← Ch.08 | Ch.10 → |
Triệu Phồn Cẩm, trên thế giới này có bao nhiêu người tên Triệu Phồn Cẩm, có bao nhiêu người tên Triệu Phồn Cẩm dây dưa cùng người Nhật Bản, lại có bao nhiêu người tên Triệu Phồn Cẩm bỏ lại cốt nhục của mình để đổi lấy tự do?
Phồn Cẩm cảm thấy được cả người đều lạnh như băng, cô nghe thấy chính mình thì thào một câu "Vũ Dã...... Vũ Dã Nhã Trị?"
"Cô ơi, sao cô lại khóc?" Đứa bé phát hiện thấy cô khác thường, có chút kinh ngạc, bàn tay nhỏ định sờ lên mặt cô, Phồn Cẩm cầm lấy nó, trong mắt hiện lên một tia đau đớn "Nhã Trị... Cháu có phải là Vũ Dã Nhã Trị?!"
Đứa trẻ ngây thơ gật đầu, đôi chân mày nho nhỏ nhíu lại.
Cô nhắm mắt lại, không hỏi nữa, hết thảy đã sáng tỏ.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có người hô to, "Bọn Nhật Bản, bọn Nhật Bản đến!"
Phồn Cẩm cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đẩy ra, là người đàn ông nóng nảy, táo bạo kia, hắn đẩy Phồn Cẩm ra, ôm lấy Vũ Dã Nhã Trị.
"Buông ra!" Đứa trẻ giãy dụa, cánh tay bé nhỏ bị bóp chặt lấy.
"Anh làm gì, buông nó ra!" Phồn Cẩm lập tức vọt tới, định cướp lấy đứa trẻ từ tay người đàn ông kia, đối phương cũng hung hăng dùng một cánh tay đẩy cô ra, vô cùng lo lắng xông ra ngoài.
"Nhã Trị!" Phồn Cẩm nặng nề va vào bức tường sau lưng, đau đớn dâng lên, nhưng cô bất chấp tất cả, thất tha thất thểu đuổi theo. Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, là tiếng giày quân đội nện trên mặt đất, cô đã rất quen thuộc.
Bước chân đang đuổi theo bỗng nhiên chùn xuống, cô đứng lại, một lát sau, lại ôm chặt lấy ngực mình, nội tâm kịch liệt giãy dụa, không, cô không muốn chuyện như năm trước sẽ lại tái diễn, không muốn sống trong chuỗi ngày như vậy, nhưng... nhưng... Nhã Trị... con, con của cô làm sao bây giờ?!!!!!!!
Cơ hồ là lúc đó, Phồn Cẩm cắn răng, bước chân chạy như bay đuổi theo hướng người đàn ông đã biến mất.
"Mẹ, mẹ......" Tiếng đứa trẻ thét to vang vọng xung quanh, nhưng cô lại không thể tìm thấy nó.
"Mẹ. Mẹ!!!!!!!!"
Phồn Cẩm giống như phát điên, lục tìm cả trạm cấp cứu, một bên là người dân thường đang hốt hoảng tìm đường chạy thoát, một bên là tiếng giày quân đội có quy luật, có tiếng thét chói tai, có tiếng trẻ em la khóc, thậm chí có cả tiếng súng.
"Nhã Trị... Nhã Trị!" Phồn Cẩm kêu, gọi, nghe thấy tiếng thét của đứa trẻ dần dần đi xa, cuối cùng lại bị ồn ào bốn phía xung quanh vô tình nuốt trọn.
"Nhã Trị... Nhã Trị!!!!!!!!!!!!" Phồn Cẩm suy sụp ngồi phịch trên mặt đất, một lát sau, tựa hồ nhớ đến điều gì đó, cô giống như điên chạy về hướng phòng bệnh ở một hướng khác.
Người đàn ông kia còn chưa đi, anh ta đang được đồng bọn của mình đỡ xuống giường.
"Tiên sinh, ... Tiên sinh, anh thả đứa trẻ kia đi, tôi van anh mà!" Phồn Cẩm nhào đến, nắm chặc cánh tay đối phương.
"Y tá tiểu thư cô......"
"Là đồng bọn của anh, anh ta...... Anh ta bắt đứa trẻ đi, đứa trẻ Nhật Bản kia!"
Người đàn ông nhíu mày, đồng bọn bên cạnh anh ta lo lắng nói, "Đại ca nhanh đi thôi, lão Tam trước giờ đều rất đúng mực, người đàn bà kia đã được kéo đến sân sau, chúng ta mau rời đi thôi!"
"Không...... van xin các anh! Tha cho đứa trẻ kia đi, nó vô tội mà!" Phồn Cẩm không chịu buông tay, gắt gao cầu xin.
Nhã Trị, Nhã Trị, con của cô......
"Y tá tiểu thư cô đừng như vậy, tôi sẽ tìm lão Tam để hỏi rõ mà!"
Nước mắt Phồn Cẩm ngừng chảy, "Được, vậy anh dẫn tôi đi cùng, chúng ta phải đi với nhau!"
Người đàn ông bất đắc dĩ, mắt thấy không xa có có mấy bóng người màu xanh thẫm, còn cả tiếng kêu gào, phiền táo nhìn cô một cái, "Tùy cô!"
Sau đó được đồng bọn của mình cấp tốc dìu đi ra ngoài từ cửa sau, Phồn Cẩm cũng vội vàng lau sạch nước mắt rồi theo sau.
Ba người một đường vội đi, sau lưng tiếng kêu gào dần dần nhỏ lại.
"Mẹ!" Từ chỗ tối không xa bỗng truyền đến trẻ em kêu to.
"Nhã Trị!" Phồn Cẩm vui mừng gọi, quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên khi nhìn đến một góc, thì nhìn thấy người đàn ông táo bạo kia đang cắp đứa trẻ trong nách.
"Anh buông nó ra!" Phồn Cẩm xông lên, định ôm đứa trẻ về, lại bị đối phương đẩy ra.
"Lão Tam!" Người đàn ông phía sau hét lớn.
"Sao cậu lại bắt đứa trẻ đến đây?"
"Đại ca, anh không biết đứa trẻ này là con của Phó Tư lệnh quân Quan Đông sao!"
"Cái gì......"
"Đôi mẹ con này chính là người ngồi trên chiếc xe bọn lão Tứ phục kích hôm trước, bọn cô ta trốn thoát, kết quả lại chúng ta bắt gặp ở đây, người đàn bà kia đã được lão Tứ bắt đi, đại ca, đây là cơ hội, thủ đoạn của bọn chúng đê tiện như vậy, vì cái gì chúng ta lại không ăn miếng trả miếng chứ!"
Người đàn ông trước mắt trầm mặc, dường như đang suy nghĩ.
"Đứa trẻ này là vô tội!" Phồn Cẩm gấp đến độ đỏ mắt, Nhã Trị bị cắp dưới nách người đàn ông, vừa giãy dụa vừa kêu: "Cô ơi... Cô à!"
"Nhã Trị... Nhã Trị!"
"Được rồi, con tin này chúng tôi phải giữ lại!" Rốt cục bọn họ cũng ra quyết định, lại không thể nghi ngờ đó là lời tuyên án tử hình cho Phồn Cẩm.
"Thôi, cô mau rời đi đi, mưa bom bão đạn thế này rất nguy hiểm!"
"Không!" Phồn Cẩm lớn tiếng gọi ba người trước mặt, "Tôi phải đi theo, tôi phải chăm sóc đứa trẻ này!"
Ba người trước mặt nhẹ nhíu mày, hai mặt nhìn nhau. Triệu Phồn Cẩm đem Vũ Dã Nhã Trị ôm chặc vào trong ngực. Trong lòng từng đợt co rút đau đớn, đứa trẻ quá mức sợ hãi, lực túm lấy cánh tay cô cũng rất lớn, thân mình co ro trong lòng cô, lại càng run rẩy, Phồn Cẩm càng ôm chặc nó.
Phía trước, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt có mê hoặc, chậm rãi nói, "Thật ra chúng ta có nghĩ sao thì cũng phải tính toán trước đã, rất nhiều đồng bào của chúng ta nằm trong tay bọn chúng, nếu đứa bé này có thể đổi về hết thảy, khó mà buông tha được!"
Một lát, lại liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng Phồn Cẩm, "Cô có thể mang theo nó cũng tốt, tóm lại, chúng tôi sẽ không làm khó bọn cô, một khi đạt thành hiệp nghị với người Nhật Bản, chúng tôi sẽ lập tức thả người!"
Phồn Cẩm không nói, chỉ yên lặng gật đầu. Sau thị kính, người đàn ông nóng tính kia trừng mắt nhìn cô một cái, thần tình tỏ vẻ khinh thường.
*****
"Cô ơi!" Đứa trẻ trong lòng nắm lấy vạt áo cô, Phồn Cẩm cúi đầu.
"Cô ơi...... Nhã Trị không sợ!" Phồn Cẩm nhíu mi, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của đứa trẻ, bỗng nhiên hiểu được, đại để là do thân mình cô run rẩy, nó cũng cảm nhận được, nên mới nói như vậy?
"Cô ơi...... Không sợ đâu!" Cô chua xót cười, đúng vậy, cô cảm nhận được nhiệt độ thân thể nó, sự run rẩy của nó, mà nó đồng dạng cũng cảm nhận được cô.
"Nhã Trị......" Phồn Cẩm đau lòng ôm chặt đứa trẻ ở trong lòng, xe chạy xóc nảy mạnh, sau đó là tiếng ô tô phanh lại bén nhọn, cơ hồ trong nháy mắt, mấy chiếc siêu xe màu đen lướt lại đây, bốn phương tám hướng toát ra một đám quân Quan Đông. Là tiếng thét bằng Nhật ngữ.
"Đại ca, chúng ta bị bao vây rồi!" Người đàn ông nóng tính quay đầu lại, vươn tay kéo mạnh đứa trẻ trong lòng Phồn Cẩm lại đây. Phồng Cẩm không chịu, lại sợ làm bị thương Nhã Trị, cuối cùng đành phải buông tay, bên ngoài, có lẽ là biết được bọn họ có đứa trẻ trong tay, quân Quan Đông cũng không tiến lại đây, chỉ đứng ở xa xa chặn đường.
Lúc này, có người dùng tiếng Trung kêu gọi đầu hàng 'Tư lệnh Vũ Dã muốn nói chuyện với các ngươi."
Thân mình Phồn Cẩm run lên, bên kia, người đàn ông nóng tính khống chế Nhã Trị, đứa trẻ nhìn Phồn Cẩm cũng không náo loạn. Có lẽ nó đã biết cha của mình đang ở bên ngoài.
"Đại ca, để em đi, cùng lắm thì bắn bỏ đứa nhỏ này vậy!"
"Không được!" Phồn Cẩm kêu lên.
Đối phương trừng mắt liếc cô một cái, "Cô câm miệng lại!"
Phồn Cẩm ẩn nhẫn lại, nhìn người đàn ông đang suy nghĩ, cô biết, mặc kệ người đàn ông trước mắt có táo bạo bao nhiêu, thì hắn cũng phải nghe lời đại ca mình.
"Đại ca, chỉ cần một câu của anh, Trần Thập Tam em hôm nay liền vượt qua sông lửa cũng sẽ tìm đường ra cho mọi người!"
"Lão Tam" Người đàn ông cầm đầu ngắt lời hắn "Đứa trẻ này còn có tác dụng."
"Cậu có chú ý thấy không, đây là quân chủ lực của đội quân Quan Đông, xem ra tên tư lệnh này cũng thực để ý đến con mình, vì thế chúng ta lại càng không nên giao đứa trẻ này ra một cách vô ích được, đứa trẻ này...... sẽ giúp chúng ta đạt được nhiều thứ!"
"Nhưng, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?"
Giờ khắc này, Phồn Cẩm thực sự cảm thấy vô lực, thật ra cô đã xem thường người đàn ông kia, bởi vì hắn mọi chuyện đều nghĩ sâu tính kỹ, ngược lại, so với cái tên Trần Thập Tam chỉ biết động chân động tay kia lại càng khó chơi.
"Tôi có cách!" Một câu làm cho mọi người đều nhìn về phía cô.
Phồn Cẩm sâu sắc nhìn Nhã Trị ở trước mặt, đúng vậy, cô không thể để cho thằng bé chịu một chút nguy hiểm, tuyệt đối không thể.
"Nhưng mà anh phải đồng ý với tôi, sau khi đạt được những thứ các anh muốn, nhất định phải cam đoan sự an toàn cho đứa trẻ!" Nói xong, cô nhìn người đàn ông ra lệnh kia, cái cô muốn chính là một câu nói.
Người đàn ông kia hơi nheo măt lại, làm như đang nhìn kỹ cô, còn chưa cất lời, Trần Thập Tam đã mở miệng, "Dựa vào cái gì tôi có thể tin tưởng cô được chứ! Cô vẫn rất giữ gìn cho đứa Nhật Bản này, cô là Hán gian!"
Hành động nổi giận bị đại ca hắn ngăn lại, "Được, y tá tiểu thư, chỉ cần cô làm được, tôi cam đoan, đứa trẻ này sẽ nguyên vẹn trở lại bên cha mẹ mình!"
"Đại ca!"
"Được. Anh đã không tin, như vậy anh áp tôi đi ra ngoài đi, đưa ra yêu cầu của anh, nếu không thành công, anh vẫn có thể lợi dụng đứa trẻ này!" Phồn Cẩm thong dong nhìn Trần Thập Tâm, thấy đối phương ngẩn người, cả nửa ngày, mới lấy súng lục từ trên thắt lưng ra, "Được, để tôi xem hôm nay cô có cái năng lực gì!!!!!!"
Thật ra, tại thời thế loạn lạc này, điều mà mỗi người có thể làm được chính là cược.
Đúng vậy, là đánh cược.
Tựa như dân cờ bạc, cứ từng ván từng ván.
Điểm khác nhau chính là, thứ bọn học đánh cược chính là mạng sống.
Phồn Cẩm hiểu được, người đàn ông kia lại càng hiểu rõ tầm quan trọng của Vũ Dã Nhã Trị, hắn lại càng không dễ dàng giao đứa trẻ ra, cho dù là lưỡng bại câu thương đi chăng nữa.
Mà cô, không thể để cho đứa trẻ chịu dù chỉ làmột chút ít uy hiếp.
Cho nên, cô lại đánh một ván bài, đem tính mình cược.
Nếu, người đàn ông kia vẫn còn có cô......
Giờ phút này, cơ hồ tất cả quân Quan Đông đang vây ở phía trước đều nhìn thấy cánh cửa màu đen mở ra, một người đàn ông bưu hãn túm một cô gái gầy gò đi xuống, nòng súng trong tay hắn để ở huyệt thái dương cô gái. Quá mức gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, một cô gái quá mức đơn bạc.
Bọn họ đều mê hoặc, vì cái gì lại đem cô gái này ra, có phải là có nhầm lẫn gì hay không.
Cơ hồ cùng lúc đó, mọi người đều nhìn về phía thân ảnh vĩ ngạn (cao lớn, vĩ đại) ở phía trung tâm.
Người đàn ông ra lệnh kia.
Tư lệnh của bọn họ!
Tay Trần Thập Tam hơi hơi run, nhưng hiện tại, hắn cũng không hiểu được vì cái gì đại ca lại cùng cô gái này hạ quyết định như vậy, theo hắn, dùng đứa trẻ kia để uy hiếp, cùng lắm thì cho hai phát, có đôi khi hắn thật sự cũng không rõ đại ca của mình suy nghĩ cái gì, trước kia, thời điểm khi bọn họ vẫn còn hành động nhỏ lẻ, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, mà hiện giờ, đại ca làm việc luôn suy trước tính sau.
Bất đắc dĩ, hắn vẫn là che cô gái trước mặt. Ôm chút hy vọng lên tiếng, "Những người đó thối lui, lùi xe lại, bằng không tôi bắn người đàn bà này...... Còn có đứa trẻ trong xe nữa!" Câu sau là hắn thêm vào.
Lúc hắn ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy người đàn ông đứng đầu ở phía trước.
Vũ Dã Thuần Nhất?
Đây là lần đầu tiên Trần Thập Tam nhìn thấy tư lệnh lãnh huyết trong truyền thuyết này, trước đây đối với hắn đã sớm hận thấu xương, ngay cả thương tích trên người đại ca cũng là do người kia gián tiếp tạo thành, một tháng trước, bọn họ nhận được tin, nguyên bản tính toán muốn vây quân Quan Đông ở Vũ Hán, không ngờ, ngược lại bị trúng kế của Vũ Dã Thuần nhất, đại ca bị thương nặng, ngay cả hắn cũng bị liên lụy, duy độc lão Tứ ở phía sau yểm trợ lại gặp may, ngoài ý muốn vây hãm được chiếc xe của thân quyến nhà Vũ Dã Thuần Nhất. Không ngờ, lại làm cho hai nhân vật quan trọng nhất chạy thoát, ông trời có mắt mới làm cho bọn họ trong họa gặp được phúc.
Nhưng bây giờ. Đại ca vì sao lại tin vào người đàn bà kia. Dẫn đến tình huống này?
Mà giờ phút này, điều càng làm cho Trần Thập Tam càng giật mình chính là, người đàn ông phía trước, ngược lại lại quá mức âm nhu, hoàn toàn khác với người Nhật Bản thấp bé, xảo quyệt.
Mà lúc này, đôi con ngươi kia ở trong mắt hắn lại sáng ngời, không hề chớp nhìn người ở trước mặt hắn, mâu quang chợt lóe.
Trần Thập Tam gặp qua không ít tình huống, cũng không hiểu được, vì cái gì mà người đàn ông trước mắt này vừa thoáng liếc mắt một cái, chính hắn lại có chút sợ hãi. Cảm giác không rét mà run.
Người đàn ông kia không nhìn hắn, chỉ nhìn vào vị trí cằm hắn, bất ngờ nói, đúng là tiếng Trung.
"Lần này, là em tự mình lựa chọn! Anh tuyệt đối sẽ không lại buông tay!"
Trần Thập Tam cảm giác được người phía trước run lên. Một lát sau, trong không khí thản nhiên truyền đến một tiếng "Thả bọn họ đi!"
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, bao gồm cả Trần Thập Tam đang giữ Phồn Cẩm.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |