← Ch.517 | Ch.519 → |
Bùi Trọng trong lòng giật mình. Những gì Thẩm Dao Chu nói đều ứng nghiệm.
Khi quốc chủ ban thưởng dược nhân này cho hắn, quả là có thể chữa lành mọi vết thương trên người hắn, nhưng thời gian trôi qua, dược hiệu của nó ngày càng giảm, nửa năm trở lại đây, nó chẳng còn tác dụng gì nữa.
Nếu không phải vậy, hắn cũng không nỡ lấy ra cho Thịnh công tử dùng.
Dù sao cũng nên tận dụng, một dược nhân vô dụng đổi lấy cả Thịnh gia, chẳng phải là món hời sao?
Nhưng giờ nghe Thẩm y tu nói vậy, hóa ra dược nhân này chỉ là thương thế quá nặng, hắn vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao?"
Thẩm Dao Chu đáp: "Nếu sau này không để hắn bị thương nữa, lại dùng thêm linh thảo cùng đan dược chữa trị, có lẽ còn có thể kéo dài mạng sống."
"Không được!"
Bùi Trọng lập tức cự tuyệt, không được bị thương, còn phải dùng linh thảo và đan dược, chẳng phải là muốn hắn nuôi không dược nhân này saol
Thẩm Dao Chu nén giận nói: "Vậy chỉ còn cách làm phẫu thuật."
"Làm phẫu thuật?" Bùi Trọng nghe danh từ lạ lãm, hỏi: "Cần bao lâu?"
Thẩm Dao Chu đáp: "Khoảng một đến hai tháng."
Bùi Trọng có chút do dự.
So với việc dược nhân hoàn toàn vô dụng, một đến hai tháng cũng không phải là dài, cho dù Thẩm Dao Chu có lừa hắn thì cũng chỉ lãng phí hai tháng. Hắn bèn nói: "Được, vậy ta cho ngươi hai tháng."
Thẩm Dao Chu nhướng mày, cao giọng: "Ngươi là thái độ gì vậy? Coi bổn y tu như gia nô của ngươi sao? Ngươi dám xem thường Y Tu Minh Hội chúng ta?
Biểu cảm này, giọng điệu này, cách lấy Y Tu Minh Hội ra dọa người này, giống hệt chưởng môn Tiên Vân Môn.
Từ Chỉ Âm và Bàng sư huynh đều biết rõ sự thật, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.
Nhưng Bùi Trọng nào biết, tuy rằng hắn là tu sĩ Hóa Thần kỳ nhưng tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng biết bị thương, cũng phải dùng đan dược, hắn nào dám đắc tội với Y Tu Minh Hội.
Thẩm Dao Chu vẫn chưa buông tha: "Ta nhớ trước đó chính ngươi nói ta là kẻ lừa đảo phải không?"
Bùi Trọng thầm nghiến răng, trong lòng lẩm bẩm tám trăm lần "Quân tử có thể co có thể duỗi"", sau đó mới miễn cưỡng nói: "Không không không, đều là tại hạ có mắt không tròng, xin lỗi Thẩm y tu."
Thẩm Dao Chu lúc này mới nói: "Hai tháng này bệnh nhân cứ để ở chỗ ta, đến lúc đó ngươi đến đón người là được."
Bùi Trọng nghe vậy có chút do dự.
Vân Tùng thản nhiên nói: "Tại hạ có thể bảo đảm cho Thẩm y tu."
Ứng Xương cười nửa miệng: "Sư phụ ta không so đo chuyện ngươi vô lễ, nguyện ý ra tay cứu người, đây là phúc phận mà bao nhiêu người cầu còn không được, lại có Vân sơn trưởng bảo đảm, chẳng hay Sơn Nam vương đây là đang xem thường Y Tu Minh Hội, hay là xem thường Bạch Lộc thư viện chúng ta?" Lời này như đ. â. m thẳng vào tim, nếu Bùi Trọng còn không đồng ý nữa, chẳng phải là đắc tội với cả Y Tu Minh Hội lẫn Bạch Lộc thư viện sao.
Vì vậy, hắn đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng đành đồng ý.
Thẩm Dao Chu cũng không làm khó hắn nữa, chỉ bảo hắn gỡ bỏ xiềng xích ức linh trên người dược nhân, sau đó để hắn rời đi.
Hắn vừa đi, Thẩm Dao Chu liền mở cửa lồng.
Nhưng thiếu niên vẫn co rúm trong góc, sợ hãi nhìn mọi người.
Thẩm Dao Chu ra hiệu cho Cao Quân, ông ta lập tức hiểu ý lấy đồ ăn vặt mình làm ra, hương thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa khắp sân.
Cái mũi tiểu hài tử khẽ động, nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt dáo dác nhìn thức ăn ngon nhưng vẫn không dám bước ra khỏi lồng.
← Ch. 517 | Ch. 519 → |