lên, chỉ ngồi dưới đất, mỉm cười nhìn về phía hắn: "Không có, thần thiếp đang chuẩn bị đồ cưới cho Bạch cô nương!"

Từ khi Tập Hồng Nhuỵ vào cung, Sùng Văn Đế liền biến Thanh Hoa cung của nàng làm nhà thứ hai của mình.

Thời gian dài, cũng không kiên nhẫn câu nệ lễ nghi phiền phức gì đó, tùy vào tùy ra.

Giống như hôm nay nhìn thấy hoàng thượng, còn ngồi dưới đất không dậy, cũng là chuyện thường xảy ra.

Cho nên Sùng Văn Đế một chút cũng không chú ý, trực tiếp bị lời của nàng hấp dẫn: "Chuẩn bị đồ cưới cho bạch cô nương, nào có đệ đệ mình cưới vợ, không chuẩn bị sính lễ cho đệ đệ, lại chuẩn bị đồ cưới cho đệ tức phụ?"

Tập Hồng Nhuỵ ngồi dưới đất hừ một tiếng: "Tập Lục Liễu được tỷ tỷ cùng tỷ phu đề bạt như vậy, ngay cả sính lễ còn chuẩn bị không tốt sao? Nếu chút chuyện này cũng làm không tốt, ta thật hận không thể không có đệ đệ như hắn. ”

“Nhưng còn Bạch cô nương, trong lòng ta có chút suy nghĩ. ”

“Nàng ta đường đường là tiểu thư Công phủ, lấy đệ đệ ta là người thô lỗ, chắc hẳn sẽ bị rất nhiều người cười nhạo. ”

"Đã như vậy, ta sẽ cho nàng ta thêm một bộ hồi môn."

"Có của hồi môn phong phú bên người, con gái xuất giá mới có thể đứng thẳng lưng, như vậy, bất kể đi đến đâu, đều có thể diện."

Sùng Văn Đế bật cười.

Cuộc hôn nhân này, nói trắng ra, kỳ thật là hắn cùng phủ Quốc Công thông gia.

Chuyện trọng đại như vậy, phủ Quốc Công làm sao có thể không chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc trù tính của tiểu nha đầu dưới đất, lòng Sùng Văn Đế không khỏi mềm nhũn, ngồi dưới đất như nàng: "Suy nghĩ của nàng khác với phần lớn mọi người."

Tập Hồng Nhuỵ nghe vậy thở dài một hơi: "Bởi vì thần thiếp là một nữ nhân, hiểu rõ lòng của nữ nhân. ”

"Nữ nhân sợ nhất chính là ủy thác không đúng người, ta không muốn trong ngày đại hỉ này, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có Bạch cô nương hoảng sợ suốt ngày."

"Hiện tại làm nhiều một chút, cho nàng ta một ít sức mạnh, để cho nàng ta biết, gả đi cũng không phải vào nhà hổ sói gì"

Sùng Văn Đế nghe vậy cười vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng: "Không ngờ nàng còn có chút lòng dạ đàn bà như vậy”

Tập Hồng Nhuỵ:...

"Hoàng thượng, ngài đây là đang khen thần thiếp, hay là đang mắng thần thiếp vậy, thần thiếp vốn là phụ nữ mà?"

Sùng Văn Đế cười lớn, vội vàng dỗ dành: “Khen nàng, khen nàng, khen lòng tốt của nàng”

"Nàng đã có ý nghĩ này, vậy trẫm cũng phụ xướng phu tùy, lại cho Bạch cô nương thêm một bộ đồ cưới, nàng nói được không?"

Tập Hồng Nhuỵ đang muốn tức giận, nghe nói như thế, lập tức dừng lại, chậm rãi quay đầu.

Sùng Văn Đế mấy ngày nay, đã vô cùng quen thuộc quá trình, mở rộng tấm lòng, chuẩn bị nghênh đón nàng nhào xuống.

Nhưng mà đợi hồi lâu, cũng không đợi được động tác của nàng, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện Tập Hồng Nhuỵ đã không biết khi nào, lệ rơi đầy mặt.

Sùng Văn Đế nhất thời trừng to mắt, vươn tay lau nước mắt của nàng: "Đây là làm sao vậy, sao lại khóc?"

Tập Hồng Nhuỵ rơi nước mắt lã chã, khóe mắt phiếm hồng, không chớp mắt mà nhìn hắn: "Hoàng lão gia, thái hậu có phải một người đặc biệt tốt không?"

Sùng Văn Đế sửng sốt, không ngờ đã nhiều năm như vậy, lại còn có người ở trước mặt hắn, nhắc tới mẫu hậu đã qua đời nhiều năm của hắn, không khỏi cười: "Vì sao nói như vậy?"

Nước mắt Tập Hồng Nhuỵ càng ngày càng nhiều: "Bởi vì chỉ có đứa con được người mẹ tốt nuôi dưỡng, yêu thương, mới có thể dịu dàng săn sóc như Hoàng thượng, Hoàng thượng, lòng dạ đàn bà của người, so với ta còn nhiều hơn."

Sùng Văn Đế:...

“Ha ha ha!”

Hắn quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, đây là lần đầu tiên, có người dùng từ này để hình dung hắn.

Nhưng chợt nhắc tới mẫu hậu, lại động đến điểm mềm mại nhất trong lòng Sùng Văn Đế.

Thì ra bất kể tuổi tác bao nhiêu, trong lòng người cũng luôn có một góc dành cho mẹ mình.

Sùng Văn Đế xúc động, ôm nàng vào trong ngực.

Tiểu nha đầu vì sao nói như vậy, là nghĩ đến mẫu thân của mình sao?

Nàng cũng không nói nhiều với hắn về mẹ mình, nhưng rõ ràng, quan hệ giữa nàng và mẹ không hòa hợp.

Có lẽ là bởi vì như vậy, mới trưởng thành bộ dáng răng nanh sắc bén như bây giờ.

Có lẽ khi còn rất nhỏ, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn chờ đợi mẹ đến yêu mình.

Sùng Văn Đế đột nhiên rất thương tiểu nha đầu trong quá khứ, nếu như khi đó hắn gặp nàng thì tốt rồi.

Nếu như hắn biết tương lai nàng sẽ trở thành tiểu thê tử của hắn, như vậy khi đó hắn sẽ nâng nàng thành tiểu công chúa.

Chương (1-148)