Nương Tử Nhà Ta Thật Tuyệt Vời
← Ch.014 | Ch.016 → |
Cảm giác tồn tại lại xuất hiện.
Tập Hồng Nhụy đã từng trải qua ba lần, lần đầu tiên là khi nàng vừa sống lại.
Thông qua tiểu thuyết, nàng biết lúc ấy Sùng Văn Đế cách mình không xa nên đã cố ý mượn thoại bản, nói muốn gả cho Hoàng đế.
Một câu ngay thẳng này đã thu hút Sùng Văn Đế. Mặc kệ là chính diện hay phản diện thì kiểu gì cũng sẽ để lại dấu vết trong lòng hắn. Thậm chí may mắn hơn một chút thì sẽ đến thẳng trước mặt Sùng Văn Đế.
Nhưng mà rất hiển nhiên, nàng không được may mắn như vậy. Cho nên cơ hội đầu tiên thất bại là chuyện không hề đáng bất ngờ.
Tiếp theo chính là sự kiện Bạch Liên Nhi rơi xuống nước. Lần này tiến thêm một bước, đối mặt trực tiếp, theo lẽ thường mà nói thì tuyệt đối không thể có sai sót.
Thế nhưng ai ngờ, đột nhiên Sùng Văn Đế lại nổi hứng thú muốn chơi trò cải trang nên lại thất bại!
Nếu hai lần đầu đều thất bại vậy thì lần thứ ba không cần phải vội vã như vậy.
Sùng Văn Đế này chắc chắn là mắc bệnh dễ quên, đã gặp mặt trực diện rồi mà hắn cũng có thể quên mất thì càng đừng nói đến việc chỉ nghe được một câu nói.
Thế nên nàng phải nhắc nhở hắn, nhắc nhở hắn thật đàng hoàng. Cũng đâu thể để mỗi lần nàng tạo ra cảm giác tồn tại đều không để lại tiếng tăm gì được!
Nếu như lần đầu tiên thành công vậy thì bọn họ chính là trùng hợp gặp gỡ bất ngờ, một cuộc tình vừa gặp đã yêu đẹp đẽ.
Nếu như lần thứ hai thành công vậy thì chính là duyên phận quanh đi quẩn lại, bỏ lỡ một lần, hóa ra vẫn là người.
Nếu như lần thứ ba thành công thì là cái gì?
Đương nhiên là vận mệnh không thể tưởng tượng nổi!
Bởi vì chỉ có vận mệnh mới có thể để cho hai người hoàn toàn không có khả năng gặp nhau lại gặp thoáng qua hai lần, và hiện tại còn đang trùng phùng lần thứ ba dưới các tình huống bất khả thi khác nhau.
Cho nên trong tích tắc, trong lòng Sùng Văn Đế sinh ra một loại cảm giác số mệnh khó nói nên lời.
Hắn nhìn về phía ánh mắt của Tập Hồng Nhụy, không chỉ đơn giản là mê muội, tò mò mà còn không thể tưởng tượng nổi.
Hắn khó tin mà nhìn Tập Hồng Nhụy, trong lòng dâng lên ý nghĩ không thể bỏ qua.
Chắc hẳn tiểu nữ này chính là thiên mệnh cho hắn nhỉ?
Đại Tề có văn phong hưng thịnh bậc nhất trong số các triều đại, Sùng Văn Đế cũng đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thông thái rất nhiều điều.
Hắn tinh thông thi thư, đàn họa song tuyệt, kiến thức uyên bác. Mà trong số các lĩnh vực được học, hắn thích nhất là Đạo giáo. Không chỉ có đạo quán rầm rộ mà còn thường xuyên luận đạo cùng với các đạo trưởng có triển vọng nên bản thân hắn cũng tin tưởng và làm theo trái tim mình, không chạy theo xu thế.
Khi hắn ý thức được điều đó thì lập tức quyết định sẽ tiếp nhận sự sắp xếp của vận mệnh. Bởi vì trong cuộc đời làm Hoàng đế của hắn, những thứ mà vận mệnh cho hắn lúc nào cũng là tốt nhất.
Lại nhìn về phía tiểu cô nương trước mắt một lúc, hắn đã quyết định nhất định phải có được!
Tập Hồng Nhụy cảm nhận được ánh mắt hắn thay đổi nên dùng cây quạt che khuất mặt, chỉ để lộ ra ánh mắt ngây thơ vô hại.
Dụ dỗ bằng vẻ đẹp, lay động bằng cảm xúc và trói buộc bằng vận mệnh.
Con mồi cứ lọt lưới như vậy.
Chẳng trách nam nhân đều thích cảm giác đi săn, hóa ra đi săn thú vị như vậy nên mới khiến cho người ta mê muội.
...
Sùng Văn Đế và Tập Hồng Nhụy là "Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng". Bọn họ càng nói càng vui vẻ, cũng không biết sắc trời đã tối từ lúc nào.
Tập Hồng Nhụy nhìn hắn: "Hoàng đại quan nhân, nếu không hôm nay tới đây thôi. Đợi khi có hàng mới ta sẽ đích thân đến phủ thông báo cho ngài biết."
Nếu Sùng Văn Đế thật sự có suy nghĩ cải trang hành động thì đương nhiên Đức Nhân cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Ở hẻm Hỏa Giáp trên con phố Hỏa Giáp đã được sắp xếp một cái nội viện hoàn mỹ, lại thêm thân phận như áo tiên không thấy vết chỉ khâu thì bên ngoài chỉ biết hắn là "Hoàng đại quan nhân".
"Hoàng đại quan nhân" nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài thì không ngờ mặt trời đã lặn, thế mà thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn bên cạnh, dưới sự khuyến khích của tiểu nha đầu kia, các loại hàng hóa đã được xếp thành núi.
Hắn không khỏi bật cười, bây giờ cũng coi như thắng lợi trở về rồi.
Sau khi gọi người khuân đồ, lúc hắn đang muốn xuống lầu thì chợt nhớ tới một việc.
Hắn quay đầu nói với Tập Hồng Nhụy đang tiễn mình: "Ta nhớ ngươi ở phủ Thái tử đúng không? Phủ thái tử cách nơi này hơi xa, chi bằng để ta đưa ngươi về."
Để hắn đích thân đưa nàng về, khi Lan Nhi nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ biết hắn có ý gì.
Để hắn quan tâm đến tiểu nha đầu này thì về sau đừng hòng làm những điều vô ích như vậy nữa.
Tập Hồng Nhụy bật cười để lộ hàm răng trắng sáng, dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn: "Hoàng đại quan nhân, ngài cũng quá tốt rồi. Ta chưa từng thấy đại nhân nào lại quan tâm đường về nhà của nô tỳ có xa hay không như ngài!"
Sùng Văn Đế nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Thật ra hắn cùng không quan tâm, chỉ là ai bảo nô tỳ này khiến người ta thích như vậy chứ?
Thế nhưng hắn lại nhìn thấy đôi mắt của tiểu nha đầu kia đột nhiên tỏa ra rất nhiều ánh sáng lấp lánh giống như lúc hắn đưa vàng lá, thậm chí là còn vui hơn.
Sao lại như vậy, chẳng lẽ là vì một câu quan tâm nho nhỏ sao?
Trong lòng Sùng Văn Đế sinh ra một lại cảm giác chưa từng có, giống như cảm giác con báo mà hắn nuôi ngọt ngào cọ vào bàn tay hắn sau khi được đút ăn.
Sùng Văn Đế không phải là kẻ ngốc nên đương nhiên biết những người khác kính hắn, sợ hắn, quấn quýt hắn vì hắn là Hoàng đế.
Nhưng tiểu sủng này lại khác, "bọn chúng" không biết chân nhân chân tướng nên bám lấy hắn cũng chỉ đơn giản vì một cái danh "Hoàng đại quan nhân" mà thôi.
Trong lòng Sùng Văn Đế lại càng mềm mại hơn, hắn vui tươi hớn hở nói: "Cũng không có gì, chỉ là tiện đường mà thôi."
Tập Hồng Nhụy nhăn mũi hừ một tiếng: "Đại quan nhân đừng xem thường nô tỳ không biết đường. Phủ thái tử với hẻm Hỏa Giáp thuận đường làm sao được? Nô tỳ cảm ơn ý tốt của đại quan nhân nhưng ngài đừng lo! Bây giờ nô tỳ không ở trong phủ Thái tử, một lát sẽ có người đến đón ta."
Ban đầu Sùng Văn Đế vui vẻ vì ý tốt của mình bị "nhìn thấu" không sót một chút gì.
Nhưng mà đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một tia báo động.
Nhìn kỹ lại thì hắn phát hiện những câu đầu, Tập Hồng Nhụy nói rất bình thường nhưng cuối cùng khi nói đến câu "có người đến đón", đột nhiên nàng cúi đầu xấu hổ.
Trong lòng Sùng Văn Đế hơi kích động, hắn hỏi: "Là ai đến đón ngươi?"
Tập Hồng Nhụy nghe thế thì như rơi vào hồi ức, sau đó không kiềm chế được mà thẹn thùng, cúi đầu lắp bắp: "Cũng… Cũng không có gì, chỉ là hạ nhân trong phủ thái tử giống ta, đều là người làm việc cho Thái tử gia."
Sùng Văn Đế:...
Dáng vẻ này không giống dáng vẻ "cũng không có gì", tâm trạng vui vẻ ban đầu của hắn lập tức chìm xuống đáy vực.
Tần Hành Triều khuân đồ xong thì đứng dưới lầu cúi đầu với Sùng Văn Đế: "Lão gia, đã khởi hành được chưa ạ?"
Sùng Văn Đế đi chậm lại rồi dừng bước, mỉm cười ấm áp hiền lành với Tập Hồng Nhụy: "Không vội, bọn ra đợi người tới đón ngươi rồi đi sau."
Tập Hồng Nhụy lại ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt giống như ban nãy: "Đại quan nhân, như vậy làm sao được?"
Sùng Văn Đế không còn mang theo niềm vui sướng đơn thuần nữa, thay vào đó là chút kiên quyết nhưng lại dịu dàng hiền lành: "Vậy thì sao? Một mình ngươi bảo ta yên tâm thế nào?"
Tập Hồng Nhụy lại rơi vào cảm động thuần túy.
Đơn phương đi săn thì có ý nghĩa gì? Đương nhiên có qua có lại thì mới k. ích thích.
Vợ của mình sao có thể thơm bằng vợ người khác được?
Bùi Tam, ngươi may mắn thật đấy! Nương tử của ngươi bị Hoàng đế coi trọng rồi.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |