Ngoại truyện nhỏ của Nhị Bạch
← Ch.35 | Ch.37 → |
(Chú thích: Trang nhật ký này dùng ngôn ngữ của loài chó, do Thất ca trợ giúp phiên dịch thành ngôn ngữ loài người. Đừng hỏi tại sao Thất ca hiểu được ngôn ngữ của loài chó, mấy người chưa từng nghe nói người viết lách đều học rộng tài cao à... )
Ngày tháng: Không rõ ràng lắm. Thời tiết: Bang bang da*!
*Ngôn ngữ mạng: Có ý nghĩa lớn lao
Đây là trang nhật ký đầu tiên của tôi, cho nên tôi muốn tự giới thiệu về bản thân một chút. Tôi tên là Nhị Bạch, chủng tộc Husky, năm nay ba tuổi lẻ tám tháng, cha của tôi tên là Đường Phác, mẹ của tôi tên là Lộ Doanh Doanh, tôi còn có một anh trai tên là Đường Nhất Bạch. Trong nhà tôi xếp thứ ba, sau cha tôi, trước anh trai tôi đó.
Anh trai của tôi là một người xấu. Về phần anh ta xấu đến mức nào, tôi sẽ không nói, dù sao cũng là anh trai ruột thịt của tôi, anh ta bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa, đúng không?
A, đúng rồi, còn có Vân Đóa. Vân Đóa là bạn gái của tôi (Đường Nhất Bạch: Mày lặp lại lần nữa!)... của anh tôi, đúng, là bạn gái. Dĩ nhiên, thật ra thì không phải cô ấy rất thích anh tôi, cô ấy thích nhất là tôi. Mỗi khi rảnh rỗi cô ấy thường chơi cùng với tôi, thích ném bóng để cho tôi đi nhặt, còn thích để tôi lấy dép cho cô ấy. Cô ấy đã yêu tôi như vậy thì tôi đương nhiên phải cho cô ấy chút mặt mũi... , dép của người khác tôi đều trực tiếp cắn nát, chỉ có của cô ấy là chưa cắn bao giờ.
Tôi có nhiều bạn tốt. Teddy nhà bên cạnh, chó Bắc Kinh, Kha Cơ, đều là bạn bè của tôi. Muốn trở thành bạn bè của tôi, phải thỏa mãn một điều kiện cơ bản, đó chính là dáng người không thể vượt quá một nửa của tôi. Ví dụ như Alaska lầu trên, tôi chưa bao giờ làm bạn với nó (Vân Đóa: Thật ra là bởi vì không đánh lại, đúng không ==). Về phần loại chó Samoyed này, vậy thì càng không thể nào. Bộ dáng chúng nó xinh đẹp quá đáng, đã trở thành kẻ thù chung của loài chó, sao tôi có thể làm bạn với nó! Bạn bè của tôi! Tuyệt! Đối! Không! Được! Đẹp trai! Hơn! Tôi!
Nói đến chỗ nào rồi nhỉ? À, đúng rồi, tôi đang viết nhật ký. Hôm nay là sinh nhật của anh trai tôi, người một nhà chúng tôi cùng nhau làm sinh nhật cho anh ta. Vân Đóa mua bánh ngọt trái cây, phía trên có dâu tây tôi thích ăn. Xem đi, trong lòng Vân Đóa quả nhiên rất quan tâm tới tôi. Lúc cô ấy giúp anh trai châm nến thì anh ấy cứ cười suốt, haizzz, thật là một người chưa từng trải việc đời.
Sinh nhật xong, hai người bọn họ lặng lẽ chui vào phòng, điều này làm sao có thể tránh được mắt chó sắc bén của tôi. Tôi không hề khách khí vội vàng đi theo.
Trời ơi, tôi thấy được cái gì? Anh ta đang cắn Vân Đóa?! Mặc dù anh là anh trai ruột của tôi, nhưng mà tôi quyết không cho phép anh cắn người! Cắn người là hình phạt đặc quyền của loài chó! Hơn nữa anh lại dám cắn Vân Đóa! Quả thật đáng ghét!
(Vân Đóa: Đừng nói nữa mà QAQ)
Tôi tức giận gầm rú với anh ta: Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!
Anh ta còn ra vẻ tức giận, "Sao mày lại vào được? Đi ra ngoài."
Ha ha, còn lâu tôi mới đi ra ngoài, tôi muốn ở lại bảo vệ nữ thần của tôi!
Tôi lập tức nhảy vào trong ngực Vân Đóa, dùng ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào mắt anh ta. Vân Đóa xoa xoa đầu tôi, cho tôi một khích lệ thật lớn.
Vậy mà, anh ta, anh trai ruột của tôi, thế mà lại không niệm chút tình thân nào, trực tiếp túm tôi ném xuống đất, sau đó... Đá ra khỏi phòng...
Cuối cùng là đóng sầm cửa lại.
Á à, cho là như vậy thì có thể ngăn cản tôi sao? Loài người ngu xuẩn, thật là quá ngây thơ rồi!
Tôi chạy đi, vòng một vòng, cuối cùng nhảy lên cửa sổ phòng bọn họ, cậy cửa sổ ra, lạnh lùng nhìn bọn họ.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |