← Ch.077 | Ch.079 → |
Ngay lúc này, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, hơn nữa còn gấp gáp hơn trước.
Thẩm Túy An sắc mặt hơi đổi: "Yến sư tỷ..."
Yến Phi ngăn lời hắn: "Ta biết, là Mạnh Thiếu Uyên."
Sắc mặt nàng ta trong nháy mắt từ ôn nhu hóa thành nghiêm nghị: "Vừa hay ta và hắn còn có chuyện chưa giải quyết."
Nhìn Yến Phi điêu khiển phi kiếm rời đi, Thẩm Túy An lo lắng nàng ta xảy ra chuyện, cũng vội vàng đuổi theo.
Thẩm Dao Chu và những người khác không hiểu tại sao nhưng rõ ràng nhìn ra Yến Phi và đối phương có thù, lo lắng nàng ta bị bắt nạt, cũng đi theo.
Trên đường đi, Cố Ung đã nhanh nhảu kể lại chuyện giữa Mạnh Thiếu Uyên và Yến Phi một lần.
Đến khi bọn họ đến nơi, nhìn thấy sau lưng Mạnh Thiếu Uyên đứng một hàng dài kiếm tu mặc trang phục Thương Huyền Kiếm Tông, nhìn khí thế không nhỏ. Mà bên này chỉ có một mình Yến Phi.
Bọn họ lập tức chạy đến bên cạnh Yến Phi hỗ trợ, đồng thời đại trưởng lão cũng dẫn theo nội vệ nghe tin mà đến, không nói hai lời cũng đứng sau bọn họ.
Không nhìn tu vi, hai bên thế mà cũng có cảm giác ngang sức ngang tài.
Mạnh Thiếu Uyên biểu tình cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ thâm tình, ôn nhu nói với Yến Phi: "A Phi, nhiều năm như vậy ta vẫn không thể quên được nàng, nhìn thấy nàng có thể trở vê Nguyên Anh, ta vui hơn bất kỳ ai...
Thẩm Dao Chu nhíu mày: "Hắn vẫn luôn dầu mỡ như vậy sao?"
Cố Ung: "... Ừm."
Lăng Tân Nguyệt cảm nhận sâu sắc, bình luận: "Yến tỷ đẹp, tu vi lại cao, đáng tiếc là ánh mắt không tốt."
Thân Khương yếu ớt giơ tay: "Nhưng ta cảm thấy hắn thực sự rất yêu Yến tỷ, rất thâm tình!"
"Ngươi không hiểu đâu." Lăng Tân Nguyệt ra vẻ người từng trải khuyên bảo: "Nam nhân mà, thứ không thể tin nhất chính là cái miệng, tục ngữ có nói, một tấc dài một tấc ngắn, miệng nếu dài, những chỗ khác tất nhiên sẽ ngắn, hiểu không?"
Thân Khương bừng tỉnh: "Ta hiểu rồi, giống như Diệp..."
Thân Khương vừa nói ra miệng liền ý thức được không ổn, vội vàng che miệng lại, ba cô nương không hẹn mà cùng nhìn Diệp Quy Viên một cách khó hiểu.
Lăng Tân Nguyệt an ủi vỗ vai Thân Khương: "Có thể dạy được."
Diệp Quy Viên nổi trận lôi đình: "Ý của bọn họ là gì!! Lão Phó ngươi đừng kéo ta, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho bản thân!!"
"Ta không kéo ngươi." Phó Sinh Hàn lạnh nhạt ôm kiếm: "Hơn nữa ta cảm thấy bọn họ nói đúng."
Diệp Quy Viên: "?!2"
Tiếng nói chuyện của bọn họ không nhỏ, Mạnh Thiếu Uyên nghe thấy, sắc mặt tức đến trắng bệch: "A Phi, đây là chuyện giữa chúng ta, chúng ta giải quyết riêng là được, hà tất phải để người ngoài xem trò cười?" Yến Phi được bằng hữu vây quanh, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, tuy nhiên trên mặt lại lạnh lùng nói: "Ai là chúng ta với ngươi, bọn họ là sư đệ và bằng hữu của ta, ngươi mới là người ngoài!"
Mạnh Thiếu Uyên đau lòng nhìn nàng ta: "A Phi, ta biết nàng hận ta mới nói những lời này để đ. â. m vào tim ta, nhưng ta biết, trong lòng nàng vẫn không buông được ta, nếu không sao nàng lại chịu ra ngoài gặp ta chứ?"
Yến Phi nhíu mày, lần đầu tiên chân thành cảm thấy ánh mắt của mình quả thực không tốt.
Mạnh Thiếu Uyên thấy nàng ta không nói gì, cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của nàng, lại dịu giọng dỗ dành: "A Phi, đừng giận dỗi nữa, về nhà với ta đi, những năm này trong nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi nàng rời đi, không hề thay đổi. Ta nhận lỗi với nàng, chỉ cần nàng về với ta, ta cái gì cũng đồng ý nàng"
← Ch. 077 | Ch. 079 → |