Truyện:Tựa Như Tình Yêu - Chương 05

Tựa Như Tình Yêu
Trọn bộ 19 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Phu nhân, bên ngoài gió lớn, vẫn nên vào nhà đi thôi!" Sau lưng được phủ lên một chiếc áo khoác lông thật dày, Phồn Cẩm liếc mắt nhìn không trung tối đen, mùa đông này hình như đặc biệt dài, tuy đã qua thật lâu, hơi lạnh như băng trong không khí vẫn còn chưa tan hết.

"Cảm ơn, má Hà, về sau gọi tôi Phồn Cẩm là được rồi." Phồn Cẩm kéo ống tay áo, chậm rãi thong thả bước về phòng, nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên thân hình hơi đẫy đà này. Nửa tháng trước, bà được đưa đến trước mặt Phồn Cẩm, để chuyên môn hầu hạ cho cô.

Nhưng, không biết tiểu Ngọc đã nói gì với bà, từ lúc đó đến nay, bà luôn gọi cô là phu nhân, Phồn Cẩm nghe thấy không được tự nhiên, tự đáy lòng cảm thấy phiền chán, đã nhắc vài lần, đại để trí nhớ người già không tốt, thường hay quên mất.

"Cô xem, tiểu thư, cái miệng này của tôi cũng thật đáng chết." Má Hà nhẹ vả miệng mình, cười hà hà nhìn Phồn Cẩm, "Lão hiểu được, về sau sẽ gọi là tiểu thư!"

Phồn Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cười đến chua sót, cũng khó cho người ta, nhìn cái bụng dần dần lộ rõ như núi kia, còn bảo người ta nghĩ sao nữa chứ, tiểu thư? Mang thai em bé lại đi gọi là tiểu thư? Thật không khỏi có hơi buồn cười.

Nhưng, cho dù bị cười, cô cũng không tình nguyện nghe thấy một tiếng 'phu nhân' kia!

"Tiểu thư, bình thường cô nên cười nhiều hơn một chút mới phải, người mẹ hay cười sau này đứa con cũng sẽ vui vẻ, trước kia tôi hay chăm sóc phụ nữ có thai, phàm là người thường hay cười, lúc sinh đều ra những tiểu tử thật béo tốt. Tiểu thư rất hay buồn bã, hẳn là nên đi lại nhiều hơn một chút!" Má Hà vừa xếp áo quần để tắm rửa cho Phồn Cẩm ở trên giường vừa nói, so với mấy người hầu khác, tính tình bà rất hoạt bát, nhưng cũng ngoài ý muốn khiến cho tâm tình Phồn Cẩm đỡ phiền chán hơn rất nhiều, trước kia cảm giác cả căn phòng đều trống rỗng tịch mịch khiến cho người ta hít thở không thông, từ khi má Hà đến đây, lại trở nên sáng sủa không ít.

"Ôi chao, cái trí nhớ của tôi, canh bổ đâu rồi nhỉ?" Má Hà lẩm bẩm, vỗ đùi cái bốp, chợt bừng tỉnh kêu lên một tiếng, xoay người, thân mình to béo lập tức tạo nên tiếng vang bịch bịch trên lầu. Một hồi lâu, bà mới thở hồng hộc từ dưới lên, trong tay bưng một chén canh nóng hầm hập.

"Đến đến, nhân lúc còn nóng uống vào, để bổ thân mình đó!"

Hương vị nồng nặc khiến Phồn Cẩm khó chịu nhíu mày, thân mình hơi rụt lại, khẩu vị của cô càng ngày càng không tốt, buổi tối lại thường hay mất ngủ, từ khi má Hà đến đây, thường dùng phương thuốc của bà để sắc canh bồi bổ, hiệu quả không tồi, nhưng hương vị lại hơi bị khó uống. Mỗi lần như vậy, Phồn Cẩm tựa như thấy mình như đang phải uống thuốc.

"Nhìn xem, đều sắp làm mẹ rồi, lại còn sợ uống thuốc. Mà đây cũng không phải là thuốc, là đồ tốt đấy!" Má Hà vừa nói, lại vừa nâng chén thuốc lên, "Hồi xưa, chúng tôi làm gì có được mấy thứ này để uống chứ, ngoan!" Vừa dỗ vừa bóp cái mũi Phồn Cẩm để cô nuốt xuống.

Má Hà dọn dẹp xong xuôi lại thấy Phồn Cẩm đỏ mặt nhìn mình, bà nhe răng cười, chớp mắt, "Tiểu thư, lại muốn nghe tiếng hát của bà già này đi!"

Phồn Cẩm gật đầu, chân mày đang nhíu hơi dãn ra.

"Được, hôm nay tôi hát bài kia đi!"

"Bọ ơi bọ, bay đến vườn rau của bà, cắn tay bà. Mày ăn mất cây thông nhà bà, bà tức giận, mày lại ăn cây tỏi nhà bà......" Một hồi lâu, một điệu ca dao vang lên, là ca dao vùng Tứ Xuyên, khác với quê hương của Phồn Cẩm, nhưng nghe vào lại cảm thấy thật vui vẻ thoải mái, cô mãi nghe, lại có chút buồn ngủ. Trong mộng có một bóng người, gầy gò lom khom, cười hiền hậu, ấm áp vuốt má cô, "Cẩm nhi, Cẩm nhi!" Khóe miệng cô nhếch cười, Phồn Cẩm mơ hồ nghĩ, có lẽ là mình lúc còn nhỏ.....

Đang lúc mông lung, lại cảm giác được trên trán hơi nóng, ánh mắt nhập nhèm chợt vụt sáng, nhưng khi nhìn thấy một đôi con ngươi thâm thúy, cô hơi thất thần, trong giây lát lại bừng tỉnh, biểu tình trên mặt trầm xuống.

"Thấy tôi liền cảm thấy không vui?" Vũ Dã Thuần Nhất đứng lên, cởi áo khoác móc lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phồn Cẩm, Phồn Cẩm đã sớm nửa ngồi dậy, cắn răng không nói. Tự nhiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái. Hiện tại, bọn họ sống chung với nhau là như vậy, không lạnh không nhạt, thiếu một chút nhu thuận của trước kia, lại nhiều hơn một chút kháng cự.

Vũ Dã Thuần Nhất cảm giác được, thậm chí tính tình cô gần đây lại trở nên có chút quái lạ, dù sao nhìn thấy cũng không ổn, má Hà bảo đó là phản ứng bình thường, mang thai đều như vậy cả, nghĩ vậy, Vũ Dã Thuần Nhất liếc mắt nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Phồn Cẩm một cái, nơi đó có giọt máu của hắn.

Khóe miệng hơi căng lên, lúc ngẩng đầu lại đón lấy ánh mắt chán ghét của Phồn Cẩm, kể từ cô trốn đi đó, ánh mắt cô, luôn mang theo một chút oán hận.

Hận thật sâu, thấm vào xương tủy, cứa nát nội tâm.

Nhưng mà, tìm má Hà đến thật là đúng, những người kia nói, bà chăm sóc cho phụ nữ có thai rất chu đáo, có bà ở đây, Phồn Cẩm lại thoải mái không ít, ít nhất là vào những lúc hắn không có ở đây, cô vẫn rất vui vẻ, ngoại trừ khi đối mặt với hắn.

Nghĩ vậy, lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hắn hao hết tâm tư, mặt ngoài lại làm như không hề để ý, còn sau lưng lại nơi nơi lấy lòng chiều chuộng, vì cái gì chứ? Chính là vì suy nghĩ đến cô gái này, một cô gái, có thể không yêu người đàn ông kia, nhưng nhất định sẽ yêu thương đứa con của chính mình.

Hắn tin tưởng vững chắc, một ngày nào đó, mặc kệ như thế nào, Phồn Cẩm cũng sẽ đón nhận hắn. Dù sao, bây giờ trong tay hắn vẫn còn nắm giữ lợi thế quan trọng nhất.

Có lẽ ngày đó thực xa xôi, nhưng, hắn có đủ thời gian.

*****

Sáng sớm ngày hôm đó, sau khi cùng má Hà đi bộ một vòng trong vườn trở về, Phồn Cẩm liền nhìn thấy có một chiếc xe có rèm che đỗ ở trước cửa tòa nhà, cửa xe mở ra, một bóng người màu đỏ kéo theo hành lý bước xuống.

Cô nhận ra, là Kim tiểu thư lần trước đã đến đây.

Cô ta cũng thấy được cô, bước tới, khi đến gần, liền nhiệt tình chào hỏi, "Triệu tiểu thư, đã lâu không gặp!"

Phồn Cẩm chỉ cười, sau đó gật gật đầu, tiểu Ngọc đã vội vã chạy ra, "Tiểu thư, tìm được cô rồi, thiếu gia vừa mới gọi điện thoại trở về, nói là hôm nay bên ngoài có đãi tiệc, cô cũng phải tham gia, nên hãy đi chuẩn bị một chút!"

Phồn Cẩm nghe thấy chỉ nhíu mày lại, bên này, Kim Bích cũng phụ họa, "Thật đúng lúc, đêm nay tôi cũng nhận được lời mời, chúng ta vừa lúc bầu bạn với nhau đi!"

Thật ra cái gì mà bầu bạn với nhau hay không, trong trường hợp này, Kim Bích lại phát huy bản lĩnh bản thân một cách khéo léo đến tận cùng như vậy, cớ bầu bạn lại thật ra có chút châm chọc, một đám người, người nhà quan, quân phiệt, đầu lĩnh đặc vụ, chó săn, cái gì cũng đều có. Hiếm có dịp không phải đi nghiên cứu những thân phận nực cười kia, Phồn Cẩm yên lặng ngồi bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất, lạnh lùng nhìn đám đầu trâu mặt ngựa này, những trường hợp như vậy nguyên bản cô sẽ rất ít tham dự, cô không thích, Vũ Dã Thuần Nhất cũng không thích, nhưng không nay lại không biết sao lại như vậy, cô không hiểu được, nhưng rất nhanh, lại nhanh mở rộng tầm mắt với bản lĩnh miệng mồm của Kim Bích. Bỗng nhiên một đám cảnh sát bước vào từ cửa, trong tay mỗi người đều cầm súng, sau đó, lại có người bước vào, mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy.

Phồn Cẩm nghe thấy Vũ Dã Thuần Nhất ở bên cạnh cung kính gọi một tiếng, "Cha!"

Sau đó Phồn Cẩm lại nghĩ, chắc là Vũ Dã Thuần Nhất giống mẹ hắn. Trước mặt, người đàn ông mà Vũ Dã Thuần nhất gọi cha có gương mặt tiêu chuẩn của người Nhật, xương gò má rộng, mắt dài nhỏ, trong uy nghiêm lại lộ ra một chút lạnh lùng bảo thủ. Còn Vũ Dã Thuần Nhất, hắn có một gương mặt thanh tú mà ít người Nhật Bản có được, hắn được xem như một người đàn ông điển trai, đáng tiếc là đã mất đi nhân tính.

Từ lần trước, Vũ Dã Thuần nhất đã muốn giảm bớt biểu lộ sự hung ác ở trước mặt cô, nhưng, dù thế nào đi nữa thì dã thú dù giấu thế nào đi nữa cũng sẽ không thể đổi được bản tính vốn có của nó. Càng cất giấu, ngược lại lại càng dễ bộc phát.

Ngay tại lúc Phồn Cẩm đang đứng một bên miên man suy nghĩ, phía trước vang lên một trận tiếng bước chân có quy luật, có bóng người mang giày quân đội trải trên mặt đất, Phồn Cẩm đã nhìn thấy Trắc Điền trung tướng, đối thủ một mất một còn Vũ Dã Thuần Nhất xuất hiện, cô cúi đầu cười, như vậy, cầm thú đều đã đến đông đủ cả rồi.

Một bữa ăn buồn tẻ vô vị, từ đầu đến cúi Phồn Cẩm đều không biểu hiện sự tồn tại của mình, chính là cô muốn nói cho Kim Bích biết, điều đó tất nhiên không có khả năng, nhưng bởi vì những chuyện đó, mà cô lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khác xưa. Một cô gái, sinh trong thời loạn lạc, lời nói cử chỉ lại khí khái dũng cảm, cô không thể không thừa nhận, cô gái này, tuyệt không đơn giản như bề ngoài, tựa như cảm giác trước kia của cô vậy. Đó là một cô gái có dã tâm, không lúc nào lại không tự đem chính mình ném vào dầu sôi lửa bỏng. Đứng lẫn trong đám đàn ông kia, quả thật cũng có chút sắc thái ngông cuồng càn rỡ.

Là Sơn Bản đưa cô và Kim Bích trở về tòa nhà, còn những người khác tiếp tục ba hoa khoác lác, mới vừa xuống xe, Phồn Cẩm liền cảm thấy vùng eo sưng đau. Còn người dưới lại nặng nề, thân mình rất không thoải mái.

Má Hà sốt ruột đỡ cô lên giường, bận rộn đến nửa đêm, sự khó chịu của cô mới giảm bớt một ít, nghĩ nghĩ sau này sẽ không tham gia vào mấy tình huống như vậy nữa. Thật ra đây là một cái cớ không tồi. Nghĩ vậy, cô cũng chỉ có thể đau khổ cười.

Sau đó, nửa đêm lại vang lên tiếng ồn ào náo động, mơ hồ nghe thấy dưới lầu có những thanh âm ồn ào, một hồi lâu, cửa phòng ngủ mở ra, không ngoài ý muốn, một trận mùi rượu đập vào, Phồn Cẩm hơi khó chịu, cuộn người lại. Vũ Dã Thuần nhất vừa ngồi vào bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, tựa như muốn nôn mửa. Hắn nhíu mày, vừa định gọi người, Phồn Cẩm liền ngăn hắn lại, má Hà bận thật lâu, mới vừa đi ngủ.

"Không có việc gì...... Chính là do ngửi thấy vị rượu trên người anh mà thôi!"

Vũ Dã Thuần Nhất cúi đầu ngửi ngửi, xùy cười giễu, một lát sau mới đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, có thể là có chút say, đi vào phòng rửa mặt, sau đó, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, chờ đến lúc hắn đi ra, hương rượu đã bay đi không ít, ngay cả quần áo cũng đã cởi.

Chỉ còn một cái quần đùi, mặt Phồn Cẩm tối sầm, xoay phắt người lại. Sau đó ít giây, thân mình cô đã bị kéo qua, cảm giác được xúc giác khác thường sau lưng, tinh thần có chút bối rối, cô vội nói, "Bác sĩ nói, bây giờ không được......"

Nói chưa xong, vòng tay Vũ Dã Thuần Nhất đã thít chặt lại, hắn nó bên tai cô, "Anh chỉ ôm em!" Nói xong, lật người cô qua, làm cho cô đối diện hắn. Hô hấp bọn họ quyện vào nhau trong gang tấc.

Trong không khí tràn ngập hơi thở nặng nề, Vũ Dã Thuần Nhất nhịn không được bắt lấy làn môi trước mặt, một hồi cắn, một hồi ngậm. Lại có chút muốn ngừng mà không được, bàn tay cũng luồn lên, vói vào trong áo ngủ cô, nhẹ nắm, sau đó hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy nụ hoa, lại ngậm vào trong miệng, người con gái trước mặt nhẹ rên, đẩy người ra, hắn không ngăn cả, chỉ sợ cứ mãi 'nhuyễn ngọc ôn hương' như vậy, hắn cũng sẽ không thể khống chế được.

Hai người nới rộng khoảng cách, nặng nề thở. Tay hắn vẫn để cho đầu cô gối lên, tay còn lại ôm vai cô, hiện tại Phồn Cẩm thực mệt mỏi.

*****

Hai người nới rộng khoảng cách, nặng nề thở. Tay hắn vẫn để cho đầu cô gối lên, tay còn lại ôm vai cô, hiện tại Phồn Cẩm thực mệt mỏi, ánh mắt hỗn loạn, sương mù mênh mông, cô nghe thấy hình như có người đang nói, chiến tranh kết thúc, theo anh quay về Nhật Bản đi! Trầm như vậy, thấp như vậy, đến nỗi không thể nghe thấy, cô nghĩ, đó nhất định là ảo giác!

Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, mặt trời đã nhô lên cao, Vũ Dã Thuần Nhất đã rời đi, cô bước xuống lầu, lúc này Kim Bích đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tía ngồi trong phòng khách, mà bên cạnh cô ta......

Ngay lúc Phồn Cẩm theo bản năng muốn xoay người trở về, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi, "Triệu tiểu thư!"

Phồn Cẩm kiên nhẫn xoay người, nhìn thấy Kim Bích cười đến dịu dàng đáng yêu, còn người đàn ông bên cạnh cô ta khuôn mặt lạnh lẽo, con mắt dài nhỏ lướt nhanh qua cô. Chỉ trong nháy mắt, trên người ông ta toát ra lệ khí, khiến người ta không rét mà run.

Vũ Dã Thuần Nhất lãnh huyết, ít nhất cô có thể hiểu được tính nết của hắn, nhưng cha của hắn, cô lại hoàn toàn không biết gì cả, cảm thụ duy nhất chính là địch ý mà ông ta dành cho cô trong một khắc kia.

Đúng vậy, là địch ý.

Giống như hiện tại, biểu tình lạnh như băng trên mặt ông ta lại như cũ, không che giấu được chán ghét cùng khinh miệt đối với cô.

Phồn Cẩm cảm thấy thật bất lực, nhưng vẫn chậm rãi bước xuống lầu, không liếc mắt nhìn Vũ Dã Chiêu Hùng một cái.

Mà đối phương, sau khi nặng nề đạp giày quân đội, mặt vô biểu tình, phẩy tay áo rời đi, lúc ấy trong đầu Phồn Cẩm liền toát ra những từ này, không phải nói tư thế kia của ông ta có bao nhiêu phong nhã, mà là động tác phất tay áo kia biểu đạt sự tức giận, nhìn một cái không sót gì cả.

Cô không buồn nói lời nào, nhìn thấy người đàn ông thái độ đối mình căm ghét rời đi, Kim Bích bên cạnh cũng cười cười rồi đuổi theo. Phồn Cẩm nặng nề mà thở dài, rõ ràng như vậy, Vũ Dã Thuần Nhất cũng sẽ nhìn thấy, hắn sẽ làm như thế nào đây?

Ít nhất Phồn Cẩm cũng cho rằng, lần này tan rã trong không vui, vậy nên cách ít ngày nữa hãy gặp lại đi. Lúc buổi chiều, cô lại nhìn thấy họ, bất đồng của lần này chính là, lúc này cô đang ở sân sau tòa nhà, mà Vũ Dã Chiêu Hùng cùng Kim Bích lại đang ở phía trước mặt, ngăn cách giữa bọn họ là một bụi hoa cao, che khuất tầm mắt nhau, nếu không phải Phồn Cẩm nghe thấy tiếng nói chuyện, cô cũng không biết là sau lưng mình còn có người khác. Ngay lập tức, cô đứng ở nơi đó, đi cũng không được, mà lên tiếng thì cũng không phải.

Bên kia chợt nghe thấy có tiếng người nói.

"Quả thực là vô liêm sỉ, bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì rồi, cư nhiên lại dẫn con đàn bà hèn mọn kia tới trước mặt của tôi là gì chứ? Vũ Dã Chiêu Hùng tôi sẽ không chấp nhận đứa trẻ do thứ đàn bà thấp hèn này sinh ra làm cháu của mình, bọn dân tộc thấp hèn này đừng có mà vọng tưởng!"

"Thật ra tư lệnh cũng không tất phải tức giận đến vậy, Vũ Dã thiếu tướng đều có tính toán của anh ấy, làm sao có thể vì một người đàn bà râu ria mà làm bậy được cơ chứ?" Tiếng nói của Kim Bích sắc nhọn, mang theo chút nghiền ngẫm.

Nhưng những tiếng động sau đó lại khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy có chút nan kham, cô xoay người, đem những tiếng nức nở vứt bỏ đằng sau tai, bên kia, lại truyền đến tiếng nói tinh tế, "Nhưng thật ra ngược lại, Vũ Dã, anh phải giúp em một chuyện."

"Ồ?"

"Em muốn anh làm người bảo hộ cho em!"

"Người bảo hộ? Ha ha ha, em là thập tứ cách cách, còn có người dám bắt nạt em sao?"

"Không có, nhưng mà em không muốn những người đàn ông nhàm chán kia cứ đến quấy rầy em! Anh có biết, thời gian của mỗi người đều rất quý giá, đặt biệt là phụ nữ!"

"Ồ — đúng, anh đồng ý, nhưng anh cũng là một người đàn ông nhàm chán!" Tiếng cười mỉa từ phía bên kia khiến Phồn Cẩm cảm thấy ghê tởm. Cô nắm chặt tay nghe Kim Bích nói tiếp, "Vậy nên em muốn nhận anh là cha nuôi. Trung Quốc rất rối loạn, một cô gái như em......"

"Anh từ chối!" Âm điệu của Vũ Dã Chiêu Hùng bất chợt cao lên một chút, ông ta chậm rãi nói, "Bởi vì giữa 'cha và con gái', nếu có chút quá phận sẽ bị gọi là...... loạn luân!"

"Anh luôn quan sát em thật lâu, cũng không rõ, một cô gái của hoàng triều Mãn Thanh cùng một cô gái bình thường có gì khác nhau nữa?"

"Không có, đều có bộ ngực, một cái miệng... nhưng mà, mục đích sinh tồn của phụ nữ không phải là để làm cho đàn ông vui vẻ sao?"

"Ha ha ha ha......"

Những tiếng động sau đó thật khó nghe, rốt cục Phồn Cẩm không thể nghe được nữa, cô bịt tai, lùi thân mình thật sâu vào trong góc......

Phía trước truyền đến tiếng bước chân dần đi xa, Phồn Cẩm mệt mỏi đứng thẳng người dậy, chua sót cười, đây thật sự là cái thế giới chướng khí mịt mù, trong không khí đều tràn ngập hơi thở khiến người ta phải buồn nôn, mỗi một lần hít vào đều dơ bẩn như vậy, thật khó thở!

Cô không ngờ, khi thẩn thờ trở về phòng, đã có một người chờ ở đó.

Nhíu mày, không nhịn được cảm thán người này thật nhanh chân, mới một khắc trước vẫn cuồng vọng chinh phục người đàn ông kia, còn bây giờ, lại thản nhiên chờ ở đây.

"Triệu tiểu thư định sẽ sinh đứa bé này ra sao?" Cô ta nghiền ngẫm liếc cô, thong dong, thản nhiên như vậy.

"Thì ra Kim tiểu thư lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này sao?"

"Đó là tự nhiên, nếu Triệu tiểu thư đủ tỉnh táo thì nên hiểu được những lời kia của Vũ Dã Chiêu Hùng là có ý gì!"

Những lời kia?! Trong khoảng khắc, Phồn Cẩm cảm thấy sợ hãi, cô gái này, biết rõ mình ở sau bọn họ, lại có thể thản nhiên làm hết thảy những chuyện kia.

Thật buồn cười, thật ra các cô làm sao mà không giống nhau cho được, mặc cho Phồn Cẩm không muốn thừa nhận đến nào đi nữa, nhưng các cô, đều làm đàn bà cho người Nhật Bản, chung quy thì bản chất là giống nhau.

Phồn Cẩm trầm mặc, mệt mỏi không có ý định phản bác, cô thản nhiên nói, "Mặc kệ là có ý gì, đứa bé này, ngay cả chính tôi, cũng không đến 'Triệu Phồn Cẩm' làm chủ!"

"Nhưng, không phải là ngoài ý muốn luôn không tránh được không phải sao?" Kim Bích nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, "Nơi này vẫn có một lời đồn, không biết Triệu tiểu thư có nghe qua hay chưa?"

"...... Xin chăm chú lắng nghe." Phồn Cẩm trả lời.

"Vũ Dã Thuần Nhất không phải con của Vũ Dã Chiêu Hùng!"

Thân mình Phồn Cẩm chấn động, nhìn thẳng vào Kim Bích, người kia cười liếc cô một cái, "Địa vị của Vũ Dã Chiêu Hùng ở Nhật Bản rất cao quý, chuyện tình như vậy Vũ Dã Chiêu Hùng cũng nén giận không làm gì, là vì cha ruột của Vũ Dã Thuần Nhất đã chiếm giữ địa vị thống trị cao nhất Nhật Bản. Tôi nghĩ nói bấy nhiêu đại để cô cũng hiểu được, nếu đứa bé được sinh ra, nó nhất định sẽ bị mang về Nhật Bản, bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho huyết mạch cao quý của mình bị ô uế, có thể nói, vào thời khắc đứa bé này được sinh ra, cô liền mất đi tư cách làm 'mẹ' rồi!"

"Hơn nữa, điều kiện đầu tiên chính là cô đủ kiên cường hoài thai mười tháng để sinh hạ nó, Vũ Dã Chiêu Hùng tuyệt không từ bỏ ý đồ, Triệu tiểu thư xác định thể chất của cô không thành vấn đề hay không? Có thể thoát khỏi bị tính kế hay không?"

"Đương nhiên, nếu Triệu tiểu thư có thể coi thường hết tất cả, khiến cục thịt trong thân thể kia rớt ra, thì mọi chuyện chả là vấn đề gì cả!"

Phồn Cẩm nghe thấy mà trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới xì cười, một chút buồn bã hiện lên đáy mắt, đúng vậy, cô làm sao có thể máu lạnh như đám người Nhật Bản kia chứ, cô có thể xem giọt máu trong bụng này như một chuyện ngoài ý muốn, xem nó như một cục thịt được không? Có thể được không?

Đáp án cô rõ ràng, Kim Bích lại càng rõ ràng.

"Cho nên, vì đứa bé này, đau dài không bằng đau ngắn đi!"

Đau dài không bằng đau ngắn, đây là ý tốt sao? Một lý do đường hoàng đến cỡ nào, giống như cô ta, có thể ngã đầu vào lòng bọn người Nhật Bản hay sao?

"Đây là điều kiện của 'cha nuôi' cô đi?" Một hồi lâu, Phồn Cẩm mới mở miệng, trong mắt tràn đầy châm chọc. Nhìn thấy Kim Bích ở trước mặt chậm rãi nheo mắt lại, trên mặt vẫn như trước, không chút thay đổi. Bình thản.

"Đây là điều kiện để cô có được một cái cảng tránh gió trong thời thế loạn lạc này? Giết chết đứa bé này sao?"

"Kim tiểu thư, tôi cũng không phải là người phụ nữ có dã tâm, tôi chỉ muốn được yên ổn, cô không cần phải đến thuyết phục tôi, trên người tôi, không có gì đáng giá cả. Mặc khác, 'Mạng của tôi cũng không thuộc về tôi', nhiều lời vô ích, tôi cái loại vai diễn cỏn con này, trong cuộc đấu đá của các người, tự nhiên sẽ không có tác dụng gì cả!"

"Nhưng mà, tôi không cần, cũng không có nghĩa ngu ngốc để cho người ta lợi dụng." Biểu lộ lập trường, Phồn Cẩm vô tình nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài bên cạnh giường, một hồi lâu, cô nghe thấy phía sau có tiếng người lạnh lùng nói, "Có đôi khi, phụ nữ ngu ngốc chút vẫn tốt hơn...... Xem nhẹ bản thân, đại biểu 'tầm quan trọng' của cô cũng sẽ biến mất!"

Sau đó lại là những tiếng gót giày theo quy luật đạp trên sàn, hài lòng, thản nhiên.

Phồn Cẩm lạnh lùng cười, giờ khắc này, cô thật sự có một lỗi giác, có phải trái tim mình đã chết lặng rồi hay không? Vì cái gì, lại không – cảm giác thấy một chút đau đớn?!

Crypto.com Exchange

Chương (1-19)