← Ch.17 | Ch.19 → |
Edit: Hoạt Đồng
"Em lại dám trêu ghẹo anh." Phía sau truyền đến tiếng hít thở 𝖓ón_🌀 bỏռ_ℊ của Nguyễn Trác Hàng, Tiêu Thỏ căng thẳng đến nỗi trái tim ra sức đập bình bịch bình bịch, âm thanh rõ ràng đến nỗi cô đều nghe thấy, không dám quay đầu lại.
Lưng của cô áp chặt lên lồng п·ɢ·ự·c Nguyễn Trác Hàng, mùi hương nam tính từ ⓣ𝒽â*n ⓣ𝐡*ể anh toát ra khiến cô khó có thể không để ý.
Bàn tay đang đặt trên bộ 𝓃𝖌ự*𝐜 cao vút của cô, bất ngờ nặng nề nắn bóp.
"Ưm..."
Nguyễn Trác Hàng từ phía sau ngậm chặt lấy vành tai cô, Tiêu Thỏ khó chịu ngâm khẽ, "Em, em muốn xem phim."
"Em xem của em, anh làm của anh."
Lúc Nguyễn Trác Hàng lên tiếng, tay liền buông ra khỏi bầu n𝖌ự_𝐜 của cô, đang lúc cô chuẩn bị thở phào, bàn tay to lớn ấy đã vén vạt áo của cô lên, len lỏi chui vào áo ⓝ.𝐠.ự.c.
"A..."
Tiêu Thỏ kêu lên một tiếng, có chút giật mình. Mặt đỏ tai hồng nhìn lên màn hình lớn, ánh mắt trốn tránh, không chịu quay đầu lại, tưởng tượng rằng ✝️𝖍●â●ⓝ ⓣh●ể mình không có gì xảy ra hết, cô tự thôi miên chính mình.
Nhưng mà, thân nhiệt lại càng ngày càng cao.
Cơ thể bị anh sờ mó.
Vành tai bị anh ngậm chặt.
Đặc biệt là ở phía dưới của cô, hình như có cái gì đó đang chảy ra, có loại xúc động muốn đi vệ sinh, bất an giãy giụa.
Hô hấp của Nguyễn Trác Hàng càng ngày càng gấp gáp, chuyển rời †●hâ●п 𝐭𝒽●ể của Tiêu Thỏ, để cô quay lại, mặt đối mặt, ngồi vững trên đùi anh, Tiêu Thỏ đang muốn từ chối, nói như vậy là không tốt.
Lời còn chưa kịp nói ra, môi xinh đã bị Nguyễn Trác Hàng ngoạm lấy, ngọn lửa n-ó-n-𝖌 𝐛-ỏ-ⓝ-ɢ dường như đã chờ đợi cả ngàn năm, quấn lấy chiếc lưỡi 〽️-ề-m m-ạ-ℹ️ của Tiêu Thỏ, đói khát cắn nuốt, dây dưa dữ dội, hệt như nếu không mãnh liệt như thế, không cố gắng như thế, thì một giây tiếp theo, mọi thứ sẽ hoàn toàn tan biến.
"Ưm..."
Nụ 𝒽●ô●𝓃 ✖️·â·𝐦 𝓃𝖍ậ·𝓅 quá sâu, Tiêu Thỏ chỉ còn cách thụ động đón lấy, nhưng lại có chút khó chịu, cơ thể này tựa như đã không còn là của chính cô nữa.
Hai bầu 𝓃ℊ.ự.ⓒ cao vút của cô cùng lồng 𝖓*𝐠*ự*ⓒ Nguyễn Trác Hàng nhiệt tình ma sát.
Phát hiện này khiến cho tâm tình của Nguyễn Trác Hàng cực kỳ vui sư_ớ_𝐧_g, Thỏ con của anh hình như cũng đã có cảm giác.
Anh vén chiếc váy ngắn của cô lên, tay dọc theo đùi non, mon men lên vùng đất cấm địa mà chưa ai từng khai phá. Tiêu Thỏ phản ứng muốn 𝖐.ẹ.ⓟ ↪️.𝐡ặ.✞ hai đùi lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn Nguyễn Trác Hàng.
Nhưng mà do tư thế ngồi của hai người, khiến đùi cô không thể nào khép vào được, chỉ là ra sức túm lấy vòng eo của anh mà thôi, nhìn thấy sự căng thẳng của cô, tay anh cũng không ngọ nguậy nữa, an phận đặt tại giữa hai đùi cô.
Nụ 𝖍ô*𝖓 пóп·ɢ 𝖇ỏ·n·🌀 in lên cần cổ trắng nõn, Nguyễn Trác Hàng thật sự muốn tại đây để lại một ấn ký, để người khác biết được, cô là của anh.
Nhưng mà, một nơi lộ liễu như vậy, ba mẹ Tiêu Thỏ khẳng định cũng sẽ nhìn thấy, tình yêu mới chớm nở, sao anh có thể để nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân có ấn tượng không tốt đây.
Nguyễn Trác Hàng một tay c-ở-ℹ️ á-🔴 Tiêu Thỏ ra, bộ ռ𝐠ự.c cao vút đột nhiên lộ ra trước mắt anh, ánh mắt tối lại vài phần, cúi đầu gục vào ռ_𝐠ự_𝐜 cô, ⓜú_𝐭 một cái thật mạnh.
Được lắm, đây chính là mùi vị anh thích, rất ngọt.
Tiêu Thỏ ôm chặt lấy đầu Nguyễn Trác Hàng, không biết anh tiếp theo định làm gì, mang theo bất an mà khẽ dịch Ⓜ️-ô-n-🌀, lập tức nghe thấy tiếng hít sâu của một người nào đó.
"Ơ..."
Cùng lúc đó, móc áo 𝖓ℊự-c của Tiêu Thỏ đã bị Nguyễn Trác Hàng tháo ra, anh tức tốc nhắm tới mục tiêu, nụ mai đỏ hỏn ngay lập tức bị hơi thở đàn hương quấn lấy.
"Ư..."
Tiêu Thỏ bị phân tâm, một tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, đẩy quần lót của cô sang một bên, ngón tay giữa giống như đang gõ cửa, nhấn nhẹ lên đóa hoa mấy cái.
Thứ chất lỏng ngòn ngọt, dinh dính chảy ra tay Nguyễn Trác Hàng, khóe miệng cười lại càng sâu, bảo bối của anh quả là cực phẩm, т♓.â.𝐧 🌴.ⓗ.ể lại nhạy cảm như thế.
"Ưm..."
Tiếp xúc ✝️♓â.ⓝ mậ.✞ như vậy, trước kia chưa từng cùng người khác xảy ra, Tiêu Thỏ có chút tò mò, lại càng có chút căng thẳng, cả người khẩn trương, mỗi một tế bào đều đang giãn nở, chỉ cần Nguyễn Trác Hạng đụng vào một chút, cô đều sẽ 𝓇_υ_п 𝖗ẩ_γ thật lâu.
Nguyễn Trác Hàng vừa ⓗô.𝖓 Tiêu Thỏ tay vừa 🔀â-𝖒 п-𝒽-ậ-𝖕 vào vùng đất cấm, ngón tay giữa thon dài vừa để móng tay chui vào, Tiêu Thỏ liền khó chịu гê●𝐧 𝓇●ỉ ra tiếng, ✝️♓â-𝖓 ✝️ⓗ-ể không tự chủ được lùi ra phía sau, giọng khe khẽ, "Đừng, đừng..."
Nguyễn Trác Hàng lộ ra ánh mắt căng thẳng, tuy biết rằng cô vẫn là xử nữ, nhưng cũng không ngờ tới bên trong lại khít khao như vậy, nhưng mà loại cảm giác vừa rồi, anh lại rất thích, xem ra, cuộc sống sau này của anh sẽ rất thoải mái.
Nguyễn Trác Hàng nở một nụ cười ấm áp, kéo lấy Tiêu Thỏ, 𝐡●ô●п lên đôi môi hồng nhuận vẫn còn đang r𝖚-𝖓 𝐫ẩ-𝖞, một tay cởi bỏ thắt lưng, đẩy quần sịp, lôi ra một thứ cứng rắn 𝖓ó●ⓝ●ⓖ ⓑỏ●𝐧●g.
Hai tay ôm lấy Ⓜ️●ô●ռ●🌀 cô, dùng lực một chút, hai bộ phận nóng rực thân thiết liền chạm vào nhau.
"A..."
"Oh..."
Tiếng thứ nhất, là do Tiêu Thỏ bị động tác đột ngột làm giật mình. Tiếng thứ hai là khi cô cúi đầu nhìn xuống và trông thấy một thứ gì đó dài dài, kinh ngạc hô lên.
"Ư... đừng..."
Tuy rằng cô chưa từng trải qua, nhưng bản năng cũng biết là nên cự tuyệt, ra sức vặn vẹo ɱô𝖓_ɢ xinh.
Nguyễn Trác Hàng đói khát т*ⓗ*ở 𝒹*ố*ⓒ, "Cứ di chuyển như vậy đi, đưa đẩy một chút."
Mặt Tiêu Thỏ đỏ tới nỗi có thể nặn ra được cả ɱá-u, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Nguyễn Trác Hàng, tim cô liền 𝖗u_ռ 𝖗ẩ_🍸, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, ra sức di chuyển 𝐦·ôռ·𝐠 nhỏ, nhưng mà với t*𝒽â*ռ ✞*ⓗ*ể vốn đã yếu ớt của cô, không được bao lâu, đã mệt lử.
Còn nũng nịu: "Mệt lắm... Em không muốn di chuyển như vậy nữa đâu."
Nguyễn Trác Hàng ôm chặt lấy cô, coi cô giống như bảo vật thượng cổ lưu lại trên thế gian này mà 𝖘ℹ️●ế●𝖙 ↪️♓●ặ●✝️.
Nơi hai người tương giao, ⓣ♓â·𝖓 Ⓜ️·ậ·𝐭 dán vào nhau, bởi vì Tiêu Thỏ vừa rồi cố gắng đưa đẩy, ở nơi đó dường như có cảm giác nước lũ tràn lan, dinh dính ẩm ướt, cũng không biết đó là tác phẩm của ai nữa.
Nguyễn Trác Hàng thừa dịp Tiêu Thỏ đang dựa vào người anh nghỉ ngơi, một tay liền ôm lấy vòng eo của cô, một tay đỡ lấy lửa nóng của chính mình, gấp rút tiến vào động tiên mà anh đã mong ước từ lâu. Ý định ban đầu của anh là một lần liền lút cán, nhưng mà nơi đó của Tiêu Thỏ lại quá nhỏ hẹp, chặt chẽ hút lấy anh, khiến anh không tài nào động đậy được.
"A..."
Tiêu Thỏ nào biết Nguyễn Trác Hàng trước giờ luôn thương yêu cô, lại đột nhiên làm ra loại chuyện này, khiến cô đau gần 𝐜·𝒽ế·✞.
Cô đau đớn nhắm chặt mắt, hai giọt nước mắt trong suốt dọc theo hai má lăn xuống, miệng run run, ngay cả một câu cũng không thốt ra được, cơ thể cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể bất lực nỉ non.
Nhìn Tiêu Thỏ sắc mặt tái nhợt, trái tim Nguyễn Trác Hàng như bị ai nhéo một cái, anh đã quá vội vàng rồi, chỉ là sự nhớ nhung đối với cô đã quá sâu, anh không thể khống chế nổi chính mình nữa.
Nguyễn Trác Hàng nhẹ nhàng ♓ô-𝖓 xuống an ủi cô, một lần lại một lần.
Tiêu Thỏ đợi đến lúc có chút thích ứng được với sự tồn tại của anh, sắc mặt mới dần dần bớt nhợt nhạt, t·𝐡·ở 𝖌·ấ·p nói: "Rút, 𝖗ú●𝖙 𝐫●ⓐ..."
Nguyễn Trác Hàng đấu tranh, lúc này muốn anh ⓡ-ú-† 𝖗-𝐚, cũng quá không coi anh là một thằng đàn ông rồi đi?
"Rất, rất đau..."
Nhưng mà thấy đôi mày liễu của Tiêu Thỏ nhăn chặt lại, trong ánh mắt tất cả đều lộ ra sự đau đớn, anh cho dù có không muốn rời khỏi nơi động hoa ấm nóng cỡ nào, cũng chỉ còn cách cắn răng г●ú●𝖙 𝐫●@.
Lửa nóng của Nguyễn Trác Hàng, mang ra không chỉ có dòng chất lỏng dinh dính, mà còn có một vài vệt 𝖒á*ⓤ.
Nước mắt của Tiêu Thỏ từng giọt từng giọt lăn xuống, đau, đau quá...
Cô không muốn cùng Nguyễn Trác Hàng làm làm chuyện này nữa, nơi đó của anh vừa thô vừa cứng, hoàn toàn giống như một cái cọc gỗ đ*â*m v*à*⭕ cô.
Nguyễn Trác Hàng ôm lấy Tiêu Thỏ đang không ngừng rơi lệ, thâm tình ♓ô*п đôi môi ⓡ.u.ⓝ 𝓇.ẩ.𝐲, một tay khác không tự chủ cầm lấy lửa nóng, phát huy công dụng của 'Ngũ cô nương'*, tăng tốc chuyển động.
*Chắc mọi người cũng tự hiểu rồi đó =))))))))))) C*♓*ế*ⓣ cười
"Ừm..."
Nguyễn Trác Hàng mau chóng giải quyết vấn đề của chính mình, lại từ trong túi lấy ra túi khăn giấy vừa rồi cố ý mua ở siêu thị, nhẹ nhàng lau chùi nơi đó của Tiêu Thỏ, nhìn thấy những vết 𝖒·á·⛎ đỏ tươi. Anh liếc mắt xuống nhìn Tiêu Thỏ, trêu đùa nói, "Thỏ con, từ giờ em đã trở thành phụ nữ chân chính rồi đó."
Tiêu Thỏ gục đầu trên vai anh, ủy khuất nghĩ, làm phụ nữ thống khổ thế này, còn chẳng bằng cứ làm một cô bé cho xong.
Nguyễn Trác Hàng sau khi lau sạch cho Tiêu Thỏ, nhìn chằm chằm cánh hoa màu đỏ hồng, kìm lòng không nổi chuyển thân, để Tiêu Thỏ ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì ngồi xổm xuống. Áp mặt vào, dùng đôi môi ẩm ướt, một lần lại một lần 𝖍ô*n lên nơi riêng tư, trang trọng mà tôn thờ.
"Ư..."
Tiêu Thỏ xấu hổ nghiêng nghiêng đầu, không dám nhìn bộ dạng bây giờ của Nguyễn Trác Hàng.
Trái tim nhảy thình thịch, nơi đó cũng không còn đau như vừa nãy.
🌴𝖍â●n Th●ể của Tiêu Thỏ bị đối xử như vậy, nào có thể chịu được, cơ thể lại bắt đầu biến hóa, Nguyễn Trác Hàng ngẩng đầu lên hỏi, "Không còn đau nữa đúng không?"
Tiêu Thỏ thẹn thùng gật đầu một cái, đôi mắt lại nhìn đi nơi khác, chính là không dám nhìn Nguyễn Trác Hàng, đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của anh.
Lúc sau, Nguyễn Trác Hàng lại tỉ mỉ mặc lại đồ cho Tiêu Thỏ, ôm cô giống như ôm một đứa trẻ, chặt chẽ áp cô vào lòng, nói lời 𝐭*ìп*𝖍 †*ứ, trong đó nhiều nhất vẫn là, "Em đã trở thành người phụ nữ của anh rồi."
← Ch. 17 | Ch. 19 → |