← Ch.38 | Ch.40 → |
Kỳ Duệ Phong là một người có tâm tư đặc biệt, lúc trên bàn cơm vừa nói vừa cười với Vân Đóa, cho tới khi cô bị anh ta lây chứng không tim không phổi, cũng không tiếp tục truy cứu việc Đường Nhất Bạch có tức giận hay không. Tính tình Đường Nhất Bạch tốt như vậy sẽ không tức giận đâu, nhất định chỉ là nói đùa.
Ăn cơm xong, Đường Nhất Bạch muốn đưa Vân Đóa về nhà, Kỳ Duệ Phong cũng muốn đi theo. Đường Nhất Bạch định từ chối, nhưng đột nhiên lại không biết nổi chứng gì, anh cười, "Được thôi."
Vì vậy ba người lên xe về nhà anh. Sắp đến nơi thì Kỳ Duệ Phong đang ngồi ở ghế phụ, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên hỏi, "Đường Nhất Bạch, đây không phải là đường đi về nhà cậu sao?"
Đường Nhất Bạch trả lời, "Đúng vậy, đúng là đi về nhà chúng tôi."
"Nhưng, chúng ta đang đưa Vân Đóa về nhà mà." Kỳ Duệ Phong có chút không vừa ý.
Đường Nhất Bạch ghé mắt nhìn Vân Đoán đang ngồi cạnh anh. Trong buồng xe quá tối, không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ thấy cô khẽ nghiêng đầu, che miệng nhẹ nhàng đánh ho một cái.
Đột nhiên tâm trạng của anh trở nên rất thoải mái. Có một số việc vẫn luôn tồn tại giữa anh và cô, mà người khác sẽ không có cách nào chạm đến.
Kỳ Duệ Phong tiếp tục oán trách, "Đường Nhất Bạch, cậu quá vô sỉ rồi, cậu muốn về nhà thì sao không nói sớm."
Đường Nhất Bạch bình tĩnh ném một quả bom về phía anh ta, "Vân Đóa sẽ ở phòng tôi."
Vân Đóa: = = Câu này có cảm giác là lạ...
Quả nhiên Kỳ Duệ Phong không nói gì. Anh ta nghiêm túc nhìn hai người bọn họ, sau khi không có được sự phủ nhận của Vân Đóa, anh ta đã xác định Đường Nhất Bạch không hề nói đùa.
Chẳng qua câu này lại rất giống lời nói đùa, chẳng lẽ hai người bọn họ đã lạy tổ tiên ông bà rồi?
"Khụ! Khụ!" Đột nhiên Vân Đóa có chút chột dạ. Lúc đầu, khi cô biết mình thuê phòng của nhà Đường Nhất Bạch, cô cũng chỉ thấy sự trùng hợp này làm cho người ta phải khiếp sợ, cho dù lúc thấy Đường Nhất Bạch lõa thể cũng không làm cô có cảm giác chột dạ như thế này. Nhưng bây giờ khi phải đối diện với ánh mắt nhẹ nhàng sáng rõ của Kỳ Duệ Phong, đột nhiên cô cảm thấy bị nói trúng tim đen, giống như có một góc khuất nào đó bị người khác theo dõi. Cô cúi đầu giải thích: "Đúng lúc phòng tôi thuê là của nhà bọn họ, anh nói xem có trùng hợp không."
Trên mặt Kỳ Duệ Phong vẫn tràn đầy nghi ngờ, anh không tin sẽ có chuyện trùng hợp như thế, cũng như không tin có cha mẹ ruột nào lại đi cho thuê phòng con trai mình. Anh nghi ngờ hỏi Đường Nhất Bạch: "Cha mẹ cậu không cần cậu nữa sao? Có phải cậu không phải là con ruột?"
"Tôi là con ruột, nhà chúng tôi còn một phòng nữa."
Kỳ Duệ Phong phát ra tiếng cười lạnh."Tôi không tin, không lẽ tôi là kẻ ngốc sao?"
Đường Nhất Bạch bất đắc dĩ nói, "Được rồi, chờ đến lúc tôi tròn hai mươi hai tuổi, tôi và Vân Đóa sẽ lấy giấy chứng nhận. Vì vậy cô ấy đến ở nhà chúng tôi, lần này cậu tin chưa?"
Vân Đóa vô cùng xấu hổ, "Anh không được nói bậy..."
Ký Duệ Phong hết nhìn Đường Nhất Bạch, lại nhìn Vân Đóa, anh băn khoăn quan sát hai người bọn họ, thật lâu sau, rốt cuộc vẫn lắc đầu, "Tôi không tin. Cậu thử hôn cô ấy một cái xem?"
Bàn tay Đường Nhất Bạch đè lại đầu vai mềm mại xinh xắn của Vân Đóa, khẽ kéo một cái, trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn. Vân Đóa trơ mắt nhìn thân thể anh ta áp xuống, cô hoảng sợ mở to hai mắt. Tôi XXX anh chàng này, đừng nói là anh ta muốn tới thật chứ? Có cần liều mạng đến thế hay không hả...
Cô bị dọa sợ, kiên quyết dựa vào phía sau, vậy mà lưng ghế lại vững vàng cản trở đường trốn tránh của cô, vì thế cô dựa sát vào lưng ghế, không thể lui được nữa, cứ trơ mắt nhìn bóng dáng kia càng lúc càng lớn hơn. Bóng tối trong buồng xe làm cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy có một hơi thở bất ngờ đến gần, tựa như những sợi tơ thật dài, quấn chặt quanh người cô.
Đột nhiên trái tim cô nhảy lên kịch liệt, máu huyết điên cuồng chạy về đại não, có lẽ rất là vui vẻ, trong lỗ tai còn nghe thấy tiếng reo hò của chúng khi chảy qua các mạch máu.
Cô căng thẳng đến mức không thể nhúc nhích được, anh chậm rãi dựa sát vào, dường như gần trong gang tấc, đột nhiên cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng bây giờ mới phát hiện hai cổ tay của mình đã bị anh ta giữ chặt trên ghế ngồi, không thể nào động đậy được.
Anh ấy sắp hôn mày rồi. Đường Nhất Bạch sắp hôn mày rồi... Trong đầu cô chỉ toàn ý nghĩ đó.
Đúng lúc này, khóe mắt của cô thoáng qua một tia sáng, ánh sáng chói lóa làm cô phải nheo mắt lại. Cô vô thức nhìn về phía phát ra ánh sáng, thấy Kỳ Duệ Phong đã đổi sang tư thế ngồi đối diện với bọn họ. Thì ra anh ta lo lắng sẽ không nhìn thấy rõ nên đã mở đèn pin của điện thoại di động, chiếu trực tiếp vào bọn họ, gương mặt của anh ta lại tràn đầy vẻ hứng thú.
Thấy Đường Nhất Bạch dừng lại, Kỳ Duệ Phong bất mãn nói, "Hôn đi, sao lại không hôn hả?"
Đường Nhất Bạch khẽ mắng một câu, ngồi trở lại chỗ của mình. Anh nhắm mắt, đè xuống những cơn sóng to gió lớn ở trong lòng mình.
Anh thế mà lại muốn hôn cô!
Cảm giác đó rất hưng phấn, giống như Vampire bất ngờ ngửi thấy mùi máu tươi, kích động, khát vọng, gần như mất khống chế, muốn cứ tiếp tục không quan tâm gì mà hôn cô.
Cảm giác này thật xa lạ, đã sống hai mươi năm mà anh chưa từng cảm thụ, nó rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh hoàn toàn không có cách khống chế mình, nếu như không phải do Kỳ Duệ Phong cắt đứt, có thể anh đã hôn thật rồi.
Cái cảm giác kinh khủng này có thể là... Là... Là cái gì!
Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ bình tĩnh, nhưng tâm tình lại như những con sóng lớn cuồn cuộn.
Đến cùng là bắt đầu từ lúc nào? Là lần đầu tiên gặp nhau sao? Không, không phải. Ấn tượng đầu tiên mà cô mang đến cho anh chỉ có sự thú vị, thậm chí có chút buồn cười, nhiều nhất thì coi như là đáng yêu thôi. Những cô gái đáng yêu mà anh đã gặp không một trăm thì cũng vài chục, không thể nào dễ dàng thích cô như thế. Sau đó thì sao? Sau đó gặp lại cô ấy một lần ở trường học, khi đó thế nào nhỉ? Lúc đó miễn cưỡng mà nói thì không phải là người xa lạ, cô vẫn đáng yêu, nếu không anh cũng sẽ không trêu chọc cô. Nhưng sự vui đùa đó và thích là hai chuyện không liên quan nhau.
Tiếp theo thì sao? Cô phụ đạo tiếng Anh giúp anh, anh rất cảm kích cô. Có phải lúc này, sự cảm kích đã nhuốm vào một chút tình cảm khác hay không?
Còn sau đó...
Đường Nhất Bạch kinh ngạc phát hiện, từ lúc anh và cô quen biết, mỗi lần gặp mặt, mỗi lần chung đụng, thậm chí mỗi lần trò chuyện, cho dù là nói chuyện phiếm, anh đều có thể nhớ rõ, nó hiện rõ mồn một trước mắt anh. Chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh bọn họ ở bên nhau sẽ lần lượt hiện ra, xâu chuỗi với nhau tạo thành một quỹ đạo đặc biệt. Đường Nhất Bạch biết trí nhớ của mình không tệ, nhưng cũng không tốt đến mức đó, ngay cả lúc cô vui vẻ hay khẽ lay động hàng mi dày cũng nhớ, ngay cả lúc cô lúc cô tức giận gay gắt, giọng nói như viên kẹo đường lấy ra trong tủ lạnh... Cũng có thể nhớ.
Không những nhớ, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Vậy mà anh lại không tìm được thời điểm tình yêu vô duyên vô cớ này bắt đầu. Tất cả những chi tiết kia là tình cảm kéo dài hay chỉ là dòng hồi tưởng, mà đầu mối của tình cảm này lại chôn sâu ngàn dặm. Lặng lẽ mà lại vô cùng nguy hiểm, cô cứ thế mà đi vào lòng anh, giống như cơn mưa đêm xuân mềm mại mát mẻ, trơn tru không một tiếng động.
Anh khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô cúi đầu, cứng rắn nói, "Sau này không được đùa giỡn như thế nữa."
Đường Nhất Bạch hơi sửng sốt, sau đó giống như bị tạt một chậu nước đá. Cho nên, không những anh thích cô, mà còn là tình đơn phương...
Anh rầu rĩ ừ một tiếng.
Phía trước, Kỳ Duệ Phong không hề cảm thấy bầu không khí ở ghế sau có chút huyền ảo, anh thoải mái xoay người lại, nói: "Được rồi, hiện tại tôi đã tin quan hệ của hai người là trong sáng rồi."
Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, đã không còn trong sáng nữa rồi...
Từ lúc đó mãi cho đến khi xuống xe, Vân Đóa cũng không hề nói chuyện. Đến nơi, Đường Nhất Bạch lo lắng mẹ anh thấy anh sẽ nổi giận (bởi vì mục đích của anh là đưa người về), nên cũng không xuống xe. Thấy Vân Đóa xuống xe mà không nói tiếng nào, anh hơi buồn bực, hạ cửa kính xuống, gọi cô lại, "Vân Đóa."
"Hả?" Vân Đóa xoay người nhìn anh.
"Hẹn gặp lại." Anh nói, cố gắng nở nụ cười thân thiện.
"Ừ, hẹn gặp lại." Cô vẫy vẫy tay với anh.
Kỳ Duệ Phong cảm thấy có gì đó không ổn, chờ sau khi xe taxi quay đầu, anh dùng giọng điệu trách cứ nói với Đường Nhất Bạch, "Cậu dọa cô ấy sợ rồi."
Đường Nhất Bạch giận không chỗ phát nói, "Là cậu bảo tôi hôn cô ấy."
Kỳ Duệ Phong đúng lý hợp tình nói, "Tôi bảo cậu làm gì thì cậu sẽ làm cái đó, sao trước kia không thấy cậu nghe lời như thế? Còn không phải là tự cậu có mưu đồ bất chính hả!"
Một câu tranh luận vô tâm của anh đã đâm trúng tâm sự của Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh ta, cúi đầu nhắn tin cho Vân Đóa: "Bị dọa sợ sao?"
Một lát sau, Vân Đóa trả lời anh bằng một dấu chấm hỏi.
Đường Nhất Bạch giải thích: Vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi.
Vân Đóa: Ừ, không có việc gì.
Đường Nhất Bạch: Thật sự không có việc gì?
Vân Đóa: Anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm.
Cố gắng không chán nản khi nhìn thấy những lời này, Đường Nhất Bạch nhắn lại với cô: Vậy thì tốt.
Vân Đóa nhìn ba chữ này, nghĩ thầm, vấn đề ở đây căn bản không phải là hiểu lầm hay không lầm là có thể giải quyết...
Cô phát hiện, có phải mình đã ôm một chút ý tưởng không thiết thực với Đường Nhất Bạch hay không?
Chẳng qua cũng không nhất định là thế, cảm giác giữa nam và nữ, có lúc chỉ trong nháy mắt, mọi người bị đứt dây thần kinh nào đó mà thôi, qua một thời gian, mọi thứ sẽ lại bình thường như cũ.
Đúng, chính là như vậy. Cô chỉ là động lòng trong phút chốc mà thôi, cái này không thể nói lên cô đã thích anh ta. Bị một trai đẹp muốn cưỡng hôn, cho dù là ai cũng sẽ có chút kích động, đúng không? Đây cũng không có gì lớn lao cả...
Nghĩ như vậy, Vân Đóa có được một chút an ủi.
Tuy nhiên chút an ủi này cũng không kéo dài bao lâu. Khi cô tắm xong, nằm trên chiếc giường mà Đường Nhất Bạch đã từng nằm, thì lại có chút suy nghĩ kỳ quái, giống như một loại cỏ dại sinh sôi nảy nở. Đường Nhất Bạch đều đã từng dùng khăn trải giường và chăn gối này, Vân Đóa gián tiếp ngửi thấy hơi thở của anh. Cô biết đây chỉ là ảo giác, bởi vì mấy ngày trước cô đã giặt sạch rồi, tuy lý trí nhận thức được điều đó nhưng lại không cách nào ngăn cản sự ám ảnh của các giác quan. Cô đang nằm trên giường của Đường Nhất Bạch, cô đang đắp chăn của Đường Nhất Bạch... Giống như ... cô đang được bao bọc bởi hơi thở của Đường Nhất Bạch.
Thật sự là sắp điên rồi.
Vân Đóa đỏ mặt ngồi dậy, xuống giường đi mở máy tính ra, lên mạng tìm mua một bộ chăn ga mới.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |