← Ch.079 | Ch.081 → |
Không sao." Thẩm Dao Chu bình tĩnh xua tay, lại nhìn về phía Thẩm Túy An: "Đúng không, lục thúc?"
Thẩm Túy An: "...
Tiếng lục thúc này thật sự mang theo quá nhiều hàm ý.
Yến Phi thấy chú cháu hai người tương tác, không nhịn được bật cười: "Đây là lần đầu tiên ta thấy Túc An bị người khác làm cho nghẹn lời."
Thẩm Túy An bất đắc dĩ nói: "Sư tỷ, sao người cũng trêu chọc ta vậy?"
Yến Phi từ sau khi bị thương, tính tình trâm mặc hơn rất nhiều, bây giờ nàng ta giống như đã trút bỏ hết mọi gánh nặng, ngay cả tâm trạng cũng trở nên trẻ trung.
Ban đầu nàng ta định trở về môn phái tĩnh dưỡng, nhưng nghe nói nhà họ Trân nhòm ngó Thẩm Dao Chu, liền lập tức thay đổi chủ ý, ở lại bảo vệ Thẩm Dao Chu.
Vì vậy, Cố Ung được phái về báo tin tốt này cho sư môn, đồng thời để các sư huynh đệ khác cũng đang bị ma khí quấy nhiễu nhanh chóng đến làm phẫu thuật.
Vì Lan Đinh Viện bị phá hủy phải xây dựng lại. Cho nên Thẩm Dao Chu đành phải đổi sang một viện khác để ở, Thẩm Túy An đưa ra mấy cái cho nàng chọn, không ngờ nàng vừa chọn đã chọn ngay viện tử bên cạnh Phó Sinh Hàn.
Thẩm Túy An có cảm giác như tự mình nhấc đá đập chân mình.
Hắn nhìn đứa cháu gái xinh đẹp như hoa của mình, nặng nề nói: "Dao Chu, ngươi còn nhỏ, tuyệt đối không được tin lời ngon tiếng ngọt của nam nhân giống như Yến Phi sư bá, nếu không sẽ hối hận."
Thẩm Dao Chu ngoan ngoãn gật đầu: "Dao Chu hiểu."
Thẩm Túy An: "..."
Không, ngươi không hiểu.
Hắn đành phải nói thẳng ra: "Ví dụ như tên Phó Sinh Hàn kia, mặc dù hắn có ơn cứu mạng với ngươi, nhưng ngươi có biết không, thực ra hắn theo dõi ngươi là để truy tra tung tích của tên khí tu kia."
Thẩm Dao Chu gật đầu: "Ta biết mà. Ở Thành Doanh hắn đã nói với ta rồi."
Thẩm Túy An: "1"
Xong rồi, trình độ của tên nhóc này cao hơn hắn tưởng tượng, hơi khó giải quyết.
Thẩm Dao Chu còn không chút nể tình chê bai: "Lục thúc, bây giờ người giống hệt vị cha già lo lắng nữ nhi yêu sớm."
Thẩm Túy An: "..."
Hắn tức giận dùng quạt xếp trong tay gõ vào đầu Thẩm Dao Chu: "Vậy ngươi gọi một tiếng cha nghe xem."
Thẩm Dao Chu bình tĩnh mở lời: "Cha, con muốn rèn thêm một bộ d. a. o mổ."
Thẩm Túy An: "..."
Lòng hắn mệt mỏi vô cùng.
Thẩm Túy An mệt mỏi vung tay: "Rèn, rèn, rèn, rèn cho ngươi hết."
Thẩm Dao Chu cười tươi như hoa: "Cảm ơn cha." Thẩm Túy An có chút hoài nghi nhân sinh, trong trí nhớ của hắn, đường huynh là người ôn hòa hiểu lễ, đường tẩu nghe nói là người thanh lãnh nội liễm, sao lại sinh ra một tiểu ma tinh không biết xấu hổ như vậy.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không đùa với ngươi nữa, gần đây ta có việc phải rời đi một thời gian, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, cho dù muốn ra ngoài cũng phải mời Yến sư tỷ đi cùng, nhớ chưa?"
Thẩm Dao Chu nghỉ hoặc nói: "Đột ngột như vậy, là chuyện làm ăn sao?"
Thẩm Túy An do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật, không giấu nàng: "Lần này ta rời đi là để báo thù. Tên quỷ tu muốn bắt ngươi chính là kẻ g. i. ế. c mẫu thân ta."
Thẩm Dao Chu sửng sốt.
Thẩm Túy An sờ vết bỏng trên cổ, nhàn nhạt kể lại chuyện cũ cho Thẩm Dao Chu.
Hồi nhỏ hắn cùng mẫu thân đi chợ thì bị quỷ tu bắt cóc, mẫu thân vì bảo vệ hắn mà thiệt mạng, cổ và n. g. ự. c hắn cũng bị quỷ hỏa thiêu cháy.
May mắn sau đó được sư phụ cứu, đưa về Phá Nhạc Kiếm Tông.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |