Đoản văn - Trạm Lộ
← Ch.19 |
Tác giả: Trạm Lộ
Edit: Y Giai Buổi tối cái ngày trước khi cha già qua đời, tôi đi bệnh viện đưa cơm chiều cho ông, ông đã có vài ngày không thể ngủ được rồi, ban ngày cũng không thể nghỉ ngơi, bởi vì bệnh, ông không thể nằm, chỉ có thể ngồi ở trên xe lăn ngày đêm.
Tôi đút ông ăn từng muỗng cơm, ông ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có, chỉ là nhắm hai mắt, miễn cưỡng mở to miệng ra.
Huyết áp, nhịp tim, cũng đã không đo được, nhưng ông lại có thể ngoan cường còn sống. Chỉ là làn da lạnh lẽo, phảng phất như đã không còn hơi thở của sinh mệnh.
Tôi nhìn ông, lệ như suối trào, sau khi lao ra khỏi bệnh viện, một đường đi một đường khóc về đến nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi mua một hũ đựng tro cốt cho ông, đặc biệt chọn một hũ có khắc chữ "Tiên cảnh thiên đường" ở mặt trên, hi vọng ông sau khi qua đời còn có thể đi đến một nơi chốn xinh đẹp.
Ông thuở bình sinh thích nhất phong cảnh xinh đẹp, đàn chim nhỏ tự do tự tại bay lượn, nếu như người ta sau khi chết sẽ đi đến một thế giới khác, tôi hi vọng là ông thích cái thế giới kia.
Họa vô đơn chí! Cống thoát nước của phòng tôi đột nhiên lại tái phát bệnh cũ—bắt đầu rỉ nước. Lúc tôi nhận được tin chạy trở về, trong phòng đã tràn ra đầy nước, một phòng đều ngâm mình trong nước thối.
Toàn bộ hàng xóm đều chạy đến quét nước giúp tôi, tôi vừa quét, vừa đứng ở trong phòng lớn tiếng mà khóc, nói tôi thật sự không kiên trì nổi nữa rồi. Nếu ông trời buộc cả nhà chúng tôi đi đến đường cùng, thì cho ngày giỗ của một nhà ba người chúng tôi ở cùng một ngày đi!
Ngay sau khi đường nước vừa mới khơi thông xong, tôi lại chạy về nhà mẹ già. Ăn vài miếng mì tôm, nghĩ đến đã muộn giờ đưa cơm trưa cho cha già, còn muốn mau chóng chạy đi. Dì hàng xóm lại đến thăm chúng tôi, tôi nói ngay trước mặt dì: "Người nào có thể cho cha già một châm chết không đau? Cháu thật sự không hi vọng ông ấy lại tiếp tục chịu đau khổ nữa!"
Một câu thành sấm.
Sau mấy chục phút đồng hồ, y tá khóc gọi điện cho tôi, nói cha già đã không có tim đập, muốn tôi đến nhanh một chút. Tôi luống cuống chân tay nắm quần áo và giầy buổi sáng mới vừa đóng gói tốt cho ông, thậm chí không kịp thu xếp tốt mẹ già, liền xông ra ngoài.
Lúc chạy tới phòng bệnh thì cha già đã qua đời. Y tá ôm lấy tôi khóc, nói ông ấy từng nhắc đi nhắc lại tại sao đến trưa rồi mà chúng tôi còn chưa trở lại.
Tôi không gào khóc, vừa phải vội vã tìm bác sĩ viết giấy chứng nhận tử vong, vừa lau chùi thay quần áo cho cha già.
Tuy cha già đi rồi, nhưng thân mình vẫn nóng, tôi vẫn tưởng tượng ông còn có thể nói chuyện, cho nên vừa mặc quần áo giúp ông, vừa gọi ông—
Cha già! Cha già, còn có thể nhìn thấy con không? Còn có thể nói chuyện không? Cha đừng trách con, con thật sự không phải là cố ý không đến nhìn cha, thật sự là bận không đến được. Buổi sáng cha nói muốn đổi bệnh viện, con không đáp ứng cha. Bởi vì con biết bất luận là bệnh viện nào cũng không cứu được cha, con chỉ hi vọng cha có thể giảm lại bớt chút nỗi khổ xóc nảy, cha có thể hiểu được con không?
Cha già, cha già, mẹ già nói cha hiểu rõ con nhất, lo lắng cho con nhất, nhưng tại sao cha nhẫn tâm rời đi? Tại sao nhẫn tâm bỏ lại con và mẹ?
Tháng sáu lúc con nói cho cha biết bệnh tình, cha cười nói cha sẽ không chết, cha sẽ kiên trì sống tiếp, cha muốn đợi số lượng máy chụp ảnh tốt nhất đưa ra thị trường... nhưng cha vì sao thất tín?
Cha già, đời này bất luận con muốn cái gì, cha chỉ cần đáp ứng con, nhất định sẽ làm được.
Chỉ có chuyện này, con muốn cha còn sống, cha lại thất tín.
Ngày đó sắp đặt cha già ở mộ địa, bên cạnh tôi chỉ có bạn tốt A Quang và chồng của cô ấy, trong gió thu hiu quạnh tôi giơ ô lên, lại có thể còn cười được.
Tôi quay đầu hướng A Quang đang đỏ hốc mắt nói: "Đừng khóc, hôm nay tớ tuyệt không khóc ông ấy."
Nhưng khoảnh khắc phong bia đá, nước mắt của tôi vẫn chảy xuống.
Cha già, cha cứ tiêu tiêu sái sái như vậy mà đến thế giới khác ở. Lúc nghĩ đến mẹ con nhớ trở về thăm mẹ và con. Nếu cái thế giới kia quả thật rất xinh đẹp, thì xây dựng một ngôi nhà mới cho mẹ và con đi. Một ngày nào đó, cả nhà chúng ta sẽ gặp nhau ở thế giới đó.
Mẹ già nói, kiếp sau bà vẫn tìm cha.
Mà con, kiếp sau vẫn nguyện ý làm con gái của cha.
Cha già, đêm qua con mơ thấy cha, giống như sinh thời, đang cầm một chén mì thịt bò ăn rất vui vẻ.
Cha ở thiên đường có khỏe không?
← Ch. 19 |