Hoa nở (2)
← Ch.06 | Ch.08 → |
Từ sau hôm đó, Lưu Văn Văn không xuất hiện trong đội bóng nữa.
Cô ta từ chức quản lý của đội, chính vì điều này mà Tần Xuyên bị đội trưởng lẫn huấn luyện viên mắng cho một trận tối mặt mũi. Chuyện họ cãi cọ trong phòng nghỉ của đội ngay sau trận đấu ai cũng biết, nhưng sự việc ngoài hành lang chỉ tôi và Đại Long biết.
Căn cứ vào số phiếu trên bảng tuyển chọn, tôi tạm thời đảm nhiệm chức quản lý đội bóng, hiện giờ chỉ còn trận chung kết nên tôi bị bọn họ trêu chọc gọi là " quản lý một trận", nhưng được cùng Tần Xuyên chen vai sát cánh vào trận, cho dù chỉ một lần, tôi cũng thỏa mãn lắm rồi.
Quen thấy bộ dạng cao ngạo, mạnh mẽ của Lưu Văn Văn rồi nên hình ảnh cô ta yếu đuối, suy sụp hôm ất lại khiến tôi thương xót. Ngẫm nghĩ lại ân oán giữa chúng tôi khiến tôi mất đi cuộc sống cấp iI tươi đẹp, còn cô ta lại mất mối tình đầu, coi như là hòa. Tổng vệ sinh cuối tuần, tôi và Lưu Văn Văn được phân vào cùng một tổ, cô ta vẫn không thèm nói với tôi câu nào, thậm chí không cả nhìn tôi lấy một cái. Về sau, cô ta đưa chổi cho tôi, tôi cảm ơn. Lưu Văn Văn có chút ngạc nhiên, rồi ngẩng đầu lên.
" Lưu Văn Văn, có lẽ cả đời này chúng ta không thể làm bạn, nhưng cũng không nhất thiết phải thù hằn nhau." Tôi chân thành nói.
Lưu Văn Văn khẽ nhếch mép cười, vẻ mặt khinh miệt, tôi nhẫn nại nói tiếp: " Vì vậy, cậu không cần phải vì ghét tôi mà cố gắng thích Tần Xuyên. Nhìn hôm đó cậu buồn bã, tôi cũng chẳng vui vẻ gì... tôi..."
Lưu Văn Văn từ từ trợn tròn mắt, sau đó thì bật cười: " Tạ Kiều, cậu đang nói vớ vẩn gì thì thế, đang thương hại tôi à? Yên tâm, Lưu Văn Văn tôi dù thế nào cũng không tới lượt cậu thương hại."
" Thôi được, coi như tôi chưa từng nói gì." Tôi cũng lườm lại, thầm rủa bản thân mình ngu ngốc. Lưu Văn Văn là người như thế nào tôi phải biết rõ nhất chứ, tôi đã chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi, xui xẻo vì cô ta, đúng là làm việc vô ích.
Tôi đặt chổi vào góc tường, đeo ba lô lên chuẩn bị rời khỏi lớp học, Lưu Văn Văn đột nhiên kéo tôi lại, ghé sát tai tôi nói: " Tạ Kiều, Tần Xuyên có nói hay thế nào cũng vô ích, bởi quan trọng tới đâu thì cũng chỉ là bạn, chờ mà xem."
Lưu Văn Văn hất tay tôi rồi nhanh chân bước ra ngoài trước. Còn tôi vẫn đứng ngẩn ra, tôi vô cùng sợ mỗi khi Lưu Văn Văn nói " chờ mà xem", bởi vì mỗi lần cô ta nói thế, tôi đều gặp phải những chuyện vô cùng xui xẻo.
" Quản lý một trận" tốt xấu gì cũng giữ được thể diện trong trận đấu quyết định: Chung kết. Trận đấu cuối cùng với đội Bát Nhất Trung ngày hôm ấy đã trở thành kí ức anh hùng được lưu giữ mãi mãi trong lòng những cầu thủ thiếu niên. Những pha dành bóng ác liệt, những cú sút đẹp mắt, tiếng vỗ tay hò hét, nụ cười và nước mắt, tất cả gộp lại tạo thành một trận đấu tuyệt vời nhất. Tôi thật sự thấy may mắn bởi mình được cùng với họ chia sẻ những giây phút quý báu như thế, được dừng lại trong kí ức vĩnh hằng đó.
Trường trung học Đăng Hoa nâng cao chiếc cúp quán quân, lúc chụp ảnh tập thể Tần Xuyên kéo tôi đứng vào cùng cả đội, tôi ngồi giữa họ, cười tươi sáng rạng rỡ.
Mọi người đề nghị đi đâu đó để chúc mừng, Tần Xuyên nói cuối tuần sẽ mời cả đội đến sàn disxo JJ, sự hào phóng của Tần Xuyên khiến mọi người reo hò vui vẻ. Giữa những tiếng huyên náo ồn ào đó, Tần Xuyên ôm chiếc cúp nói với tôi: " Nghe nói những cầu thủ trong đội bóng giành giải quán quân, được tuyển thẳng vào đại học khi tốt nghiệp đấy."
" Thế thì tốt quá còn gì! Dựa vào khả năng của cậu, tự thi có khi phải thi tới mười năm mới vào được Liên Đại!" Tôi lúc nào cũng nhăm nhăm công kích cậu ta.
Tần Xuyên vỗ đầu tôi một cái, tôi ôm đầu tức tối hỏi: " Thế cậu muốn được giới thiệu vào trường nào?"
" Tôi muốn..." Tần Xuyên nhìn chiếc cúp trong lòng, " Không chừng chúng ta cùng vào chung một trường đại học đấy."
Tôi ngẩng người, rồi lập tức cười tươi như hoa, tôi nghĩ nụ cười ấy còn đẹp hơn cả nụ cười khi chụp ảnh tập thể, bởi vì tôi thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, không niềm vui nào có thể sánh bằng.
Tôi muốn luôn được ở bên Tần Xuyên, mãi mãi làm người bạn quan trọng của nhau. Dù Lưu Văn Văn có nói thế nào, bạn thì bạn, thế cũng chẳng có gì là không tốt.
Nếu thời gian có nút tạm dừng, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người chọn bấm nút ấy vào một thời điểm nào đấy, cho dù không có sau này, dừng ở đây cũng tốt.
Bởi vì không có sau này, nên sẽ không phải thất vọng vì chờ mong.
Đá xong trận chung kết không bao lâu thì nghỉ hè, năm cuối cấp cũng sầm sập ập đến, đây chính là mùa hè cuối cùng mà chúng tôi có thể chơi thoải mái.
Nghỉ hè, Tần Xuyên mời cả đội bóng và Đại Long đến sàn JJ như đã hứa. Suốt dọc đường, mười mấy người chúng tôi cùng đạp xe, thỉnh thoảng lại có ai đó ngông nghênh bốc đầu xe tạo dáng, cao nhất cũng chạm được đến lá cây hòe bên đường. Một đám những thiếu niên tràn đầy sức sống đi trên đường vô cùng bắt mắt, còn tôi là đứa con gái duy nhất trong số ấy, tôi vừa vui lại vừa thấy tự hào. Suốt quãng đường dài dằng dặc trước đó, tôi cũng chưa bao giờ được ai chú ý tới như thế, trái tim với chút hư vinh dấu sâu trong lòng được bộc lộ triệt để vào ngày hôm đó, mặc dù chỉ là " quản lý một trận" nhưng tôi biết đây là quyết định hạnh phúc nhất đời mình, tôi của khi ấy hoàn toàn không thể ngờ được rằng, về sau tôi đã phải vô cùng hối hận.
JJ của năm 2000 đã không còn hot như trước nữa, mọi người đã tìm được những nơi vui chơi hấp dẫn hơn như: KTV, bowling. billiard, quán nét... dễ dàng tìm được những nơi như thế ở những con phố nhỏ quanh trường. Thế giới dần trở nên rộng lớn, nhạc lẫn thứ đèn mờ ảo trong sàn JJ không còn hấp dẫn, khiến chúng tôi tò mò như trước nữa. Có điều, neyes tụ tập đông người chúng tôi vẫn tới đó chơi, ít nhất thì sàn JJ còn chịu bán bia cho chúng tôi.
Tôi vẫn không phải là cao thủ khiêu vũ, bọn Tần Xuyên vùi đầu lắc lư giữa sàn, nói thật, ngoài Tần Xuyên và Đại Long thường đến đây chơi ra, những người khác về cơ bản là nhảy bừa. Tôi đứng bên cạnh tay cầm coca, miệng cười haha, Đại Long chạy xuống đứng cùng tôi, ghé tai tôi thì thầm: " Mau ăn đi, hôm nay làm thành công được có một miếng, nếu lão đại nhìn thấy sẽ cướp mất đấy!"
" Cảm ơn Đại Long!"
Tôi đón lấy miếng bánh Mapoleon, khoan khoái quay người đứng vào trong góc sàn, bình thường tôi thích đồ ngọt, kem tươi lại là thứ đồ ngọt mà tôi thích ăn nhất. Những món Âu Đại Long làm ngày càng ngon, miếng bánh Napoleon vỏ ngoài xốp xốp, kem được đánh vừa mịn vừa bông, vào miệng là tan ngay, tôi ăn say sưa, xong quệt miệng bảo: " Đại Long, tôi thấy cậu nhất định sẽ trở thành đầu bếp giỏi, trình độ này xứng đáng làm đầu bếp của Tân Kiều Tam Bảo Lạc! Không không không, phải làm đầu bếp của Lão Mạc!"
Đối với những lời khoa trương tân bốc của tôi, bình thường Đại Long sẽ ngượng ngùng thoái thác " làm gì có", nhưng tôi đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu ta nói gì. Tôi thắc mắc quay đầu lại, thấy cậu ta đanh mặt đi về phía sàn nhảy. Tôi nhìn theo hướng cậu ta đi, ở đó đang loạn như một nồi cháo.
Càm đầu là Tần Xuyên, đứng đối diện Tần Xuyên là Lí Cường.
Những kẻ không liên quan xung quanh cũng cảm nhận được không khí khác lạ trong sàn, lần lượt đi xuống không tiếp tục nhảy nữa, người của đội bóng đá đều đứng sau Tần Xuyên. Sau lưng Lí Cường có rất nhiều người, những kẻ vừa rồi còn đang nhảy nhót điên cuồng, hay chỉ đến để chơi hoặc uống rượu lúc này đều đi về phía Lí Cường, người mỗi lúc mỗi đông, bọn Tần Xuyên dần bị vây vào giữa, Lí Cường nở nụ cười giảo hoạt.
" Xuyên Tử, lâu rồi không gặp." Lí Cường nói bằng giọng nham hiểm.
" Cũng phải, . vì cuộc gặp này với tao mà mày tốn không ít công sức nhỉ." Tần Xuyên nhìn quanh, giọng cậu ta điềm đạm, không chút hoang mang hay tức giận. Có thể thấy những người đứng xung quanh, rõ ràng đã ở tư thế sẵn sàng chiến đấu.
" Vì mày giỏi quá mà! Có điều hôm nay tao phải xem, mày giỏi tới mức nào!" Mặt Lí Cường cuối cùng cũng sa sầm xuống.
Người của đội bóng đá từng đánh nhau, nhưng chưa từng gặp trận đánh nào xung quanh toàn lũ đầu đường xó chợ khao trương thế này, thật khiến họ sợ chết khiếp. Đội trưởng bạo gan tiến lên phía trước một bước, " Mày... bọn mày rốt cuộc là ai?"
" Mẹ mày chứ, thế mày là ai!" Đám lưu manh bên Lí Cường ngông nghênh bước lên, vung tay đẩy đội trưởng một cái.
Tần Xuyên túm chặt tay Lí Cường, " Có chuyện gì thì nói với tao, để họ đi."
" Mày chắc chắn chứ?" Lí Cường cười nham hiểm.
" Bớt vớ vẩn đi." Tần Xuyên lạnh lùng đáp.
" Nhưng tao lại cứ không thích mày thành anh hùng thì phải làm thế nào?" Lí Cường xòe tay kiểu vô lại.
" Ngu ngốc!"
Tần Xuyên đấm thẳng vào mặt Lí Cường, hắn ta loạng choạng lui về phía sau mấy bước, được đám thuộc hạ đỡ lại, máu mũi rỉ ra.
Lí Cường ngượng quá hóa giận, hắn ta không ngờ trong hoàn cảnh này mà Tần Xuyên còn hung hăng như thế, hắn ta gào lên: " Đánh!", rồi lao vào Tần Xuyên.
Còn tôi, đứng ngay bên cạnh, chẳng nghĩ ngợi nhiều liền xông lên.
Nhưng tôi chưa chạy được hai bước đã bị kéo lại, tôi quay người, kinh ngạc khi thấy Lưu Văn Văn đang cười tươi rói nhìn mình, cô ta đánh mắt màu tím, khuôn mặt trẻ trung tươi tắn trông vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn màu.
" Đừng vội, lát nữa tôi và cậu cùng xông vào." Cô ta mỉm cười.
Lưu Văn Văn kéo tôi sang một bên, miếng bánh Napoleon còn lại trên tay tôi rơi xuống đất, chân tôi giẫm lên kem, kéo dây đầy sàn, nhìn giống như một khuôn mặt bị biến dạng.
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ lo lắng khi Tần Xuyên đánh nhau.
Cậu ta đánh nhau với hầu hết lũ trẻ con trong ngõ, rồi lại đánh nhau khắp cả phố Đông Đơn, cuối cùng đánh nhau với cả bạn học cấp iI. Cậu ta luôn thắng, trừ những lúc chị Tần Thiến cho một cái bạt tai, còn lại không ai có thể là đối thủ của cậu ta. Cậu ta thường ngông nghênh nói với tôi rằng, sẽ có ngày cậu ta thách đấu với Nhất Huy trong truyền thuyết, sau đó trở thành lão đại mới. Những lời khoác lác khác, tôi không tin, nhưng câu này thì tôi nghĩ có khả năng thật. Tôi chưa từng thấy cậu ta thua, tôi tưởng cậu ta sẽ không bao giờ thua.
Nhưng hôm nay cậu ta bị đánh rất thảm. Thực ra Tần Xuyên cũng giỏi, mấy lần cậu ta đánh cho đối phương ngã dúi dụi xuống đất, nhưng hết kẻ này ngã lại có kẻ khác xông lên, tay chúng đều cầm xích xe đạp, tôi tận mắt chứng kiến nhiều vết máu trên người Tần Xuyên vì dính đòn, thấy cậu ta bị giẫm đạp dưới sàn, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cậu ta sưng phù, nhìn mái tóc được cậu ta chăm chút bị chúng túm chặt trong tay. Cậu ta bị đánh rồi, toàn thân chổ nào cũng bầm dập vì đòn.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi nghe cổ họng mình phát ra những âm thanh xé tim xé phổi, đó chẳng giống giọng tôi gì cả, mà như con thú nhỏ trong lúc tuyệt vọng đến cùng cực.
" Đừng đánh nữa! Buông ta ra đừng đánh nhau nữa!"
Cuối cùng Lưu Văn Văn cũng không giữ được tôi, tôi lao về phía bọn Tần Xuyên, Đại Long bị chúng đánh cho nhìn không ra hình dạng loạng choạng định ngăn tôi lại, nhưng cuối cùng mềm nhũng người ngã lăn ra đất. Tần Xuyên bị đánh hội đồng hồi lâu giờ cũng cố gắng hé một con mắt sưng vì ra, cậu ta trừng mắt với tôi, quát tôi bằng giọng hung hăng nhất: " Tạ Kiều, cút ngay đi cho tôi!"
Tôi không nghe thấy cậu ta nói, tôi vẫn chạy về phía ấy, ngồi xổm xuống dang hai tay chắn trước người Tần Xuyên, khẩn cầu Lí Cường: " Xin cậu đấy, đừng đánh nữa!"
Những người bên cạnh Tần Xuyên đã bị đánh cho tan tác, kẻ chạy được đã chạy rồi, kẻ bị thương thì cũng đã bị thương rồi, chẳng còn khả năng phản kháng, bọn Lí Cường cũng dần dừng tay. Lưu Văn Văn đi đến, cô ta đứng bên Lí Cường, nhìn chúng tôi từ trên cao, ánh mắt lấp lánh vì vui sướng. Còn Lí Cường, hắn đặt tay trên vai cô ta rất tự nhiên, mà cô ta cũng không thấy phản cảm, chẳng hất tay Lí Cường ra.
Tôi chợt hiểu, rồi ngay sau đó cảm thấy họ thật buồn nôn, thật nực cười.
" Lưu Văn Văn, chúng ta kết thúc đi."
" Được, cậu còn nợ tôi một thứ."
" Thứ gì, cậu nói đi, tôi trả." Tôi bình tĩnh đáp.
Mặc dù cơ thể tôi vẫn đang khẽ run lên, nhưng không phải vì sợ hãi và hoang mang, mà thay vào đó là sự khinh miệt và dũng khí mạnh mẽ được tích tụ lại hòng bảo vệ người sau lưng mình.
" Năm xưa ở cổng trường, cậu đã bạt tai tôi một cái, giờ tôi muốn cậu trả lại cho tôi."
Tôi không ngờ cô ta dùng cách đó để sỉ nhục mình, hễ nghĩ đến cảnh bị cô ta bạt tai trước mặt bao nhiêu người như thế, tôi không kìm được lòng mà lại run lên bần bật. Tần Xuyên ở sau lưng tôi nghe Lưu Văn Văn nói thế cũng cuống lên, cậu ta gắng gượng, gào lên rủa: " Lưu Văn Văn, cậu dám động đến một sợi tóc của cô ấy xem! Tạ Kiều, mẹ kiếp cậu không chịu nghe lời gì cả, ở đây không có việc của cậu mau về đi!"
Tấn Xuyên càng nói Lưu Văn Văn càng tức giận, cô ta sải bước về phía tôi, mạnh mẽ giang tay, tôi nhắm mắt, chỉ nghe Tần Xuyên gần như gầm lên đầy tuyệt vọng: " Đánh tôi! cậu đánh tôi đi! Đánh tôi đi!"
Sự đau đớn không ập xuống như tưởng tượng, tôi thấy Lí Cường giữ chặt tay Lưu Văn Văn, cô ta tức tối quát: " Cậu làm gì thế?"
" Việc này nghe tôi!" Lí Cường cũng quát lại.
Tôi nhin thấy những tia oán hận trong mắt Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn không thích Lí Cường, sau khi bị sự lạnh nhạt của Tần Xuyên làm cho mất trí, nên mới có lựa chọn ngu xuẩn như bây giờ. Tất cả sự trả thù của thiếu nữ đều không có một chút khoái cảm nào, đó chỉ là nổi đau đớn của tình yêu chứ không phải thù hận. Mọi sự tổn thương, những thiếu nữ ấy cũng sẽ phải gánh chịu một phần.
Tình hình hiện tại nằm ngoài sự kiểm soát của Lưu Văn Văn, tôi lại bắt đầu thấy cô ta trở nên hỗn loạn, còn Lí Cường lại vô cùng hào hứng. Kẻ mạnh dù vùi dập kẻ yếu thế nào vẫn sẽ có chút thương xót, nhưng khi kẻ yếu chà đạp kẻ mạnh dưới chân, lại chỉ mong kẻ mạnh đị đạp sâu xuống bùn lầy.
Lí Cường thích thú châm điếu thuốc, cậu ta ghí sát đầu thuốc tới trước mặt Tần Xuyên.
" Chúng ta vui vẻ một chút cho trò chơi thêm thú vị! Mày hoặc nó, chọn một."
Lưu Văn Văn mặt tái nhợt, còn tôi cầu khẩn như người điên: " Đừng! Xin cậu đấy đừng làm thế! Đừng đừng đừng!"
" Đến đi." Tần Xuyên chỉ cười cười, cậu ta chậm rãi đưa tay ra.
Tôi biết cậu ta lại muốn ra vẻ ngầu đây mà, nhưng bộ dạng lúc này của cậu ta thảm chết đi được, bị người ta ấn đạp dúi dụi dưới đất, mắt thì bên to bên nhỏ, bầm dập thâm tím khắp người, tôi nghĩ sau này tôi nhất định sẽ nói với cậu ta rằng, cậu ta trông chẳng ngầu chút nào, nhưng tôi cong muốn nói, bộ dạng buồn nôn đó của cậu ta, tôi sẽ ghi nhớ cả đời.
Đầu thuốc châm vào da thịt phát ra thứ mùi khét lẹt, Tần Xuyên không xuýt xoa cũng chẳng giãy giụa, Lưu Văn Văn mặt trắng bệch, gào lên căm phẫn: "Đ. M mày", còn tôi khóc như muốn ngất đi.
Cả sàn JJ gần nhuw lập tức m phăng phắc, quả cầu đèn ngũ sắc vẫn đang xoay không ngừng trên đầu, hắt lên khuôn mặt những người bên dưới thứ màu sắc khác nhau, Tần Xuyên cười, Lí Cường sững lại.
Có lẽ vô vị, Lí Cường gọi bọn chân tay cùng rời đi, lúc định kéo Lưu Văn Văn, Lưu Văn Văn căm phẫn hất hắn ta ra. Tôi lao đến bên cạnh Tần Xuyên, cầm mu bàn tay cậu ta lên xem, nhẹ nhàng thổi mãi.
" Đau không? Đau không?" Lặp đi lạp lại, tôi chỉ hỏi mộ câu đó.
"Lau nước mắt đi, rơi vào vết thương của tôi sẽ bị nhiễm trùng đấy!" Tần Xuyên vẫn cười bướng bỉnh, còn tôi khóc không thành tiếng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa ồn ào huyên náo, tôi nghe thấy tiếng người rì rầm bàn tán: " Cửu Long Nhất Phượng đến rồi!"
Tôi và Tần Xuyên ngồi dựa vào nhau, ngẩn ra nhìn mọi người tự động tách ra làm đôi tạo thành một con đường ở chính giữa, ánh đèn mờ ảo như soi rõ cửa ra của số mệnh, đi ngay đằng trước chính là người con gái xinh đẹp không bút nào tả xiết trong truyền thuyết: Phượng Hoàng. Chị ấy thật sự rất xinh đẹp, tôi đã từng nói rồi, chị ấy chính là người con gái đẹp nhất mà tôi biết trong cuộc đời này.
Và... chị ấy chính là Tần Thiến.
*****
Khi ấy, chúng tôi trong mắt chị Tần Thiến, một kẻ nước mắt nước mũi dầm dề, một kẻ mặt mày thâm tím, nhưng đều kinh ngạc há hốc miệng, nhất định trông không khác gì lũ ngốc. Còn chị Tần Thiến lại như một vị nữ hoàng thướt tha yêu kiều, đi đến ngồi xuống trước mặt chúng tôi, hất mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt ra phía sau, giáng cho Tần Xuyên một cái tát.
" Chị!" Tần Xuyên ôm đầu ấm ức kêu.
" Em có mỗi ưu điểm là biết đánh nhau giờ còn bị người ta đánh cho tới mức này, không thấy mất mặt à!" Chị Tần Thiến lườm em trai một cái, quay đầu kéo tôi, nhìn từ trên xuống dưới, " Kiều Kiều, em không sao chứ?"
Tôi như đứa bé bị bắt nạt thấy mẹ, hơn nữa còn biết mẹ toàn năng như Thủy Thủ Mặt trăng vậy, thế là òa lên khóc nức nở.
" Bọn chúng cũng đánh em à?" Giọng chị Tần Thiến sắc lẹm.
Tôi lắc lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa chỉ vào Tần Xuyên nói: " Bọn chúng đánh cậu ấy... bọn chúng... hu hu hu..."
Chị Tần Thiến đứng dậy, đi đến trước mặt Lí Cường, nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh như băng. Lí Cường vốn đang hoảng sợ, hắn ta cố giữ thể diện, nhưng lại né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt chị Tần Thiến.
" Mày làm à?" Tần Thiến hất cằm hỏi.
Lí Cường lí nhí, nhưng không nghe hết câu, chị Tần Thiến đã tặng hắn ta một cái tát trời giáng.
Âm thanh vang lên khô khốc đanh gọn, khiến tôi nghe mà cũng thấy đau. Lí Cường không ngờ chị Tần Thiến xinh đẹp, yêu kiều lại có thể ra tay mạnh tới nhường ấy, hắn ta ôm mặt, đang định nói gì đó, chị Tần Thiến lại lật tay tát thêm cái nữa, sau đó thì tung chân đá thẳng vào bụng hắn ta.
Lí Cường khuỵu ngã dưới đất, chị Tần Thiến chẳng nương tay, đấm đá túi bụi, độ hung hăng không kém Tần Xuyên.
Những người xung quanh đờ ta tại chỗ, chỉ riêng tôi biết, trong người chị ấy mang gen hung hăng thô bạo của Tần gia.
Chị Tần Thiến chẳng có gì thay đổi, trong con ngõ nhỏ chị ấy luôn là nữ vương xinh đẹp, còn ở đây chị ấy là phượng hoàng lửa đang tung cánh bay lên.
Lũ bạn lâu năm mà Lí Cường gọi tới sớm đã phát hoảng bởi danh tiếng " Cửu Long Nhất Phượng", nhìn đồng bọn của mình bị một cô gái đánh đấm không nương tay, cũng chẳng kẻ nào dám xông vào viện trợ. Lưu Văn Văn co rúm người đứng núp sau đám đó, sợ tới mức hai tay ôm chặt mắt. Khi chị Tần Thiến tung cú đá cuối cùng vào Lí Cường, tôi thấy hắn ta dường như ngất xỉu.
Chị Tần Thiến chán ghét phủi phủi tay hừ một tiếng, Nhất Huy nãy giờ đứng sau lưng chị Tần Thiến mới bước lên. Tôi ngẩng đầu nhìn, nhìn chăm chăm vào vị lão đại thật sự bằng da bằng thịt, đối thủ trong mộng tưởng của Tần Xuyên. Nhưng tôi hơi thất vọng, anh ta không giống Trần Hạo Nam, thậm chí cũng chẳng giống gà rừng, dáng không cao, người chẳng đẹp, nếu gặp ngoài đường tôi có lẽ sẽ không buồn nhìn anh ta.
Nhất Huy lắc đầu đầy yêu chiều, " Em ấy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để luyện tay rồi phải không? Con gái con đứa mà lúc nào cũng hung hăng như thế."
" Mặc kệ em!" Chị Tần Thiến lườm anh ta, Nhất Huy cũng chẳng giận vòng tay ôm chị ấy, chỉ Tần Xuyên hỏi: " Em trai em à?"
" Phải." Chị Tàn Thiến đá đá Tần Xuyên, " Đứng dậy, đừng ngồi mãi mất mặt lắm."
Tần Xuyên chống lưng đứng dậy, rồi lại cuối xuống kéo tôi, cậu ta nhìn Nhất Huy từ trên xuống dưới, nói bằng giọng không chút khách khí: " Anh làm gì đấy? Bỏ tay khỏi người chị tôi ngay!"
" Thật là!" Chị Tần Thiến đỏ mặt, ngượng ngùng hất tay Nhất Huy ra.
Nhất Huy không để ý, cười ha ha, " Tính khí nóng nảy thật, giống hệt em."
" Nào, để em giới thiệu, đây là Kiều Kiều, bạn thân của Tần Xuyên, em nhìn cô bé lớn lên." Tần Thiến chỉ tôi.
" Chào em." Nhất Huy hòa nhã giơ tay về phía tôi.
" Chào anh!" Tôi thận trọng bắt tay anh ta, lúc rút về vẫn còn nghiêm túc nhìn nhìn. Nghĩ tới mình vừa bắt tay còn nói chuyện với nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, lòng tôi bỗng vui vui.
" Nhìn gì mà nhìn! Sao, về nhà định không rửa tay à?" Tần Xuyên hiểu rõ suy nghĩ của tôi, dè biểu hỏi.
" Đáng ghét!" Tôi tức tối huých cậu ta một cái, cậu ta gào lên như heo bị chọc tiết, tôi lo mình chạm phải vết thương của cậu ta, vội vàng hỏi: " Không sao chứ? Không sao chứ?"
" Đàn ông đánh đánh đấm đấm chút đó nhằm nhò gì. Đi thôi, hôm nay anh mời, coi như giải xui cho mấy đứa."
" Không đi!" Tần Xuyên quay mặt, cậu ta chắc chắn đã cảm nhận được quan hệ giữa Tần Thiến và Nhất Huy, nên ích kỷ bày đặt giận dỗi.
Chị Tần Thiến chẳng nói chẳng rằng vung tay lên cho Tần Xuyên một cái bạt tai nữa, so với cú huých nhẹ hều của tôi, cái tát của chị Tần Thiến thật sự đau. Tần Xuyên hét lên: " Chị nhẹ tay thôi! Chị không sợ em về mách bà và mẹ chị ra ngoài bày đặt Cửu Long Nhất Phượng vớ vẩn à!"
" Thế thì để chị mày mách bà với mẹ, mày đưa Kiều Kiều đi đánh nhau với bọn lưu manh nhé!" Chị Tần Thiến chẳng bị mấy lời vớ vẩn của Tần Xuyên dọa, " Đi thôi, Kiều Kiều, muốn ăn gì cứ nói."
" Em thế nào cũng được." Tôi quay đầu nhìn Lí Cường và Lưu Văn Văn, " Vậy... bọn họ thì sao?"
" Bọn nó? Cút." Nhất Huy thản nhiên.
Giọng anh ta không lớn lắm, cũng không hề nghiêm nghị. Nhưng chỉ một câu nhẹ bẫng như thế, lại khiến tôi cảm thấy áp bức vô cùng, không giống Tần Xuyên lúc nào cũng cờ giông trống mở, thời khắc ấy, tôi đột nhiên hiểu tái ao anh ta lại là lão đại.
" Được rồi, đi thôi đi thôi. Để chị nghĩ, Kiều Kiều em có thích ăn đồ tây không? Hay chúng ta đến trung tâm thương mại ăn pizza?"
Tay phải chị Tần Thiến kéo tôi, tay trái kéo Tần Xuyên đi về phía trước. Tôi còn đang mãi nghĩ lát nữa sẽ gọi pizza loại gì, căn bản không hề để ý đến Lí Cường đang chầm chậm đứng dậy ở sau lưng.
Lúc hắn lao tới, có lẽ tôi còn bận nghĩ đến đĩa salad chất cao, trong nháy mắt, tôi cảm giác mình bị đẩy mạnh sang một bên, khi tôi ngẩng đầu, máu đỏ đã nhuộm hồng người tôi.
Trong tay Lí Cường cầm con dao găm, Tần Xuyên kéo ngã tôi, còn chị Tần Thiến bổ nhào lên người cậu ta.
Chú chim phượng hoàng đó giống như đang niết bàn, nằm im bất động, vết thương ở bụng máu tuôn xối xả, màu đỏ nhức mắt đó nhanh chóng nhuộm kín cả thế giới của tôi.
Tai nạn ấy đã hé mở một bí mật to lớn.
Lúc chị Tần Thiến được đưa đến bệnh viện đã rơi vào trạng thái mất máu nghiêm trọng, khi Tần Xuyên như phát điên nói muốn hiến máu cho chị mới phát hiện ra rằng nhóm máy của hai chị em không giống nhau.
Trên thực tế, người nhà họ Tần không ai có nhóm máu thích hợp với nhóm máu của chị Tần Thiến, bởi chị ấy giống bố, mang nhóm máu Rh âm tính quý hiếm, mà bố chị ấy lại không phải chú Tần.
Năm xưa, khi cô Diêu còn ở vùng que Thiểm Bắc, đã yêu một người thanh niên Thượng Hải cùng tổ. Nghe nói người đó rất đẹp trai, khuôn mặt trắng trẻo, khi cười đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. Người đó còn biết thôi harmonica, mỗi khi màn đêm buông xuống, người đó thường ngồi trong nhà thổi bài Nghe mẹ kể chuyện ngày xưa. Dần dần, mỗi khi mặt trăng tinh khiết như bông sen trắng lấp ló qua đám mây, cô Diêu và người đó đều gặp nhau.
Tình yêu của họ ngày đó không giống chúng tôi bây giờ, ngây thơ, nồng nhiệt, hứa hẹn một đời một kiếp nhưng cuối cùng vẫn phân ly vì một lý do nào đó. Chàng thanh niên Thượng Hải quay về thành phố, tặng lại cây kèn harmonica cho cô Diêu, hứa sẽ quay lại lấy cô ấy làm vợ, rồi sau đó cao chạy xa bay.
Không lâu sau, cô Diêu phát hiện mình có thai. Bao nhiêu thư gửi đi đều như đá ném biển sâu. Cuối cùng cô hoảng loạn, lần theo địa chỉ chàng trai để lại tìm lên Thượng Hải, kết quả không có người nào như thế. Sẩm tối hôm đó, cô Diêu suýt thì nhảy sông Hoàng Hà tự tử. Cô đứng bên bờ sông, đang chuẩn bị lao mình xuống thì đột nhiên buồn nôn, lần đầu tiên nôn vì nghén, chị Tần Thiến đã ngoan cường cứu sống mẹ và cứu sống chính mình.
Cô Diêu quay lại Bắc Kinh mang theo bí mật không thể nói với ai, người cứu sống cô lần nữa chính là chú Tần.
Cô Diêu và chú Tần là thanh mai trúc mã, có điều trong suốt quá trình trưởng thành, họ không trò chuyện với nhau nhiều. Chú Tần nổi tiếng nghịch ngợm, hỗn láo, bướng bỉnh, người lớn đau đầu vì chú. Còn cô Diêu là cô gái xinh đẹp nhất vùng, mọi người ví von chú Tần là " cóc mà đòi ăn thịt thiên nga". Chú Tần thích cô Diêu, thích vô cùng, biết rõ cô chưa từng nhìn mình lấy một cái vẫn thích.
Lúc cô Diêu mang thai được ba tháng, vẫn phải muối mặt đến bệnh viện, và ở đó cô gặp chú Tần đến lấy thuốc sau khi đánh nhau bị thương, chị Tần Thiến lại lần nữa giở trò, khiến cô Diêu phải nôn ọe trước mặt chú Tần. Cô vừa nôn vừa khóc, chú Tần lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Chú bảo cô Diêu, đi, về nhà thôi, tôi lấy em, tôi nuôi em.
Cô Diêu ngẩng đầu lên, bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên cô nhìn chú Tần bằng ánh mắt nghiêm túc như thế, sau đó khẽ nói: " Vâng."
Thế là họ kết hôn.
Bảy tháng sau Tần Thiến ra đời, chú Tần nói với mọi người là Tần Thiến bị sinh non và vô cùng thương yêu Tần Thiến.
Hai mươi tháng sau Tần Xuyên ra đời, cô Diêu thà chết cũng phải giữ con, chú Tần lại nói với mọi người là đứa bé khỏe mạnh, nên từ đó càng thêm thương yêu cô Diêu.
Đây đều là những chuyện do chị Tần Thiến kể cho tôi nghe sau khi tôi đến bệnh viện thăm chị ấy. Chị nói bằng giọng rất bình tĩnh, còn tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi không hỏi chị nghĩ thế nào, cũng không hỏi chị có muốn đi tìm bố ruột của mình không. Tất cả đều không có đáp án, bởi hôm sau chị Tần Thiến biến mất, chị ấy đi khỏi bệnh viện mà không nói lời nào, và cũng bỏ nhà đi từ đó.
Tôi nghĩ, có lẽ chị ấy đi tìm Nhất Huy, ngày hôm đó Nhất Huy giật con dao trong tay Lí Cường đâm hắn trọng thương, sau đó biến mất không tăm tích. Cửu Long Nhất Phượng hiển hách một thời, đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Sàn Disco JJ vốn đã đứng trên bờ vực phá sản, vì việc gây rối trật tự công cộng lần này cũng đóng cửa luôn. Những người có liên quan như chúng tôi, chẳng một ai có kết cục tốt đẹp. Lí Cường trọng thương vào viện, kết quả tàn tật cả đời. Nghề đầu bếp mà Đại Long ao ước cũng kết thúc tại đó, cậu ta bị đưa vào trại quảng giáo thanh thiếu niên. Hôm cậu ta đi tôi tới tiễn, nghe tòa án đọc hình phạt dành cho Đại Long, lần đầu tiên tôi biết được cả họ cả tên của cậu ấy: Quách Chí Long. Trước lúc đi, cậu ta khóc nói với tôi, tấm thiệp thần bí năm xưa là do cậu ta viết, cậu ta còn nói, Kiều Kiều, mình thích cậu.
Còn tôi chỉ biết khóc bảo, Quách Chí Long, xin lỗi.
Chú Tần phải bỏ ra rất nhiều tiền, tìm đủ mọi mối quan hệ mới cứu được Tần Xuyên. Cậu ta lập tức bị chú Tần đưa ra nước ngoài, sang Canada, một nơi xa xôi cách tôi nửa vòng trái đất. Còn tôi bị gia đình quản chặt, cho tới tận khi Tần Xuyên đi, tôi cũng không được gặp cậu ta lần nào.
Cái ngày mà cậu ta cười nói với tôi rằng, muốn được học cùng một trường đại học với tôi, nguyện vọng ấy giờ đã tan thành mây khói, thanh xuân, đột ngột kết thúc tại đây.
Tôi và Lưu Văn Văn là đồng phạm tham gia vào vụ gây rối ấy vì vậy mà đều bị trách phạt.
Chúng tôi đột nhiên ăn ý đến kì lại, chẳng ai đổ tội cho ai, chẳng ai trách cứ ai. Bỏ qua những tình tiết tỉ mỉ về mối quan hệ giữa những người có liên quan, chúng tôi chỉ kể lại sự thật. So với Tần Xuyên, chúng tôi đều là học sinh ngoan, đặc biệt Lưu Văn Văn còn là cán bộ lớp, vì vậy chúng tôi chỉ bị mắn một trận, viết bản tường trình xong không phải chịu một hình phạt nào cả.
Nhưng mọi hình phạt và tổn thương đều nằm trong trái tim chúng tôi.
Những người khác đều đã nghỉ hè cả rồi, tôi và Lưu Văn Văn còn phải đến trường nộp bản kiểm điểm, có lẽ trước đó đã hỏi han, mắng mỏ chán chê rồi nên giáo viên chủ nhiệm cũng chán, tiện tay lật giở qua loa, dặn chúng tôi phải tập trung vào kỳ thi cuối cấp sang năm, rồi cho chúng tôi về.
Ra khỏi phòng của giáo viên chủ nhiệm, chúng tôi, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, đều muốn nói gì đó, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Cuối cùng, vẫn là Lưu Văn Văn lên tiếng trước, cô ta chỉ chỉ ra cầu thang: " Cùng lên sân thượng đứng một lát đi!" Tôi gật gật đầu, đi theo Lưu Văn Văn.
Trường học bình thường ồn ào, huyên náo lại trở nên đặc biệt yên tĩnh trong những tháng hè, ánh mặt trời rực rỡ nhưng lười biếng, những tán cây rậm rì chỉ độc một màu xanh buồn tẻ. Chúng tôi nhoài người ta lan can trên sân thượng, cùng ngắm chân trời xa xôi.
" Nghe nói cậu ấy đã sang Canada?"
Lưu Văn Văn không nhắc đến tên Tần Xuyên, nhưng trái tim tôi vẫn nhói lên như bị gai đâm. Thời gian này tôi không nghĩ đến Tần Xuyên, bởi vì sự trống rỗng tuyệt vọng mà tôi cảm nhận được một cách sâu sắc trong cuộc sống hằng ngày, trong câu chuyện của tất cả mọi người, trong niềm vui hay nỗi buồn, ghép lại với nhau chính là Tần Xuyên.
" Ừm"
" Phải bao lâu nữa mới được gặp lại cậu ấy?"
" Không biết."
" Có lẽ tôi không bao giờ gặp được cậu ấy nữa."
Lưu Văn Văn bật khóc.
Cô ta thút thít rất khẽ, chiếc cổ trắng ngần cuối xuống, giống như chú thiên nga buồn rầu. Còn tôi lại ngẩng rất cao, không khóc thành tiếng nhưng nước mắt rơi vào nơi cổ áo.
" Xin lỗi... xin lỗi!" Lưu Văn Văn nghẹn ngào.
Tôi biết, cô ta không phải nói xin lỗi tôi, mà đang thương xót Tần Xuyên.
Chúng tôi cứ đứng đấy lặng lẽ khóc một lúc, Lưu Văn Văn đứng thẳng người dậy, quay sang nói với tôi: " Tạ Kiều, tôi biết cậu ghét tôi, đương nhiên tôi cũng ghét cậu. Nhưng có một chuyện cậu đã nhầm, tôi không phải vig ghét cậu mà đi thích Tần Xuyên, ngược lại, chính vì thích Tần Xuyên nên tôi mới ghét cậu."
Tôi ngẩng người nhìn Lưu Văn Văn, ngẫm nghĩ về sự khác biệt rất khó nhận biết trong câu nói ấy của cô ta.
" Tôi vốn tưởng cậu ngốc, không biết thế nào là yêu. Nhưng giờ nghĩ lại, thấy có lẽ đây cũng là một kiểu thông minh của hai người. Làm bạn thân, mãi mãi sẽ không thua. Không thua bởi thời gian, nhưng thua bởi tình cảm, thua bởi khoảng cách, thua bởi sự cố ngoài ý muốn. Hai người là bạn thân mà, vì thế sẽ mãi mãi được ở bên nhau, có thể thẳng thắn chia sẽ hi sinh, cũng có thể yêu nhau thích nhau qua cái cách an toàn đó."
" Bọn tôi không..."
Lưu Văn Văn không cho phép tôi ngắt lời cô ta, thản nhiên nói tiếp: " Cũng chẳng sao cả, dù gì cậu cũng sẽ luôn đợi cậu ấy quay về, còn tôi thì không. Nhờ cậu chuyển lời giúp tôi, tôi từng thích cậu ấy, sau này không thích nữa. Chỉ vậy thôi."
Lưu Văn Văn quay người đi thẳng, trước lúc xuống cầu thang còn vẫy tay chào, tôi nghĩ chắc chắn lần này là vẫy tay chào tôi. Dáng lưng phía sau của Lưu Văn Văn rất đẹp, tôi chợt nhận ra, tôi đã có mộ đối thủ không tệ trong suốt bao năm qua.
Những lời của Lưu Văn Văn khiến tôi mơ mơ hồ hồ, nhưng có một điểm tôi khẳng định, nếu làm bạn thân thì sẽ được ở bên nhau cả đời, vậy thì tôi tình nguyện, tôi muốn mãi mãi ở bân cạnh Tần Xuyên, tôi nhớ cậu ta.
Bầu trời trong xanh lại như trùng khớp với ký ức về tuổi thơ của tôi, năm xưa, cũng trên sân thượng của trường tiểu học Đăng Hoa, tôi chào từ biệt Tần Xuyên và chị Tần Thiến. Thời gian luân chuyển, còn tôi từ đầu tới cuối vẫn là một người.
Nghĩ vậy, nước mắt tôi bắt đầu rơi. Tôi hướng về phương trời xa xôi, hét lớn: " Tần Xuyên! Tần Xuyên! Tần Xuyên!"
Có lẽ Lưu Văn Văn đã nghe thấy, giáo viên chủ nhiệm cũng nghe thấy, nhưng tôi mặc kệ, gọi xong tên của cậu ta, tôi chạy xuống dưới.
Dù sao thì người đó... cậu ta không nghe thấy.
Tin tốt nhất của mùa hè năm đó do anh Tiểu Thuyền mang lại, anh đã đổ vào đại học B đúng như ước nguyện.
Hôm nhận được thông báo trúng tuyển, anh đã đạp xe hơn một tiếng đồng hồ để đến nhà tôi, báo cho tôi biết việc này. Cả nhà tôi ai cũng vui mừng, bà nội vừa nhìn tờ giấy thông báo nhìn trái ngó phải vừa sai tôi mang nước cam và dưa hấu lạnh ra mời anh. Tôi bị bà sai cho quay mòng mòng, khó khăn lắm mới được ngồi, tôi cầm quạt quạt cho anh Tiểu Thuyền, " Anh Tiểu Thuyền, sao không để muộn lát nữa hãy đi, đang giờ nắng gắt."
" Chẳng phải anh đã hứa với em còn gì, nhận được giấy thông báo trúng tuyển sẽ cho em biết đầu tiên." Anh Tiểu Thuyền cười tươi rói.
" Anh Tiểu Thuyền, anh giỏi thật đấy." Tôi thở hắt ra.
" Kiều Kiều, em cũng phải cố lên. Sang năm thi cuối cấp, cố gắng thi vào đại học B."
" Em không được đâu." Tôi lắc lắc đầu, " Anh Tiểu Thuyền, hồi anh vừa vào tiểu học, em đã khóc lóc đòi đi theo anh, mẹ em bảo phải chờ một năm, thế là em cứ chờ mãi, kết quả chờ qua tiểu học, cấp iI, cấp III, em vẫn không thể đuổi kịp anh. Anh Tiểu Thuyền, anh xem, chúng ta luôn khác nhau như thế, khác nhau thời gian, khoảng cách, may mắn, khác rất nhìu thứ."
" Ái chà, Kiều Kiều, Xuyên Tử vừa đi em đã chán nản thế rồi à?" Anh Tiểu Thuyền xoa đầu tôi.
" Anh biết cả rồi à..." Tôi cuộn tròn người lại.
" Đương nhiên anh biết, hừ, chuyện lớn như thế cơ mà. Kiều Kiều, em vốn rất nhát gan, chắc sợ lắm phải không?"
Tôi òa lên khóc nức nở, bao nhiêu ngày vừa qua, phê bình, thẩm vấn, chỉ trích, xấu hổ, buồn bã, ai cũng nói với tôi rất nhiều, nhưng chẳng ai hỏi tôi, có sợ hay không?
Tôi sợ, tôi sợ màu máu ngày hôm ấy, sợ sự biến mất không chút dấu vết của chị Tần Thiến, sợ sự rời xa của Tần Xuyên.
" Anh Tiểu Thuyền, làm thế nào bây giờ, chị Tần Thiến đi đâu rồi? Tần Xuyên liệu có về nữa không? Anh Tiểu Thuyền, em buồn quá."
Tôi gục đầu xuống gối anh Tiểu Thuyền khóc, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, " Không sao đâu, Kiều Kiều. Tần Thiến vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ có cô ấy đùa cợt người khác chứ ai bắt nạt được cô ấy. Xuyên Tử, em còn không hiểu cậu ấy hay sao? Cậu ấy giống như hòn đá vậy, đừng nói ra nước ngoài, cho dù có sang hành tinh khác cũng không thể làm khó cậu ấy! Em ấy, đừng nghĩ gì cả, ngoan ngoãn trưởng thành, đợi tới ngày họ quay về, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."
Giọng anh Tiểu Thuyền chầm chậm, dường như tất cả mọi khúc khuỷu gập ghềnh của năm tháng đều đã được anh san bằng. Những đau khổ đã qua, những hoang mang chưa tới, đều trở nên bình lặng trong giọng nói dịu dàng ấp áp của anh. Tôi nghiêm túc lắng nghe, mắt tôi dần sáng lên.
" Anh Tiểu Thuyền, anh phải đợi em ở đại học B nhé."
" Được."
" Anh Tiểu Thuyền, trước khi em thi đỗ đại học anh không được có bạn gái đâu đấy! Anh xem, nếu như chị Tần Thiến không có bạn trai, Tần Xuyên không có bạn gái thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế!"
" Được."
" Anh Tiểu Thuyền, tất cả rồi sẽ ổn thôi phải không?"
" Sẽ như thế. Kiều Kiều, chúng ta sẽ ổn."
" Vâng!"
Một tháng sau, bắt đầu những ngày đầu tiên của năm cuối cấp.
Trong danh sách thi phân ban, ban tự nhiên tôi xếp thứ 79 toàn khối, ban xã hội xếp 37 toàn khối, tôi chọn xã hội, nên vào lớp xã hội (1). Còn Lưu Văn Văn lại chọn tự nhiên, năm năm học cùng lớp của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc trong bình yên. Cho dù có gặp nhau ngoài hành lang, chúng tôi vẫn không ai nói với ai câu nào, nhưng tôi nghĩ trong lòng cả hai đều rất rõ, so với những người bạn cùng lớp gặp nhau hàng ngày chào chào hỏi hỏi, hay tan học cùng nhau về nhà, chúng tôi có lẽ sẽ ghi nhớ về nhau mãi mãi, không ai quên được ai.
Còn Tần Xuyên, vẫn không có tin tức gì.
Hai tháng sau, anh Tiểu Thuyền quay về sau đợt tập huấn quân sự. Anh vẫn vất vả như thế, ngành anh chọn là kinh doanh, ngoài ra chọn thêm rất nhiều những môn học phụ khác. Anh Tiểu Thuyền kể, đại học B không hổ là trường đại học hàng đầu cả nước, bao nhêu giáo sư, giảng viên giỏi, anh chỉ ước được nghe tất cả các thầy cô ở đấy giảng bài một lần. Cô Lý vẫn phải vào viện chữa trị, anh Tiểu Thuyền vào chăm sóc cô. Chú Hà vẫn mở quầy bán báo, sau khi về nhà sẽ vào thay anh Tiểu Thuyền. Anh Tiểu Thuyền còn xin học bổng của trường đại học B, làm thêm các việc vặt khác trong trường để tăng thu nhập. Cho dù vất vả thế, cứ cách mười ngày nửa tháng anh lại đến nhà tôi một lần, giúp tôi ôn tập. Kỳ thi tháng đầu tiên sau khi phân lớp, tôi xếp thứ 15.
Còn Tần Xuyên, vẫn không có tin tức gì.
Ba tháng sau, căn hộ mà mẹ tôi ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng xong. Cả nhà chúng tôi chuyển khỏi tiểu viện trong ngõ Đăng Hoa đến căn hộ mới ở khu Hải Điên do trường bố phân. Ngày chuyển nhà, bố mẹ và bà nội đều rất vui, họ đi từng nhà hàng xóm chào tạm biệt, hứa khi nào tân gia sẽ mời mọi người đến ăn cơm. Chỉ có tôi là cô độc, không ai chào từ biệt tôi cả. Sau đó, một mình tôi trèo lên sân thượng của trường tiểu học Đăng Hoa, mọi thứ ở nơi đó vẫn khá giống với khi Tần Xuyên, chị Tần Thiến, anh Tiểu Thuyền chuyển đi, nhưng hình như lại có chổ không giống. Trên trời không có chim nhạn bay về phương Nam, bay về nơi xa xôi có người bạn thân nhất của tôi đang ở.
Tần Xuyên, vẫn không có tin tức gì.
Nửa năm sau, tôi lọt vào top 5 toàn khối, kỳ thi thử đầu tiên tôi có tên trong danh sách 100 người đứng đầu toàn khu.
Địa Đàn mở ngày hội tư vấn tuyển sinh, bố mẹ cầm bảng thành tích của tôi đi hỏi tình hình chi tiết về tình hình chiêu sinh của đại học B, còn tôi lại ra sức ở nhà làm đủ các loại đề thi.
Tần Xuyên, vẫn không có tin tức gì.
Một năm sau, thi cuối cấp.
Tôi được 605 điểm, đỗ vào khoa Trung văn trường đại học B.
Tôi nhận được giấy thông báo trúng tuyển là một ngày cuối tuần, tôi xuống nhà lên xe bus số 367, đi thẳng tới sạp báo của chú Hà. Hôm ấy chỉ có mình anh Tiểu Thuyền trông, trước quầy báo màu xanh, thiếu niên áo trắng lặng lẽ ngồi đọc sách. Ánh mặt trời ngày hè hắt lên người anh tạo thành quầng sáng nhiều màu sắc, trông giống ngọn lửa đang rừng rực cháy. Còn anh ngồi giữa vòng tròn ánh sáng, ngay giữa giấc mộng của tôi.
Tôi gọi rồi chạy như bay về phía anh, còn anh, ngẩng đầu nhìn tôi cười.
Giống như người luôn luôn thua cuộc, vào thời khắc quan trọng nhất lật ngược thế cờ. Tới tận bây giờ tôi vẫn cho rằng, ngày hôm đó tôi đã đạt đến đỉnh điểm của sự may mắn. Thời tiết đẹp, mùa hè mà không nóng bức, trong ký ức của tôi chỉ có ánh mặt trời xán lạn. Người lại càng ổn, trong năm tháng đẹp nhất cuộc đời, anh ở đó còn tôi vẫn ngay đây. Nhớ nhung cũng ổn, bởi vì tràn ngập hy vọng với tương lai, nên mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều trở nên đáng yêu. Tất cả đều rất ổn, giống như hoa đến kỳ phải nở vậy.
Điều nuối tiếc duy nhất là, vào lúc như thế này, người bạn thân nhất của tôi, Tần Xuyên, vẫn không có tin tức gì cả.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |