← Ch.095 | Ch.097 → |
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị một thanh kiếm nhỏ không biết từ đâu bay đến tát cho một cái đau điếng.
Hai sư huynh của Yến Phi bảo vệ Thẩm Dao Chu đi ra.
"Ai dám động đến Dao Chu sư điệt, chính là làm trái với Phá Nhạc Kiếm Tông chúng tal"
Mạnh Thiếu Uyên ôm mặt, cả người ngây ngốc, không ngờ mới bao lâu mà Phá Nhạc Kiếm Tông lại có thêm hai tu sĩ trở vê Nguyên Anh.
Hắn nhìn Thẩm Dao Chu được họ bảo vệ ở giữa, mắt đỏ hoe, may mà lần này hắn phòng ngừa vạn nhất, mời thêm một vị trưởng lão: "Ngươi cho rằng chỉ bằng ba người các ngươi là có thể bảo vệ được nàng ta sao?"
"Thế nếu thêm chúng ta thì sao?" Hai gia chủ dẫn theo con cháu trong nhà chậm rãi đi ra.
"Còn có chúng ta nữa." Bệnh nhân và người nhà của Lan Đinh Viện không chịu yếu thế, vây quanh đen nghịt Mạnh Thiếu Uyên cùng những người khác.
Mạnh Thiếu Uyên sắp phát điên rồi.
Nếu chỉ có một hai nhà, hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng nhiều nhà như vậy, cược cả Thương Huyền Kiếm Tông cũng không đủi
Những thế gia đại tộc này chẳng phải nổi tiếng là trơn như cá chạch, gặp chuyện thế này chạy còn nhanh hơn ai hết, sao lại chủ động ra mặt bảo vệ người khác, còn nhiêu nhà như vậy nữa chứ?!
Thẩm Dao Chu này rốt cuộc là thân thánh phương nào?!
Vài vị trưởng lão cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống như vậy, đã có ý định rút lui.
Lúc trước ma tu xâm lược, bọn họ có thể lựa chọn bỏ trốn, lúc này đương nhiên sẽ không vì sĩ diện của một mình chưởng môn mà khiến Thương Huyền Kiếm Tông có nhiều kẻ thù như vậy.
Mất đi sự ủng hộ của bọn họ, Mạnh Thiếu Uyên cũng không còn tự tin, muốn lấy cớ hiểu lầm để cho qua chuyện này.
"Chờ đã." Một sư huynh của Phá Nhạc Kiếm Tông lên tiếng: "Ngươi dẫn người hùng hổ kéo đến, lớn tiếng đòi chúng ta giao Dao Chu sư điệt ra, bây giờ nói hiểu lầm là hiểu lầm thế nào?"
Mạnh Thiếu Uyên tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi, chính chủ còn chưa lên tiếng!"
"Thẩm cô nương, chúng ta mỗi bên nhường một bước thế nào, chắc hẳn ngươi cũng không muốn làm kẻ thù với Thương Huyền Kiếm Tông chúng ta đúng chứ?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Dao Chu.
Từ lúc bọn họ vây quanh Thẩm gia đến khi tình thế đảo ngược như bây giờ, Thẩm Dao Chu vẫn chưa nói một lời, bình tĩnh như người ngoài cuộc.
Yến Phi nhìn nàng, có chút lo lắng, qua thời gian tiếp xúc gần đây, nàng ta biết Thẩm Dao Chu tính tình rất tốt, có những bệnh nhân khó tính, nàng cũng nhẹ nhàng nói chuyện, chưa từng nổi giận.
Huống hồ Mạnh Thiếu Uyên lấy danh nghĩa Thương Huyền Kiếm Tông ra, rõ ràng là mượn thế ép người, quá vô liêm sỉ.
Thẩm Dao Chu cười khẽ: "Ta đúng là không muốn làm kẻ thù với Thương Huyền Kiếm Tông." Biểu cảm của Mạnh Thiếu Uyên thả lỏng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Dao Chu khiến biểu cảm của hắn cứng đờ.
"Nhưng Mạnh Thiếu Uyên ngươi và Thương Huyền Kiếm Tông có quan hệ gì?" Nàng nhìn vê phía mấy vị trưởng lão sau lưng Mạnh Thiếu Uyên: "Các vị là trưởng lão của Thương Huyền Kiếm Tông, hẳn nên lấy đại cục làm trọng, chắc hẳn các vị cũng không muốn làm kẻ thù với một y tu chứ?"
Quả nhiên mấy vị trưởng lão do dự.
Thẩm Dao Chu: Dùng phép thuật đánh bại phép thuật, quả nhiên là chân lý.
Mặt Mạnh Thiếu Uyên trở nên vô cùng khó coi, môi cũng hơi run.
Yến Phi nhịn cười, nhẹ nhàng võ vai Thẩm Dao Chu: "Làm tốt lắm."
← Ch. 095 | Ch. 097 → |