Thật Là Muội Muội Tốt Của Ta!
← Ch.032 | Ch.034 → |
Tập Hồng Nhụy nằm sấp trên mặt đất, nghe thấy hai chữ "Nương nương" kia, cả trái tim như bốc cháy.
Nương nương... Nương nương... Nương nương...
A ha ha ha ha ha!
Ngày hôm qua, nàng còn là một nô tỳ bị người ta chà đạp, hôm nay đã trở thành Nương nương rồi!
Từ nay về sau, cho dù là vương hầu khanh tướng, cũng đều phải quỳ mọp dưới chân nàng.
Cho dù là nam nữ chủ nhân, nhìn thấy nàng cũng phải cúi đầu xưng thần, còn vinh quang nào hơn, còn vinh dự nào hơn!
Tập Hồng Nhụy ngẩng đầu lên, hai mắt run rẩy nhìn thánh chỉ màu vàng, như thể nhìn thấy con đường tiến thân.
Cuối cùng nàng cũng đã đứng dậy từ bậc thang dài vô tận, có được tư cách leo lên bậc thang thần thánh này.
Ở trên cao, nhất định sẽ có cảnh tượng đẹp đẽ khó có thể tưởng tượng được, nàng muốn từng chút từng chút leo lên, cho đến khi đứng ở nơi mà tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy!
Nàng nhận lấy thánh chỉ với trái tim đầy xúc động, trong mắt vừa có nụ cười vừa có nước mắt: "Thần thiếp... tiếp chỉ!"
Một vở kịch 《Nhảy Phượng Đài》 hay đến nhường nào, kể từ khi vở kịch này ra đời, nó đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Trẻ con trong dân gian thi nhau hát bài đồng dao: "Nhảy Phượng Đài, Nhảy Phượng Đài, tiên nữ Dao Trì giáng trần!"
"Phượng hoàng bay lên từ vũng bùn lầy, hái được ánh trăng sáng trên chín tầng trời!"
Kinh thành Đại Lương vốn dĩ phồn hoa, người đông đúc, chuyện phiếm lan truyền rất nhanh, chỉ cần có một chút tin tức gì, trong nháy mắt cả kinh thành đều biết.
Hoàng đế vi hành, gặp gỡ giai nhân, câu chuyện kỳ lạ này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
"Nghe nói vị Phượng nữ kia vốn dĩ chỉ là một nô tỳ, cha mẹ anh em đều là tiện tịch, sau khi được Thiên tử sủng hạnh, anh em tỷ muội đều được phong quan tiến chức, ban thưởng hậu hĩnh, có thể nói là cả nhà đều được thơm lây."
"Haiz, nghĩ đến chúng ta phải học hành vất vả bao nhiêu năm, cũng khó lọt vào mắt xanh của quân vương, vậy mà nữ nhân chỉ cần dựa vào vài lời ngon tiếng ngọt, dung mạo xinh đẹp, là có thể chiếm được trái tim của bậc đế vương, cả nhà đều được vinh hiển, thật đáng buồn, thật đáng buồn."
"Ha ha ha, kiếp sau chúng ta cũng đừng làm nam nhi chi nữa, chi bằng đầu thai làm nữ nhi, tu luyện một dung nhan khuynh quốc khuynh thành đi."
"Ha ha ha..."
Tin tức càng lan truyền rộng rãi, ắt sẽ có người ghen tị, có người đố kỵ.
Còn các đại thần trong triều, tất cả đều như ong vỡ tổ.
Trên thực tế, cho dù Hoàng đế sủng hạnh cung nữ, sắc phong làm phi, cũng không có gì to tát, bởi vì cung nữ cũng là những cô gái nhà lành được tuyển chọn từ dân gian, vốn dĩ là vào cung để hầu hạ Hoàng đế.
Nhưng "Phượng nữ" trong câu chuyện này, vậy mà lại là một tiện tịch nô tỳ hèn mọn, chuyện này sao có thể không khiến người ta khiếp sợ chứ!
Đại Tề văn phong thịnh vượng, hình phạt không áp dụng cho bậc sĩ phu, can gián không bị tội, các đại thần đều dám nói thẳng nói thật.
Sau khi biết chuyện này, bọn họ lập tức tập thể khuyên can.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lão Hoàng đế càng thêm đắc ý.
Hắn làm Hoàng đế ngần ấy năm, là luôn luôn ở trên cao, muốn gì được nấy.
Nhưng chính vì quá thuận buồm xuôi gió, nên dễ dàng đánh mất đi sự hứng thú, lần xuất cung này, hắn đã gặp được một "mối tình vụng trộm" vô cùng kích thích, khiến cho huyết mạch của hắn như sôi trào.
Vì vậy, vị lão Hoàng đế này, vốn dĩ chỉ cần bản thân vui vẻ, cơ bản là không muốn gây thêm phiền phức cho các đại thần, vậy mà lại nổi loạn ở tuổi xế chiều!
Hắn không chỉ muốn nạp phi, mà còn muốn đường đường chính chính "rước vợ", cho nàng bước qua đài nghênh phượng.
Đài nghênh phượng, đúng như tên gọi, chính là nơi để Hoàng đế nghênh đón Hoàng hậu.
Nhưng mà, nó cơ bản là vô dụng, bởi vì Hoàng đế nào sau khi đăng cơ mà chẳng có chính thê, Hoàng hậu nguyên phối sẽ được trực tiếp sắc phong, còn những phi tần khác đều được sắc phong ở điện Vĩnh Hòa, sẽ không đi theo trình tự này.
*Là một trong sáu cung điện thuộc thuộc Đông lục cung, nằm trong khuôn viên của hậu cung tại Tử Cấm Thành, Bắc Kinh."Vĩnh Hòa" có ý nghĩa "Vĩnh Viễn Hòa Bình" (永远和平).
Thế nhưng, Sùng Văn Đế không chỉ muốn sắc phong cho một tiện tịch nô tỳ, mà còn muốn nghênh đón nàng với lễ nghi dành cho Hoàng hậu, chuyện này thật sự là quá đáng!
Nước bọt của các đại thần trong triều như muốn nhấn chìm cả đại điện.
Sùng Văn Đế ung dung ngồi trên long ỷ, đợi đến khi bọn họ nói đến khô cả họng, hắn mới bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Trẫm đã quyết định rồi, không cần phải bàn bạc gì nữa, bãi triều."
Được Đức Nhân dìu, hắn lắc lư đi ra khỏi hoàng cung, tìm đến Tập Hồng Nhụy, ôm nàng vào lòng, đem những lời đám đại thần nói trên triều kể cho nàng nghe như kể chuyện cười.
Tập Hồng Nhụy nghe xong, hoảng hốt che miệng lại: "Những vị đại nhân kia, là không thích nô gia sao?"
Sùng Văn Đế ôm nàng vào lòng, hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ có thích hay không thì có gì quan trọng, trẫm thích là được rồi!"
Tập Hồng Nhụy ủ rũ nói: "Nhưng mà nô gia sợ, bọn họ sẽ chia cắt nô gia và Hoàng lão gia."
Sùng Văn Đế xua tay, trong lòng tràn đầy khí phách nam nhi: "Nàng yên tâm, có trẫm ở đây!"
Tập Hồng Nhụy lập tức vui mừng dựa vào lòng hắn: "Hoàng lão gia, nô gia chỉ có thể dựa vào người~"
...
Vì Hoàng đế nhất thời nổi hứng, nhất quyết muốn tổ chức một buổi lễ sắc phong long trọng, nên ngày nàng vào cung được ấn định vào mùa thu năm nay.
Nghĩ đến việc kiếp trước nàng bị xử trảm vào mùa thu, kiếp này lại được "hỏi lễ" vào mùa thu, cũng coi như là duyên phận.
Vì chuyện này, Tập Hồng Nhụy hiếm khi có được khoảng thời gian đoàn tụ với người nhà, những người mà hai đời nàng đều khó gặp mặt, bây giờ muốn gặp là có thể gặp.
Lúc này, Tập mẫu đã ăn vận lộng lẫy, đầu đầy trâm vàng, vui vẻ dẫn theo Điền Phương, Tập Lục Yên và Lâm Bảo Trụ đến gặp nàng, bà ta lên tiếng nói: "Thần thiếp đến thỉnh an Nương nương."
Tập Hồng Nhụy nhìn mấy người mà mẫu thân nàng dẫn đến, liền biết ngay là không có chuyện gì tốt đẹp, nàng nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Khuôn mặt già nua của Tập mẫu như nở hoa, bà ta cười nịnh nọt nói: "Có chuyện gì đâu..."
"Nếu không nói hết một câu thì ra ngoài."
Tập mẫu nghe vậy, lập tức vào thẳng vấn đề: "Ôi chao, ta nói này Nương nương, con đã phát đạt rồi, ngay cả Lục Yên cũng được phong làm Huyện chúa, sao con lại quên mất em trai của mình chứ!"
Lâm Bảo Trụ đã lớn hơn một chút, nghe mẫu thân nói vậy, lập tức nhìn tỷ tỷ với vẻ mặt nịnh nọt.
Tập Hồng Nhụy hừ lạnh một tiếng, tên tiểu súc sinh này đã học được mười phần mười tính nết của phụ thân nó, nàng không bắt nó đi theo phụ thân nó đã là nhân từ lắm rồi, vậy mà còn muốn được ban thưởng sao?
Nàng cười như không cười nói: "Nam tử hán đại trượng phu, không tự mình tranh thủ công danh, dựa dẫm vào tỷ tỷ thì tính là bản năng gì, nhà chúng ta không còn là tiện tịch nữa, có thể tham gia khoa cử, nó còn nhỏ như vậy, học hành cũng chưa muộn, cứ để nó đi thi đậu Trạng nguyên đi."
Lâm Bảo Trụ vừa nghe đến hai chữ "học hành", lập tức chui vào lòng mẫu thân làm nũng, Tập mẫu thấy vậy thì đau lòng nói: "Trạng nguyên nào phải dễ thi như vậy, con là tỷ tỷ của nó, chỉ cần giơ tay lên là có thể đề bạt nó, sao lại không làm chứ!"
Nói xong, bà ta véo Điền Phương một cái, ra hiệu cho nàng phụ họa theo.
Điền Phương bị mẹ chồng véo một cái, vội vàng gượng cười.
Chưa kịp để nàng lên tiếng, Tập Hồng Nhụy đã kéo nàng lại, cau mày nhìn mẫu thân mình: "Mẫu thân làm gì vậy, đại tẩu bây giờ là Hầu phu nhân, sao người có thể động tay động chân với tẩu ấy chứ."
Tập mẫu ngẩn người: "Ta còn không động vào được nó sao?"
Tập Hồng Nhụy cười lạnh một tiếng: "Người nghĩ sao, đại tẩu ta không chỉ là Hầu phu nhân, trong bụng còn đang mang thai Tiểu hầu gia, tôn quý như vậy, sao có thể để mặc cho người đánh chửi chứ."
"Nhưng ta là mẫu thân của con!"
"Một chuyện là một chuyện, sau này ta vào cung rồi, là đại ca và đại tẩu sẽ là người đứng đầu gia tộc, sao người có thể tùy tiện đánh chửi nữ chủ nhân của gia tộc chứ."
Tập mẫu: "Hả?"
Bà ta quay đầu nhìn Tập Lục Yên, lời nói của Tập Hồng Nhụy lại vang lên: "Đây chính là Phúc Chương huyện chúa do Hoàng đế sắc phong, người muốn làm gì?"
Tập mẫu: "..."
Bà ta đột nhiên phát hiện ra, Tập Hồng Nhụy không chỉ không ban thưởng gì cho Lâm Bảo Trụ, mà ngay cả bà ta cũng không có!
Nhận ra điều này, Tập mẫu lập tức làm ầm lên, nhưng Tập Hồng Nhụy lại thản nhiên nhìn bà ta làm loạn.
Mẫu thân nàng khóc lóc om sòm, chỉ vào mũi nàng mắng: "Con nha đầu chết tiệt này, có phải con không xem mẫu thân ra gì phải không!"
Tập Hồng Nhụy thản nhiên phủi phủi móng tay: "Nói chuyện cho cẩn thận, ta bây giờ là Nương nương đấy."
Tập mẫu: "..."
A a a! Tức chết mất!
Tập mẫu không nói lại được Tập Hồng Nhụy, bèn ôm lấy Lâm Bảo Trụ, vừa khóc vừa đi ra ngoài, chắc là đi tìm mấy đứa con trai của bà ta để làm chủ.
Đợi mẫu thân nàng rời đi, Tập Hồng Nhụy hừ lạnh một tiếng, muốn giở trò với nàng sao.
Nàng lập tức nắm lấy tay Điền Phương, mỉm cười gọi một tiếng: "Tẩu tẩu."
Điền Phương vốn là nha hoàn làm việc nặng nhọc, đã quen với việc cúi đầu khom lưng, vội vàng luống cuống nói: "Nương nương, không dám, không dám."
Tập Hồng Nhụy mỉm cười kéo nàng lại gần, vỗ vỗ tay nàng an ủi: "Tẩu tẩu đừng khách sáo, ở bên ngoài mới phân biệt quân thần, ở nhà chúng ta chỉ là người thân mà thôi."
Dưới lời an ủi dịu dàng của Tập Hồng Nhụy, Điền Phương cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút, chỉ là cả nhà này, nói cho cùng cũng chỉ có mình nàng là người ngoài, trước mặt Tập mẫu, địa vị của nàng còn không bằng Tập Lục Yên.
Điền Phương nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói: "Mẫu thân, bà ấy..."
Tập Hồng Nhụy thản nhiên nói: "Đừng để ý đến bà ta."
Mẫu thân nàng không phải là người dễ đối phó, bà ta luôn muốn chiếm tiện nghi của người khác, Tập Hồng Nhụy đã sớm quen rồi.
Nàng muốn đứng vững trong cung, phải có người giúp nàng đứng vững ở bên ngoài.
Đại ca nàng tính tình thật thà chất phác, yêu thương các em, hơn nữa lại có uy nghiêm tự nhiên của người anh cả, để huynh ấy làm chủ gia đình, tất nhiên là không có vấn đề gì.
Chỉ là, hậu viện mà giao cho mẫu thân nàng, vậy thì sẽ long trời lở đất mất.
Tuy rằng Tập Lục Yên được phong làm Huyện chúa, nhưng với tính cách nhu nhược của nàng, cho dù có được phong làm Công chúa, thì trước mặt Tập mẫu cũng chẳng thể nào ngẩng mặt lên được.
Hơn nữa, nàng còn chưa xuất giá, quản lý một đám em trai và chị dâu, thật sự là không ổn.
Vì vậy, trọng trách này, chỉ có thể giao cho đại tẩu nàng.
Đại tẩu nàng cũng giống như đại ca nàng, đều là người thật thà chất phác, tuyệt đối sẽ không làm khó dễ người trong nhà.
Chỉ là, tính tình đại tẩu lại không đủ mạnh mẽ, trước mặt người mẹ chồng khó tính như mẫu thân nàng, căn bản là không nói được lời nào.
Tập Hồng Nhụy nắm lấy tay Điền Phương, thở dài một tiếng: "Đại tẩu, ta biết tính tình của mẫu thân ta, đại ca cũng không phải là người mạnh mẽ gì, những năm qua tẩu đã chịu nhiều ấm ức rồi."
Điền Phương ngẩn người, từ xưa đến nay, nàng dâu nào mà chẳng phải chịu ấm ức từ mẹ chồng, chỉ là nàng không ngờ tiểu cô (em chồng) lại nói giúp mình, trong lòng nàng dâng lên muôn vàn cảm xúc, miệng liên tục nói: "Không ấm ức."
Nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Tập Hồng Nhụy đau lòng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Tẩu tẩu yên tâm, đợi ta vào cung rồi, sẽ cầu xin Hoàng thượng ban cho tẩu một tấm cáo mệnh, như vậy sau này mẫu thân ta cũng không thể bắt nạt tẩu nữa, nếu tẩu chịu ấm ức gì, cứ vào cung nói với ta, đến lúc đó ta sẽ là chỗ dựa cho tẩu."
Điền Phương ngẩn người, cái gì? Cáo mệnh*?
*Danh vị "Cáo Mệnh phu nhân" (誥命夫人) là cách gọi có từ thời nhà Tống, dùng để phong cho các vợ hay mẹ của quan lại trong triều đình. Do việc phong tặng đều phải thông qua "Cáo thư" do hoàng đế phê chuẩn, và phải có sách phong chính thức nên các vị phu nhân này đều được gọi "Cáo Mệnh phu nhân" hay gọn thành "Mệnh phụ" để biểu thị tính trịnh trọng và sự chính danh của mình. Họ có áo mũ dựa vào tước quan của chồng, con nhưng không có thực quyền chính trị nào cả.
Nàng ngơ ngác nhìn Tập Hồng Nhụy, tiểu cô không xin cáo mệnh cho mẫu thân mình, mà lại xin cho nàng?
Tập Hồng Nhụy phì cười: "Tẩu tẩu đừng ngạc nhiên, tẩu gả vào nhà chúng ta, chúng ta chính là người một nhà, tẩu giúp ta quản lý cả gia tộc, ta không giúp tẩu, thì giúp ai chứ?"
"Ta biết mẫu thân ta có chút không đúng, nhưng bà ấy là mẫu thân ta, ta là con gái, cũng không thể nói gì được, vì vậy ta sẽ cho tẩu chỗ dựa, để bà ấy không dám động vào tẩu."
Điền Phương nhìn ánh mắt kiên định của Tập Hồng Nhụy, không khỏi bật khóc.
Người ta thường nói, con dâu gả vào nhà chồng chính là người một nhà, nhưng có bao nhiêu người thật sự xem con dâu như người nhà chứ.
Sao nàng lại may mắn như vậy, tiểu cô làm Nương nương, không chỉ đưa cả nhà thoát khỏi vũng bùn, mà còn đối xử tốt với nàng như vậy.
Bây giờ trên phố người ta đều nói, vị Nương nương xuất thân từ dân gian kia chính là tiên nữ trên trời giáng trần.
Nhưng nàng lại không nghĩ như vậy.
Tiểu cô nhất định là Bồ Tát chuyển thế!
Điền Phương lớn hơn Tập Hồng Nhụy rất nhiều, nhưng lúc này lại không nhịn được mà nhào vào lòng Tập Hồng Nhụy, òa khóc nức nở.
Tập Hồng Nhụy: "..."
Thôi vậy, thôi vậy.
Khóc đi, cứ khóc đi.
Khóc xong rồi, nàng sẽ hoàn toàn là người của ta, ha ha.
Phụ nữ, không thể nào không có nhà mẹ đẻ được.
Tuy rằng trên thế giới này, tất cả mọi người đều khuyên răn phụ nữ rằng, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, phụ nữ gả đi như bát nước hắt đi.
Nhưng đàn ông nói vậy thì thôi đi, phụ nữ mà tin thì thật là ngu ngốc, không tin cứ nhìn xung quanh mà xem, có cây nào là không cần rễ mà lớn lên được đâu.
Cây không có rễ còn không sống nổi, vậy mà phụ nữ lại bị xúi giục rời bỏ gốc rễ để phiêu bạt khắp nơi, thậm chí nhớ đến "gốc rễ" cũng là một cái tội.
Nàng sao có thể làm kẻ vô căn cứ, vào cung phiêu bạt, chờ đợi một cơn gió thu nào đó thổi bay mình đi được.
Bây giờ, ân sủng mà nàng có được đã đủ cao quý rồi, nhưng nàng phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Người nhà vốn dĩ có chung huyết thống, là những người đầu tiên nàng muốn lợi dụng.
Chỉ là, đây là gốc rễ của nàng, không thể để nó trở thành khối u của nàng, nàng phải nắm chặt gốc rễ này trong tay.
Gia hòa vạn sự hưng, bước đầu tiên, chính là phải khiến cho gia đình hòa thuận.
Tập Hồng Nhụy ôm lấy vai Điền Phương, mặc cho nàng dựa vào mình, trong lòng không khỏi cảm thán, phụ nữ thật sự rất dễ mua chuộc.
Bởi vì kiến thức hạn hẹp, cho nên chỉ cần có người cho bọn họ một chút ngon ngọt, bọn họ sẽ cảm thấy người đó là người tốt.
...
Đêm khuya, Tập Hồng Nhụy đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tập Hồng Nhụy mở cửa, thấy Tập Lục Yên đang rụt rè nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội có thể ngủ cùng tỷ được không?"
Tập Hồng Nhụy: "..."
Hả?
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng không mưa cũng không gió, ngủ cùng nàng làm gì?
Nhưng mà, nhìn dáng vẻ tha thiết của Tập Lục Yên, nàng thật sự không nỡ từ chối, vì vậy bèn để nàng ấy vào trong.
Trước đây, khi còn ngủ trên giường đất ở nhà, hai tỷ muội bọn họ đều ngủ cạnh nhau, sau này thì ít hơn.
Bây giờ lại có cơ hội hiếm có này.
Tập Hồng Nhụy thấy nàng ấy đến, bèn nhân tiện nói: "Đợi ta vào cung rồi, căn nhà này sẽ trống, muội dọn đến đây ở riêng đi, đừng đến Hầu phủ chen chúc với bọn họ, nếu không mẫu thân nhất định sẽ làm phiền muội, muội không ứng phó nổi đâu."
"Ồ." Tập Lục Yên gật đầu lia lịa.
Tập Hồng Nhụy lại nói: "Trước đó ta có hỏi những người ở đây, xem ai muốn theo ta vào cung, Mị Nhi đã đồng ý rồi, cho nên mười hai người còn lại, ta đều để lại cho muội, sau này muội chính là chủ nhân mới của bọn họ, muội đối xử tốt với bọn họ, bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với muội."
Tập Lục Yên lại gật đầu: "Ồ."
"Những thứ đã học trước đây như tính toán sổ sách thì cũng đừng bỏ bê, phụ nữ luôn phải nắm giữ một kỹ năng nào đó mới tốt, hồi nhỏ muội không phải là không thích đọc sách sao, bây giờ cũng có thể học lại, dù sao nhà chúng ta bây giờ cũng có tiền rồi."
"Ồ."
"À đúng rồi, Tống quả phụ, quán mì của nàng ấy phải tiếp tục kinh doanh cho tốt, ta rất muốn biết, sau khi mẻ thịt heo thiến đầu tiên được bày bán, phản ứng của những thực khách đã ăn sẽ như thế nào, nghĩ đến thôi đã thấy thú vị rồi, ha ha ha."
"Ồ."
Tập Hồng Nhụy nói rất nhiều, đột nhiên phát hiện ra, Tập Lục Yên dường như vẫn luôn im lặng, chỉ "ồ ồ ồ", nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn muội muội: "Muội cứ ồ ồ ở đó làm gì?"
Tập Lục Yên: "..."
"Muội cảm thấy tỷ tỷ nói gì cũng đúng..."
Tập Hồng Nhụy: "..."
Ta nói đúng hay sai, chẳng lẽ ta còn không biết sao, cần muội phải nói!
Chưa từng thấy ai nói chuyện như vậy, hừ! Ngủ thôi!
Tập Lục Yên: "..."
Im lặng một lúc lâu, Tập Lục Yên đột nhiên vỗ vỗ lưng nàng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có cam tâm tình nguyện không?"
Tập Hồng Nhụy: "..."
Nàng lập tức xoay người lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn muội muội: "Cái gì?"
Tập Lục Yên: "..."
Nàng ấy lấy hết can đảm hỏi một câu: "Tỷ tỷ, tỷ gả cho Hoàng đế, tỷ có cam tâm tình nguyện không?"
Tập Hồng Nhụy: "..."
Vị muội muội này của nàng, luôn có những suy nghĩ vượt quá sức tưởng tượng của nàng...
Một lúc lâu sau, nàng mới hừ lạnh một tiếng, hỏi thẳng: "Muội làm nô tỳ, muội có cam tâm tình nguyện không?"
Tập Lục Yên: "Hả?"
Tập Hồng Nhụy liên tục hỏi: "Lúc phụ thân đột nhiên biến mất, muội có cam tâm tình nguyện không?"
"Lúc Lâm Quý bắt nạt muội, muội có cam tâm tình nguyện không?"
"Trên đời này có bao nhiêu chuyện là do muội tự nguyện?"
Tập Lục Yên há hốc mồm, dường như không biết phải trả lời thế nào.
Tập Hồng Nhụy búng tay vào trán nàng ấy, rõ ràng trên đời này có biết bao nhiêu là chuyện không như ý muốn, vậy mà lại chỉ xoắn xuýt chuyện gả chồng có cam tâm tình nguyện hay không, thật là ngốc!
Nàng thật sự không muốn nói chuyện với muội muội nữa, đợi đến khi gả vào hoàng cung, trên đời này sẽ không còn chuyện gì có thể khiến nàng không cam tâm tình nguyện nữa.
Nhưng nhìn màn đêm đen kịt trước mắt, tại sao trong đêm khuya tĩnh lặng như vậy, tim nàng lại đập thình thịch thế này?
Hoàng cung rốt cuộc là nơi như thế nào?
Cho dù là trong hí khúc, cũng không có ai miêu tả cho nàng biết, bởi vì phàm phu tục tử, cả đời này, có lẽ cũng chưa từng được nhìn thấy cung điện trên mây kia.
Nàng ở trong đó sẽ như thế nào, tương lai của nàng sẽ ra sao, đó là khởi đầu mới của nàng, hay là nấm mồ đã được định sẵn của nàng?
Vẫn chưa đủ... Vẫn chưa đủ... Vẫn chưa đủ...
Nàng giơ hai bàn tay trống rỗng lên trong bóng tối, luôn cảm thấy vẫn chưa đủ!
Nàng nhìn chằm chằm vào màn đêm đen kịt, cho đến khi bình minh ló dạng.
Tập Hồng Nhụy lúc này mới nhận ra, thì ra nàng đã thức trắng cả đêm.
Nhìn Tập Lục Yên đang cuộn tròn người ôm lấy nàng ngủ ngon lành...
Hừ! Con nhóc này, sau khi khiến nàng mất ngủ, vậy mà lại tự mình ngủ ngon lành!
← Ch. 032 | Ch. 034 → |