← Ch.440 | Ch.442 → |
Nàng gật đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm."
Mộ Thiên Hồ nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt nàng, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên Vấn Các, đã quen với sự lừa lọc và tranh đấu sinh tử nhưng lại ít thấy người như Thẩm Dao Chu.
Nếu có người đối xử với mọi người như nhau, thật lòng cứu người thì thế giới này cũng không đến nỗi quá tệ.
Hắn cười chậm rãi: "Thẩm y tu, ngươi đã cứu ta hai lần, ta vẫn chưa báo đáp được, giờ ta phải đi rồi, cuối cùng ta sẽ nói cho ngươi một bí mật, ngươi hãy áp tai lại đây."
Thẩm Dao Chu nửa tin nửa ngờ nghiêng tai, sau đó cảm thấy có thứ gì đó lông xù cọ vào má nàng, nàng giật mình, lúc này mới phát hiện ra là linh hồ của Mộ Thiên Hồ.
Mộ Thiên Hồ bế nó lên: "Thẩm y tu, ta tu luyện Linh Hồ Ngự Thần Thuật, ta để lại trên người ngươi một chút khí tức và tín vật, nếu sau này ngươi lưu lạc chốn sơn dã, có thể dùng thứ này triệu hồi Hồ tộc giúp ngươi."
Thẩm Dao Chu dùng mu bàn tay thử một chút, mới phát hiện ra trên dái tai của mình lại nhiều thêm một chiếc khuyên tai hình linh hồ nhỏ xíu, lông xù xù, sống động như thật.
Mộ Thiên Hồ làm xong những việc này mới gật đầu: "Cáo từ."
Hắn nói xong liền như một cơn gió biến mất trước mặt Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu sờ khuyên tai hình linh hồ trên dái tai, tâm trạng vô cùng phức tạp, Mộ Thiên Hồ nói thì nhẹ nhàng, nhưng cái gọi là tín vật này lại tiêu tốn một nửa tu vi của hắn. Phó Sinh Hàn bọn họ đã chạy tới: "Thế nào? Ngươi không sao chứ?"
Thẩm Dao Chu buông tay: "Không sao. Chúng ta đi thôi."
Nàng đi đến trước trận pháp, trước trận pháp che trời lấp đất, thân hình nàng trở nên vô cùng nhỏ bé, nàng theo lời Mộ Thiên Hồ dạy, dùng linh lực chậm rãi niệm pháp chú.
Rất nhanh, trận pháp này đã mở ra một khe hở.
Mọi người lần lượt đi vào.
Đi vào bên trong, bọn họ mới phát hiện ra sơn cốc này âm hàn thấu xương, ma khí nông đậm vờn quanh bên người bọn họ, hơn nữa sơn cốc này cũng không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài, bên trong còn chồng lấn hai bí cảnh nhỏ.
Lâm Tư Hà nói: "Nơi này linh lực yếu ớt, chúng ta phải cẩn thận, hơn nữa cố gắng đừng bị thương, tránh ma khí nhập thể."
Yến Phi từng bị ma khí hành hạ mười mấy năm, hận nhất những thứ này, trước đó bọn họ chỉ đoán thôi, dù sao cũng không ai ngờ Tàng Tượng Môn lại to gan như vậy, nhưng hiện giờ bằng chứng đã bày ra trước mắt.
Đường đường Y Tu Minh Hội là một trong mười ba môn phái cốt cán, vậy mà lại tự ý nuôi dưỡng ma tu, thật là đáng xấu hổi
Trong này nàng ta và Lâm Tư Hà cùng Phó Sinh Hàn là ba người mạnh nhất, vì vậy nàng ta cùng Phó Sinh Hàn đi trước dò đường, Lâm Tư Hà đoạn hậu, còn Thẩm Dao Chu được bảo vệ ở giữa.
Bọn họ định trực tiếp đến hai bí cảnh nhỏ kia xem thử, ma khí ở đây tuy nồng đậm nhưng lại không có dấu vết hoạt động của ma tu, nghĩ đến là bọn chúng bị nhốt trong bí cảnh nên nhiều năm như vậy cũng không bị phát hiện. Bọn họ thuận theo cảm ứng của bí cảnh mà ngự kiếm bay về phía trước, lại phát hiện ra con đường này dài hơn so với tưởng tượng, với tốc độ của bọn họ, bay lâu như vậy e rằng đã sớm bay ra khỏi sơn cốc này rồi, sao có thể còn chưa đến gần bí cảnh.
Thẩm Dao Chu là người đầu tiên không chịu nổi, vì vậy mọi người đành phải dừng lại để nàng nghỉ ngơi tại chỗ.
← Ch. 440 | Ch. 442 → |