Truyện:Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế - Chương 011

Ta Gả Cho Một Lão Hoàng Đế
Trọn bộ 148 chương
Chương 011
Đại Ơn Không Lời Nào Cảm Tạ Hết
0.00
(0 votes)


Chương (1-148)

Trời nắng oi ả, nóng bức hầm hập, bất kể là ở ngoài hay trong nhà thì đều giống như lò hấp. Tập Hồng Nhụy phe phẩy cây quạt trong tay nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. Thế là nàng lại nghiêng nửa người trên ra khỏi gác xép rồi cất tiếng gọi với nam nhân trong sân: "Bùi Tam, nấu nước cho ta, ta muốn tắm rửa!"

Bùi Tam ngẩng đầu thì nhìn thấy Tập Hồng Nhụy đang chống tay trên bệ cửa sổ, chiếc áo choàng mỏng manh màu xanh trên người nàng rủ xuống, váy lụa màu đỏ thẫm thêu hình hoa sen trắng trước ngực.

Tóc búi thành búi tròn, trên mấy cây trâm còn được đính vài bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Tóc con trước trán không được búi lên đã ướt nhẹp mồ hôi dán vào khuôn mặt trắng trẻo, bóng lưỡng của nàng. Lúc này trông nàng rã rời mệt mỏi đến mức dường như có thể chảy ra thành nước.

Vốn dĩ với thời tiết nắng nóng triền miên này, phơi đầu ngoài nắng sẽ khiến cho người ta đau đầu, choáng váng. Vậy mà lúc này Bùi Tam lại nhìn thấy dáng vẻ mềm mại như bùn mùa xuân của thiếu nữ trên lầu thì trái tim đang say nắng lại càng thêm rung động. Hắn ta lập tức nói: "Ngươi chờ một lát!"

Hắn ta vừa dứt lời thì lập tức muốn lấy củi đi đun nước.

Cảnh này lại vô tình bị Bùi mẫu vừa đẩy cửa xa trông thấy, khuôn mặt của bà lập tức trầm xuống. Ngay lúc Bùi Tam hớn hở đi vào bếp thì có một giọng nói nghiêm nghị giữ hắn ta lại, Bùi mẫu túm lấy cánh tay hắn ta: "Con làm gì vậy? Con là người hầu của tiểu ni tử* đó sao?"

*Tiểu ni tử: ám chỉ hầu gái trẻ (thời xưa) hoặc thiếu nữ.

Bùi Tam lại không hề cảm nhận được sự tức giận của mẫu thân mình nên đáp lại vô cùng dửng dưng: "Mẫu thân, đây cũng đâu phải là chuyện phí sức gì đâu ạ!"

Bùi mẫu nghe vậy thì sắc mặt càng thêm u ám, sau đó bà vặn chặt cánh tay hắn ta: "Cái gì mà không phí sức? Con nghĩ củi lửa không cần tiền à? Từ khi tiểu ni tử kia đến thì con kỳ lạ như bị ma ám. Hôm nay thì mua son phấn cho nàng ta, ngày mai thì mua y phục. Nếu nàng ta là cô nương nhà lành thì sao lại có ý định tiếp tục tiêu tiền của con mà không biết xấu hổ như thế?"

Sau khi nghe bà nói xong những lời này thì Bùi Tam cũng kịp phản ứng, hình như gần đây hắn ta tiêu nhiều tiền cho Tập Hồng Nhụy thật.

Nhưng hắn ta có thể làm gì? Chỉ cần tiểu nha đầu kia liếc nhẹ một cái thì hắn ta đã hoa mắt váng đầu, nói gì nghe nấy. Bây giờ ngẫm lại Bùi Tam mới thấy, cho dù hắn bỏ ra nhiều như vậy nhưng tiểu nha đầu kia vẫn không hề hé môi, ngay cả một câu "chào ca ca" cũng không thèm nói, ngày nào cũng coi hắn ta là người hầu mà sai vặt.

Thấy cuối cùng Bùi Tam cũng kịp phản ứng lại thì Bùi mẫu hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Ta biết tâm tư của con nhưng ta nói cho con biết, ta không muốn rước con dâu như thế vào nhà. Nhìn dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, hết ăn rồi lại nằm, lại còn l. ỗ m. ãng phóng đãng của nàng ta xem, tên ngốc như con có thể giữ được sao? Theo ta thì con vẫn nên cưới Ngưng Mộng, người ở bên cạnh Lão vương phi đấy. Mặc dù có lớn tuổi hơn con một chút nhưng đó mới là nghĩ đứng đắn, đàng hoàng, ó mới là người biết vun vén gia đình..."

Ngưng Mộng?

Bùi Tam đang suy nghĩ về câu nói của mẫu thân mình thì giọng nói của Tập Hồng Nhụy lại vang lên từ trên đỉnh đầu hắn ta: "Bùi Tam, ngươi đang làm gì vậy? Còn không nhanh một chút, ta nóng muốn chết rồi!"

"Được rồi!"

Bùi Tam lập tức không lo được chuyện khác nữa nên chỉ đành kéo mẫu thân mình sang một bên rồi cười hì hì nói: "Được rồi mà mẫu thân, không phải vì Hồng nha đầu vẫn còn nhỏ tuổi sao? Đợi sau khi nàng ấy cũng làm mẫu thân rồi thì chắc chắn sẽ hiểu chuyện ngay. Đến lúc đó người có thể dạy đạo lý cho nàng ấy đàng hoàng!"

Nói xong hắn ta lập tức vui vẻ đi đun nước cho Tập Hồng Nhụy tắm.

Thật ra vào những ngày nắng gắt thì chỉ cần đem thùng nước ra phơi nắng là xong, nhưng mà Tập Hồng Nhụy cảm thấy nước không sạch nên muốn làm khổ người khác.

Theo lý mà nói thì hẳn là Bùi Tam nên tức giận mới phải nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ nũng nịu sau khi tắm xong của Tập Hồng Nhụy thì hắn ta lại cảm thấy ngọt ngào.

Mẫu thân hắn ta nói Ngưng Mộng tốt, hắn ta cũng biết điều đó. Nhưng trước mặt tiểu yêu tinh này thì cũng có ai sánh bằng đâu.

Bùi mẫu nhìn dáng vẻ si mê của hắn ta thì sắp bị chọc tức chết. Lúc bà đang muốn mắng thì lại thấy Tập Hồng Nhụy bước xuống bậc thang đi đến, nàng vừa dùng quạt che nắng vừa mỉm cười nhẹ nhàng với bà.

Dáng vẻ vừa ngả ngớn vừa khiêu khích này của nàng khiến cho Bùi mẫu tức giận trong lòng. Còn chưa vào cửa mà nàng đã muốn đè đầu cưỡi cổ bà rồi không?

Thế nhưng khi nghĩ tới Tập Hồng Nhụy là nha hoàn hồi môn của Thái tử phi thì bà lại không tức giận được mà chỉ có thể liếc nàng một cái, sau đó quay đầu đi vào nhà, mắt không thấy tâm không phiền.

Tập Hồng Nhụy giẫm lên đôi giày thêu liễu xanh lả lướt đi xuống lầu. Lúc nhìn thấy dáng vẻ phòng thủ mà không tấn công của Bùi mẫu thì nàng chợt cảm thấy nhàm chán.

Sau đó nàng dương dương tự đắc đi ra ngoài, tựa mình vào cây liễu lớn bên cạnh dòng nước rồi phe phẩy quạt trong tay.

Bùi mẫu là nhũ mẫu nuôi nấng nam chính từ nhỏ, nam chính cũng đối xử với bà rất tốt. Sau khi bà lớn tuổi thì nam chính đã phân cho bà một gian nhà trong vương phủ, để bà dưỡng lão an nhàn.

Lần này vì "tác hợp" cho nàng và Bùi Tam nên cũng thuận thế để Tập Hồng Nhụy tiến vào Bùi gia.

Tập Hồng Nhụy giơ cây quạt lên rồi nhìn mặt trời. Mặc dù trời nóng nực muốn chết nhưng nàng lại cảm thấy có mấy phần yên bình, giống như bây giờ nàng không còn là nô tỳ mà chỉ là một người tự do tự tại, vô ưu vô lo, không cần nghĩ ngợi gì cả mà chỉ đứng trước cửa đón hoàng hôn như một lão thái thái.

Nàng hưởng thụ phần ảo giác mang đến sự yên tĩnh này đến tận khi giọng nói khó nén được vui sướng vang lên bên tai: "Hồng cô nương!"

Tập Hồng Nhụy giơ cây quạt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người phụ nữ gánh gánh nước mận chua đem bán trước kia.

*Đoạn này xác định được tuổi của nhân vật này nên đổi ngôi xưng

Bây giờ nàng ấy đã thay đổi rất nhiều, bộ y phục rách nát trên người đã được thay bằng y phục vải lanh khá chỉnh tề. Trên vai nàng ấy có vắt một cái khăn lông, vừa đổ mồ hôi thì nàng ấy lập tức lấy khăn lau đi, trông có vẻ giống người trong thành Đại Lương.

Đòn gánh nặng nề đã được đổi thành một chiếc xe đẩy nhỏ. Vì đỡ nặng nhọc hơn trước kia nên cũng mang thêm hai thùng nước.

Tập Hồng Nhụy nhìn nàng ấy rồi hờ hững vẫy quạt: "Hôm nay bán được không?"

Tống quả phụ bán nước mận chua lau mồ hôi trên mặt rồi vui mừng hớn hở, cười nói: "Nhờ phúc của cô nương nên bán hết sạch rồi. Nhưng mà ta vẫn còn nhớ đến cô nương nên cố ý giữ lại cho cô một phần đây!"

Hai đứa con Đại Mao và Tiểu Nha của nàng ấy cũng có vẻ thông minh, hoạt bát hơn trước nhiều. Chúng ngọt ngào kêu nàng là cô cô rồi đưa nước mận chua được để dành lại cho nàng.

Tập Hồng Nhụy cảm thấy rất thoải mái. Nàng nhìn vào trong viện một cái thì nhớ ra Bùi Tam đã đi nấu nước nên chỉ có thể bất đắc dĩ sờ vào ví của mình.

Tống quả phụ thấy nàng lại muốn trả tiền thì vội vàng xua tay: "Hồng cô nương, cô đừng trả tiền nữa! Mẹ con ta nợ cô đại ơn, kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng trả không nổi thì sao có thể lấy tiền của cô được chứ?"

Sao Tập Hồng Nhụy có thể nghe lời nàng ấy? Ơn của nàng lớn như thế, làm trâu làm ngựa cũng không trả nổi vậy mà mấy xu tiền còn không muốn nhận sao? Nằm mơ!

Vất vả bày ra ân tình ngập trời để lãng phí thời gian và sức lực lên những lợi ích nhỏ mọn là hành động ngu xuẩn nhất. Thế nên Tập Hồng Nhụy không hề do dự mà nhét tiền vào trong ngực Tiểu Nha: "Cầm lấy đi, bản cô nương không thiếu chút tiền ấy, hừ!"

Tiểu Nha giãy dụa không thành, Tống quả phụ thấy vậy thì tay chân lập tức luống cuống.

Lúc trước nàng ấy cùng đường bí lối, suýt nữa đã phải ôm hai đứa con gái nhảy sông nhưng may thay lại gặp được một vị quý nhân.

Từ ngày đó trở đi, mỗi lần đến đây thì Hồng cô nương đều châm biếm mỉa mai nàng ấy. Dù lời nói không hề dễ nghe nhưng mỗi câu đều nói trúng trọng điểm, càng nghe càng cảm thấy có ích.

Theo lời Hồng cô nương chỉ điểm, nàng ấy từ một ngày không bán hết một thùng thì bây giờ mỗi ngày đều bán được hai ba trăm văn tiền. Hơn một tháng mà nàng ấy đã kiếm được ba quan* tiền, quả thật nhiều hơn làm mấy nghề thủ công!

*Quan: một nghìn xu bằng một quan.

Nàng ấy vui vẻ tìm nhà giá rẻ ở trong thành, cuối cùng cũng nhìn trúng được một căn nhà. Mặc dù chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng một tháng chỉ tốn một quan năm mạch* tiền, nàng ấy khẽ cắn môi một cái thì cũng có thể gánh vác được.

*Mạch: một trăm xu bằng một mạch.

Từ đó về sau, việc vân du bốn phía của nàng ấy dễ dàng hơn nhiều, cuộc sống cũng ngày càng có hy vọng hơn. Mà hết thảy những điều này đều nhờ Hồng cô nương đây!

Tống quả phụ cảm ơn rối rít rồi nói về tình hình gần đây, ánh mắt nàng ấy nhìn Tập Hồng Nhụy giống như đang nhìn Bồ Tát ở trong miếu.

Tập Hồng Nhụy vẫy quạt vài cái, nàng không có kiên nhẫn nghe những chuyện này: "Ngươi thuê nhà giá rẻ mà còn cần nói với ta sao? Nói chuyện chính đi!"

Tống quả phụ nghe vậy thì càng vui vẻ hơn.

Gần đây "Linh Lung Các" vừa mới tung ra một loại xà bông thơm, có thể nói là đã dấy lên một làn sóng lớn ở thành Đại Lương.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hiệu quả mà loại xà bông thơm này mang lại, thế nhưng lại vì giá cả đắt đỏ nên chỉ giới hạn trong phạm vi quý tộc, cũng vì thế mà không nổi tiếng lắm.

Vì để lan truyền tiếng tăm nhanh hơn, Linh Lung Các đã làm ra rất nhiều khối nhỏ "dùng thử" rồi để người bán hàng rong trên phố cầm đi bán. Bán được một khối thì sẽ nhận được một xu, không bán được thì sẽ trả về.

Chuyện kiếm tiền mà không mất vốn thế này khiến cho nhóm người bán hàng rong tranh nhau muốn phát điên, hàng dùng thử mỗi ngày vừa bày lên tủ thì lập tức hết sạch.

Tống quả phụ là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, mỗi lần đều có thể đi cửa sau lấy được một ít từ Tập Hồng Nhụy. Nàng ấy không chỉ bán được một xu một khối mà còn có thể mượn tên tuổi xà bông thơm của Linh Lung Các để bán thêm nhiều nước mận chua hơn.

Mà vì để phục vụ khách hàng tốt hơn, những người bán hàng rong trong hẻm còn lén báo cáo thông tin và sở thích của người mua tiềm năng trong thành Đại Lương để "làm thịt khách" tốt hơn.

Tống quả phụ cùng với Đại Mao và Tiểu Nha thay phiên nhau nói cho nàng nghe.

"Hôm nay ta đến… hẻm, nơi đó thật sự rất tuyệt vời, nghe nói ở…"

Tập Hồng Nhụy nghe câu được câu không, cho đến một khoảnh khắc nào đó, nàng chợt giương mắt lên thì nghe Tống quả phụ hớn hở nói: "Hẻm Du Lâm ở đầu đông có một nhà vừa mới chuyển đến, cũng giống như lúc bọn ta vừa đến đây, không hề biết gì cả. Nhưng mà người ta cũng không thấp cổ bé họng như bọn ta. Nghe nói người lo liệu việc nhà của nhà đó đang là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, quan chức tai to mặt lớn đấy!"

Tập Hồng Nhụy nghe vậy thì dùng quạt che mắt, lông mày và hàng mi của nàng khẽ run lên.

Thị vệ bên cạnh Hoàng đế?

Cách cây quạt, nàng nhẹ nhàng nháy mắt rồi chậm rãi nhớ lại con vịt to không ngừng bay nhảy trong nước vào ngày hôm đó.

Chương (1-148)