← Ch.035 | Ch.037 → |
Cuối cùng cũng tập hợp lại với nhóm Thẩm Lưu Sương, trái tim treo lơ lửng của Thi Đại rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Nơi tầm mắt nhìn thấy, toàn thân Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường nhuốm máu, bị thương không ít.
Các cô nương với dung mạo khác nhau đứng cạnh các nàng, có người cầm trường kiếm, có người nắm chặt loan đao, có thể thấy rõ tư thế vụng về, nhưng lại liều mạng cửu tử nhất sinh ngăn cản lũ nhện.
Trận lưỡng nghi bát quái được phá vỡ, cuối cùng lũ nhện cũng cảnh giác nguy cơ, dừng tấn công, ẩn nấp vào bóng tối.
Xác nhện đầy đất, tất cả mọi người đều thở d. ốc.
"Mọi người sao rồi?"
Thi Đại nhanh chóng bước lên:
"Những cô nương bị bắt đều ở đây sao ạ?"
Thẩm Lưu Sương gật đầu, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt lướt qua từng gương mặt mồ hôi đầm đìa, nhìn thẳng vào từng đôi mắt đen nhánh sáng ngời, nàng ta mỉm cười:
"Ừm, đều ở đây hết."
Một người cũng không thiếu, may mà vẫn ở đây.
"Mệt chết ta rồi."
Mời thần nhập thân hao tốn quá nhiều linh lực, Liễu Như Thường tạm thời mời Bạch Cửu Nương Tử ra ngoài, dựa vào vách đá:
"Liên Tiên cái quỷ gì đó, chắc chắn là nhện tinh đã sống trăm năm."
"Mới mẻ ghê."
Bạch Cửu Nương Tử quấn quanh cổ nàng ta, thè cái lưỡi đỏ bừng:
"Người nói xem, muốn thành tiên chẳng phải nên tích lũy công đức ư, ngược lại uống máu ăn thịt người, rõ ràng là muốn nhập ma."
"Kết, kết thúc rồi sao?"
Một thiếu nữ run rẩy lau máu trên gò má, rụt rè lên tiếng:
"Liên Tiên... chúng ta phải làm sao?"
"Giờ đang là nghi thức bái lạy nhỉ?"
Thi Đại lấy kim sang dược đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra, đưa cho những nữ tử bị thương:
"Tín đồ và Liên Tiên đều ở đó."
Cơ hội này rất hiếm có.
Yêu quái làm nhiều việc ác, tội nghiệt chất chồng, hôm nay để các ngươi xem thử, cái gì gọi là một mẻ hốt gọn.
Cùng lúc đó, trong thần cung.
Đi theo linh đồng xuyên qua từng lối nhỏ quanh co, đây là điểm đến cuối cùng của tín đồ.
Diêm Thanh Hoan cảm thấy, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, hai chữ "thần cung" đúng là danh xứng với thực.
Tòa nhà được chạm khắc từ ngọc trắng, điêu khắc hoa sen tinh tế phức tạp xung quanh. Khói trắng lượn lờ, như mây như sương, khiến người ta nhớ đến tiên cung trên mây được miêu tả trong thơ từ.
Nếu tất cả mọi thứ không phải ảo ảnh.
Trong lòng Diêm Thanh Hoan lặng lẽ kết luận, Liên Tiên là cao thủ huyễn thuật.
Linh đồng đưa họ đến chính điện rộng rãi, khi tiếng chuông ngân vang, hắn và Thi Vân Thanh bên cạnh đều nhìn thấy "Liên Tiên nương nương" trong truyền thuyết.
Đầu tiên là làn khói vô hình.
Lượn lờ xoay quanh, như nét bút phác họa, miêu tả hình dáng hoa sen giữa không trung.
Mây mù tan rã dần dần ngưng tụ thành thực thể, ánh sáng vàng kim bỗng lóe lên, một đóa hoa sen từ từ trải dài, cánh hoa nở rộ theo thứ tự, lộ ra một người đang ngồi ngay ngắn trong nh. ụy hoa.
Liên Tiên.
Diêm Thanh Hoan thấy tay phải Thi Vân Thanh hơi nhúc nhích, dường như muốn rút đao theo thói quen, lại phải gắng nhẫn nhịn.
Liên Tiên có dung mạo nữ tử thuần khiết, da trắng như ngọc, mặt mũi hiền lành, khoác lên người bạch y giản dị.
Tựa bức tranh sơn thủy tự do, thoải mái nhẹ nhàng, tự có phong nhã.
Liên Tiên vừa xuất hiện, các tín đồ xôn xao quỳ lạy hành lễ:
"Bái kiến Liên Tiên nương nương!"
"Liên Tiên nương nương đại từ đại bi, cứu ta lúc nguy cấp!"
"Chúc Liên Tiên nương nương sớm ngày phi thăng!"
Tiếng ồn ào liên tục không ngớt, khiến lỗ tai tê dại.
Diêm Thanh Hoan giả vờ quỳ xuống tạ ơn, thực ra khi khom người xuống đất, lặng lẽ nói với Thi Vân Thanh:
"Cũng không biết những người khác thế nào."
Nhóm Trấn Ách Ti bọn họ chia nhau hành động, hai người giả dạng tín đồ không có gì nguy hiểm, những người khác xâm nhập hang địch, nguy hiểm muôn phần.
Thi Vân Thanh yên lặng không lên tiếng, đánh giá Liên Tiên đang ngồi trên ghế.
Vì là bán yêu, cậu nhạy cảm với yêu khí hơn người bình thường, có thể nhìn ra, thực lực yêu vật trước mặt không yếu.
Cậu không thể hành động nông nổi, đành đè nén ý chí chiến đấu đang sôi sục của mình lại, yên tĩnh quan sát thay đổi.
Theo quy trình bái lạy, mỗi một tín đồ có thể đến gần Liên Tiên nương nương, cầu xin nương nương tâm nguyện trong lòng mình.
Thi Vân Thanh lạnh lùng bàng quan, nghe thấy rất nhiều chữ "phát tài", "con cháu đầy đường", "vinh hoa phú quý".
Sao con người có thể vứt bỏ vợ con như giày rách, quỳ rạp dưới chân tà ma như vậy?
Cậu không thể hiểu nổi.
Các tín đồ liên tiếp bước lên, nói với vẻ đầy mong ước.
Đèn hoa sen trên vách tường xung quanh lay động, không biết mùi hương từ đâu bay tới khiến người ta choáng váng.
Khi một tên nam nhân vui mừng như điên vừa lui xuống, ngoài chính điện, bỗng vang lên giọng nói thiếu nữ quen thuộc.
"Nghe nói Liên Tiên nương nương cứu khổ cứu nạn, chỗ ta có một chuyện khó giải quyết, chẳng hay có giúp được chăng?"
Trong trẻo như châu ngọc, âm cuối hơi nâng cao.
Là giọng nói của Thi Đại.
Gương mặt vô cảm của Thi Vân Thanh bỗng dao động chút cảm xúc, quay đầu nhìn ra cửa.
Thi Đại đã cởi mặt nạ da người ra, để lộ dung mạo vốn có. Mắt hạnh sáng ngời cong cong, rõ ràng là dáng vẻ tốt tính, lại thoáng chút sắc bén.
Thi Vân Thanh chú ý đến gò má nàng có vài vệt máu đã khô, trên người cũng bị thương.
Biết trước như vậy, cậu nên đi cạnh nàng.
Trên ghế hoa sen, nụ cười Liên Tiên bỗng cứng đờ khó phát giác.
Bên ngoài thần cung có vài linh đồng canh giữ, có người ngoài xông vào, thủ vệ không thể nào làm ngơ.
Cô nương này xuất hiện không hề báo trước, lẽ nào...
Linh đồng đã bị gi/ết chết sạch sẽ?
Người đến không có ý tốt.
Ánh mắt Liên Tiên u ám.
Không nhận được câu trả lời của Liên Tiên, Thi Đại cũng chẳng quan tâm, lúc lên tiếng lần nữa, nàng mỉm cười chớp mắt với Diêm Thanh Hoan và Thi Vân Thanh.
Nghĩa là mọi chuyện đều ổn, không cần lo lắng.
"Sự việc là thế này."
Thi Đại cất lời:
"Trong thành Trường An, có một con nhện tinh tội ác chồng chất, chuyên bắt nữ tử vô tội làm lương thực cho mình. Nữ tử bị nó hãm hại nhiều không kể xiết, Liên Tiên nương nương cảm thấy..."
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tà ma trên ghế hoa sen, thoải mái hào phóng:
"Nên xử lý con yêu vật đó như thế nào?"
Đây chẳng phải ngấm ngầm ám chỉ nữa, mà chỉ thẳng vào mũi mắng nó "làm nhiều việc ác".
Liên Tiên không hổ là lão yêu sống hơn trăm năm, nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh:
"Theo ta được biết, trong thành Trường An không có yêu vật đó."
Mặt dày thật đấy.
Thi Đại nhướng mày:
"Không chỉ thế thôi đâu, trừ nhện tinh ra, còn có bách tính bị đám ma quỷ che mờ tâm trí, vì muốn vinh hoa phú quý, tự tay đẩy vợ con mình dâng hiến cho nhện tinh hưởng dụng. Phải xử lý đám người đó thế nào nhỉ?"
Nhóm tín đồ biến sắc.
Bọn họ có không thông minh đến mấy, cũng có thể nghe ra ẩn ý của Thi Đại.
Lập tức có người phẫn nộ:
"Nha đầu nhà ai ăn nói lung tung? Cái gì nhện tinh, lương thực, hoang đường! Nữ nhi ta đi theo Liên Tiên nương nương, là để phi thăng thành tiên, sớm ngày đến tịnh thổ, ngươi thì biết cái gì..."
Ông ta bỗng im bặt.
Ngoài cửa chính điện, có một thiếu nữ chậm rãi bước vào, chật vật không thôi, người đầy vết thương.
Tay vẫn siết chặt thanh đao máu chảy đầm đìa.
Ngay sau đó, là người thứ hai, thứ ba.
Trong số tín đồ, có người ngạc nhiên thốt lên:
"Nữ, nữ nhi?"
Mười mấy nữ tử lần lượt xuất hiện, cả người nhuốm máu, như vừa bò ra khỏi địa ngục, nào có thần thái tiên phong đạo cốt gì.
"Cái con nhện tinh ăn thịt người kia."
Triệu Lưu Thúy tặc lưỡi:
"Chém thành tám khúc, báo thù cho những người đã chết, không quá đáng đâu nhỉ?"
Trình Mộng nhìn chằm chằm bóng dáng trên ghế hoa sen, giọng điệu lạnh lẽo:
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, ta thấy hôm nay ra tay luôn cũng tốt."
"Các ngươi bị lừa rồi."
Dương Linh Linh lau nước mắt ồ ạt chảy xuống, khàn giọng nức nở:
"Trước giờ nào có thần tiên gì, nó chỉ là nhện tinh ăn thịt người. Đã có rất nhiều người... rất nhiều người bị nó ăn."
Nụ cười trước nay không đổi của Liên Tiên, cuối cùng đã có vết nứt.
Đây là... đám nữ tử bị nó nhốt trong hang động?
Có cửa đá có pháp trận, còn có vô số nhền nhện phụ trách canh giữ, sao các nàng lại thoát ra được?!
Tầm mắt rơi vào một người trong số đó, Liên Tiên hoảng hốt ngơ ngác, ánh mắt lóe lên sát ý.
"Tất cả tiên đồng ở đây, đều do nhền nhện hóa thành."
Kính nữ siết chặt ống tay áo, ngước mắt nhìn thẳng vào nó:
"Nữ tử đưa đến đây đều trở thành đồ ăn của nhện tinh, về nhà thăm người thân gì đó, chỉ là ảo ảnh do yêu thuật và huyễn thuật hóa thành."
Là nàng ta.
Liên Tiên oán hận cắn răng.
Tên phản đồ này, sao nàng ta dám!
"Nương, nương tử?"
Phu thê trùng phùng, một nam tử trung niên nhìn Trình Mộng, lắp bắp nói:
"Sao nàng..."
Trình Mộng cười lạnh.
Sau đó bước lên cho hắn ta một đấm:
"Bán ta cho yêu tà? Nửa đời sau cứ sống trong nhà lao đi thôi."
Chân tướng bị vạch trần không hề nương tình, hiện trường hỗn loạn.
Các tín đồ hoảng hốt không muốn chấp nhận sự thật, lần lượt nhìn về phía Liên Tiên, muốn nắm bắt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Việc đã đến nước này không cần nói nhảm nữa, bắt giữ Liên Tiên quan trọng hơn.
Thoáng chốc ánh sáng trắng lóe lên, một con rắn khổng lồ nửa trong suốt há to miệng lộ răng nanh sắc nhọn, lao về phía Liên Tiên!
Đáng chết!
Thầm mắng một câu, bóng dáng Liên Tiên trên ghế hoa sen nhanh nhẹn bật dậy, tránh khỏi tập kích của Bạch Cửu Nương Tử.
Không chờ nó thở d. ốc, rắn trắng cười lạnh, lần nữa đến gần như mũi tên rời khỏi dây cung.
Lần này, Bạch Cửu Nương Tử không thể đánh trúng Liên Tiên.
Mạng nhện ùn ùn phủ xuống, tơ nhện cứng rắn như sắt thép, nhất thời khiến nó không cử động nổi.
Xung quanh vang lên tiếng sột soạt quen thuộc, là âm thanh trườn bò của lũ nhện.
"Các ngươi là người của Trấn Ách Ti?"
Trong thần cung, mỗi một lối đi, mỗi một cánh cửa, đều có nhền nhện toàn thân đen kịt lao ra ngoài.
Mỗi một con nhện cao cỡ một người, mọc chân sắc nhọn, răng bén như đao.
Không nghi ngờ gì nữa, so với lũ nhện cao nửa người trong hang động, đám nhện trong thần cung đã ăn thịt uống máu của nhiều người hơn, cũng hung ác, mạnh mẽ hơn.
"Đến mấy người hả? Ba người, bốn người, hay năm người?"
Không che giấu thân phận nữa, nhện tinh nhếch môi cười, răng nhọn sắc bén:
"Ta sống nhiều năm như vậy, có không ít con cháu. Nếu các ngươi thật sự muốn làm càn..."
Nó lướt qua từng bách tính với sắc mặt khác nhau, giọng nói bỗng lạnh lẽo:
"Tất cả mọi người, đều phải chôn cùng!"
Trấn Ách Ti thì đã sao? Chỉ là đám ranh con thôi.
Số người có hạn, vừa đối phó nó, lại phải bảo vệ bách tính bình dân, sớm muộn cũng bị hàng trăm con nhện nghiền thành thịt vụn...
Từ từ.
Sắc mặt Liên Tiên khựng lại.
Tại sao... nó lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân đang đến gần?
"Cái gì?"
Dùng lôi hỏa phù đánh lui một con nhện, Thi Đại chân thành, đầy vẻ vô tội:
"Ai nói chúng ta chỉ có bốn năm người?"
Liên Tiên: "?"
"Ta nói này..."
Liễu Như Thường nhướng mày cười khẽ, vung vẩy roi mềm trong tay:
"Lẽ nào có người thật sự cho rằng, điều tra vụ án mất tích lớn như vậy, Trấn Ách Ti chỉ phái một đội đến thôi?"
Liên Tiên: "??"
Trong đao phong rít gào khi Thi Vân Thanh ra tay, Diêm Thanh Hoan hít sâu một hơi, ánh sáng màu bạc chuyển động giữa những ngón tay.
Châm bạc xẹt qua không khí, mang theo gió lạnh.
Linh khí mũi châm thành trận, cắm vào tim một con nhện không lệch chút nào.
"Mười ba châm quỷ môn, quỷ phong thuật."
Thành công rồi!
Không uổng công hắn ngày đêm khổ luyện, nhền nhện ngã xuống, Diêm Thanh Hoan kích động muốn khóc.
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính luôn thích hành động đơn độc, dựa vào sức mình khiêu chiến bầy yêu ma, cảnh tượng đó, quả thật khiến người ta mong mỏi hướng đến.
Nhưng thực tế khác hẳn tiểu thuyết, vụ án mất tích này liên quan đến tính mạng của rất nhiều nữ tử, dẫu thế nào cũng phải ưu tiên đảm bảo an toàn cho các nàng.
Nói tóm lại, trước khi cải trang giả dạng vào thần cung, Thi Đại đề nghị, cử một nhóm người tìm phó chỉ huy sứ Bạch Khinh, gọi chi viện.
Họ không hay biết gì về lối đi dưới mê cung, nếu tất cả mọi người nối đuôi nhau vào cùng một chỗ, chắc chắn sẽ bị Liên Tiên phát giác, liên lụy các cô nương đang bị giam giữ.
Cho nên phải điều chỉnh kế hoạch, nhóm Thi Đại sẽ vào sâu bên trong, chờ xác định các nữ tử an toàn, sẽ phát tín hiệu cho những người khác của Trấn Ách Ti từ bên ngoài ập vào.
Có sẵn sức lao động miễn phí, ai lại ngu ngốc chiến đấu một mình.
"Trấn Ách Ti tra án."
Trong tiếng gió thét gào, Diêm Thanh Hoan siết chặt hai tay.
Cuối cùng, sau khi liên tiếp diễn xuất đại ma đầu phản diện và tra nam thâm tình ngược luyến máu chó, hắn đã có thể thốt lên câu thoại kinh điển đầy chính nghĩa này.
Vài cây châm bạc cắm vào mắt nhện, Diêm Thanh Hoan hét lớn:
"Các ngươi đã bị chúng ta bao vây!"
Liên Tiên: "???"
Cái gì bao vây? Ai bị bao vây? Nhất thời nó chưa kịp phản ứng lại?
Cuồng phong ập tới, một bóng người lưng thẳng như cán bút đang đứng trước cửa.
Là thanh niên mày kiếm mắt sáng, khoác áo choàng đen giản dị, nghiêm nghị lạnh nhạt, bị ánh nến soi chiếu tôn lên vẻ lạnh giá tựa sương tuyết.
Ánh mắt hắn ta lướt qua, nhìn vào Liễu Như Thường, có vẻ bất đắc dĩ.
"Trần Triệt!"
Liễu Như Thường giương cằm với hắn ta, đắc ý nói:
"Thế nào, ta lại phá nhiều hơn ngươi một vụ, còn là chuyện lớn đấy nhé."
"Ừm."
Thanh niên có tên Trần Triệt kia cong môi mỉm cười:
"Nàng lợi hại nhất."
Nghe thấy câu này, Liễu Như Thường càng thêm hưng phấn:
"Hôm nay so tiếp, xem ai giết nhiều nhện hơn!"
Bạch Cửu Nương Tử lắc người, thở dài thườn thượt:
"Người lại... rồi rồi rồi, vẫn như cũ, ta sẽ là trọng tài."
Nó quen rồi.
Trần Triệt gật đầu, giơ tay nhẹ gõ cửa ngọc bên cạnh, khép hờ đôi mắt, nhỏ tiếng lẩm bẩm:
"Trái mời lục đinh thần tướng, phải mời lục giáp thần binh, thiên binh thiên tướng theo cùng, truy đuổi tà ma yêu quái thiên hạ..."
"Mời thần."
Cùng là mời thần, khác với tiên ra trận phương bắc, Trần Triệt sinh ra ở Nam Hải, gọi là "kê đồng".
"Kê đồng" trong truyền thuyết là người trung gian giữa thần linh và nhân gian, có thể mời thần linh trên cửu thiên nhập vào người, cả quá trình gọi là "cầu cơ".
Tục ngữ có câu, nam cầu cơ bắc ra trận, trong việc mời tiên này, địa vị hai phe nam bắc đều ngang nhau.
Chính vì thế, sau khi gặp nhau tại thành Trường An, trời xui đất khiến vào cùng một tiểu đội, Liễu Như Thường thường xuyên so kè với Trần Triệt, muốn phân rõ thắng bại.
Trần Triệt tốt tính, lần nào cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Lần này nhóm người dưới lòng đất kịp thời liên hệ với bên ngoài, cũng nhờ có hắn ta và Liễu Như Thường.
Hai người có thể trao đổi với thần tiên, tất nhiên chỉ cần Bạch Cửu Nương Tử bằng lòng, Trần Triệt có thể tiếp nhận tín hiệu do nó phát ra.
Khi phá vỡ trận lưỡng nghi bát quái, Liễu Như Thường đã sai khiến Bạch Cửu Nương Tử, cảm ứng với Trần Triệt đang chờ bên ngoài, ra hiệu bọn họ có thể tiến vào chi viện.
Niệm quyết mời thần từng chữ vang vọng có lực, trường thương dần dần hiện ra trong tay Trần Triệt, ánh sáng bóng tối ngưng tụ sau lưng, xuất hiện một bóng nam nhân cao hai mét.
Mày nhướng cao mắt trợn trừng, trên người cắm cờ màu, áp lực như dời núi lấp biển, chính là thiên binh được mời đến.
Nhìn vào mắt thiên binh, Bạch Cửu Nương Tử hừ khẽ:
"Bắt đầu thôi."
Nó không chịu thua đâu!
"Đến rồi, đến rồi."
Một bên khác, ngoài cửa truyền đến giọng nữ lười biếng:
"Sao lại náo nhiệt như vậy chứ?"
Giọng nói rất quen.
Thi Đại đánh lui một con nhện, nhìn qua đó, thấy Tống Ngưng Yên hợp tác chuyện cương thi giao hàng với mẫu thân mình.
Tống Ngưng Yên vẫn là dáng vẻ ngủ chưa đủ giấc, quầng thâm mắt đậm hơn đôi phần, đang ngồi trên đầu vai của một con cương thi vạm vỡ, thấy Thi Đại bèn vẫy tay.
Sau lưng nàng ta là mười mấy cương thi đang chờ hành động, sát khí ngút trời.
"Oa, là nhền nhện."
Một thiếu niên mặc trang phục Miêu Cương thò đầu vào trong, vuốt ve con trùng nhỏ màu đỏ trên đầu ngón tay, mặt mày hưng phấn:
"Có thể ăn no một bữa rồi, Tiểu Bảo, vui không hả?"
Chẳng những tín đồ trong thần cung ngây ra như phỗng.
Ngay cả nhện tinh cũng ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Ơ kìa, tình huống gì kia? Có phải đã khác cốt truyện thông thường quá nhiều rồi không? Trấn Ách Ti các người đều... đều ỷ thế hiếp người như vậy hả?!
Nó cảm thấy mình phải xem kỹ cục diện lại lần nữa.
Vài người mới đến ngoài cửa phụ trách giết nhện, bảo vệ bách tính vô tội, nhóm Thi Đại ở trung tâm thần cung, tấn công nhện tinh trong góc chẳng chút do dự.
Đám nhện như dời sông lấp biển bao vây chặt chẽ con đường phía trước, Giang Bạch Nghiễn thành thạo vung kiếm.
Nơi ánh kiếm lướt qua, không một yêu tà nào sống sót.
Oa.
Thi Đại không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Dù đã thấy qua cảnh Giang Bạch Nghiễn vung kiếm rất nhiều lần, nhưng đến tận hôm nay, nàng vẫn ngạc nhiên thảng thốt.
Kiếm ý của chàng rất lạnh rất dữ, tràn ngập sát khí, nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt, dù đang ở tuyệt cảnh, từ đầu đến cuối vẫn thành thạo điêu luyện, không nhìn ra vẻ nôn nóng dù chỉ một chút.
Bình tĩnh mà nói, kiếm khí như cầu vồng xuyên qua mặt trời, rất đẹp.
Không chờ nàng nghĩ nhiều, Thi Vân Thanh đã dùng sức vung đao, liên tiếp chặt đầu ba con nhện, trong ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, dừng lại trước mặt Thi Đại.
Lạnh lùng liếc nàng, Thi Vân Thanh khẽ nói:
"Đệ cũng được mà."
Khen thưởng phải bắt đầu từ trẻ nhỏ chứ.
Thi Đại trong lúc bận rộn vẫn kịp giơ ngón cái:
"Đệ đệ của ta giỏi nhất luôn!"
Đứa nhỏ rời mắt, đè nén khóe môi nhếch lên.
Nhện trong thần cung đến cùng vẫn có hạn, nào chịu nổi tra tấn như vậy.
Vốn muốn dựa vào số lượng chiếm phần thắng, không ngờ lại bị số lượng của đối phương đè đầu.
Nhìn cương thi và côn trùng tán loạn khắp chốn, lòng biết tình thế không ổn, nhện tinh dời bước, đẩy cánh cửa ngầm sau lưng.
Giữ lại núi xanh, lo gì không có củi đốt.
Nó đã hấp thu không ít tiên lực, hi vọng thành tiên ngay trước mắt, tuyệt đối không thể bỏ mạng ở đây!
Liếc thấy bóng áo trắng chuyển động trong góc, Thi Đại sốt ruột hét:
"Nó muốn bỏ chạy!"
Nhền nhện ùn ùn kéo đến ngăn cản đường đi, bảo vệ nhện tinh chặt chẽ, Giang Bạch Nghiễm quét ngang trường kiếm, máu tươi văng tung tóe.
Vừa khéo đúng lúc này, trước mặt xuất hiện khe hở trong một thoáng.
Thi Đại cách chàng gần nhất, phản ứng cơ thể nhanh hơn đầu óc, lập tức dán lá bùa thần hành lên người mình, nhanh chóng băng qua từng con nhện đen ngòm.
Nguy hiểm quá... !
Tim đập thình thịch, Thi Đạo xoa gương mặt tái nhợt.
"Thi tiểu thư."
Không ngờ nàng lại đi theo, Giang Bạch Nghiễn liếc mắt:
"Cẩn thận."
Thi Đại ra sức gật đầu.
Mật đạo nhện tinh bỏ trốn vô cùng chật hẹp, may mà không có chướng ngại gì, nhìn dáng vẻ này hẳn là đường lui nó để lại cho mình từ trước.
Thi Đại theo Giang Bạch Nghiễn tiến về trước, đến gần lối ra, trông thấy ánh trăng sáng tỏ trải dài khắp mặt đất.
Họ đã... ra khỏi lòng đất rồi ư?
Lối vào thần cung Liên Tiên nằm trong một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang.
Đây là lối ra cách xa miếu thổ địa nhất, thông đến một tòa nhà lớn bỏ hoang trong thành.
Thi Đại ngẩng đầu quan sát, liếc thấy bóng trắng lóe lên, bay chếch về một góc mái hiên.
Nhện tinh mặc bạch y.
Thi Đại cảnh giác:
"Giang công tử, ở đó kìa!"
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Thân pháp của chàng vượt xa người thường, chẳng qua chỉ vừa tung người, đã nhẹ nhàng nhảy lên hiên nhà.
Thiếu niên dưới ánh trăng đứng vững trên mái hiên, dường như chỉ lơ đãng nghiêng đầu, khẽ nhướng mày, ánh sáng nơi đáy mắt hoa đào lay động.
Như đang hỏi nàng: Theo hay không?
Tất nhiên Thi Đại phải đi theo.
Dùng lá bùa lăng không, nàng nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, đầu ngón chân giẫm lên lớp tuyết vẫn chưa tan hết, hơi lạnh.
Giang Bạch Nghiễn không dừng lại quá lâu, theo sát bóng trắng của nhện tinh:
"Đuổi theo."
Nhện tinh bỏ chạy rất nhanh, kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn theo sát như hình với bóng, ánh sáng lạnh lẽo ập đến, chặn ngang chém đứt bóng trắng...
Bất ngờ là, bóng trắng bỗng dưng tan biến, hóa thành làn khói trắng hồng hình hoa sen.
... Ơ?
Thi Đại sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại.
Con nhện tinh kia giỏi huyễn thuật, khéo mê hoặc lòng người. Lúc này để nhanh chóng thoát thân, chắc chắn nó sẽ tạo ra rất nhiều ảo ảnh, phân tán sự chú ý của họ.
Thứ Giang Bạch Nghiễn chém đứt chỉ là ảo giác do nó hóa thành.
Trước đây khi truy đuổi người điều khiển con rối, Thi Đại cũng từng dùng pháp thuật nhảy lên mái hiên, nhưng đối thủ khi đó là con rối do khuyển yêu khống chế, từ đầu đến cuối nàng không tốn quá nhiều sức lực.
Thực lực của nhện tinh lại vượt xa khuyển yêu.
Lần đầu tiên tham gia một cuộc truy đuổi kéo dài đầy kí/ch thích hồi hộp như vậy, Thi Đại cố hết sức giữ bước chân vững vàng, ánh mắt lóe lên, bắt được bóng trắng lướt qua.
Lôi hỏa phù bay về trước, khoảnh khắc chạm vào nhện tinh, bỗng lan tràn khói mù và lầu các nối liền không ngớt, hòa cùng sắc tuyết trắng xóa, khiến người ta lóa mắt.
Vẫn là giả.
Giao thừa vừa trôi qua, thành Trường An đêm nay, vẫn còn dư vị hân hoan đón lễ.
Nhà nào cũng giăng đèn kết hoa, đèn hoa rực rỡ nối tiếp như rồng dài. Vầng trăng treo cao nơi chân trời, phác họa hai bóng người mơ hồ.
Nơi bóng người lướt qua, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau, như sương như khói, nhất thời lấn át ánh đèn khắp thành, thu hút rất nhiều người dừng chân ngóng theo.
"Cha ơi, nương ơi!"
Ảo ảnh đong đầy trong mắt, bé gái tay cầm kẹo hồ lô chỉ vào không trung:
"Mau nhìn xem! Là thần tiên sao ạ?"
Nam nhân trung niên cũng cầm kẹo hồ lô cảm thấy mới mẻ, nghiêm túc nghĩ ngợi:
"Ừm... chắc vậy?"
"Lại là ảo ảnh."
Dùng xong lá bùa thứ ba, Thi Đại bị sắc thái dày đặc trút xuống làm chói đến độ phải khép mắt lại.
Con nhện tinh kia thích hoa hòe lòe loẹt đến vậy à?
"Không sao."
Sau lưng là ánh sáng hoa hồng xinh đẹp đỏ rực như lửa, Giang Bạch Nghiễn liếc mắt nhìn nàng, đáy mắt thấp thoáng ảo ảnh bỏng mắt, phác họa đường cong ửng đỏ.
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên lên tiếng:
"Thi tiểu thư, đi thôi."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |