Truyện:Tựa Như Tình Yêu - Chương 19 (cuối)

Tựa Như Tình Yêu
Trọn bộ 19 chương
Chương 19 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sơn Bản giống như đã chuẩn bị. Khi Phồn Cẩm tìm đươc hắn, vẻ mặt của hắn rất thản nhiên, cũng không tính giấu diếm, vì vậy bọn họ rất ăn ý đi đến một góc vắng đằng sân sau.

Sơn Bản liếc nhìn cô một cái, mở miệng trước: "Tôi đã sắp xếp cho tiểu thiếu gia rồi, chờ thiếu gia khỏe lại, tôi sẽ phái người đón cậu bé về."

Phồn Cẩm chua sót cười, nói: "Cảm ơn anh!"

Sơn Bản cười đến có chút bất đắc dĩ: "Triệu tiểu thư, thật ra cô không nên trở về!"

Phồn Cẩm hạ mi, muốn nói lại thôi.

"Tôi biết chiến loạn thế này, cô một người phụ nữ dẫn theo con nhỏ rất không dễ dàng gì, hơn nữa sau lưng lại có thân phận đặc biệt như vậy, rất khó tự bảo vệ để không bị người khác lấy làm lợi thế uy hiếp tư lệnh, nhưng mà không phải là cô đã kiên trì được ba năm rồi sao?"

"Chính là bởi vì ba năm cũng đã đủ lâu, thật đáng sợ, thật ra tôi không phải vì mình, mà chủ yếu là vì con...... chỉ cần con tôi bình an, tôi sẽ rời đi ngay lập tức. Anh cũng hiểu được, bây giờ chỉ có ở đây mới an toàn, chỉ khi nào con tôi ở đây, ở bên cạnh cha nó......" Phồn Cẩm nói tới đây thì giọng đã nghẹn ngào, nhớ đến hình ảnh đáng sợ ngày đó, con còn quá nhỏ, lại không thể không đối mặt với điều tàn nhẫn như vậy.

Sơn Bản nhìn biểu tình của Phồn Cẩm, hắn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, ba năm qua, bọn họ cố tình không đi truy lùng tung tích các cô, chính là vì sợ phức tạp, dù sao một người phụ nữ mang theo con thơ giữa chiến loạn...... Nhưng hiện tại hắn cũng rất khó xử, bởi vì hắn cũng không xác định được, nơi này không phải là nơi 'an toàn', huống chi tư lệnh lại...... Sơn Bản khó xử nhíu mày, lại nghĩ đến việc người phụ nữ này đã hủy diệt hết thảy mọi thứ của tư lệnh, vậy có khi nào cô sẽ cứu được tư lệnh hay không?

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia hy vọng, mà Phồn Cẩm lại không thể hiểu được.

"Triệu tiểu thư, có lẽ bây giờ chỉ có cô mới cứu được tư lệnh mà thôi!"

"Cứu?" Cô nhíu mày, trong lòng có điều gì đó chợt dần sáng tỏ, cô không thể không thừa nhận, hiện tại Vũ Dã biến thành như vậy, phần nhiều đều là do cô cả.

Đúng vậy, nhiều năm trước ông ta để cô trốn chạy, mà không truy lùng đuổi bắt, phần lớn đều là do Vũ Dã Thuần Nhất áp chế.

Cha hắn rõ ràng xem cô như cái gai trong mắt, hơn nữa Nhã Trị là huyết mạch nhà họ, ông ta không có khả năng dễ dàng buông tha như vậy, hết thảy mọi thứ, đều không có khả năng dễ dàng như vậy. Mấy năm nay, cô chỉ lo dẫn con tìm kế sinh nhai, không có thời gian để tự hỏi mấy vấn đề như vậy, đây là lúc để đối mặt với nó.

"Tôi nghĩ cô cũng biết cha của tư lệnh là ai phải không?"

Phồn Cẩm gật đầu, "Năm đó tư lệnh thả các cô đi, điều kiện với lão gia chính là, cả đời phải trung thành với thiên hoàng, suốt đời cũng không được gặp lại cô, cho đến chết!"

Cho đến chết? Ba chữ kia, khiến cho trái tim Phồn Cẩm kịch liệt nhảy lên, đối với mọi việc, đã có chút sáng tỏ.

Chính là cô không thể tin được Vũ Dã lại dùng phương thức này, cô cũng không hiểu được sao lại có một người cha máu lạnh đến vậy?

"Ba năm qua, tư lệnh căn bản không coi mình là người, bị thương không chịu chữa trị, rõ ràng là ngài ấy đang chờ chết......"

"Như vậy vì sao trước kia lại không đi cùng chúng tôi chứ?"

Nghe xong lời cô, Sơn Bản cười tự giễu, hừ một tiếng: "Triệu tiểu thư, tất cả mọi thứ của tư lệnh đều là do lão gia cho, ngài ấy có thể chống lại toàn thế giới, cũng không thể nào đối đầu với lão gia. Nếu không phải có tư lệnh, ba năm qua các cô sẽ gặp nhiều khổ hơn rồi. Lão gia là loại người gì? Muốn tìm các cô, hủy diệt các cô dễ như trở bàn tay. Là bởi vì có tư lệnh, cho nên lão gia mới tuân thủ điều kiện. Cho dù tư lệnh cố tình hủy hoại bản thân, lão gia cũng không nói nửa câu."

'Triệu tiểu thư, cô biết không, tư lệnh có được hết mọi thứ đều là ngài ấy tự mình đạt được, bằng vào xuất thân của phu nhân, tư lệnh căn bản không có cơ hội được coi trọng, nhưng ngài ấy rất kiên cường, tính tình lại giống lão gia nhất, cho nên mới từ trong đám con cháu trổ hết tài năng, tư lệnh cũng rất mạnh mẽ, ngài ấy luôn muốn chứng minh mình là người mạnh nhất."

"Triệu tiểu thư, nếu không phải cô, có lẽ tư lệnh cứ mãi tiến về phía trước như mục tiêu đã định, nhưng cô lại thành yếu điểm của ngài, làm ngài thay đổi rất nhiều, đáng tiếc, những yếu đuối đó không thể nghi ngờ là chí mạng của ngài ấy."

Phồn Cẩm trầm mặc, mày nhíu lại, mọi chuyện trước kia hiện lên trong đầu, tâm cô loạn như ma: "Bây giờ tôi có thể làm cái gì?" Dưới tình thế cấp bách, cô biết mình nên làm một cái gì đó.

Sơn Bản trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: "Triệu tiểu thư, bây giờ tư lệnh lên chiến trường căn bản đều lấy mạng mình ra để đùa giỡn, tôi nghĩ có lẽ chỉ có cô mới cứu được ngài ấy. Trong thời gian này hy vọng cô có thể chăm sóc cho ngài ấy, còn chuyện khác hãy để thuận theo tự nhiên đi."

Phồn Cảm cúi đầu, cô không thể không thừa nhận, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm là chăm sóc hắn. Nhớ lại mọi chuyện, cô chưa từng nghĩ đến, người hy sinh nhiều nhất, thống khổ nhất, lại chính là Vũ Dã Thuần Nhất, hắn, người luôn 'hô mưa gọi gió', chẳng qua cũng là công cụ mặc người bày bố, thân bất do kỷ, có lẽ là hắn đi!......

*****

Tạm biệt Sơn Bản, Phồn Cẩm đứng yên thật lâu trong sân sau, cô không nghĩ được gì cả, trong đầu trống rỗng cùng đất trời mênh mang.

Bần thần hồi lâu, cuối cùng cô cố lấy dũng khí trở về trên lầu.

Khung cảnh vẫn tối tăm như cũ, thỉnh thoảng lại truyền đến rên rỉ của Vũ Dã Thuần Nhất.

Phồn Cẩm nhẹ nhàng đến bên giường, hắn ngủ không quá sâu, mơ mơ màng màng. Tay cô đưa lên trán hắn kiểm tra, đã hạ sốt, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Trước mắt một mảnh tối tăm, cô không thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở hai người vấn vít trong bóng đêm, cô nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên bờ vai hắn, cảm thụ sự ấm áp của hắn. Mọi chuyện quá khứ hiện lên trong lòng, hắn rất tốt, hắn xấu tính, cả hạnh phúc tìm được từ trong gian khổ, ít ỏi đến đáng thương. Một đêm kia, bọn họ sóng vai nhau, tay trong tay, cô từng hy vọng vào một khắc đó, thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại. Nhưng loạn thế, lại tố cáo cho bọn họ biết về sự thật tàn khốc......

"Sao lại khóc?" Giọng nói trầm thấp khiến Phồn Cẩm hoảng sợ, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng cô biết Vũ Dã đã tỉnh.

Cô vội lau nước mắt, vẫn im lặng.

"Cô là y tá?" Tiếng nói khàn khàn của Vũ Dã lại vang lên, "Vì sao lại không nói gì cả?" Cô vẫn trầm mặc như cũ, xua tay, lần này ngữ khí của hắn thật khẳng định: "Cô bị câm?" Phồn Cẩm gật gật đầu. Đối phương im lặng trong chốc lát, sau đó tự giễu: "Đây đúng là một cách để giữ cho bí mật không bị mất đi."

"Cô có thể đi ra ngoài được rồi, tôi không cần người chăm sóc!" Ngữ khí hắn thật lạnh lẽo, dùng sức phẩy tay, nhưng chỉ một động tác này thôi cũng khiến hắn phải thở hổn hển. Dù sao cũng là máu thịt, che dấu sao nổi thân thể suy yếu. Phồn Cẩm nghe xong cũng không đi ra ngoài, mà là ngồi ở đằng xa, Vũ Dã không nói gì nữa, trong không gian yên tĩnh, hô hấp hai người giao hòa. Phồn Cẩm nhìn trên giường, cắn chặt răng, lệ rơi đầy mặt...... Mặc kệ nguyên nhân gì, Vũ Dã Thuần Nhất đã ngầm đồng ý cho Phồn Cẩm đến gần hắn, chỉ có mỗi cô mới có thể ngồi ngây ngốc trong bóng đêm lâu đến vậy. Cũng chỉ có cô mới có thể đến gần hắn để thay thuốc. Lúc Vũ Dã Thuần Nhất có thể rời giường, đại bộ phận thời gian hắn đều đứng trên ban công, trên gương mặt bình tĩnh chỉ có một loại tuyệt vọng cùng mịt mờ. Hắn thường đứng như vậy cả ngày.

Phồn Cẩm không thể tưởng tượng được, ba năm qua đại bộ phận thời gian hắn đã trải qua chính là như vậy, bị thương thì hôn mê, thanh tỉnh thì ngẩn người.

Một cuộc sống như vậy...... Yết hầu Phồn Cẩm nghẹn ngào, cô đứng sau thân ảnh tịch liêu của hắn, bưng kín miệng, sau đó đột nhiên lại lui về sau, chạy đến sân sau, nhịn không được khóc thành tiếng. Vì sao lại như vậy? Vì sao trời cao lại trừng phạt bọn họ? Chẳng lẽ đây là báo ứng? Báo ứng sao ......

Rối rắm như vậy, thoáng chốc đã qua nửa tháng, ở trên lại truyền xuống mệnh lệnh Vũ Dã Thuần Nhất phải xuất chinh.

Thương thế của hắn vẫn còn chưa ổn định, khi Phổn Cẩm rửa vết thương cho hắn vẫn còn ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, dù hắn cứng cỏi như sắt thép cũng không thể kìm được mà run rẩy, nhưng hắn vẫn điều quân đến, quyết định xuất chinh. Mà biểu tình của Sơn Bản lại giống như đã thấy mà không thể trách, bởi vì ba năm qua, hắn vẫn cứ như vậy mà sống.

Trên cơ bản, trừ bỏ căn phòng tối tăm kia, Phồn Cẩm cũng không có cơ hội gặp mặt Vũ Dã Thuần Nhất. Mấy ngày nay, hình như tình huống trở nên đặc biệt nặng nề, bởi vì ngày mai, Vũ Dã dẫn lính ra chiến trường, tấn công đồng bào của cô.

"Cô rất hận người Nhật Bản chúng tôi đi!" Thanh âm sâu kín của Vũ Dã vang lên, tay Phồn Cẩm hơi run, lại yên lặng tiếp tục băng bó.

"Đúng vậy, sao có thể không hận được chứ? Đã từng......" Hắn ngừng thật lâu, cuối cùng chậm rãi thở dài, phiền muộn vô hạn.

"Nếu lần này tôi chết đi, cũng là báo thù cho đồng bào cô rồi!" Chết, tay Phồn Cẩm run lên, sau đó lại yên lặng như cũ. Cuối cùng, Vũ Dã phất tay: "Cô đi ra ngoài đi, ngày mai là được tự do rồi." Phồn Cẩm đứng yên tại chỗ một lát, sau đó yên lặng đi ra ngoài, thân ảnh gầy yếu của Vũ Dã ánh vào đôi mắt cô, đâm cô đến đau đớn......

Đi ra ngoài, Sơn Bản đã đứng nhìn từ ở xa, "Ngày mai cô vẫn là nên rời đi thôi!" Hắn đem một cái túi to đặt vào tay cô, nói, "Tư lệnh đưa cho cô, ngài ấy nói thả cho cô được tự do." Là tiền, một bao tiền thật to.

"Ngày mai...... có nguy hiểm không?" Cô vẫn là không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Sơn Bản cười khổ: "Cô đã thấy qua cuộc chiến nào mà yên lành chưa? Mà tư lệnh căn bản là một kẻ cuồng, ngài ấy luôn dùng sinh mệnh mình để làm tiền đặt cược!"

"Sơn Bản, anh khuyên anh ấy được không? Thật ra......" Cô cũng rổi loạn, không biết làm thế nào mới tốt.

Sơn Bản lắc đầu, nói: "Thật ra cô so với chúng tôi còn hiểu hơn, ngài ấy căn bản không có nửa chút ý thức muốn sống, mấy năm trôi qua, chúng tôi cũng đã bất lực."

Bất lực? Phồn Cẩm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thân thể mềm nhũn tựa như muốn ngã xuống.

"Triệu tiểu thư, cô vẫn nên cầm tiền rồi nhanh rời đi thôi, nếu để lão gia biết được, hậu quả thiết không thể tưởng nổi."

"Sơn Bản, tôi xin anh, để tôi được thấy anh ấy xuất chinh xong rồi tôi sẽ đi ngay!"

Sơn Bản khó xử suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, chờ tư lệnh xuất chinh xong, tôi sẽ sắp xếp để cô và tiểu thiếu gia rời đi, về chuyện sau đó, các người tự lo đi thôi!" Phồn Cẩm cúi đầu, trước mắt ánh nắng chói là, trong đáy lòng bọn họ lại là một mảnh u tối, đúng vậy, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào cả.

*****

Ngày hôm sau, lính trong quân bộ đã sớm chờ trong viện.

Vẫn trong căn phòng tăm tối kia, Phồn Cẩm lặng yên nhìn Vũ Dã Thuần Nhất nhịn đau mặc từng món quân trang vào, bộ dáng trang nghiêm túc mục, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta khó mà thở được.

"Cầm lấy số tiền Sơn Bản đưa, sống cho tốt, không tất yếu phải phục vụ cho người Nhật Bản nữa." Vũ Dã vừa nói vừa mang giày, tiếng bước chân nặng nề kia lại như cái dùi, đục vào tim Phồn Cẩm đau đớn.......

Cuối cùng, sau khi Vũ Dã Thuần Nhất bước ra tòa nhà, cô vội vàng chạy theo.

Trước ngưỡng cửa tòa nhà dừng ba chiếc xe màu đen có rèm cho, ba hiến binh với vẻ dữ tợn kính lễ, Vũ Dã bất vi sở động [không có hành động nào], vẫn như cũ đi về phía chiếc xe. Mà Phồn cùng đám người hầu lại lẳng lặng đứng ở một bên, bàn tay nắm chặt, vì cái gì mà lòng cô lại dâng lên một dự cảm rất xấu, đây giống như lần cuối cùng bọn họ gặp mặt...... Không, Phồn Cẩm không thể đối mặt được, cô nhịn xuống xúc động muốn lao ra khỏi đám người.

Khóe mắt đột nhiên lướt qua một hiến binh trong đám người đối diện, biểu tình của hắn ta có chút là lạ, hơn nữa tay đã sờ đến khẩu súng bên hông.

Phồn Cẩm hoảng sợ nhìn theo ánh mắt hắn, điều càng làm cho cô kinh ngạc là, Vũ Dã Thuần Nhất tựa hồ cũng cảm giác được, nhưng hắn vẫn như cũ không chịu nhúc nhích, hơn nữa bên môi lại lộ ra một nụ cười mỉm tựa như được giải thoát, cô trơ mắt nhìn thấy hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

"Không–" Dường như khi tiếng súng vang lên, Phồn Cẩm nghe thấy tiếng thét đến chói tai của mình, mà sau lưng lại truyền đến sự đau đớn đến thấu tim."Phồn Cẩm–" có người kêu cô, tiếng kêu chìm trong giận dữ, lại quen thuộc nhường vậy, cô cảm giác đươc mình rơi vào một vòng tay ấm áp. Cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt gương mặt kinh hoàng của Vũ Dã Thuần Nhất, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt hắn trong ánh sáng, gương mặt gầy gò, tang thương, cả vết sẹo ở mép tai không thể xóa mờ kia nữa.

Hắn ôm chặt lấy cô: "Phồn Cẩm, vì sao lại là em? Vì sao lại là em?" Trên tay hắn đầy máu, tất cả đều là máu của cô, sau lưng bọn họ, đám hiến binh đã trở nên hỗn loạn.

Cô gom chút sức lực cuối cùng, vươn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Hứa với em, hãy sống, nhất định phải còn sống!" Trong mắt Vũ Dã tràn đầy phức tạp, rất nhiều lời muốn nói giờ đây đã thành cơn nghẹn ngào.

"Hãy sống, hứa với em–" Trước khi Phồn Cẩm lâm vào hôn mê, rốt cục cô cũng nghe được lời hứa chắc nịch kia: "Anh hứa."....... Một cái nhìn cuối cùng, ánh mặt trời nhuộm đỏ chiếu trên đỉnh đầu, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất.

*****

Năm năm sau, Tây Ban Nha.

Cô đến quốc gia này đã năm năm, từ khi bắt đầu xa lạ không thể thích nghi tới bây giờ thì đã hoàn toàn dung nhập.

"Mẹ, con đi học đây!" Đứa trẻ đã chín chắn vượt xa độ đuổi choai choai của mình, mỗi ngày nó đều đi bộ đến ngôi trường trên trấn để học.

Cuộc sống của các cô vẫn thực bình thản, nơi đây không có khói thuốc súng, không có thù hận quốc gia, có lẽ đây là cuộc sống mà cả đời bọn họ đều muốn hướng tới.

Ngày đó sau khi lãnh một phát đạn chí mạng, cô vẫn hôn mê rất lâu, mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại, cô đã ở nơi này, Nhã Trị đang ở bên cạnh cô. Sau khi cô hoàn toàn khang phục thì Sơn Bản mới rời đi, khi anh ta đi chỉ để lại một phong thư, trên đó có hai chữ, "Chờ anh!" Hai chữ, lại có thể biểu đạt cả thiên ngôn vạn ngữ.

Mà năm năm này, cô cũng nhờ tín niệm đó mà sống sót.

Cô nhích người, bàn tay lăn trên ròng rọc xe lăn. Mỗi ngày, sau khi con đến trường, cô phải làm một chuyện, cô đã không thể nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ mình đã ngã bao nhiêu lần. Mỗi một lần, con đều nói với cô rằng, sau khi tan học nó sẽ đưa cô đến đó, nhưng cô vẫn sợ sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội. Mỗi khi nhìn tàu thuyền qua lại ngoài bến, bọn họ đều kiễng chân lên nhìn, chẳng sợ lần nào cũng đều là thất vọng, cô vẫn đến nơi này, mưa gió không thay đổi, cả hôm nay cũng thế.

Phồn Cẩm ngừng động tác trong tay, lẳng lặng nhìn hải dương xa xa.

Tiếng cano nổ vang, tiếng ngư dân gọi to, những điều này đối với cô mà nói, vốn đã rất quen thuộc.

Thật ra, nửa tháng trước, bọn họ nhận được tin hắn đã bỏ mình, nhưng cô lại không rơi cả một giọt nước mắt, hắn nói chờ hắn, hắn đã hứa sẽ còn sống, cho nên cô vẫn trước sau như một mỗi ngày chờ đợi.

Cứ ngồi như vậy, nhìn từng chiếc cano lướt qua, rời đi.

Thất vọng, có lẽ hôm nay cũng như vậy, cô thở dài, thời gian luôn trôi nhanh như vậy. Sắp đến giữa trưa, cô phải về chuẩn bị cơm cho con, buổi chiều lại tiếp tục đến chờ.

Thoán nhìn lần cuối cùng ra mặt biển rộng lớn, trong lòng cô nhẹ nhàng tự nhủ: Em sẽ chờ anh, chờ anh! Nhất định trở về. Cô chậm rãi lăn ròng rọc, bánh xe nho nhỏ trượt trên con đường đất gồ ghề.

Nhưng cô không biết, ngay tại thời khắc cô xoay người, một chiếc thuyền đánh cá ngừng lại, một bóng người gầy yếu đi xuống thuyền, bước chân của hắn có chút khập khiễng, giống như bị thương ở mắt cá chân.

Bước lên bến tàu, ánh nắng chói mắt chiếu lên mặt hắn, hắn nhíu mắt, vết sẹo ở mép tai lại càng hiển hiện rõ ràng, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười vui sướng, nụ cười đã lâu không gặp. Hắn chậm rãi thì thào: "Phồn Cẩm, anh đã trở về!"

Đầu bên kia, bóng dáng Phồn Cẩm bị ánh mặt trời trải dài thật dài.

Gió nhẹ phất qua, ánh mặt trời rực rỡ, , hạnh phúc không hẹn mà gặp lại.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-19)