Ước kiến
← Ch.051 | Ch.053 → |
Tân Diệu xem qua lời khai, người thú nhận lại là xa phu của Cảnh Nhược Trúc.
"Nói cách khác, xa phu này đã bí mật thừa nhận, Cảnh gia vẫn chưa hay biết gì?"
Hạ Thanh Tiêu mỉm cười: "Hắn chắc chắn không ngu ngốc đến mức tự mình tiết lộ."
"Ta hiểu rồi, đa tạ Hạ đại nhân."
"Khấu tiểu thư không cần khách sáo." Hạ Thanh Tiêu thoáng dừng lại, nụ cười bên môi thêm phần chân thành, "Hy vọng việc kinh doanh thư quán của Khấu tiểu thư sẽ phát đạt."
Tân Diệu khẽ nhếch môi: "Sẽ không để Hạ đại nhân thất vọng."
Có lẽ phong thái tự tin của nàng quá nổi bật, khiến Hạ Thanh Tiêu thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mới bình tĩnh rời khỏi thư quán.
"Tiểu Liên, Cảnh tiểu thư là người thế nào?"
"Cảnh tiểu thư à, miệng lưỡi ngọt ngào, hoạt bát." Tiểu Liên nhắc đến Cảnh Nhược Trúc, mặt mày đầy vẻ căm giận, "Không ngờ nàng lại là loại người như vậy, quả nhiên là cháu ruột của Cảnh phu nhân!"
"Thư quán không thể tiếp tục hoạt động nữa thì có lợi ích gì cho nàng?"
Khác với Tân Diệu hoàn toàn không biết gì về Cảnh Nhược Trúc, Tiểu Liên suy nghĩ một lát rồi phỏng đoán: "Nô tỳ thấy, chắc là nàng ta thấy tiểu thư mua lại thư quán gần Quốc Tử Giám, tưởng rằng tiểu thư muốn gần nước xây đài, dễ bề tiếp cận đại công tử hơn."
"Thì ra là vậy." Tân Diệu như bừng tỉnh.
Tiểu Liên chớp mắt: "Tiểu thư, Hạ đại nhân vì sao lại giúp người như vậy?"
Tân Diệu suy nghĩ nghiêm túc một chút: "Có lẽ là vì muốn có chỗ để đọc sách chăng?"
Tiểu Liên: "..." Rõ ràng là định trêu tiểu thư vài câu, vậy mà lý do tiểu thư đưa ra lại quá hợp lý!
"Đi giúp ta hẹn Cảnh tiểu thư, gặp ở trà lâu gần thư quán."
"Tiểu thư muốn gặp nàng ta?" Tiểu Liên kinh ngạc.
Tân Diệu vuốt tay áo, trong tay áo là lời khai mà Hạ Thanh Tiêu đã đưa nàng: "Có kẻ thất bại sẽ biết khó mà lui, nhưng cũng có kẻ thất bại sẽ tính kế lần nữa. Để tránh phiền phức không đáng có, nói rõ ràng vẫn tốt hơn. Đi hẹn Cảnh tiểu thư giúp ta."
Tiểu Liên vâng lệnh rời đi.
Cảnh Nhược Trúc nhận được thiếp mời từ nha hoàn truyền đến, rất đỗi bất ngờ.
Khấu Thanh Thanh lại hẹn nàng gặp ở trà lâu.
Trước đây nàng thỉnh thoảng có đến phủ Thiếu khanh ở tạm, dù có qua lại với Khấu Thanh Thanh nhưng cũng chưa từng thân thiết. Vào lúc này mà Khấu Thanh Thanh lại hẹn nàng gặp mặt là có ý gì?
Chẳng lẽ thấy nàng và biểu ca không còn khả năng bên nhau, liền đặc biệt đến để chế nhạo nàng?
Cảnh Nhược Trúc hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bị bại lộ vì nàng đã chỉ đạo Lý Lực phóng hỏa. Theo nàng thấy, dù Lý Lực có bị bắt, có khai báo thế nào cũng không thể tra đến nha hoàn cải trang thành nam nhân của nàng.
"Tiểu thư, nô tỳ thấy Khấu tiểu thư này đến không có ý tốt, người vẫn nên mặc kệ thì hơn."
"Không, ta phải xem nàng ta muốn làm gì."
Dù việc Tân Diệu mở thư quán khiến không ít người nghĩ rằng vị biểu tiểu thư của phủ Thiếu khanh này không theo lề thói thường tình, nhưng trong ấn tượng của Cảnh Nhược Trúc, đối phương vẫn là tiểu thư nhát gan, nhỏ mọn ngày xưa.
Đối với một Khấu Thanh Thanh như vậy, trong lòng nàng luôn có cảm giác ưu việt.
Khi hai người gặp nhau, trời đã gần về chiều.
Hương trà lan tỏa, gian phòng tao nhã tĩnh lặng, Cảnh Nhược Trúc dùng ánh mắt dò xét nhìn Tân Diệu, chủ động lên tiếng: "Nghe nói Khấu tiểu thư mất trí nhớ, ta luôn muốn đến thăm, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Khấu tiểu thư đã hồi phục trí nhớ, nhớ lại ta rồi chăng?"
Tân Diệu nâng chén trà, giọng nhạt nhẽo: "Về những ký ức liên quan đến Cảnh tiểu thư, vẫn chưa nhớ lại."
"Vậy Khấu tiểu thư hôm nay hẹn ta gặp là vì chuyện gì?" Giọng điệu Cảnh Nhược Trúc chẳng mấy thân thiện.
Hai nhà Đoạn và Cảnh đã như nước với lửa, chẳng còn lý do gì để giả vờ làm tỷ muội tốt.
Tân Diệu cúi đầu nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: "Mấy ngày trước, thư quán của ta có một thợ in tên Lý Lực cố ý phóng hỏa, đã bị giải lên quan phủ, Cảnh tiểu thư có nghe nói chưa?"
Đồng tử Cảnh Nhược Trúc co rụt lại, trong chốc lát cơ thể căng cứng: "Chưa từng nghe. Ta đâu giống như Khấu tiểu thư, thường ra ngoài mở thư quán, ta ở nhà suốt ngày, làm sao có thể nghe nói những chuyện ấy."
"Suốt ngày ở nhà sao?" Tân Diệu đặt một tay lên bàn, gõ nhẹ hai cái, "Thế mà có người lại nhìn thấy Cảnh tiểu thư thường xuyên xuất hiện gần thư quán của chúng ta đấy."
Cảnh Nhược Trúc đột nhiên đứng bật dậy: "Ngươi nghe ai nói?"
Tân Diệu mỉm cười, không trả lời.
Cảnh Nhược Trúc ngồi xuống lại, thân mình nghiêng tới trước, ánh mắt chằm chằm nhìn Tân Diệu: "Hôm nay ngươi hẹn ta đến đây, rốt cuộc là có ý gì?"
"Ta muốn khuyên Cảnh tiểu thư vài câu."
"Khuyên gì?"
"Trước khi đến mức không thể cứu vãn như Cảnh phu nhân, Cảnh tiểu thư hãy dừng tay đi."
Sắc mặt Cảnh Nhược Trúc thay đổi lớn: "Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu!"
Tân Diệu nhìn nàng thiếu nữ chối cãi cứng đầu, trong lòng thở dài, giọng nói thậm chí mang chút ôn hòa: "Bất kể Cảnh tiểu thư có thừa nhận hay không, ta cũng biết ai đã chỉ đạo Lý Lực phóng hỏa. May mà lần này phóng hỏa không thành, ta không tổn thất gì, ta cũng không có ý truy cứu. Nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ không coi như chưa xảy ra chuyện gì đâu..."
Cảnh Nhược Trúc nghe lời của Tân Diệu, trên mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì sợ hãi, lúc thì phẫn nộ, cuối cùng là nghi hoặc: "Ngươi đã xác định là ta, lại vì sao còn nói những lời này với ta?"
"Vì ta thấy rằng, mối thù này kết lại không đáng chút nào. Cảnh phu nhân có ý g. i. ế. t ta, cũng vì vậy mà bị hưu, đừng nói là ta mất trí nhớ, đối với ta đại biểu ca giờ đây là người hoàn toàn xa lạ, ngay cả có ý với hắn, ta cũng tuyệt đối không thể cùng con trai của một kẻ có ý hại mạng mình thành thân."
Nói đến đây, Tân Diệu nhìn sâu vào Cảnh Nhược Trúc một cái, giọng điệu nhàn nhạt: "Cũng như Cảnh tiểu thư, vì cô mẫu bị hưu, cắt đứt duyên phận với đại biểu ca. Ta và ngươi đều sẽ không còn liên quan gì đến Đoạn Vân Thần, cần gì vì một nam nhân định sẽ là trượng phu của nữ tử khác mà tranh giành đấu đá, trở nên khó coi?"
Cảnh Nhược Trúc bỗng nhiên câm lặng, ngây ngốc nhìn thiếu nữ trước mặt, thần sắc bình thản.
"Lời đã nói hết, Cảnh tiểu thư hãy suy nghĩ cẩn thận." Tân Diệu đặt chén trà xuống, đứng dậy rời khỏi gian phòng.
Nha hoàn đợi bên ngoài không thấy tiểu thư mình bước ra, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, liền thấy Cảnh Nhược Trúc như mất hồn.
"Tiểu thư!"
Cảnh Nhược Trúc chầm chậm quay mắt, bàn tay lạnh băng nắm c. h. ặ. t cổ tay của nha hoàn, nhưng lại yếu ớt đến mức không còn sức.
"Về nhà."
Nha hoàn thấy Cảnh Nhược Trúc như vậy, không dám hỏi nhiều, đỡ nàng bước ra khỏi trà lâu.
Bầu trời vẫn sáng, mây màu giăng khắp chân trời, đẹp đến ngất ngây.
Bước chân Cảnh Nhược Trúc lảo đảo, từng bước từng bước đi về phía xe ngựa đậu bên đường.
"Trúc biểu muội?" Một giọng nói ôn nhu vang lên từ phía sau.
Cảnh Nhược Trúc khựng lại, vừa định quay đầu, lời nói của Tân Diệu lại vang lên bên tai.
"... Ngươi và ta đều sẽ không còn liên quan đến Đoạn Vân Thần..."
Nàng lau nước mắt, như đang chạy trốn, vội vàng chui vào trong xe.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Vân Thần gặp lại Cảnh Nhược Trúc từ sau khi Cảnh thị bị hưu, vốn còn đang do dự không biết nói gì, thấy Cảnh Nhược Trúc không quay đầu đã lên xe ngựa, không khỏi quên mất ngần ngại, theo bản năng bước lên mấy bước.
"Trúc biểu muội——"
Thấy Cảnh Nhược Trúc đã lên xe, Đoạn Vân Thần đành hỏi nha hoàn: "Liên Hạ, tiểu thư nhà ngươi làm sao vậy?"
Nha hoàn không rõ chuyện xảy ra trong gian phòng, sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ: "Khấu tiểu thư hẹn tiểu thư nhà ta gặp mặt, cũng không biết đã nói những gì?"
Trong xe truyền đến giọng Cảnh Nhược Trúc: "Đi thôi!"
Đoạn Vân Thần còn chưa kịp hỏi rõ, xe ngựa đã lăn bánh xa dần.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |