← Ch.18 | Ch.20 → |
Thẩm Thanh xem dáng vẻ này của bọn họ, nói: "Hôm nay bố trí một nhiệm vụ đơn giản cho mọi người trước đi."
Vưu Thược: "Sư thúc, mời nói."
"Sách của Thiên Diễn Tông mỗi người xem một lần, tốt nhất là học thuộc, ngày mai tôi đến kiểm tra." Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Cũng chỉ mấy quyển sách, năm người suy nghĩ rồi đồng ý.
Chưởng môn ở bên cạnh hỏi: "Tôi và Linh Linh có học cùng không?"
Thẩm Thanh gật gật đầu: "Có thể."
"Hôm nay cứ vậy trước đã, tôi còn có việc, đi trước." Cô lưu lại phương thức liên lạc của mình nói.
"Được." Chưởng môn tiễn cô ra đầu hẻm, nhìn theo cô rời đi.
Ông ấy xoay người trở về, phát hiện mấy người trong viện đều là bộ dáng vui vẻ, không khỏi cười nói: "Vui vẻ như vậy sao?"
"Đúng vậy, sư phụ!" Vưu Thược kích động đỏ mặt
"Chúng con bây giờ là người có chỗ dựa, chờ đến đại hội giao lưu chúng con nhất định phải rửa mối nhục xưa!" Vưu Phong căm hận nói.
"Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta đi đọc sách trước. Không ngày mai kiểm tra sư thúc sẽ không hài lòng." Vưu Minh nói.
"Ừm ừm." Vưu Thược đóng cửa ngăn ánh mắt bên ngoài lại, những người còn lại dọn bàn lấy sách, ngồi trong viện dưới ánh mặt trời nghiên cứu thư tịch.
...
Trong căn phòng tối tăm, một người đàn ông như mỹ nữ mặc áo phông trắng ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt đặt mấy cái tượng thần đen như mực, ở cách ông ta 3 mét có một người đàn ông thấp bé cúi đầu khom lưng.
"Xác định là cô ta sao?" Người phía trước thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
"Đúng vậy, sư phụ." Người đàn ông cúi xuống càng sâu.
"Không nghĩ đến người này lại xuất thân từ Thiên Diễn Tông phế vật." Người sư phụ kia nhíu mày.
"Đệ tử nghe rất rõ, mấy người kia gọi cô ta là 'sư thúc' ạ."
"Ừm, ta biết rồi, tìm vài chuyện cho Thiên Diễn Tông làm đi." Ông ta không thèm để ý đứng dậy phất ống tay áo, 3000 chiếc lông quạ buông xuống bên cạnh người gầy ốm thon dài, không hiểu sao lại thêm vài phần kiều diễm.
"Đến ngày hôm đó, ta tự mình đến gặp." Ông ta nhẹ nhàng cười, gương mặt mỹ nhân tăng thêm vài phần lãnh lệ.
"Vâng." Người đàn ông chậm rãi lui ra ngoài.
...
Thẩm Thanh gọi xe chuẩn bị đến Triều Các, hôm qua sau khi cô vẽ xong bùa thì liên lạc với Bùi Dĩ nói hôm nay sẽ mang đến. Lúc đến nơi, Bùi Dĩ đã chờ ở trong tiệm, thấy cô đi đến thì tươi cười chào đón.
"Cô Thẩm, không nghĩ đến hiệu suất của cô cao như vậy." Anh ấy khen.
Thẩm Thanh lấy bùa chu sa trong túi ra: "Anh nhìn xem có đủ hay không."
Bùi Dĩ nhận lấy tùy tay đếm, đặt trong hộp chuyên dụng: "Cô Thẩm, Chủ nhật tổ chức hội đấu giá, đến lúc đó lá bùa này sẽ tham dự bán đấu giá ở bên trên, trừ cái này ra còn có pháp khí chuyên dụng của thiên sư, không biết ngài có bằng lòng tham gia hay không."
Thứ hai tuần sau mới bắt đầu quay chụp "Thám hiểm nhà ma", Chủ nhật đi tham gia cũng không sao, cô gật gật đầu.
Nhắc đến cái này đột nhiên cô nhớ đến hôm nay là thứ hai, cô hình như còn phải đi học...
Sinh sống mười năm ở dị giới cô đã quên bây giờ còn phải đi học. Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên phát hiện Địch Văn Quân đã gửi tin nhắn cho cô, cô vội vàng cáo biết Bùi Dĩ nên quay về trường học.
Khi sờ soạng đến cửa lớp vừa lúc đuổi kịp kết thúc tiết cuối cùng, thầy giáo số học cầm sách nhẹ nhàng nhìn cô một cái:
"Ghi lại một lần."
Thẩm Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, thầy. Đúng rồi thầy, hôm nay tan làm trở về nhớ phải đón con gái trước ạ."
"Làm sao vậy?" Thầy giáo số học nghi hoặc.
"Không sao ạ, em thấy thời tiết sẽ có sét đánh, lo lắng cô bé sẽ sợ hãi."
"Thầy sẽ đón." Việc liên quan đến con mình, thầy giáo số học nhìn ngày nắng ở bên ngoài, tuy không tin nhưng vẫn gật gật đầu.
Trên thực ba mẹ cô bé hôm nay có việc đến muộn, dẫn đến cô bé bị sét làm kinh hách phát sốt hơn một tuần, thầy giáo cũng xin nghỉ một tuần, bây giờ thấy tướng mạo của thầy giáo đã thay đổi, kết quả chắc sẽ có bất đồng.
Bạn học trong phòng vốn dĩ đều đang sửa sang lại sách vở, cất sách giáo khoa vào trong bàn, nghe thấy bọn họ đàm luận ở bên ngoài, đều không hẹn mà ngừng động tĩnh trong tay lại.
Địch Văn Quân nhét đồ vào trong balo rồi đi ra, lôi kéo Thẩm Thanh đi đến nhà ăn.
"Từ từ!" Một giọng nữ bất chợt truyền đến.
"Thẩm Thanh, cậu không giải thích gì về chuyện trên mạng sao? Cả lớp chúng ta đều vì cậu mà bị trêu chọc trong trường."
Thẩm Thanh quay đầu, nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại không gọi được tên này: "Cậu muốn tôi giải thích cái gì?"
Tiếng của Tra Tố trong trẻo: "Giải thích cậu có phải đại sư thật hay không?"
"Đúng vậy." Nữ sinh bên cạnh nói: "Cậu không nói, chúng tôi không có cách tin cậu, trong lòng không tự tin ra ngoài cũng không dám tranh luận với người khác."
"Mà trường học của chúng ta gần đây đều bị gọi tên khác." Tra Tố đập bàn cả giận nói.
"Cái gì mà Đại học A thần học, Đại học mê tín, tức chết rồi!" Trọng điểm là giận còn không thể nói, để đỡ mất mặt Đại học A của bọn họ, làm mọi người cảm thấy Đại học A của bọn họ nội chiến.
Thẩm Thanh: "..." Không nghĩ đến toàn bộ Đại học A vì một mình cô, mà có cả biệt danh.
Địch Văn Quân làm chứng: "Là thật, tôi tự thể nghiệm rồi."
Tra Tố không trả lời cô ấy, cố chấp nhìn Thẩm Thanh chờ cô trả lời.
Thẩm Thanh hết cách, chỉ đành gật đầu: "Ừm, để nghiệm chứng, tôi chọn ba người sẽ có chuyện xảy ra gần nhất một chút đi."
Cô nhìn Tra Tố nói: "Buổi chiều cậu sẽ gặp một đoá hoa đào, người này đã quen cậu lâu rồi, có lẽ cậu không chú ý đến, cậu ta vẫn luôn ở cạnh cậu."
Cô đi đến trước mặt nam sinh thứ hai nói: "Hôm nay cậu không thể ra khỏi cổng trường, nếu không sẽ xảy ra tai hoạ, tuy không nặng, nhưng cũng đến nông nỗi chảy máu."
Nữ sinh thứ ba hưng phấn tiến lên, Thẩm Thanh nhìn nhìn cô ta, muốn nói lại thôi: "... Buổi chiều cậu..."
"Làm sao vậy! Sẽ không xảy ra chuyện gì lớn chứ? Thẩm Thanh, cậu đừng làm tôi sợ." Vẻ mặt nữ sinh bất an nói.
"Yên tâm, chỉ là buổi chiều cậu sẽ bị hỏi trả lời trong tiết tiết Anh." Thẩm Thanh giải thích.
"Vậy được, vậy được." Nữ sinh vỗ vỗ ngực: "Không đúng! A a a a tiết tiếng Anh bị hỏi cũng thật là đáng sợ!!"
"Thẩm Thanh mau nói cho tôi biết sẽ hỏi bài nào, tôi không đi ăn cơm!" Tuy cô ta nói như vậy, nhưng không ôm một tia hy vọng, cuối cùng cho dù là đại sư cũng không có khả năng thần kỳ như vậy.
Thẩm Thanh giơ tay bấm đốt ngón tay: "Phần thứ tư bài thứ ba."
"Vãi luôn..." Một trận kinh ngạc cảm thán ở phía sau.
"Giả à, cái này cũng có thể tính ra?"
"Có phải hay không thì buổi chiều sẽ biết, dù sao tôi phải đi học." Nữ sinh kia lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra tùy tiện chọn vị trí ngồi xuống.
Địch Văn Quân nói: "Chúng ta đi thôi? Đi ăn cơm?"
"Tôi cũng đi, tôi cũng đi!" Tra Tố nghe thấy lời này không nghĩ đến hoa đào là ai, giơ tay hô.
"Còn có tôi, còn có tôi!" Phía sau giơ tay liên tục.
Địch Văn Quân: "... ? Đi thì đi mấy cậu giơ tay làm gì?"
"Ai dà, quen rồi!" Tra Tố cười.
Kết quả chính là, một đám người vây quanh Thẩm Thanh hùng hổ đi đến nhà ăn, sống sờ sờ như lão đại xã hội đên đi tuần.
Thẩm Thanh dưới sự vây quanh của đám người trong lớp và ánh mắt kỳ lạ của bạn cùng trường ăn cơm xong, cầm sách quay về lớp học.
Buổi chiều chỉ có hai tiết tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh vừa vào đã đối mắt với mấy chục đôi mắt bóng loáng, không khỏi cảm thấy tò mò: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Không sao, cô giáo mau giảng đi ạ!" Nam sinh ở phía sau hô.
"A, lần đầu thấy các em gấp không chờ nổi như vậy." Giáo viên tiếng Anh cười tủm tỉm nói.
"Để không cô phụ sự nhiệt tình của các em, chúng ta tìm một bạn học đọc diễn cảm và phiên dịch bài khoá tiết này sẽ học một lần nhé."
Không nghĩ đến bên dưới là âm thanh tán đồng một mảnh: "Được!"
Ngày thường hỏi vấn đề cả đám giống như chim cút, hôm nay lại rất khác thường, cô giáo nhướng mày, thuận miệng nói: "Số 21."
"Ồ wow." Phía dưới vui mừng hô.
Giáo viên tiếng Anh thấy kỳ quái, vẻ mặt một nữ sinh không thể tin lại là bộ dáng quả nhiên là vậy đứng dậy, cầm sách giáo khoa vô cùng thuận lợi đọc diễn cảm và phiên dịch một lần.
"Rất tốt, thành tích ngày thường thêm 10 điểm." Giáo viên tiếng Anh khen.
Cách đạt được thành tích ngày thường thật sự quá khó khăn, nữ sinh kia ngẩng đầu hưng phấn nói: "Cảm ơn cô giáo!"
"Báo cáo!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh hồn hậu.
"Lưu Dương? Làm sao lại đến muộn thế?" Giáo viên tiếng Anh nhìn cậu ta.
"Cô giáo, giữa trưa em ra ngoài không cẩn thận bị xe điện làm ngã cắt qua tay, mới từ phòng y tế trở về ạ." Lưu Dương nhấc tay được băng bó như bánh chưng lên.
Giáo viên tiếng Anh còn chưa nói gì, trong lớp lại "wow" một trận.
"Im lặng." Cô giáo quát lớn một tiếng, nói với Lưu Dương: "Em quay về nghỉ ngơi đi."
"Không sao ạ, em muốn vào học." Cậu ta nói xong thì đi vào ngồi xuống bên cạnh bạn mình.
"Được thôi." Giáo viên tiếng Anh cảm thấy bọn họ hôm nay quá kỳ quái, giống như trúng tà, dạy xong không chậm trễ tý nào mà rời đi ngay.
Cô giáo vừa rời khỏi, một đám người vây lấy Thẩm Thanh.
"Bây giờ còn mỗi Tra Tố thôi." Nữ sinh bị gọi trả bài nói.
"Ừm ừm." Một đám người vây quanh Tra Tố, chờ cô ta linh nghiệm.
Thẩm Thanh tính thời gian, cũng chưa đến mười phút nên không ngăn cản, chờ cùng các cô ấy.
Trong lúc cô nghĩ đến việc bốc thăm trúng thưởng trên Weibo, xem nhẹ ngôn luận của anti fans, click mở tin nhắn gần nhất trả lời.
Sau khi người đối diện nhận được tin nhắn nói với người bên cạnh:
"Đại sư, Thẩm Thanh trả lời tin nhắn."
"Ừm, biết nên làm thế nào chứ."
"Biết chứ, đại sư yên tâm, một con nhóc tóc vàng không có khả năng bò lên đầu ngài!"
Thẩm Thanh lại click mở điện thoại đã thấy được sinh thần bát tự của gã ta và vấn đề cần hỏi.
Cô bấm đốt ngón tay một lúc trả lời, sau đó tính cái thứ hai, thứ ba, thời gian trôi qua từng giây từng phút, kết quả xem bói bên phía Tra Tố cũng ứng nghiệm.
Nam sinh đẹp trai cao lớn kia trực tiếp ôm bó hoa hồng vào lớp các cô, lúc Tra Tố thấy anh ta còn vô cùng kinh ngạc...
Đây là bạn của bạn trai cũ của cô, ngày thường bọn họ giao lưu không nhiều lắm, nhưng nghĩ lại cũng thật sự quen biết rất nhiều năm. Chẳng qua cô ta tạm thời không có cảm giác gì với anh ta, dịu dàng nói lời từ chối.
Đợi nam sinh kia rời đi, vẻ mặt những người trong lớp lạ lùng nhìn Thẩm Thanh, Tra Tố càng phát ngôn bừa bãi sau này ra ngoài nắm chắc việc tranh luận với người khác!
Thẩm Thanh cười cười, tạm biệt bạn cùng lớp chuẩn bị quay về chung cư, lại bị Địch Văn Quân lôi kéo ngủ ở ký túc xá.
Nửa đêm.
"Rừm rừm rừm", tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Thanh mở to mắt nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, nghi hoặc ấn nghe: "Alo? Ai vậy?"
"Thẩm, Thẩm Thanh phải không? Cậu mau, mau đến cứu chúng tôi, chúng tôi ở... Tút tút... Học viện... Tút... Y..."
"Tútttt..." Điện thoại bị cắt đứt.
"Thanh... Thanh Thanh, làm sao vậy?" Địch Văn Quân lật người xoa xoa mắt.
"Không sao, cậu ngủ tiếp đi, đúng rồi, học viện Y ở chỗ nào nhỉ?"
"Phía Đông Nam? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Địch Văn Quân hỏi.
+
"Chờ tớ quay về rồi nói tiếp." Thẩm Thanh nói xong nhanh chóng mặc quần áo, chạy đến phía Học viện Y.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |