← Ch.460 | Ch.462 → |
Thẩm Dao Chu không ngờ trong lời nói của hắn lại nghe ra được mấy phần bi tráng.
Thật ra bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng rõ ràng là không thể làm mà vẫn làm, đây chính là đạo của kiếm tu sao?
Thẩm Túy An lại không hề bi quan, hắn nhanh chóng thu lại cảm xúc: "Hiện tại danh tiếng của ngươi ở Vân Trạch Châu và Trường Yển Châu không nhỏ, người đến cầu y cũng nhiều, rồng rắn lẫn lộn, khó tránh khỏi sẽ gặp chuyện gì đó, sau khi chúng ta đi sẽ để Bàng sư huynh ở lại bảo vệ ngươi."
Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Lục thúc, không cần đâu, ta sẽ cẩn thận, huống hồ nếu có chuyện gì thì chẳng phải vẫn còn Phó Sinh Hàn sao?"
Thẩm Túy An: "..."
Lại là Phó Sinh Hàn?!
Hắn tức giận nói: "Ngươi đừng tin tưởng Phó Sinh Hàn đó quá, tên tiểu tử này có quá nhiều chỗ đáng ngờ, ngươi cẩn thận hắn lừa ngươi!"
Thẩm Dao Chu chớp chớp mắt: "Ừm ừm, chẳng hạn như?"
Thẩm Túy An: "...
Một hơi của hắn đột nhiên nghẹn ở cổ họng, mãi một lúc sau mới nuốt xuống được: "Chẳng hạn như, trước đó hắn g. i. ế. c Hứa Tinh Dạ bằng một kiếm, căn bản không thể là kiếm pháp hắn có thể dùng được..."
Thẩm Dao Chu giơ tay lên: "Về chuyện này ta nhớ ta đã nói với người rồi, trước đó chúng ta ở trong bí cảnh Lan Nhân, hắn từng được Kiếm Thánh Vân Chiếu Ly chỉ bảo, hơn nữa Kiếm Thánh cũng khen hắn thiên phú cao, có ngộ tính!"
Thẩm Túy An: "Cho dù là như vậy, tại sao ngày thường hắn lại phải giấu giếm, không chịu biểu hiện, chẳng phải là có vấn đề sao?"
Thẩm Dao Chu: "Lục thúc, người có phải thành kiến với hắn không, người cũng nói rồi, tu vi của hắn không đủ, muốn thi triển một kiếm như vậy chắc chắn không dễ dàng, nói không chừng là hắn đã tiêu hao hết linh lực của mình mới dùng được, bình thường chắc chắn sẽ không dễ dàng sử dụng!"
Thẩm Túy An: "Ngươi... Ngươi cứ bênh vực hắn đi!"
Thẩm Dao Chu: "Ta không có bênh vực hắn, ta chỉ đang nói lý lẽ thôi."
Thẩm Túy An sinh ra một nỗi chua xót của phụ thân già, phất tay áo: "Thôi, tùy ngươi."
Thẩm Dao Chu vội vàng đuổi theo: "Lục thúc!"
Mãi đến khi hai người rời đi, Phó Sinh Hàn ở bên kia bức tường mới đi ra với vẻ mặt phức tạp.
Thẩm Dao Chu vất vả lắm mới dỗ dành được Thẩm Túy An, kiệt sức trở về phòng của mình.
Nàng từng nghi ngờ lục thúc có phải đã bước vào thời kỳ mãn kinh hay không, dạo gần đây tính tình thất thường, rất khó dỗ dành!
Nhưng sau khi buồn bực xong, nàng lại không khỏi nghĩ đến kế hoạch của Thẩm Túy An bọn họ, đối với chuyến đi Nguyên Ninh Châu lần này, Thẩm Túy An rõ ràng không mấy nắm chắc.
Nàng lo lắng đi đi lại lại trong sân, vừa khéo gặp Từ Chỉ Âm đến tìm nàng thảo luận về đơn thuốc.
"Ngươi đang làm gì vậy? Đạp đất à?" Thẩm Dao Chu trợn trắng mắt, nàng phát hiện ra kể từ khi Từ Chỉ Âm không còn lười biếng nữa, nàng ta càng ngày càng bộc lộ bản tính, Thẩm Dao Chu gân như không thể chống đỡ nổi.
Nàng kể chuyện Thẩm Túy An bọn họ sắp đi Nguyên Ninh Châu cho Từ Chỉ Âm nghe.
Từ Chỉ Âm trực tiếp nói: "Đừng nghĩ nữa, chắc chắn là đi không công rồi."
Thẩm Dao Chu không phục: "Chúng ta có bằng chứng mài Thi thể của những ma tu đó chẳng phải có thể chứng minh vấn đề sao!"
Từ Chỉ Âm vẻ mặt lạnh lùng: "Thi thể ma tu có thể chứng minh được điều gì? Có bằng chứng nào chứng minh có liên quan đến Tàng Tượng Môn không? Hơn nữa những người của Thiên Vấn Các đều đã chết, bọn họ hoàn toàn có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bọn Mộ Thiên Hồ."
← Ch. 460 | Ch. 462 → |