Chỉ Là Một Con Chó Tầm Thường
← Ch.009 | Ch.011 → |
Khoảng cách giữa nha hoàn và bậc cửu ngũ chí tôn như Hoàng đế là quá xa, thực sự là cách biệt một trời một vực, nói một cách đơn giản nhất, chỉ cần Hoàng đế cả đời không đặt chân đến phủ Thế tử, thì nàng, một nô tỳ nhỏ bé trong phủ, có lẽ cả đời này cũng chẳng có cơ hội gặp mặt.
Huống hồ, hứng thú của bậc đế vương đối với một nữ tỳ, lại có thể kéo dài được bao lâu?
Có lẽ chẳng cần phải làm gì, chỉ cần ngủ một giấc, ngày hôm sau đã quên sạch sẽ không còn một mảnh.
Quan trọng nhất là, nàng đã bỏ sót một điều, đó là kỳ thực nàng đã phá hỏng kế hoạch của nam chủ.
Trong nguyên tác, có nói rõ nam chính cố ý để Bạch Liên Nhi rơi xuống nước để quyến rũ Hoàng để, sau đó nhân cơ hội đó mà dâng hiến nàng ta cho lão Hoàng đế.
Là nữ phụ bạch liên hoa quan trọng nhất trong tiểu thuyết, nhan sắc của Bạch Liên Nhi không cần phải nói, vừa vào cung đã được sủng ái ngập trời, vì nam chủ tranh đoạt ngôi vị mà cống hiến rất lớn, là một trong những mưu tính đặc sắc nhất của hắn.
Bây giờ kế hoạch bị nàng phá hỏng, nam chủ làm sao có thể không có chút phản ứng nào.
Những gì hắn làm khéo léo đến mức ngay cả bản thân Bạch Liên Nhi cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào, còn tưởng rằng bản thân có số phận không tốt, cứ thế bỏ lỡ “Lan ca ca”.
Muốn làm được việc âm thầm lặng lẽ như vậy, chắc chắn hắn đã tốn không ít công sức chuẩn bị, trong cung nhất định có người cấu kết với hắn, nếu không, sao Sùng Văn Đế lại đúng lúc này đến phủ Thái tử, lại còn cố tình đơn giản hành sự, đến mức người trong phủ đều không hề hay biết.
Nhìn từ những hành động hiện tại của nam chủ, rõ ràng hắn cũng không có ý định thuận nước đẩy thuyền, dâng nàng vào cung.
Như vậy hắn nhất định sẽ sai khiến người trong cung, khiến Sùng Văn Đế từ bỏ ý định này.
A a a! Nàng đã sớm biết nam chủ là một tên khốn nạn mà! Đợi sau khi nàng trở thành Hoàng hậu, nhất định phải thiến hắn thành thái giám!
…
Trằn trọc xoay mình cả một đêm, ngày hôm sau nàng hức dậy với quầng thâm dưới mắt, Tập Hồng Nhụy dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng giữ vững tinh thần lên đường.
Thành Đại Lương, kinh thành của Đại Tề, là nơi phồn hoa nhất trong lãnh thổ Đại Tề, vô số kênh rạch như mạng nhện bao phủ toàn bộ kinh thành, thuyền bè thương buôn qua lại tấp nập.
Vị hoàng đế nào đó của triều đại trước đã bãi bỏ chế độ phường thị, cho phép mở cửa hàng ven đường, vì vậy đường phố Đại Lương vô cùng nhộn nhịp, khắp nơi đều là cửa hàng san sát nhau.
Tập Hồng Nhụy ghé vào cửa sổ xe ngựa, vừa vén rèm lên, âm thanh ồn ào đã chui thẳng vào tai, nghe tiếng huyên náo khác hẳn ngày thường, trái tim đang bồn chồn của nàng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trên đường, những người bán hàng rong qua lại tấp nập, bận rộn đến mức chân không chạm đất, một người phụ nữ mồ hôi nhễ nhại, bước chân tập tễnh kéo theo hai đứa con, dọc đường rao bán nước mơ chua.
Chiếc thùng gỗ nặng nề làm vai người phụ nữ cong lại, chỉ có thể chậm rãi lê bước về phía trước, bên cạnh, những nam thanh nữ tú ăn mặc sang trọng đi dạo phố liên tục bước qua, người phụ nữ vừa nhìn thấy đã lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, tự cho là đáng yêu.
Người đàn ông giàu có nhìn cơ thể người phụ nữ đổ đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy phiền phức, vội vàng thúc ngựa đi qua, người phụ nữ thất vọng, chỉ có thể tiếp tục lê bước về phía trước.
Tập Hồng Nhụy nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ đang mang vác nặng kia, đột nhiên có chút sững sờ, tại sao thế giới này, ở một nơi gần gũi như vậy, lại có thể chia cắt thành hai thế giới khác biệt một trời một vực, chẳng lẽ trên đời này thật sự có những kẻ sinh ra đã mang tội, vừa chào đời đã định sẵn phải bị người khác chà đạp sao?
Xe ngựa dần dần di chuyển ra xa, mặc dù người phụ nữ đã cố gắng tiến về phía trước, nhưng người đó vẫn bị bỏ lại phía sau ngày càng xa, Tập Hồng Nhụy đột nhiên hét lên về phía ngoài: "Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe!"
Bùi Tam ở bên ngoài đang tập trung đánh xe ngựa, khi nghe thấy điều này, hắn ta lập tức dừng ngựa lại.
Lâm Oản nhờ Tập Hồng Nhụy giúp cô ta lo việc kinh doanh, chẳng qua chỉ là tìm cớ gạt nàng sang một bên mà thôi, đương nhiên không thể giao chuyện quan trọng như vậy cho một tiểu nha đầu chỉ biết chưng diện.
Hôm đó Ninh Lan sau khi biết kế hoạch bán xà phòng của cô ta, lập tức giao hết cửa hàng trong tay cho cô ta toàn quyền xử lý.
Ban đầu Lâm Oản rất khó chịu, nhưng thấy Ninh Lan vẫn khăng khăng mỉm cười nói cô ta là nữ chủ nhân của phủ Thái tử, đương nhiên nên do cô ta nắm giữ việc nhà.
Vào thời cổ đại, việc người vợ phụ trách chuyện trong nhà là vô cùng hợp lý, Lâm Oản rốt cuộc cũng yên tâm.
Có được sự ủng hộ hết mình của Ninh Lan, trong lòng Lâm Oản lập tức dâng lên một ngọn lửa hừng hực, nghĩ đến kế hoạch nhỏ nhặt trước đây, quả thực bản thân cô ta có chút ích kỷ rồi.
Bây giờ cô ta muốn làm một chuyện lớn, gây dựng sự nghiệp ở thời cổ đại này, và ứng cử viên được phái đi, đương nhiên không ai khác ngoài Bùi Tam.
Cứ như vậy, bên cạnh Thái tử và Thái tử phi, mỗi người phái ra một người, cùng nhau bôn ba vì chuyện này.
Khi Bùi Tam nhận được mệnh lệnh này trước mặt Thái tử gia, lập tức hiểu được tâm ý của chủ tử, mặt đỏ bừng đồng ý thỉnh cầu.
Trên đường đi, đầu óc hắn ta toàn nghĩ đến chuyện này, suy nghĩ rất hỗn loạn, khi nghe thấy người trong xe lên tiếng, lập tức dựng tai lên, nghe xem nàng muốn làm gì.
Tập Hồng Nhụy phớt lờ hắn ta, thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét lên ở phía sau: “Bán nước mơ chua, lại đây!"
Người phụ nữ kia có lẽ buôn bán không được tốt lắm, cả buổi chẳng bán được gì, vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức cũng chẳng còn quan tâm mệt mỏi, dùng bước chân nhanh nhất chạy đến bên xe ngựa, vẻ mặt vui mừng nói: "Tiểu thư, muốn uống nước mơ chua sao? Năm văn tiền một bát, rẻ hơn nhà khác ba văn đấy ạ!"
Một tiếng "tiểu thư", khiến Tập Hồng Nhụy vui vẻ ra mặt, nhưng còn chưa kịp để người phụ nữ kia vui mừng, Tập Hồng Nhụy đã thay đổi sắc mặt như lật sách, nhìn chằm chằm vào bà ta, cau mày chê bai: "Bà bán đồ ăn mà sao lại lôi thôi thế này, rốt cuộc là uống canh của bà hay là uống mồ hôi hôi hám của bà đây hả?”
Người phụ nữ cứng người tại chỗ, phía sau hai đứa trẻ bẩn thỉu cũng chạy theo, chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn nàng.
Tập Hồng Nhụy không kiềm chế chút nào, tiếp tục kiêu ngạo nói: “Nhà người ta tại sao lại đắt hơn ba văn tiền, là bởi vì người ta ướp trong đá lạnh, vừa lấy ra đã tỏa ra hơi lạnh, áp lên mặt còn mát rượi, ngươi nhìn lại bộ dạng lam lũ của mình đi, còn gánh thêm một thân mồ hôi hôi hám, làm sao so sánh với người ta được!"
Người phụ nữ luống cuống tay chân, vội vàng nói: “Vậy thì tiểu thư, ta sẽ làm cho ngươi một cái khác rẻ hơn…”
Tập Hồng Nhụy ngắt lời bà ta, nâng cằm khịt mũi nói: “Không cần ngươi bớt, ta cũng không thiếu số tiền này!”
Nàng rút túi tiền của mình ra, đổ ra mười văn tiền, lật úp bàn tay, thả xuống trước mặt bà ta: “Đây, cho ta hai ống. ”
Ban đầu người phụ nữ nghĩ rằng nàng nói chuyện gay gắt như vậy thì sẽ không thể bán được, nhưng bà ta không ngờ rằng mình lại có thể bán được hai ống cùng một lúc, vui mừng khôn xiết, nhận lấy nắm tiền xu, còn chưa kịp đếm đã nhét vào túi, gọi hai đứa con lấy đồ cho khách.
Hai đứa trẻ, một đứa cởi thùng tre từ trên đòn gánh xuống, một đứa cầm gáo và phễu múc nước vào ống tre.
Tập Hồng Nhụy đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, lụa buộc tóc màu đỏ ở trên đầu và tua rua rủ xuống cùng nhau, lắc lư theo gió, nàng nâng cằm khinh thường nói: “Các ngươi là người từ đâu tới, nhìn khắp thành Đại Lương này, không có ai làm ăn kinh doanh như các ngươi cả. Ngươi nhìn xem trên đường này, một chiếc bánh bao chay có giá một văn tiền, bán cho người khuân vác ở bến tàu, mì thịt dê bảy văn tiền, bán cho người làm công trong các cửa tiệm, gà xào hai mươi văn tiền, bán cho thương nhân qua lại, nước mơ chua năm văn tiền của ngươi, là muốn bán cho ai?"
"Người đi đường muốn cho đỡ khát, cũng chẳng ham mấy văn tiền rẻ mạt của ngươi, nếu muốn giải khát, khắp đường phố không chỗ nào thiếu nước uống, buôn bán kiểu nửa vời như ngươi, làm sao mà tiếp tục được?"
Người phụ nữ hoàn toàn bị nàng nói cho choáng váng, nắm chặt vạt áo, luống cuống nhìn nàng.
Nguyên do là sau khi chồng bà ta qua đời, ruộng vườn nhà cửa đều bị đám anh em họ hàng chiếm đoạt, bà ta bất đắc dĩ phải dẫn theo hai đứa con đến Đại Lương kiếm sống.
Sư trụ trì trong chùa thấy hoàn cảnh ba mẹ con đáng thương, bèn cho họ tạm trú với giá ba mươi đồng tiền một tháng.
Người phụ nữ không tìm được việc làm, nên khi thấy mơ chua ở trong chùa đã chín, bà ta nhớ ra tay nghề nấu mận chua ở nhà của mình rất tốt, bèn đánh liều xin vị sư trụ trì cho mượn tạm ít mơ, nếu kiếm được tiền sẽ tạ ơn đại ân đại đức của ông.
Nhưng không ngờ nước mơ chua thì đã nấu xong, các nhà sư trong chùa cũng nói rằng nó rất ngon, nhưng ra ngoài cả buổi sáng mà chẳng bán được một ống nào!
Người phụ nữ lo lắng không thôi, nghe nàng nói vậy, lập tức cũng chẳng còn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt lấy lòng, hướng về phía Tập Hồng Nhụy nói: "Vậy tiểu thư, cô nói xem phải làm sao mới được?"
Tập Hồng Nhụy chống cằm lên, khi nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của bà ta, liền biết ngay là kẻ ngốc nghếch, chẳng hiểu gì, bèn càng thêm hống hách chỉ tay mắng: "Buôn bán quan trọng nhất chính là phải có cái người khác không có, thứ người khác có thì ngươi không có, mà thứ ngươi có nhiều hơn người khác, chính là đôi chân này."
“Chân?” Người phụ nữ ngơ ngác liếc nhìn đôi giày rách nát của mình.
“Đúng vậy, đó là đôi chân, trên đường phố có rất nhiều người, nhưng người ta đều có chân, có thể tự mình đến chỗ tốt hơn để mua, ai thèm ngó ngàng đến ngươi."
"Còn trong những con hẻm nhỏ quanh đường lớn này, nhà nào nhà nấy đều có người ở, đều là người già trẻ nhỏ, thiếu nữ xinh đẹp, a hoàn bà tử, nô bộc gia đinh, bọn họ đều là những người có tiền nhàn rỗi, nhưng lại không có thời gian ra ngoài, chẳng phải là những người không có chân sao, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Người phụ nữ như bị sét đánh ngang tai, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Tập Hồng Nhụy, bà ta vội vàng cảm ơn lòng tốt của nàng, và muốn tặng nàng thêm một ống mơ chua để cảm ơn về lời khuyên của nàng.
Tập Hồng Nhụy lại không chút do dự từ chối: "Bản cô nương không tham lam chút đồ này của ngươi đâu, hãy đi vào các con hẻm nhỏ, nhớ đấy…”
Nói đến đây, nàng nghĩ ra điều gì đó, vì vậy nàng rụt người vào trong xe và hét lên với người ở phía trước: “Họ Bùi kia, nhà ngươi ở đâu vậy?”
Bùi Tam khịt mũi khi nghe đến họ Bùi, nhưng hắn ta vẫn tốt bụng nói lớn với nàng: “Đường Liễu Diệp, ngõ Kim Kê, ngôi nhà bên dưới gốc cây liễu lớn thứ ba. ”
Sau đó Tập Hồng Thủy lại vươn đầu ra: “Nhớ kỹ, chính là nơi này, mỗi ngày vào giờ Dậu, để lại cho ta một ống ở đấy, sẽ không thiếu tiền của ngươi, ngươi biết chưa?”
*Giờ Dậu: Đầu giờ Dậu là từ 17h00 – 17h40, giữa giờ Dậu là từ 17h40 – 18h20, và cuối giờ Dậu là từ 18h20 – 19h00
Người phụ nữ vốn lo lắng rằng mình sẽ không thể bán đượ hàng, nhưng khi nghe nói rằng nàng sẽ trở thành khách hàng thường xuyên của mình, bà ta lập tức vui mừng đồng ý, nói nhất định mỗi ngày đều đúng giờ mang đến đó!
Tập Hồng Nhụy cười toe toét, hai chiếc răng khểnh trắng sáng dưới ánh mặt trời, nàng cầm lấy thùng tre chui vào trong xe.
Nàng giơ ống tre lên nếm thử, nó có vị chua ngọt, khiến người ta đột nhiên cảm thấy rất sảng khoái.
Mặc dù người phụ nữ này không biết lấy lòng khách, nhưng món nước mà nàng ta nấu khá ngon, vì vậy Tập Hồng Nhụy lại uống thêm một ngụm lớn nữa.
Đợi đến khi uống xong, nàng mới miễn cưỡng đá vào vách xe một cái, thò tay ra ngoài rèm: "Này, ta uống không hết, ngươi có muốn uống không?"
Từ lúc Tập Hồng Nhụy hỏi mua hai ống, Bùi Tam đã đoán được suy nghĩ của tiểu cô nương này, trong lòng nhất thời ngọt ngào như ngâm trong mật.
Nhưng không biết vì lý do gì, vừa mở miệng đã muốn trêu chọc nàng một chút: “Một ống này giá năm văn tiền đấy, một tháng lương của ngươi là bao nhiêu, còn muốn mời ta uống?”
Khi Tập Hồng Nhụy nghe thấy điều này, nàng rất tức giận: “Ngươi có muốn uống hay không, nếu như không uống thì để ta rót nước vào đó!”
Bùi Tam lại nhanh tay đoạt lấy ống tre ở trong tay nàng trước khi nàng rút tay về.
Tập Hồng Nhụy lập tức càng thêm tức giận, thò đầu ra, bĩu môi giận dữ nói: "Không phải ngươi không uống sao!"
Bùi Tam nhìn khuôn mặt như quả đào mật của nàng, quay đầu đi với đôi tai đỏ bừng: “Ai nói là ta không uống chứ, ngươi đưa cho ta, làm sao ta có thể không uống được?”
“Được lắm! Ngươi chiếm tiện nghi của ta!"
“Đây là do ngươi tự muốn đưa cho ta. ”
“Bây giờ ta không muốn cho nữa!”
“Vậy ta sẽ trả lại cho ngươi. ”
“Ngươi mau trả lại đi!”
Bùi Tam liếc nhìn nàng một cái, đưa ống tre lên miệng, uống một hơi cạn sạch, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ồ, hôm nay không thể trả lại được rồi, ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi sau ~”
“Ta không muốn, ta muốn cái này!”
Tập Hồng Nhụy lại giở tính tiểu thư, đôi mắt dần dần ngưng tụ hơi nước.
Bùi Tam thấy nàng tủi thân như vậy, cuối cùng cũng nhận ra bản thân có chút quá đáng, nhịn không được đưa tay muốn lau khóe mắt cho nàng: “Sau này ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần được chứ?”
Tập Hồng Nhụy dường như bị giật mình bởi hành động của hắn ta, đôi mắt nàng mở to.
Nàng đột nhiên rụt đầu lại, nấp sau tấm rèm rồi lắp bắp: “Ngươi định trả lại như thế nào!”
Toàn bộ khuôn mặt của Bùi Tam lập tức đỏ lên: “Ngươi muốn trả thế nào thì trả như thế."
“Vậy thì ta muốn ngươi trả lại cho ta một trăm ống!”
“Được rồi. ”
Tập Hồng Nhụy đột nhiên lại vén rèm ra một lần nữa, tức giận nhìn hắn ta: “Ngươi có nghe ta nói hay không, ta nói là một trăm ống!”
Bùi Tam nhìn vẻ mặt tức giận đáng yêu của nàng, lần đầu tiên không né tránh, ngược lại còn vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng, mạnh dạn nói: “Ta nghe rồi, đừng nói trăm ống, cho dù là bồi thường cả đời cũng được."
Tập Hồng Nhụy: “... ”
Nàng hoảng hốt buông rèm xuống, cuống quýt nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó."
Bùi Tam lúc nói ra những lời đó còn rất căng thẳng, nhưng ngay khi nói ra những lời này, hắn ta đột nhiên biết rằng mình nói hơi lố rồi.
Hắn ta quay đầu nhìn tấm rèm một cái, trong lòng ngọt ngào như mật, tiểu nha đầu này, còn nói là không thích hắn ta sao?
Nhưng mà tiểu nha đầu này tính tình nóng nảy, cứ chọc nàng như vậy, lỡ chọc cho nàng chạy mất thì sao.
Vì vậy Bùi Tam ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Ý ta là, sau này ngươi muốn ăn gì dùng gì, ta cũng sẽ xử lý được!”
Phía sau bỗng nhiên im bặt không một tiếng động.
Bùi Tam chờ đợi một lúc lâu mà không đợi được câu trả lời, hắn ta cũng không thấy bực bội, khóe miệng kéo đến tận mang tai.
Tình huống của tiểu nha đầu ở phía sau như thế nào, có phải là khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, toàn bộ đều đỏ bừng giống như hoa lưu phải không?
Tập Hồng Nhụy ở trong xe ngựa đúng là đang cười như hoa.
Một ống đổi lấy một trăm ống, làm gì có ai có thể không cười tươi như hoa được chứ?
Nàng chống cằm lên thành cửa sổ, mỉm cười nhìn ra bên ngoài.
Ngươi xem, muốn một con chó nghe lời, hóa ra lại đơn giản như vậy. Kiếp trước nàng sao có thể bị thứ như vậy chà đạp.
Tập Hồng Nhụy từng chút một siết chặt lấy chiếc khăn tay ở trong lòng bàn tay. Nàng phải làm sao để từ một kẻ bị người khác chà đạp, trở thành kẻ có thể tùy ý chà đạp người khác đây?
Giống như hiện tại, nàng phải làm sao để vị chủ nhân giàu có nhất thiên hạ đang ở trong cung kia, muốn gặp nàng một lần nữa.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |