← Ch.15 | Ch.17 → |
Xuân đã vào sâu, những chùm hoa lê lớn phía sau Bạch Vũ Kiếm Tông đã nở rồi, trên những cành hoa nở rộ màu xanh tươi tắn.
Mới tờ mờ sáng, trong căn phòng nhỏ trong rừng phát ra những âm thanh rất nhỏ, sau đó là Hoa Ly khoác áo choàng trắng đẩy cửa bước ra.
Mới vừa ra khỏi phòng, hắn không khỏi dừng bước chân, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn cây đại thụ cách đó không xa.
Cây lê phát triển nhanh nhất lúc này đã cành lá xum xuê, bóng râm đổ xuống hiện ra nồng đậm sắc xuân, hoa lá đung đưa theo ngọn gió xuân, Cố Nhàn Ảnh ôm hai tay nghiêng người dựa vào thân cây lê cao lớn, bạch y phát sáng, phản chiếu gương mặt như ngọc của nàng.
Phía trên cây có mấy con chim đang láo nháo, kêu ríu ra ríu rít, nhưng cũng không nghe rõ đang líu lo cái gì, chỉ là đang vô duyên vô cớ quấy nhiễu hồ nước xuân.
Hoa Ly bình tĩnh nhìn người trên cây, nhất thời không thể nói nên lời.
Cố Nhàn Ảnh tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này bỗng nhiên mở bừng mắt, nhướn đuôi lông mày nở một nụ cười, đứng dậy nói với người dưới bóng cây: "Tỉnh rồi à?"
Khi nói lời này, nụ cười của nàng rất tiêu sái, nhưng lòng bàn tay lại có chút nóng. Nàng rất thích quan sát phản ứng của Hoa Ly, ai ngờ Hoa Ly vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác đến mức không có chút phản ứng nào. Ý cười trên mặt Cố Nhàn Ảnh lập tức cứng đờ một chút, nhưng nếu thả ra thì thật mất mắt, vì thế càng thêm dùng sức cười tươi hơn.
Nhưng người nọ đứng đối diện vẫn không chịu cho ra bất kì phản ứng nào, giống như toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều đã bị quyến rũ đến tận nơi đâu, mơ màng không biết làm sao.
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy bản thân mình sợ là đã doạ người ta sợ rồi.
Nàng lập tức hối hận cực kỳ, nàng thế mà lại tin vào chủ ý của Diệp Ca, cho rằng cách chào hỏi lãng tử, phong phạm thiếu niên lang bạt có thể khiến người nàng để ý vui vẻ, quả nhiên nàng vẫn thích hợp an phận làm một người già cằn cỗi, không cần nghĩ ngợi gì về cách ở chung với trẻ nhỏ nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Nhàn Ảnh nhụt chí xoay người xuống khỏi cây, ai ngờ mới vừa đứng vững, nàng đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của người trước mặt: "A Nhàn hôm nay thật là đẹp."
Cố Nhàn Ảnh lập tức ngẩng đầu nhìn Hoa Ly, nhịn không được có chút nghi ngờ câu này có phải do nàng nghe lầm rồi không, nhưng khi thấy hai mắt lấp lánh ánh sáng và nụ cười có chút ngại ngùng của Hoa Ly nhìn mình, rốt cuộc nàng cũng xác định lời này chính là lời Hoa Ly nói, nàng do dự một lát, hỏi ra tiếng: "Ngươi thích như vậy?"
Hoa Ly gật đầu, vẻ ngại ngùng trên dung nhan xinh đẹp này còn tuyệt sắc hơn cả hoa lê ngày xuân, hắn nói: "A Nhàn có ở dáng vẻ gì cũng đẹp, nhưng hôm nay có chút không giống..."
Cố Nhàn Ảnh còn đang cân nhắc cái không giống này đến tột cùng là tốt hay là không tốt, Hoa Ly đã nói ra: "Nhưng mà ta rất thích, thật sự."
Cố Nhàn Ảnh bỗng nhiên nâng mắt, lá cây đung đưa phía sau tựa hồ đâm vào đáy lòng, trong ngực đều được lấp đầy giống như bị cành cây quét qua tê dại, nàng nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy bản thân mình điên rồi, giống như sáng sớm nay không sợ chết cóng mà leo lên trên cây bày ra động tác cả nửa ngày chỉ để người ra tới xem đều cảm thấy xứng đáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Nghe được những lời này, cho dù có chết cóng cả một đêm cũng không thấy mệt.
Dù đã biết Hoa Ly có tính cách nắm tay thôi cũng đỏ mặt, nhưng trong lời nói chưa từng cố kỵ gì, Cố Nhàn Ảnh rất hưởng thụ những điều này, cảm thấy miệng Hoa Ly như tẩm mật đường vậy, chỉ hận không thể nếm thử xem hương vị đó là như thế nào, nhưng lại ngóng trông Hoa Ly có thể nói thêm chút nữa, tốt nhất là khen nàng trên trời dưới đất đều độc nhất vô nhị.
Đương nhiên, việc này không hề ảnh hưởng đến chuyện Cố Nhàn Ảnh chỉ dạy các đệ tử luyện kiếm, chỉ là tâm trạng của Cố Nhàn Ảnh đã tốt hơn ngày xưa rất nhiều, ngay cả các đệ tử của Kiếm Các cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, không khí luyện kiếm cũng thoải mái hơn trước đây rất nhiều.
Mỗi lần Cố Nhàn Ảnh dạy tập kiếm pháp, Hoa Ly luôn ở bên cạnh, chưa bao giờ chủ động quấy rầy nàng, hôm nay cũng như thế. Thứ Cố Nhàn Ảnh dạy vẫn như cũ không hề thay đổi, trong mắt nàng công phu căn bản của đám nhóc con này thật sự quá kém, cho dù là cho vung kiếm một tháng cũng không có chuyện gì, nàng tuỳ ý nhìn lướt qua đám đệ tử một lần, cuối cùng đi tới trước mặt Diệp Ca đứng trong góc.
Buổi tối ở Kiếm Các, Diệp Ca luôn liều sống liều chết luyện kiếm, rồi tới ban ngày lại luôn không chịu nghiêm túc chỉ khoa tay múa chân, Cố Nhàn Ảnh đứng yên bên cạnh cậu ta, hỏi ra tiếng: "Tại sao lại không tập luyện?"
Bên cạnh góc hai người đứng không có bất kì đệ tử nào khác, người khác cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, trải qua một phen nói chuyện với nhau vào đêm qua, hai người cũng coi như là mỗi người đều biết được bí mật của đối phương, việc cùng nắm được bí mật khiến cho mối quan hệ của bọn họ trở nên nhẹ nhàng hơn không ít, Diệp Ca nhìn thoáng qua mọi người ở xa, lúc này mới nhỏ giọng giải thích: "Không luyện, thân thủ của ta, đám nhóc con kia nhìn sẽ rất mất mặt."
Không ngờ tên nhóc cứng đầu này còn nhỏ tuổi mà lại suy nghĩ tốt như thế, tình nguyện buổi tối khổ cực luyện kiếm cũng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ vung kiếm của mình. Cố Nhàn Ảnh nghe xong bật cười, Diệp Ca trừng mắt liếc nàng một cái, lúc này mới nói: "Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, phương pháp ta nói hôm qua dùng khá tốt phải không? Có phải tiền bối Hoa Ly rất thích hay không?"
Tâm trạng Cố Nhàn Ảnh không tồi, đang muốn lên tiếng trả lời, đột nhiên nghe thấy Diệp Ca nói ra tên Hoa Ly, lập tức im miệng.
Diệp Ca nhún vai, không chút nào ngoài ý muốn nói: "Tâm tư Thái Sư Thúc Tổ dành cho tiền bối Hoa Ly, tên ngốc nhìn cũng biết." Thấy Cố Nhàn Anh vẫn còn có ý không muốn nói, lá gan Diệp Ca hơi mập ra, nói như ám chỉ điều gì: "Nhưng mà không ngờ tiền bối Hoa Ly lại dễ dỗ dành như vậy."
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Nàng quay đầu lại nhìn Hoa Ly đang ngồi bên đình hóng gió cúi đầu đọc sách, như cảm giác được ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh, hắn ngước mắt từ xa mỉm cười lại đây.
Nghĩ đến cách thổ lộ khiến tâm trí người khác say mê sáng nay, Cố Nhàn Ảnh chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn phải chịu thua, mất mặt thì mất mặt, thánh nhân mà còn xấu hổ sao, nàng nhỏ giọng hỏi Diệp Ca: "Còn chiêu trò nào đa dạng hơn không nói ta nghe một chút?"
Trên môi Diệp Ca nở một nụ cười, dù gì cũng là bản tính của thiếu niên, lập tức nhướng mày cười nói: "Tiểu gia ta chính là đệ nhất công tử trong hoàng thành, có thủ đoạn gì mà chưa từng thấy qua chứ?"
Hai người túm lại bên nhau tất nhiên sẽ không chỉ nói những thứ này, chỉ sau một lát, Cố Nhàn Ảnh đã học được tinh tuý, tiếp theo không quên chính sự, thay đổi vẻ mặt hỏi Diệp Ca: "Tay của ngươi đến tột cùng tại sao lại biến thành như vậy?"
Đúng như lời Diệp Ca nói, cậu ta chính là đại thiếu gia nhà giàu số một hoàng thành thậm chí là toàn bộ thiên hạ, lấy địa vị gia thế của Diệp gia, ai có thể làm vị đại thiếu gia này bị thương chứ, ai không sợ gánh nặng nhà họ Diệp, có lá gan làm chuyện như thế này?
Cố Nhàn Ảnh hỏi làm biểu cảm của Diệp Ca thay đổi, thiếu niên vốn dĩ đang cười cuối cùng cũng thu lại sắc mặt, trong đôi đồng tử đen của cậu ta hiện lên bóng hình của Cố Nhàn Ảnh: "Ngươi thật sự có biện pháp giúp ta sao?"
"Tốt xấu thì ta cũng chừng này tuổi rồi, sẽ không lừa một tên nhóc phải không?" Cố Nhàn Ảnh buồn cười hỏi ngược lại.
Ánh mắt Diệp Ca thay đổi mấy phen, Cố Nhàn Ảnh vẫn luôn im lặng đợi chờ không thúc giục.
Nàng biết mỗi người luôn có chút bí mật, mà khi bọn họ quyết định nói ra, chứng tỏ đã tin tưởng mình, đối với nhiều người mà nói, loại tin tưởng này vĩnh viễn cẩn thận, cũng rất hiếm có, mà muốn bọn họ giao phó sự tin tưởng đó, bỏ một chút thời gian ra chờ đợi vẫn luôn đáng giá.
Thời gian Diệp Ca đưa ra quyết định này rất ngắn, thậm chí còn ngắn hơn so với Cố Nhàn Ảnh nghĩ, chỉ một lát sau, cậu ta lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cố Nhàn Ảnh nói: "Miệng vết thương trên tay ta, chính là do cha ta tự mình gây ra."
Cố Nhàn Ảnh vốn dĩ dù bận rộn vẫn ung dung chờ Diệp Ca nói ra chân tướng, nhưng khi nghe thấy chân tướng này, nàng lại ngơ ngẩn cả người.
Nàng suy nghĩ vô số loại kết quả, lại không nghĩ rằng chân tướng lại như thế này.
"Cha ngươi?" Cố Nhàn Anh lặp lại một lần, sợ mình nghe lầm.
Diệp Ca gật đầu, cúi mắt nói không chút cảm xúc nào: "Phải, khi ta còn nhỏ, ta rất ngưỡng mộ Tán Tiên ôm trường kiếm giao du thiên hạ, nhưng cha ta không thích, ông ấy lấy đi tất cả binh khí trong nhà, không cho ta tiếp xúc với bất cứ người tu đạo nào, ông ấy cho rằng con đường tu hành cũng chỉ là bàng môn tả đạo, Diệp gia chúng ta có được danh tiếng địa vị như vậy không hề có bất kì liên quan gì đến tu hành, thứ ông ấy muốn không phải là một võ nhân lỗ mãng vô dụng, mà là thiếu chủ có thể thừa kế được gia nghiệp khổng lồ của Diệp gia."
"Vậy ngươi..." Cố Nhàn Ảnh muốn nói lại thôi, Diệp Ca liếc nhìn nàng một cái, cười mỉa mai một tiếng rồi nói tiếp: "Sau đó có một vị cao nhân đắc đạo đi vào hoàng thành, thấy ta có tư chất không tồi, muốn thu ta làm đồ đệ mang ta đi giao du thiên hạ, nên đã nói với cha ta."
Cố Nhàn Ảnh nhíu mày nói: "Cha ngươi không chịu đồng ý?"
Ngoài dự đoán chính là, Diệp Ca lắc đầu nói: "Cha ta đồng ý rồi."
Cố Nhàn Ảnh biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, quả nhiên, Diệp Ca nhanh chóng nói: "Nhưng cha ta nói muốn cho ta về nhà để sửa soạn đồ đạc một lần, chờ ngày hôm sau vị cao nhân đó đến khởi hành rồi đi."
Lần này Cố Nhàn Ảnh không lên tiếng nữa, biểu cảm của nàng trầm trọng lắng nghe Diệp Ca nói tiếp, nghe cậu ta dùng giọng nói không hề phập phồng nói: "Khi đó ta mới tám tuổi, ngày hôm đó ta rất vui vẻ, ta đã nói xong lời từ biệt với thị vệ hay nha hoàn của Diệp gia, ta thu dọn đồ đạc xong xuôi, để lại cho cha rất nhiều thư từ, ta còn chạy đến thư các tìm cho ra thanh dao găm ta lén giấu đi nhét vào người, cuối cùng ta đi tìm cha ta, nói cho ông ấy biết ta rất vui vẻ khi ông ấy đồng ý cho ta rời đi, nói cho ông ấy tương lai nhất định ta sẽ biến thành nam tử hán đứng trên trời đất, để ông ấy không cần lo lắng cho ta nữa."
"Nhưng cha ta không cười, mặt ông ấy không chút biểu cảm nghe những lời này, sau đó tìm hộ vệ của Diệp gia ấn chặt ta trên tường, tự mình đánh gãy kinh mạch tay ta." Diệp Ca nhìn Cố Nhàn Ảnh chăm chú, ngữ khí lạnh như băng nói ra những lời này, chớp mắt khi Cố Nhàn Ảnh nhìn vào mắt cậu ta, cảm nhận được cặp mắt kia không hề có sinh khí, giống như đã chết từ lâu, chết vào rất nhiều năm về trước.
Nàng nghe thấy Diệp Ca nói tiếp: "Khi đó ta đau đến trực tiếp ngất đi, ngày hôm sau vị cao nhân đó đến Diệp gia muốn người, cha ta nói ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đôi tay đã bị phế không có cách nào tu hành được nữa, tống cổ vị cao nhân kia đi. Từ đó về sau ta không có cách nào cầm kiếm, sau này các thế gia hoàng thành đều gửi con lên núi tu hành, cha ta tìm cho ta Bạch Vũ Kiếm Tông này, dù sao ông ấy cũng không còn lo lắng ta sẽ có ý niệm muốn tu hành gì nữa, cũng không còn quản thúc ta như khi còn bé nữa."
Cố Nhàn Ảnh nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt thật lâu không nói, cuộc đời nàng lần đầu tiên có loại cảm giác không biết phải mở miệng ra nói như thế nào.
Thời gian đã trôi qua thật lâu, an ủi tất nhiên là vô dùng, mà khích lệ thì Diệp Ca cũng hoàn toàn không cần, thiếu niên giống như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, dù cho lưỡi kiếm đã bị mài nhãn, nhưng vẫn toát ra vẻ kiếm khí.
Có một cái chớp mắt, Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn cảm thấy thiếu niên này có lẽ thật sự có thể trở thành người đặc biệt của Bạch Vũ Kiếm Tông.
Nàng thở dài một tiếng, trút hết mọi cảm xúc trong lòng ngực.
Sắc trời không biết đã tối xuống từ bao giờ, có gió lạnh thổi qua, có mưa phùn rơi xuống, Cố Nhàn Ảnh phục hồi tinh thần, dẫn các thiếu niên đang luyện kiếm trên đất trống chạy vào trong Kiếm Các để trú mưa.
Hoa Ly đang ngồi đọc sách trong đình giống như có linh tính, ngẩng đầu lên lau một giọt nước mưa bên má, hắn đứng dậy đỡ trụ đình nhìn về phía xa, nước mưa không biết từ khi nào đã dệt thành một màn mưa, trong màn mưa mờ mịt hơi nước dần dần ngưng tụ thành một bóng người cao lớn, vượt qua ngàn núi cao sông dài bước đến nơi này.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |