← Ch.413 | Ch.415 → |
Từ Chỉ Âm vừa nhìn biểu cảm của nàng, liền đoán được nàng đang nghĩ gì, một cái búng tay thiếu chút nữa bay tới để nàng tỉnh táo lại.
Nhưng ngay sau đó lại nhớ ra nàng vừa tiêu hao rất nhiều thần thức, lúc này chắc chắn là đau đầu dữ dội, vì vậy ngón tay vòng một vòng, trực tiếp búng vào đầu Sở Cửu Ý bên cạnh.
Sở Cửu Ý: "?I"
Từ Chỉ Âm lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi dây dưa, chúng ta đã đến sớm rồi! Có chúng ta trông chừng, nàng ta nào dám to gan lớn mật như vậy!"
Sở Cửu Ý ủy khuất ôm đầu: "Cũng không phải lỗi của ta, Tiền Hổ đi theo lão đại chẳng phải cũng không ngăn được sao?"
Không đợi Từ Chỉ Âm nhìn sang, Tiền Hổ đã nhanh chóng nhận tội: "Ta sai rồi, lần sau ta không dám nữa."
Từ Chỉ Âm: "..."
Phía sau Từ Chỉ Âm và Sở Cửu Ý, Lăng Tân Nguyệt và Thân Khương cũng chen vào: "Dao Chu của chúng ta gầy đi rồi!"
Thẩm Dao Chu lúc này mới nhận ra tất cả những thứ trước mắt này thật sự không phải ảo giác, bọn họ thế mà đã đến Trường Yển Châu rồi!
Nàng vừa kinh vừa mừng: "Sao các ngươi lại đến đây được?!"
Từ Chỉ Âm nhàn nhạt nói: "Ta nhận được một phong thư, là một con rối đưa tới, chỉ đích danh đưa cho ngươi, nói là rất gấp, vừa khéo dạo này Lan Đinh Viện không có bệnh nhân nào, ta liền nghĩ tự đưa tới cho ngươi..."
Sở Cửu Ý vuốt râu: "Ta nghĩ lão đại bên cạnh ngươi chỉ có Tiền Hổ là trợ thủ, hắn còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, vạn nhất gặp phải chuyện gì chắc chắn không thuận tay bằng ta, liền đi theo cùng!"
Thân Khương nói: "Thật ra bốn chúng ta đều muốn đến nhưng Từ y tu nói chỉ có thể đến một người, ta rất khó khăn mới thắng được bọn họi"
Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Lăng Tân Nguyệt.
Lăng Tân Nguyệt bình tĩnh tự nhiên: "Ta đi lấy đồ."
Mọi người:"..."
Bốn người hoàn toàn không nhắc đến sự lo lắng hay nhớ nhung, cũng không nhắc đến một đường vất vả như thế nào, chỉ nói qua loa cho xong.
Thẩm Dao Chu sau đó mới biết là Thẩm Túy An phái người đưa thư về, nhắc đến chuyện bọn họ bị tập kích, Hạ Tông Minh của Chử Sơn Kiếm Tông bị thương kỳ lạ, ngay cả Thẩm Dao Chu cũng bó tay.
Lăng Tân Nguyệt tình cờ biết được nội dung bức thư, vì vậy lập tức tìm Từ Chỉ Âm.
Trước đây bọn họ chưa từng thấy Thẩm Dao Chu bị làm khó, vừa lo lắng vừa tò mò, vì vậy mấy người bàn bạc với nhau, dẫn theo một đội hộ vệ Thẩm gia liền chạy đến.
Gánh vác sự tin tưởng và ủy thác của nhiều tu sĩ như vậy, những ngày này Thẩm Dao Chu áp lực không nhỏ nhưng không có ai để tâm sự, chỉ có thể tự mình gánh chịu, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy người thân, một nỗi chua xót cứ thế trào lên, trực tiếp ôm lấy eo Từ Chỉ Âm.
Từ Chỉ Âm: "Không được lau nước mắt nước mũi lên quần áo của tai!"
Thẩm Dao Chu: "Hu hu hưu..."
Từ Chỉ Âm: "... Cho ngươi khóc mười cái đếm." Đợi đến khi Thẩm Dao Chu bình tĩnh lại, Từ Chỉ Âm vừa chê bai vừa dùng khăn lau quần áo, vừa lấy một phong thư từ túi trữ vật đưa cho nàng.
Thẩm Dao Chu sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng mấy người này đều là tìm cớ đến tìm nàng mà thôi, không ngờ còn có cả phong thư này.
Từ Chỉ Âm nói: "Con rối đó làm còn rất giống thật, ta cũng suýt bị lừa, đúng rồi, hắn nói hắn tên là Nguyên Tiêu, nói hắn khá quen thuộc với ngươi..."
Nguyên Tiêu?
Đây thế mà là thư của Phiến Ngôn!
← Ch. 413 | Ch. 415 → |