← Ch.05 | Ch.07 → |
Còn người trong xe thì chóng mặt, đau đầu nhíu mày xoa xoa nhắm mắt tĩnh dưỡng chút ai ngờ lại có giọng giận dữ tuy la không lớn nhưng không hề gây khó nghe ngược lại vui tai, làm người trong xe nhíu mày nhìn cửa xe nhìn người trước mặt xem là ai, người trong xe ngạc nhiên nhìn người sau cánh cửa xe là một cô gái khoảng tầm 17, 18 tuổi,
Khuôn mặt trái xoan đỏ bừng vì tức giận nhìn rất đáng yêu nhưng lại quyến rũ không kém khi nhìn vào đôi mắt tím than lạnh lùng yêu mị huyền bí trong suốt không thấy đáy, trên trán cô có vết bớt hoa mạn đà la tím càng tôn thêm nét ma mị, thành thục, yêu diễm quyến rũ xinh đẹp khiến cho bất kì người đàn ông, phụ nữ, hay trẻ em, ... đều trầm luân bởi vẻ đẹp không giống người thường, .. giống như tổ hợp giãu thiên thần và ác ma vậy.
người trong xe ngơ ngẩn trước vẻ đẹp này, mặt dù từng nhìn qua rất nhiều mĩ nữ dạng nào cũng có nhưng người trước mặt lần đầu tiên khiến cho tâm tình không yên, trái tim 'bang bang'.
Uyên Tuyết thấy người trong xe không động đậy cũng không xuống xe thì cô càng tức giận nhưng đầu cô bỗng linh hoạt lóe lên cười giảo hoạt nghĩ
"không xuống xin lỗi sao, Hừ.. được rồi vậy thì đừng trách tôi trả thù cái tội này nhá..."
Nói xong cô dơ chân lên đạp vào cửa xe bằng sức mạnh 1/8 tử thần khiến cho cánh cửa xe móp méo, có điểm rơi xiêu xiêu vẹo vẹo
"Rắc, rắc"
Cô hả hê nhìn tác phẩm của nó xong không quan tâm chủ nhân của nó xoay người ưu nhã chuẩn bị leo lên xe cô về nhà thì bỗng có giọng nói quyến rũ ma mị vang lên đằng sau cô khiến cô hết hồn
"Này, cô đứng lại cô tính đạp xong bỏ đi đấy à"
Cô cứng ngắc xoay người tức giận sắp phản bác thì ngây người bởi chủ nhân của chiếc xe đã ra khỏi xe là một nam nhân đẹp trai, mái tóc màu bạc ánh kim lóe lên từng tia sáng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tà mị mê người, đôi mắt phượng màu xám bạc chứa ý cười trêu chọc cô, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch cười tà mị dáng người ưu nhã không mất đi khí chất quí khí, khuôn ngực lộ ra làn da màu mật ong càng tôn thêm quyến rũ khiến cho mọi cô gái ngây người đỏ mặt, la hét 1 cách điên cuồng, có người thì ngất xỉu tại chỗ, có người phụt máu mũi ròng ròng, ..
trong khi cô ngây người được vài phút thì xung quanh đã bu lai la hét điên cuồng, có người ngất xỉu, phụt máu mũi, ..
cô đổ mồi hôi hắc tuyến, nghiến răng nghiến lợi nghĩ "Mẹ nó, Yêu nghiệt!! người này đúng là họa thủy mà, quả là soái ca đẹp trai nha, lão nương muốn định rồi nhá.. hắc hắc.. mà sao mình cảm thấy nam nhân này quen thế nhể"
nam nhân trước mặt nhìn biểu cảm cô thay đổi buồn cười, có tức giận, có ngây người, có thưởng thức, có mặt thối, có nghiến răng nghiến lợi, đủ biểu cảm khiến anh cảm thấy cô đáng yêu vừa buồn cười vừa hứng thú
"Này cô bé, sao không trả lời, không lẽ em mê anh rồi sao"
Anh trêu chọc đùa giỡn cô cười cười.
Cô giật mình nhìn anh "Ọe...ọe... mẹ ơi người này đẹp trai thế mà đầu óc lại bị rỉ rồi, anh vừa đụng phải tôi không xin lỗi thì thôi đi, còn bày đặt nói vậy"
Anh đen mặt nghe cô nói thế nghiến răng nghiến lợi, giọng nói âm trầm ma mị vang lên
"cô vừa nói gì, cô nói lại xem, có tin tôi giết cô không"
"Ơ ...không phải sao.... nga~ anh đẹp trai, tôi cho anh lời khuyên nhá...
thứ 1 tôi không phải cô bé, tôi 18 tuổi sắp chuẩn bị tốt nghiệp, thứ 2 tôi không có mê anh đến mức như mấy cô gái xung quanh anh đâu."
nói xong thấy sắc mặt anh càng đen thì trong lòng cô vui vẻ cười to.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |