Trèo Lên Cành Cao
← Ch.018 | Ch.020 → |
Khi quay đầu qua thoáng nhìn thấy Đức Nhân cười ngẩn ngơ thì Tập Hồng Nhụy biết mọi chuyện đã thành công.
Trên thế giới này chủ tử luôn cảm thấy không gì là mình không thể làm được nhưng người bên cạnh hắn, không phải muốn là lừa được ngay sao?
Người ngồi trên điện cao chính là Diêm Vương nhưng thứ thật sự khó chơi lại là quỷ nhỏ. Chỉ cần làm cho lòng quỷ không sạch sẽ thì cho dù là quỷ già láu cá cũng có gì đáng sợ?
Hừ…
Tập Hồng Nhụy xách váy, lảo đảo đi lên lầu. Vốn dĩ người làm trong tiệm muốn đóng cửa nhưng khi thấy nàng, bọn họ vội vàng mời nàng vào cửa rồi cúi đầu khom lưng cười nói: "Hồng cô nương, tối nay người ở lại tiệm sao?"
Tập Hồng Nhụy đáp lại với vẻ mặt không vui: "Ừm, dọn dẹp cho ta một phòng."
Người làm vội vàng cười nịnh nọt đồng ý, sau đó bận bịu tứ phía.
Tập Hồng Nhụy gõ nhẹ lên ván giường có hơi cứng rồi lại lật tấm đệm cũ lên, sau đó nhấc quạt che mũi.
Nàng không phải là người chưa từng chịu khổ nhưng sau khi được hưởng thụ an nhàn, ai lại đủ kiên nhẫn để quay đầu chịu khổ chứ?
Thôi thôi thôi, ngày này cũng chỉ có một đêm nay thôi.
...
Mặc dù giường cứng ngủ không thoải mái nhưng ngày hôm nay thật sự hơi mệt mỏi, nàng vừa ngã đầu ra là đã ngủ ngay lập tức.
Sáng sớm thức giấc, Tập Hồng Nhụy cảm thấy hai mí mắt như dính vào nhau.
Tập Hồng Nhụy giật mình trừng mắt, lăn xuống giường rồi soi mình trước gương. Sau khi nhìn thấy người trong gương thì nàng mới thở một hơi thật dài.
Vẫn ổn, vẫn ổn. Mặc dù hôm qua nàng khóc rất nhiều nhưng cũng rất chú ý, cố gắng không để cho nước mắt đọng trong hốc mắt. Tuy sáng hôm nay thức dậy mắt vẫn hơi sưng nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của nàng. Thậm chí đuôi mắt hơi đỏ lại càng khiến nàng trông đẹp hơn.
Tập Hồng Nhụy ngồi trước gương thỏa mãn đứng dậy, tiếng động ngoài cửa càng lúc càng nhiều hơn. Tập Hồng Nhụy nâng cây quạt gõ nhẹ lên vách: "Lấy cho ta một chậu nước rửa mặt."
"Dạ." Lập tức có người lên tiếng đồng ý.
Không bao lâu sau đã có người giành nhau đưa dụng cụ rửa mặt đến cho nàng, cũng nheo mắt lại nhìn nàng.
Tập Hồng Nhụy đã ăn mặc chỉnh tề. Bộ y phục váy đỏ áo xanh đã được thay bằng một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, bên ngoài là váy màu xanh đậm. So với bộ y phục lụa bồng bềnh ngày hôm qua thì không biết bộ này già dặn hơn gấp bao nhiêu lần.
Nàng nhanh nhẹn mang giày thêu màu đỏ đi ra ngoài rồi lạnh lùng nhận đồ trong tay người làm, sau đó xoay người đi vào phòng: "Ta có để mấy cái đại tử* ở trên bàn, các ngươi mua dùm ta một phần cơm mang đến đây!"
*Đồng xu lớn, có giá trị bằng 2 xu thường.
Nhóm người làm chạy đến nhìn hai đồng tiền lúc ẩn lúc hiện được buộc trên dây cột tóc đỏ tươi của nàng thì chẳng còn nhớ đến việc gì khác, chỉ biết cười nói: "Cô nương đâu cần phải làm thế! Không phải người chỉ cần thưởng một khuôn mặt tươi cười thì bọn ta sẽ tự đi sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tập Hồng Nhụy nhăn mặt liếc hắn ta một cái rồi cười lạnh lùng nói: "Mẹ nhà ngươi! Mau cút đi cho bà, lại nói nhảm nữa thì coi chừng bà xé nát các ngươi!"
Nhóm người làm bị nàng mắng một trận thì ngượng ngùng cầm tiền chạy ra ngoài, sau đó còn quay đầu nhìn vào cửa một cái rồi nhịn không được phun nước bọt. Thật sự coi mình là tiên trên trời sao?
Tính tình hư hỏng như vậy, cho dù có là tiên nữ thì cũng chẳng có nam nhân nào để ý!
Tập Hồng Nhụy chờ bọn họ rời đi thì trừng mắt một cái. Thật sự coi là người nào cũng có thể trèo lên à? Cũng không soi vào nước tiểu mà nhìn mặt mình xem có xứng hay không.
Nàng lấy xà bông thơm rửa mặt rồi cài tóc lên. Nhìn thấy từng đóa hoa hồng nhỏ trên đầu, Tập Hồng Nhụy nở nụ cười lạnh lùng.
Đợi đến khi nàng trèo lên cành cao thì sẽ không quay lại nơi này nữa, hừ…
...
Bởi vì cái tát kia mà Bùi Tam lăn qua lăn lại cả một đêm, đến ngày hôm sau vẫn chưa nguôi giận.
Trời vừa mới sáng hắn ta đã đùng đùng đi về phía Linh Lung Các. Vốn dĩ nha đầu kia là nô tỳ của Phủ Tướng quân nên sau khi bị hắn ta đuổi thì cũng chẳng có nơi nào để đi, đương nhiên chỉ có thể ở lại Linh Lung Các.
Bùi mẫu đuổi theo ra cửa, hỏi hắn ta: "Con không ăn cơm à?"
"Không ạ!"
"Vậy thì cũng phải đưa Ngưng Mộng cô nương theo chứ!"
Lúc này Bùi Tam mới dừng bước, lý trí dần quay về.
Nhìn thoáng qua Ngưng Mộng dưới mái hiên, hắn ta thấy nàng ta điềm đạm như hoa cúc, vừa dịu dàng vừa hiền thục.
Đột nhiên trái tim hắn ta có chút so đo.
...
Chờ sau khi đến Linh Lung Các, Bùi Tam dẫn Ngưng Mộng từ trong xe ra rồi nghênh ngang bước vào.
Sau khi Ngưng Mộng vào cửa thì hắn ta lập tức ngẩng đầu tìm Tập Hồng Nhụy, trong mắt đều là sự đắc ý. Ngươi cho rằng ta thiếu ngươi thì không được đúng không?
Kết quả lại khiến cho hắn ta tức muốn chết.
Bên cạnh Tập Hồng Nhụy là một đám người xum xoe hết quạt rồi lại đưa khăn, còn nàng thì bưng một bát hoành thánh thịt dê lớn, cái miệng nhỏ vừa thổi nguội vừa ăn.
Mì hoành thánh vỏ mỏng nhân to, cắn một cái đầy nước súp trông rất tuyệt vời.
Nhớ đến mình vì đến xem phản ứng của Tập Hồng Nhụy nên vẫn chưa ăn sáng khiến lửa giận đùng đùng và cái bụng trống rỗng của Bùi Tam cùng nhau bốc cháy.
Hắn ta quay đầu về phía Ngưng Mộng, lớn tiếng nói như mất lý trí: "Ngưng Mộng cô nương, đột nhiên ta nhớ ngươi vẫn chưa ăn sáng. Để ta đưa ngươi đi ra ngoài ăn ngon hơn."
Lúc này Tập Hồng Nhụy mới để ý đến hắn ta. Chờ khi nhìn thấy Ngưng Mộng phía dưới thì nàng lập tức trợn tròn mắt.
Lúc này trong lòng Bùi Tam mới dễ chịu. Lúc hắn ta lôi kéo Ngưng Mộng rời đi thì nàng ta còn quay đầu nhìn nàng, cười mà như không cười khiến cho Tập Hồng Nhụy lập tức bùng nổ.
Những người khác nhìn thấy Ngưng Mộng thì hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng nhìn về phía Tập Hồng Nhụy. Bọn họ trợn mắt, cố ý nói: "Ai da, cô nương mới tới là ai thế? Trông cũng đẹp thật đấy!"
"Sao ta lại thấy đẹp hơn Hồng cô nương ấy nhỉ?"
"Xuỵt, nói cái gì đó? Hồng cô nương, người không tức giận chứ?"
Lúc này đám người đó mới làm ra vẻ như nói sai gì đó mà "sợ hãi" nhìn về phía Tập Hồng Nhụy, nheo mắt lén dò xét vẻ mặt của nàng.
Quả nhiên Tập Hồng Nhụy đã bùng nổ, nàng bưng bát lên rồi giành lấy khăn từ trong tay bọn họ, sau đó xoay người đi vào phòng.
Sau lưng nàng lập tức truyền đến tiếng cười trộm. Quả nhiên lòng ghen ghét của nữ nhân đều rất lớn. Chắc là nhìn thấy có người mới đến nên cảm thấy bị uy hiếp nhỉ? Để xem sau này nàng còn dám kiêu ngạo như vậy không? Bọn hắn đợi ngày nàng đến nịnh bợ đây.
Tập Hồng Nhụy nổi giận đùng đùng đi vào phòng. Chờ sau khi đóng cửa lại thì khuôn mặt của nàng cũng trở nên vô cảm.
Nàng ngồi chéo chân, tiếp tục ung dung ăn hoành thánh.
Không phải nam nhân đều cảm thấy mình thông minh hơn người khác sao? Chiêu châm ngòi ly gián đơn giản như vậy mà cũng dám nghịch dại trước mắt bà cô, lại còn dương dương đắc ý cho rằng thủ đoạn của mình cao minh nên nàng nhìn không ra.
So với những thứ ngu xuẩn kia thì kẻ lẳng lơ Ngưng Mộng thông minh hơn nhiều. Chẳng trách kiếp trước nàng lại mắc phải thủ đoạn của nàng ta.
Thế nhưng dù thông minh thì cũng có được gì đâu, nàng ta so với nàng thì chính là không xinh đẹp bằng.
Nam nhân có quyền thế trong thiên hạ này bất kể có ba hoa ra sao thì chẳng phải đến cuối cùng cũng chỉ nhìn khuôn mặt của nữ nhân à?
Về phần những tên hạ lưu bại hoại kia, chúng vừa thèm khát khuôn mặt này của nàng vừa nghĩ trăm phương ngàn kế để chèn ép nàng như thể kéo nàng xuống bùn thì có thể thu phục được nàng.
Ha ha, nằm mơ! Cho dù nàng có bị mù thì đầu óc cũng sẽ không trở nên ngu ngốc!
Nàng cúi đầu, cầm thìa múc một cái hoành thánh đưa vào miệng.
Phải ăn thật ngon, ăn no thì mới có sức, có sức thì mới có thể nhìn xem đám ngu ngốc kia diễn thế nào.
...
Tập Hồng Nhụy đứng ở bên cạnh nhìn Ngưng Mộng bị một đám người vây quanh xum xoe, khăn tay của nàng cũng gần như bị xé rách.
Nàng ngẩng đầu kêu một tiếng: "A Tứ! Rót cho ta chén trà!"
Người làm tên A Tứ quay đầu lại, vừa thấy đó là nàng thì lập tức tròn mắt nói: "Ai da, ngươi tự làm không được sao? Không thấy bọn ta và Ngưng Mộng cô nương đang bận sao? Ngươi không có làm gì thì đừng có làm phiền thêm!"
Mấy người làm khác vừa cười trộm vừa lén nhìn phản ứng của nàng.
Tập Hồng Nhụy tức giận tới mức dậm chân, sau đó lại nổi giận đùng đùng nhìn về phía Bùi Tam. Bùi Tam nhìn thấy dáng vẻ này của nàng thì trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hắn ta quay đầu tiếp tục nói chuyện với Ngưng Mộng, không hề để ý đến nàng.
Ngay lúc Tập Hồng Nhụy sắp khóc đến nơi thì hai người quen cũ lại tiến vào thay đổi bầu không khí, đó là mẹ con Tần Nhạn Lan.
Hai mẹ con Tần gia vừa tiến vào thì lập tức cười rạng rỡ đi về phía Tập Hồng Nhụy. Ngưng Mộng xem xét y phục trên người hai người bọn họ rồi nhướng mày, bước tới trước một bước, mỉm cười hỏi: "Hai vị phu nhân, tiểu thư, xin hỏi có cần gì không?"
Tần mẫu nhìn nàng ta một cái rồi không kiềm chế được mà nói: "Không cần ngươi, bọn ta nói với Hồng cô nương là được rồi."
Nói xong bà kéo tay Tập Hồng Nhụy, cười cười nói nói hàn huyên.
Hai mắt Tập Hồng Nhụy sáng rực, lập tức trở nên hưng phấn. Nàng đắc ý nhếch cằm, liếc bọn họ một cái.
Những người khác đang vui vẻ vì xa lánh nàng thành công, lúc này lại thấy nàng hưng phấn thì đều sinh ra cảm giác bị đánh vào mặt, trong lòng cũng rất khó chịu.
Ngưng Mộng cũng cảm thấy như bị đánh vào mặt, đôi mắt tối sầm khẽ chớp một cái.
Song, sau khi nhìn thấy mấy người kia cũng bất bình giống mình thì đáy mắt nàng ta lại hiện lên sự toan tính.
...
Tập Hồng Nhụy lôi kéo hai mẹ con Tần gia lên lầu, vừa đi lên tới nơi thì lại không kiềm chế được mà che mặt òa khóc.
Tần mẫu thấy thế thì lập tức ôm nàng, quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Sau cái hôm cố gắng tỏ ra giàu có mặc dù không hề có gì để bỏ ra hơn mười quan tiền, hai mẹ con Tần gia ngồi trên bàn cơm chỉ biết nhìn Tần Hành Triều đang im lặng, không ai dám lên tiếng.
Ngay lúc hai người bọn họ cho rằng sau này sẽ bị cấm đến Linh Lung Các thì Tần Hành Triều lại thản nhiên nói: "Tiểu muội, sau này muội đưa mẹ đến Linh Lung Các, trò chuyện với Hồng cô nương nhiều một chút."
Hai mẹ con Tần gia:...
Đây là đang nói mát nhỉ?
Thế nhưng lúc Tần Hành Triều đào kho bạc nhỏ từ trong đất ra, giao hết tiền riêng cho bọn họ thì hai mẹ con Tần gia mới ý thức được, hắn ta đang nói thật!
Tần mẫu vô cùng quan tâm mà ôm lấy Tập Hồng Nhụy, vỗ nhẹ lưng nàng.
Bà cũng không phải là kẻ ngốc, Tần Đại Ngưu khác thường như vậy thì chắc chắn là có chuyện rồi. Cô nương này nhất định không đơn giản như vậy!
Thế là hai mẹ con Tần gia cố gắng an ủi Tập Hồng Nhụy đang đau lòng. Nàng khóc như vậy thật sự đau lòng đến mức như sắp móc gan ra.
Tập Hồng Nhụy thấp giọng khóc sụt sùi, thậm chí còn cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt cho chân thật.
Tên Tần Hành Triều này thật sự là nhân vật khó lường, cũng rất hiểu chuyện biết điều!
Đã có người cho cột thì Tập Hồng Nhụy cũng lễ phép leo lên. Sau khi uất ức lau khô nước mắt, nàng ra vẻ kiên cường nói không có gì rồi chào hàng cho hai mẹ con Tần gia.
Hai mẹ con Tần gia nghe theo lời giới thiệu của Tập Hồng Nhụy mà lại mua rất nhiều.
Hàn huyên hồi lâu, hai mẹ con Tần gia vô cùng vui vẻ mà ra về. Tập Hồng Nhụy hất cằm, cầm năm lượng bạc trong tay đập lên quầy: "Nhập sổ!"
Những người khác thấy nàng đắc ý như thế thì trong lòng đều khó chịu nhưng khi thấy bạc trên bàn, bọn họ không thể nói được gì nữa.
Chỉ có Ngưng Mộng bình tĩnh bước lên: "Hồng cô nương, mọi người đều đang làm việc cho chủ tử, nên giúp đỡ lẫn nhau. Sao ngươi lại chiếm hết khách không chịu buông như thế?"
Tập Hồng Nhụy sững sờ, nổi giận đùng đùng nhìn nàng ta: "Ngươi nói cái gì?"
Ngưng Mộng lại rất bình tĩnh: "Ta biết ngươi muốn thể hiện trước mặt chủ tử nhưng tương lai ngươi cũng phải lập gia đình. Ngươi không ở lại đây cả đời nhưng bọn họ lại muốn ở đây. Khách hàng nào tới ngươi cũng bảo bọn họ đi tìm người thì chờ đến khi ngươi đi, những người này làm sao để sống qua ngày chứ?"
Những người khác nghe xong thì đều cảm thấy sợ hãi.
Đúng vậy. Ngày nào Tập Hồng Nhụy ở đây cũng chẳng làm gì ngoài nói chuyện phiếm, cười đùa với khách hàng. Việc cực nhọc đều là do bọn họ làm, còn người đại diện ra mặt lại là cô!
Sau này những vị khách kia đến cũng sẽ chỉ muốn tìm nàng. Nàng lấy lòng chủ tử còn bọn họ thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi nghĩ rõ điều này, bọn họ lập tức phàn nàn: "Đúng vậy. Hồng cô nương, ngươi là người đứng đầu ở đây, còn chà đạp thể diện của bọn ta!"
Tập Hồng Nhụy lui lại mấy bước, mở to mắt nhìn bọn họ với vẻ khó tin: "Các ngươi nói cái gì?"
Mấy người khác đứng sau lưng Ngưng Mộng cười vài tiếng, cuối cùng dùng ánh mắt không mấy thiện cảm mà nhìn nàng.
Bàn tay run run của Tập Hồng Nhụy chỉ về phía Bùi Tam: "Ngươi nói thế nào?"
Bùi Tam nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến phát run của Tập Hồng Nhụy thì cảm thấy vô cùng vui sướng. Cuối cùng tiểu nha đầu có con mắt dài đến đỉnh đầu này cũng lo sợ rồi.
Thế là hắn ta mỉm cười nói: "Ta nói cái gì? Ngươi là hạng người gì còn không tự mình biết trong khi người khác đều nhìn thấy rất rõ. Hỏi người khác thì chi bằng ngươi tự hỏi chính mình đi!"
Tập Hồng Nhụy lui lại mấy bước, dường như thở cũng trở nên khó khăn. Hốc mắt nàng lập tức ướt nhẹp, sau đó dậm chân mạnh một cái.
"Vậy thì ta mặc kệ! Để ta xem, không có ta thì bọn gà ba chân* như các ngươi có thể làm nên trò trống gì!"
*Ám chỉ việc không thể "đi xa".
Dứt lời, nàng quay mặt chạy ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu nha đầu khí chất thường ngày bỗng ỉu xìu, bọn họ chợt cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt. Sau đó bọn họ chen chúc nhau đi đến bên cạnh Ngưng Mộng, nói hết mọi sự vụ cho nàng ta nghe như thể coi nàng ta là trụ cột.
Bùi Tam thấy Tập Hồng Nhụy đi ra ngoài thì cũng chạy theo mấy bước nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Gần đây tiểu nha đầu này quá kiêu ngạo, nên chèn ép chút khí thể của nàng mới được.
...
Tập Hồng Nhụy ngồi xổm dưới cây liễu lớn đối diện Linh Lung Các cả ngày, trong lúc đó cũng không có ai qua thăm nàng.
Cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, Bùi Tam cầm ô che cho Ngưng Mộng bước ra thì người làm tên A Tứ kia mới liếc sang nàng, cao giọng nói: "Ai da, Ngưng Mộng cô nương, ngươi lợi hại thật đấy! Cả ngày hôm nay mà bán còn nhiều hơn bình thường nữa nha!"
Tập Hồng Nhụy nghe thế thì lập tức trợn mắt nhìn.
Mà sau khi Bùi Tam tự tay đỡ Ngưng Mộng lên xe thì mới leo lên xe. Lúc đi ngang qua nàng, hắn ta liếc nàng từ trên cao xuống: "Có đi hay không?"
Tập Hồng Nhụy ngẩng mặt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không!"
Bùi Tam hất cằm, cười giễu một tiếng: "Vậy ngươi ở đây đợi đi!"
Dứt lời, hắn ta lập tức vung roi rồi nghênh ngang rời đi. Hắn ta muốn xem xem ai là người không nhịn được trước!
Người làm đứng dựa vào cửa nhìn Tập Hồng Nhụy với ánh mắt chế giễu.
Mặc dù với địa vị của bọn họ thì không cứng rắn được như Bùi Tam và Ngưng Mộng nhưng sự chế giễu trong mắt cũng giống như kim đâm, cũng như đang nói…
Một lát nữa sẽ không tới cầu xin bọn ta nhỉ?
Tập Hồng Nhụy nhìn từng người lần lượt rời bỏ bình thì cuối cùng cũng không nhịn được mà vùi đầu khóc rống lên.
Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, nàng cứ ngồi xổm tại chỗ ôm cánh tay như thế.
Người trong tiệm xem náo nhiệt cũng đều cảm thấy chán nản nên nhao nhao xoay người, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lại.
Tập Hồng Nhụy đang vùi mặt vào cánh tay cuối cùng cũng không kiềm chế được mà mỉm cười.
Cuối cùng cũng đến. Có biết nàng ngồi xổm bên ngoài một ngày tội cỡ nào không? Cho dù ở dưới gốc cây thì cũng rất nóng có biết không?
Ha ha, cười đi, cười đi!
Sau hôm nay, nàng sẽ không quay về cái nơi quỷ quái này nữa!
← Ch. 018 | Ch. 020 → |