← Ch.14 | Ch.16 → |
Chu Tình Tình lôi kéo cô giới thiệu "sư huynh đệ" và "sư phụ" ở phía sau, còn chưa nói được mấy câu bên ngoài đã có một người đàn ông tầm 40 tuổi tiến vào.
Thẩm Thanh đưa lưng về phía cửa, nhìn thấy đồng nghiệp tương lai trước mặt tràn đầy nhiệt tình hô: "Chào buổi chiều, Cục trưởng đại nhân!"
Cô xoay người, Chu Tình Tình thấy vậy giới thiệu: "Sư muội, đây là Cục trưởng của chúng ta - Trương Lưu."
"Cục trưởng Trương rất thân thiện, cô đừng sợ."
Thẩm Thanh gật gật đầu: "Chào Cục trưởng."
Trương Lưu "ừm" một tiếng, sắc mặt nhàn nhạt nói: "Thành viên mới vào tiền đề là cần làm một nhiệm vụ, cô bằng lòng nhận nhiệm vụ không?"
Đây không phải rõ ràng không tin Thẩm Thanh sao? Huống chi người là bọn họ chạy đi tìm, lỡ như cô tức giận thì làm sao? Lý Tranh nghĩ vậy vội la lên: "Cục trưởng, tôi có thể đảm bảo cho cô ấy, còn có đội trưởng Hoắc."
Hoắc Nhung lại không nói gì, tuy trực giác của anh ấy nói Thẩm Thanh là người rất có bản lĩnh, nhưng loại cảm giác này ở trong thực tế chỉ chiếm một phần nhỏ, tổng thể vẫn phải xem bản tính của người này thế nào.
Anh ấy biết ý của Cục trưởng, bản lĩnh của những người bọn họ nhận có thể không phải rất mạnh, nhưng nhất định phải có nhân tính, phẩm chất nhất định phải ưu tú.
Thẩm Thanh nhìn Cục trưởng, liếc mắt một cái đã nhìn ra tướng mạo và mệnh cách của ông ấy, nhưng cô cũng không nói ra để đánh vỡ nghi ngờ, lại nói: "Được."
Lý Tranh thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khí căng chặt xung quanh cũng thả lỏng ra.
Trương Lưu nói: "Tôi sẽ phái hai người đi cùng cô, Chu Tình Tình và Lý Tranh đi."
Thẩm Thanh gật đầu: "Bây giờ chúng tôi đi luôn sao?"
Trương Lưu: "Ừm, trong Cục vừa nhận một đơn, điền sản của Phượng Hoàng Thành xảy ra vấn đề, bây giờ ba người đi đi."
Chu Tình Tình: "Được, Cục trưởng! Hoàn này đơn này tôi có thể nghỉ phép một ngày không?"
Trương Lưu nghiêng người liếc mắt nhìn cô ấy một cái, trong Cục thiếu người đến tình trạng nào, còn xin nghỉ, không biết chăm sóc cho lão nhân gia như ông ấy gì cả, lập tức đuổi ba người rời đi.
Đợi ba người rời đi mới có một người đàn ông tiên phong đạo cốt hỏi: "Lão Trương à, ông làm khó cô gái nhả người ta làm gì?"
Trương Lưu dỡ sự nghiêm túc trên mặt xuống, thở dài: "Chuyện của Trương Bất Phàm mọi người đều biết chứ?"
Mấy cái người trẻ tuổi gật gật đầu: "Làm sao vậy? Có quan hệ gì với cô ấy?"
Trương Lưu nói: "Làm sao lại không có quan hệ gì, người xem bói kia không phải tên là Thẩm Thanh sao? Tôi tìm người điều tra, chính là cô gái vừa rồi."
Người đàn ông trung niên càng nghi hoặc: "Vậy cô ấy có bản lĩnh đúng lúc, ông khó xử cô ấy làm gì?"
Trương Lưu im lặng trong chốc lát: "Mười năm gần đây quỷ quái ùn ùn không dứt, đã khó ép xuống, ý của bên trên là hành sự tùy theo hoàn cảnh."
"Đây, đây, đây..." Người đàn ông trung niên phản ứng lại trong nháy mắt: "Không phải là để cô gái kia làm chim đầu đàn chứ?"
Trương Lưu bất đắc dĩ: "Cô ấy là người được chọn tốt nhất, cô ấy đã làm oạn động ở trên mạng, không bằng nhân cơ hội này chậm rãi để lộ ra, ông đừng nhọc lòng, chờ cô ấy quay lại tôi đơn độc thảo luận chuyện này."
Người đàn ông trung niên và mấy người trẻ tuổi không có gì để nói, cảm thấy chuyện này hơi không tốt.
Sau một lúc lâu, Trương Lưu nghi hoặc: "Vừa rồi tôi làm khó cô ấy?"
Người đàn ông trung niên thành thật trả lời: "Còn không phải sao, mặt ông trầm xuống như là muốn ăn thịt người ấy."
Trương Lưu giả vờ nổi giận nói: "Cút cút cút, đã điều tra xong tư liệu rồi, hay là học hết pháp thuật bắt quỷ rồi à? Đều nhàn rỗi ở đây?"
Mấy người trẻ tuổi lập tức bắt được cánh cửa mở ra của sư phụ, chỉ để lại Hoắc Nhung đứng ở cửa.
Trương Lưu nhìn anh ấy: "Vốn dĩ người tổ chức chuẩn bị chọn là cậu, nhưng Thẩm Thanh đã được một số người tin tưởng trên mạng, cho nên cô ấy là mục tiêu đầu của chúng tôi. Nếu cô ấy không đồng ý, thì nhờ cậu rồi."
Hoắc Nhung cau mày, không tình nguyện gật gật đầu.
————————————
Bên kia Diêu Tư giáo huấn bạn của mình một phen, mang theo người giấy nhỏ về biệt thự, lấy điện thoại ra chuẩn bị nhìn xem các fans đáng thương của mình, không nghĩ đến vừa mở Weibo, top đầu hot search là video của anh ta.
Đừng nói, còn rất đẹp trai, chỉ là xuất hiện mấy giây, còn lại đều là hình ảnh của nữ quỷ.
Anh ta lật xem bình luận, tất cả đều là anh ta may mắn mạng lớn, cùng với sùng bái Thẩm Thanh, chỉ có mấy bình luận nói bọn họ làm show.
[Bây giờ muốn nổi thật đơn giản, hai hot boy hot girl mạng, làm show cùng người mới, nổi tiếng trong nháy mắt. ]
Diêu Tư nhìn bình luận này, tức giận trả lời: "Cậu coi mạng của ông đây để làm show? Tin tôi block cậu hay không."
Fans của anh ta vừa thấy động tĩnh của anh ta liền lập tức theo sau cái bình luận kia, còn lại có anh hùng bàn phím châm chọc ngược lại, xé từ Diêu Tư đến Thẩm Thanh, video cũng chưa xem đã đánh đồng bọn họ làm show.
Diêu Tư bực bội block ID và địa chỉ IP của người này, khu bình luận yên tĩnh nhiều trong nháy mắt, lại đăng Weibo đề cử Thẩm Thanh mới buông điện thoại chơi với người giấy nhỏ.
Lúc này Thẩm Thanh đã đến nơi, ngoài cửa có ba người đàn ông đang đứng, đang ngẩng cổ chờ bọn họ.
Chu Tình Tình xuống xe trước, cười bắt tay với người đàn ông ở giữa: "Chào ông chủ Tôn, tôi..." Cô ấy dừng một chút kéo Thẩm Thanh qua.
"Đây là sư muội Thẩm Thanh của tôi, chuyên của ngài là do cô ấy phụ trách, tôi và sư đệ hiệp trợ ở một bên."
Thẩm Thanh gật gật đầu: "Chào ông chủ Tôn."
Tôn Khoan cười nhàn nhạt: "Chào cô Thẩm."
Ông ta giới thiệu hai người bên cạnh: "Đây là người anh em tốt của tôi - Vương Bách và thiên sư Quách Sơn."
Giới huyền học thật sự không quy định chỉ có thể mời một thiên sư đến, nhưng sau khi ước định với người khác lại mời một thiên sư khác đến, là không tôn trọng vị đầu tiên, cho thấy chưa tin tưởng thực lực của người này.
Chu Tình Tình lập tức trầm mặt chuẩn bị bùng nổ, Thẩm Thanh đè bả vai cô ấy lại lắc đầu.
Quách Sơn gầy gầy kia đột nhiên nhìn Thẩm Thanh đứng ở giữa một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
Tôn Khoan dẫn đường nói: "Mọi người đi cùng tôi."
Ông ta vừa đi vừa giới thiệu: "Nơi này mua được khoảng 10 năm, cho đến năm nay sau khi được chính phủ phê duyệt tôi mới liên hệ với xưởng vật liệu, xi măng thép, v. v... đều là tốt nhất, cũng không biết vì sao, toà nhà ở giữa kia luôn xảy ra sự cố."
"Lúc ban đầu là có công nhân làm đêm ồn ào nháo quỷ, sau đó có người rơi xuống trên xi măng, sau này vất vả lắm mới dựng được nửa dàn giáo, ngày hôm sau lại đổ hết. Bất đắc dĩ nhất chính là không xây toà nhà này, cái nhìn tổng thể khu này lại không đẹp, xung quanh cũng không có cách xây dựng, hơn một tháng tổn thất không ít tiền."
Ông ta thở dài, tràn ngập hy vọng nhìn bọn họ: "Đại sư, có cách gì không?"
Thẩm Thanh đánh giá toà nhà này, bên trên chi có mấy công nhân đang tò mò nhìn bọn họ.
Cô nhìn bố cục, hiểu rõ cười nói: "Ông chủ Tôn, tôi có thể tiếp xúc gần một chút không?"
Tôn Khoan không thèm để ý gật gật đầu.
Thẩm Thanh thấy vậy tản bộ đi ra phía sau toà nhà.
Vương Bách thấy vậy trên gương mặt bụ bẫm hiện lên sự hoảng loạn, nhìn Quách Sơn ở bên cạnh.
Quách Sơn trừng mắt nhìn ông ta một cái, giấu đi sự ngoan độc nhè nhẹ trong mắt nhấc chân đi theo.
Tôn Khoan nghi hoặc: "Vị đại sư này..."
Vương Bách cười to hai tiếng ôm bờ vai của ông ta: "Yên tâm đi người anh em, đại sư chỉ lo lắng cô bé kia đụng phải quỷ thần, đi qua xem một cái thôi."
Tôn Khoan "ồ ồ" hai tiếng yên lòng.
Thẩm Thanh đang vê bùn đất trong tay suy tư, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói âm trắc lại ngạo mạn:
"Cô Thẩm, cho cô một ngàn vạn, từ bỏ chuyện này."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |