← Ch.568 | Ch.570 → |
Hai cây kỹ năng khẽ rung rinh cành lá như đang vui mừng chào đón chủ nhân cuối cùng cũng đã trở về.
Hệ thống này là do lúc trước Thẩm Dao Chu lo lắng sau khi trọng sinh sẽ quên hết mọi chuyện nên cố ý tạo ra, nàng sợ bản thân sẽ không chọn con đường y đạo nữa, nên đã thiết kế cả một hệ thống nhiệm vụ riêng.
Nhưng giờ đây, ký ức nàng đã phục hồi, kỹ năng cũng không còn quên lãng, hệ thống nhiệm vụ cũng theo đó mà biến mất.
Nàng khẽ động tâm niệm, toàn bộ không gian bên trong hệ thống liền biến đổi, lấy cây kỹ năng làm trung tâm, hiện ra một không gian bài trí ấm áp, dễ chịu.
Vừa vui vẻ lại hoài niệm, nàng đưa tay vuốt ve từng tấc đất trong không gian, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra, hệ thống nhiệm vụ không phải hoàn toàn biến mất, nhiệm vụ của Phó Sinh Hàn vẫn còn đó, thậm chí giá trị danh vọng và giá trị công đức cũng đều như cũ.
Nàng vội vàng chạy đến cửa hàng, phát hiện cửa hàng vẫn còn đó, không chỉ vậy, trước cửa hàng còn xuất hiện một chiếc rương báu lấp lánh.
Đây chính là rương chí tôn nàng được ban thưởng sau khi chữa khỏi cho Thịnh Hoài Khanh.
Thẩm Dao Chu ngây người.
Kiếp trước hình như nàng chưa từng thấy những thứ này, chúng làm sao có thể xuất hiện được?!
Nhưng những thứ này vẫn luôn giúp đỡ nàng, Thẩm Dao Chu cũng không muốn so đo thêm nữa. Nàng nhìn chiếc rương chí tôn kia như tìm được cho mình một cái cớ: Mở rương nhất định phải tìm được thần may mắn, thứ quan trọng như vậy, không thể lãng phí trong tay kẻ đen đủi như nàng được.
Nàng như hạ quyết tâm, đẩy cửa bước ra, lần nữa đi đến viện của Phó Sinh Hàn.
Thẩm Dao Chu một lần nữa đến bên ngoài viện của Phó Sinh Hàn, đưa tay gõ cửa nhưng vẫn không một tiếng động.
Nàng giơ tay định gõ thêm lần nữa, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Phó Sinh Hàn: "Sao ngươi lại ở đây?"
Thẩm Dao Chu giật mình, quay người lại, có chút không được tự nhiên đáp: "Ta... ta có chút chuyện muốn tìm ngươi."
Phó Sinh Hàn bình tĩnh nói: "Vào trong rồi nói."
Hai người một trước một sau vào trong viện, Phó Sinh Hàn theo thói quen đi pha linh trà, chỉ là bình thường hắn không dùng đến những thứ này, nhất thời không tìm thấy linh trà ở đâu.
Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Không cần phiền phức thế đâu, ta... ta nói xong sẽ đi ngay."
Tay Phó Sinh Hàn khựng lại: "Không phiền."
Hắn nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra hai cây linh thực, thế mà lại là Phạm Vân Diệp cực kỳ quý giá, có thể dùng để luyện chế đan dược trấn áp tâm ma, ngay cả trong nhà đấu giá cũng rất hiếm, không biết Phó Sinh Hàn lấy từ đâu ra.
Nhưng bản thân Phó Sinh Hàn lại xử lý linh thực này vô cùng đơn giản thô bạo, thế mà lại dùng nó để pha trà. Nếu để Từ Chỉ Âm bọn họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng kêu to là lãng phí của trời.
Thẩm Dao Chu cũng đau lòng một giây, nhưng trà đã pha rồi, nàng tò mò uống một ngụm, quả nhiên thanh ngọt dễ uống, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Phó Sinh Hàn thấy nàng thích uống liền đưa hết số Phạm Vân Diệp còn lại cho nàng.
Thẩm Dao Chu: "... Không cần đâu, quý giá quá."
"Chỉ là mấy lá linh trà thôi, không đáng gì." Phó Sinh Hàn thản nhiên nói.
Thẩm Dao Chu: "..."
Thật... thật là phô trương.
Phó Sinh Hàn thấy nàng không nói gì liền chủ động mở lời: "Không phải ngươi nói có chuyện muốn nói sao?"
← Ch. 568 | Ch. 570 → |