Hành Động
← Ch.60 | Ch.62 → |
Tuy nói quyết tâm tìm xưởng vũ khí của Trương Ngân Thiên, nhưng đây không phải là vấn đề đơn giản. Trong suốt hai tháng liền, Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành và Lý Thành phải thông qua nhiều con đường, từ hắc đạo đến bạch đạo, cuối cùng mới tìm ra nơi đặt xưởng vũ khí bí mật. Bây giờ chỉ còn thiếu chứng cứ là Lý Thành có thể xin lệnh khám xét xưởng vũ khí.
Trong khoảng thời gian có vẻ bình lặng đó, bụng Mộ Thiện cuối cùng cũng hơi nhô lên. Phản ứng nôn nghén hoàn toàn biến mất, cô bắt đầu ăn được mọi thứ, sắc mặt ngày càng hồng hào. Khi bào thai gần năm tháng, Mộ Thiện lần đầu tiên cảm nhận thấy thai máy. Trần Bắc Nghiêu rất thích thú nhưng anh sờ tay lên bụng Mộ Thiện kiểu gì, thai nhi cũng không hề động đậy.
Vỏ bọc yên bình cuối cùng bị phá vỡ vào một buổi đêm.
Tối hôm đó, Mộ Thiện đi ngủ sớm, nửa đêm theo thói quen, cô giật mình tỉnh giấc. Khi cô quay sang bên cạnh, Trần Bắc Nghiêu đã không thấy bóng dáng. Bây giờ là đầu mùa đông, thời tiết ban đêm hơi lạnh, Mộ Thiện mặc áo khoác đi ra ngoài, vừa đến cửa phòng ngủ bên cạnh, cô liền nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu đang đứng ở đầu giường, quay lưng về phía cô.
Tầm mặc áo khoác đen đứng bên cạnh anh, đầu hắn có vẻ ướt đẫm, tóc bết dính vào trán. Mặt Tầm... đầy vết máu.
Mộ Thiện sợ hãi vội vàng đi vào phòng. Trên giường có một người nằm, tấm ga trải giường loang lổ vệt máu đỏ. Người đó nhắm nghiền hai mắt, hơi thở yếu ớt, đó chính là Châu Á Trạch.
"Xảy ra chuyện gì?" Trần Bắc Nghiêu cất giọng nghiêm nghị.
Thanh âm của Tầm vô cùng bình tĩnh: "Có kẻ phát hiện và nổ súng vào chúng tôi."
Nghe đến đây, Mộ Thiện mới có phản ứng. Nhất định là Tầm và Châu Á Trạch đã đột nhập vào xưởng vũ khí. Trong đám thuộc hạ và tâm phúc của Trần Bắc Nghiêu, bọn họ là người có thân thủ tốt nhất, đương nhiên phải đảm nhận công việc nguy hiểm này. Hóa ra máu trên người Tầm là của Châu Á Trạch. Anh ta có sao không? Mộ Thiện căn thẳng nhìn Châu Á Trạch, tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tuy cô và Châu Á Trạch tiếp xúc không nhiều, cô không thích dạng người thuần xã hội đen như anh ta. Nhưng lúc này nhìn anh ta thiêm thiếp trên giường, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Trần Bắc Nghiêu hết sức u ám, anh quay sang nói với Mộ Thiện: "Gọi bác sỹ." Sau đó anh lập tức quay về phía Châu Á Trạch, gương mặt anh trầm mặc đến mức đáng sợ.
Mộ Thiện đi ra ngoài kêu vệ sỹ gọi điện cho bác sỹ. Tầm tự rót cho mình một cốc nước, đồng thời ngồi xuống ghế sofa: "Tôi đã giải quyết hai tên phát hiện ra chúng tôi và sắp xếp lại hiện trường. Chúng ta có thể che mắt Trương Ngân Thiên hay không, phải chờ xem chúng ta liệu có gặp may? Trên đường về đây, tôi cũng đã tìm người xử lý qua vết thương của Châu." Tầm nói tìm người xử lý vết thương của Châu Á Trạch, là hắn tìm đến một phòng khám tư, uy hiếp bác sỹ ở đó. Sau khi xong việc, hắn giải quyết luôn người của phòng khám. Những chuyện này Tầm không nhắc đến, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên hiểu rõ, không cần kể chi tiết.
Trần Bắc Nghiêu vỗ vai Tầm rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Về thư phòng, Trần Bắc Nghiêu gọi điện cho Lý Thành: "Chúng tôi đã chụp được ảnh xưởng vũ khí và lấy được một cuốn sổ kế toán. Á Trạch bị trúng đạn rồi."
Lý Thành trầm ngâm vài giây mới trả lời: "Tôi sẽ cử người đến lấy, không có gì thay đổi tôi sẽ xin lệnh khám xét ngay." Anh ta ngừng lại: "Á Trạch thế nào rồi?"
"Không chết được đâu."
Do sợ gây sự chú ý của Trương Ngân Thiên nên bọn họ không thể đưa Châu Á Trạch đi bệnh viện mà mời bác sỹ đến nhà chữa trị. Lúc bác sỹ làm phẫu thuật, Trần Bắc Nghiêu đứng bất động ở bên cạnh theo dõi, Mộ Thiện nắm chặt tay anh. Tầm cả đêm vất vả đưa Châu Á Trạch trốn thoát nên vô cùng mệt mỏi, hắn ngủ gục trên ghế sofa.
Đợi đến khi hoàn tất mọi việc, ngoài trời đã sáng hẳn. Trần Bắc Nghiêu tiễn bác sỹ, rồi mới cùng Mộ Thiện về phòng. Mộ Thiện chợt nhớ đến một hoạt động Trần Bắc Nghiêu từng nói với cô, cô vội hỏi: "Ngày kia là lễ động thổ, anh có đi dự không?"
Đó là khu nghỉ mát quy mô lớn ở thành phố Lâm do Trần Bắc Nghiêu, Đinh Hành và Trương Ngân Thiên cùng bỏ vốn đầu tư. Theo kế hoạch, ngày kia cả ba sẽ cùng tham dự buổi lễ khởi công, nhiều quan chức của thành phố Lâm cũng được mời. Không biết chuyện xảy ra buổi tối hôm nay có khiến Trương Ngân Thiên nghi ngờ? Mộ Thiện đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
"Đi chứ!" Trần Bắc Nghiêu xoa đầu cô: "Trước khi Lý Thành tóm gọn xưởng vũ khí, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ." Anh cười: "Chủ tịch Tuần cũng có mặt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em đừng lo."
Mộ Thiện nghĩ cũng phải, nhưng cô vẫn bổ sung thêm một câu: "Hôm đó để Tầm đi bảo vệ anh."
Trần Bắc Nghiêu gật đầu.
"Á Trạch... không sao đấy chứ?" Mộ Thiện cất giọng đầy lo lắng.
Trần Bắc Nghiêu trả lời ngay: "Cậu ta mạng lớn giống anh, không dễ dàng chết đâu."
Thật ra điều Mộ Thiện muốn hỏi là, nếu biết cái giá phải trả khi hợp tác với Lý Thành là Châu Á Trạch bị trọng thương, liệu Trần Bắc Nghiêu còn kiên trì không?
Dù không hỏi ra miệng nhưng Mộ Thiện tự có câu trả lời. Nếu biết trước Châu Á Trạch bị thương, Trần Bắc Nghiêu có lẽ sẽ do dự trước khi quyết định. Nhưng hiện tại Châu Á Trạch đã bị thương nặng, anh tuyệt đối không bỏ qua cho Trương Ngân Thiên. Bây giờ cô càng không thể khuyên anh dừng tay, cùng cô trốn ra nước ngoài.
Trong lúc vợ chồng Mộ Thiện lo lắng sốt ruột thì Trương Ngân Thiên và Bạch An An có một đêm bình thường nhất kể từ mấy tháng trở lại đây.
Trước khi nhận được tin từ xưởng vũ khí, Trương Ngân Thiên nằm sấp trên giường hôn khắp mặt Bạch An An. Ông ta là người đàn ông có tinh lực vô cùng dồi dào. Mười hai giờ đêm, ông ta mới kết thúc công việc của một ngày và lên giường nhưng vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi.
Bạch An An đã ngủ say, cô bị đánh thức bởi những nụ hôn tới tấp của Trương Ngân Thiên. Vừa mở mắt liền chạm phải đôi mắt thâm trầm ẩn hiện ý cười của ông ta, trong lòng cô rất phiền muộn.
"Tôi không muốn, tôi không được khỏe." Bạch An An từ chối thẳng thừng.
Đáp lại, Trương Ngân Thiên lập tức tụt quần ngủ của cô.
Bạch An An không dưới một lần tự nhủ, cô không thể ra đi, bởi vì người nhà và con trai cô còn nằm trong tay Trương Ngân Thiên. Cô biết rõ hơn ai hết, nếu cô làm ông ta tức giận, ông ta sẽ lột da róc thịt người nhà của cô mà không hề do dự. Cô cũng không thể liên lạc với tổng bộ Interpol khu vực Châu Á Thái Bình Dương, vì Trương Ngân Thiên đã chặn mọi ngả đường của cô.
Ban đầu, cô mang theo chứng cứ phạm tội của ông ta bỏ trốn nhưng cùng đường bí lối, bởi vì không rõ ông ta dùng thủ đoạn nào đổi người cảnh sát tiếp xúc với cô. Nếu cô không kịp thời trốn thoát, cô đã bị ông ta bắt về từ trước lúc gặp lại Lý Thành.
Bây giờ cô đã sinh con, trên danh nghĩa là vợ của ông ta. Trương Ngân Thiên từng ám chỉ, trong nội bộ công an cũng có người của ông ta, ông ta có trong tay chứng cứ phạm tội của cô. Nếu cô dám rời khỏi ông ta, cô không chỉ mất đi tự do mà còn bị truy bắt như một kẻ tội phạm. Cô hiểu rõ Trương Ngân Thiên, nhìn vào mắt ông ta, cô biết cuộc đời này cô đã bị ông ta kéo xuống địa ngục.
"Em có phản ứng rồi!" Giọng nói khàn khàn của Trương Ngân Thiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch An An. Cô mở to mắt nhìn ông ta, trái tim vừa hận vừa đau. Ông ta cúi đầu cắn mút núm vú của cô, ở bên dưới ông ta ra vào vừa nhanh vừa mạnh, làm cô dù đau đớn nhưng vẫn cảm nhận được khoái lạc rõ ràng. Bạch An An nhanh chóng rơi vào trạng thái ý loạn tình mê.
Lúc hai người gần lên "đỉnh", Trương Ngân Thiên thì thầm bên tai cô: "An An, cuộc đời này tôi chỉ cần một người phụ nữ là em."
Tim Bạch An An đập mạnh, đây là lời Trương Ngân Thiên từng nói khi hai người trải qua đêm đầu tiên vào mấy năm trước. Cô ngoảnh đi chỗ khác không nhìn ông ta, nước mắt tràn khỏi bờ mi. Thân hình tráng kiện của Trương Ngân Thiên càng luật động mạnh hơn, cuối cùng nghe tiếng rên mê người của cô, ông ta mới hài lòng giảm nhẹ động tác.
Đúng lúc đó, điện thoại của Trương Ngân Thiên đổ chuông. Ông ta nhìn lên đồng hồ, bây giờ là ba giờ sáng. Chắc chắn xảy ra chuyện nghiêm trọng, người trợ lý của ông ta mới gọi điện vào giờ này.
Trương Ngân Thiên một tay với điện thoại, Bạch An An thở phào nhẹ nhõm. Thần sắc của cô khiến ông ta không vui, ông ta không rút khỏi người cô, thậm chí bàn tay còn lại vuốt ve nơi nhạy cảm nhất của cô.
"Ông chủ, kho lạnh xảy ra chuyện, có hai bảo vệ ẩu đả và chết rồi."
Trương Ngân Thiêu nhíu mày: "Ẩu đả?" Trước đó ông ta có lệnh, xưởng vũ khí bất kể xảy ra chuyện gì, dù lớn hay nhỏ cũng đều phải báo cáo trực tiếp với ông ta. Vì vậy người trợ lý mới gọi điện thoại, bất kể là lúc nửa đêm.
"Đúng vậy." Người trợ lý báo cáo: "Tôi đã kiểm tra vết thương, bọn họ bị trúng đạn từ súng của đối phương. Hiện trường cũng có dấu vết ẩu đả, tôi đã xử lý xác chết rồi, chắc không sao đâu."
Trương Ngân Thiên nói bình thản: "Được, giải quyết gọn gàng vào, những ngày này tăng cường cảnh giác." Ông ta cúp điện thoại, ném máy di động sang một bên, cúi xuống nhìn người phụ nữ ở dưới thân.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch An An thờ ơ hỏi.
Trương Ngân Thiên không trả lời, ông ta tăng tốc độ ngón tay khiến Bạch An An đỏ mặt, cô khép chặt hai đùi, buộc phải quấn lấy thắt lưng ông ta. Lúc này ông ta mới mỉm cười: "Chuyện nhỏ."
Đợi đến khi Bạch An An cong người thở hổn hển, Trương Ngân Thiên đột nhiên dừng lại. Cô mím chặt môi không chịu khẩn cầu ông ta tiếp tục, ông ta cũng không bận tâm, bế cô đứng dậy đè vào tường. Dường như đêm nay Trương Ngân Thiên cố ý giày vò cô, ông ta liên tục làm hết lần này đến lần khác, thái độ đặc biệt nóng nảy. Bạch An An từ đầu đến cuối trầm mặc.
Sau khi Bạch An An mệt nhoài chìm vào giấc ngủ, Trương Ngân Thiên ngồi dậy mặc quần áo đi sang thư phòng. Khoảng nửa tiếng sau, đám tâm phúc có mặt đầy đủ. Bọn họ đều nghe nói đến vụ đánh nhau gây chết người ở nhà xưởng nhưng không mấy bận tâm.
Trương Ngân Thiên ngồi tựa trên ghế sofa, thần sắc của ông ta có vẻ thoải mái hơn đám tâm phúc. Ông ta cười nói: "Mấy hôm trước, tôi nhận được tin Lý Thành vẫn chưa chết, bên công an đang để ý đến tôi, vụ kho lạnh có vẻ không bình thường." Trương Ngân Thiên thông báo tin tức một cách nhẹ nhàng nhưng nguồn tin này tốn của ông ta một khoản tiền không nhỏ.
Đám tâm phúc nhìn nhau, một người lên tiếng: "Người của công an đột nhập vào kho lạnh? Nhưng chúng ta bí mật như vậy? Sao công an biết được?"
Mặt Trương Ngân Thiên tối sầm, ông ta nói lạnh lùng: "Nhiều khả năng bên cạnh tôi có nội gián." Ông ta quay sang một tâm phúc: "Chú đi điều tra kỹ lưỡng cho tôi. Kẻ nào dám bán đứng tôi, tôi sẽ lột da nó."
Mọi người toát mồ hôi lạnh. Trương Ngân Thiên cười nhạt: "Nếu Lý Thành vẫn chưa chết thì hãy điều tra Trần Bắc Nghiêu trước."
Buổi chiều ngày hôm sau, Trương Ngân Thiên càng điên tiết khi biết tin xưởng sản xuất vũ khí phát hiện mất một quyển sổ kế toán của nhiều năm trước. Nếu không phải là người phụ trách dây chuyền sản xuất đặc biệt cẩn thận, sẽ không ai phát hiện ra thiếu mất một quyển sổ. Sau khi nghe tin, Trương Ngân Thiên lập tức ra lệnh một thuộc hạ lái chiếc ô tô ông ta thường dùng đi đi sân bay. Trên đường quả nhiên xảy ra chuyện cảnh sát chặn xe kiểm tra. Không còn nghi ngờ gì nữa, bên công an đang theo dõi ông ta, đề phòng ông ta trốn ra nước ngoài.
Khi nghe tin này, Trương Ngân Thiên chỉ cười lạnh lùng, ông ta bảo người giúp việc chuẩn bị mấy bộ comple, để ngày hôm sau tham gia lễ khởi công. Lúc Trương Ngân Thiên mặc comple sang trọng đứng trầm tư trước cửa sổ, Bạch An An đẩy cửa đi vào.
"Hôm sau có cần tôi đi cùng không?" Cô hỏi.
"Không, em ở nhà." Trương Ngân Thiên nhếch miệng cười: "Nhỡ em cùng thằng cảnh sát bỏ trốn thì sao?"
Bạch An An biến sắc mặt, cô lập tức quay người đi ra khỏi phòng.
Đêm trước hôm diễn ra lễ khởi công xây dựng khu nghỉ mát, tại một ngôi biệt thự ở thành nam, Mộ Thiện ngồi im lặng trên ghế sofa. Đối diện cô là Lâm Ngư, đại ca xã hội đen có tiếng ở thành nam. Ông ta cười vui vẻ: "Bắc Nghiêu lão đệ, chú yên tâm đi. Em dâu ở chỗ tôi sẽ không có chuyện gì đâu."
Trần Bắc Nghiêu ngồi bên cạnh Mộ Thiện, anh nắm tay cô gật đầu: "Tôi sẽ để lại mười người."
Nhìn sắc mặt của Mộ Thiện, Lâm Ngư biết hai vợ chồng cô có vấn đề, ông ta biết ý đứng dậy: "Hai người nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi xem Á Trạch thế nào."
Sau khi Lâm Ngư đi khỏi, phòng khách trên tầng hai chỉ còn lại Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện. Trần Bắc Nghiêu vòng tay ôm cô, cúi đầu dỗ dành: "Em đừng lo lắng."
"Ai lo chứ?" Trần Bắc Nghiêu giấu Mộ Thiện và Châu Á Trạch ở nơi này, chứng tỏ vài ngày tới sẽ có nguy hiểm.
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: "Em nghĩ đi đâu thế. Cảnh sát sắp hành động rồi, em ở đây sẽ càng an toàn hơn."
"Anh thì sao?" Mộ Thiện hỏi.
"Anh sẽ không sao đâu. Em để Tầm đi theo bảo vệ anh rồi còn gì?" Anh cất giọng dịu dàng.
"Tại sao cảnh sát vẫn chưa bắt Trương Ngân Thiên?" Mộ Thiện tỏ ra sốt ruột.
"Một quyển sổ với mấy tấm ảnh chưa thể khép ông ta vào tội chết. Hơn nữa ông ta có ảnh hưởng lớn ở Bắc Kinh, bên Lý Thành gặp trở ngại trong việc điều tra."
"Ngày mai anh vẫn quyết định tham gia lễ khởi công à?" Mộ Thiện hỏi.
Trần Bắc Nghiêu gật đầu.
Mộ Thiện không biết nói gì hơn. Buổi lễ ngày mai rõ ràng chỉ là lễ động thổ bình thường, thậm chí thị trưởng Tuần cũng có mặt. Hơn nữa mấy ngày này Trương Ngân Thiên không có động thái bất thường. Cô biết Trần Bắc Nghiêu và Lý Thành không muốn đánh rắn động cỏ, nhưng không hiểu tại sao cô có một cảm giác chẳng lành.
Nếu xảy ra tình huống nguy hiểm, các quan chức làm sao có thể tham gia? Chắc không có chuyện gì đâu, Mộ Thiện động viên bản thân.
Mộ Thiện đang mải ngẫm nghĩ, Trần Bắc Nghiêu cúi xuống hôn cô. Bàn tay lạnh lẽo của anh cũng bắt đầu cởi cúc áo cô. Nhìn vào đôi mắt thẫm lại của anh, cô biết anh muốn gì, hai má cô nóng ran.
Kể từ lúc Mộ Thiện có thai, hai người không làm chuyện đó. Bây giờ bào thai đã năm tháng, bác sỹ nói có thể động phòng. Thậm chí bác sỹ còn khuyên Trần Bắc Nghiêu, sinh hoạt vợ chồng thích đáng có lợi cho em bé ở trong bụng. Tuy không biết ý kiến của bác sỹ từ đâu ra nhưng trên thực tế, Mộ Thiện cũng muốn Trần Bắc Nghiêu như anh muốn cô.
"Anh sẽ rất nhẹ nhàng." Trần Bắc Nghiêu cất giọng khàn khàn. Anh không rời mắt khỏi Mộ Thiện, làn da cô vẫn láng mượt như trước, bụng nhỏ hơi nhô lên, gương mặt cô sau khi mang thai có sự thay đổi nhỏ, còn quyến rũ mê người hơn, khiến cổ họng Trần Bắc Nghiêu khô rát.
Dưới nụ hôn nồng nàn của Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện nhanh chóng chìm đắm không còn lý trí. Trần Bắc Nghiêu bế cô đi vào phòng ngủ.
Đêm hôm đó, Trần Bắc Nghiêu sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng Mộ Thiện nên vô cùng dịu dàng và nhẫn nại, khiến cô hết sức dễ chịu. Đến khi cô thở hổn hển mềm nhũn người dưới thân anh, anh mới cho phép giải phóng bản thân.
Trời tờ mờ sáng, Mộ Thiện vẫn đang ngủ say sưa, Trần Bắc Nghiêu mặc comple chỉnh tề, anh ngồi cạnh giường ngắm cô nửa tiếng đồng hồ mới đứng dậy đi sang phòng kế bên.
Châu Á Trạch đã tỉnh, do vết thương khá nặng nên anh ta vẫn chưa thể động đậy, sắc mặt anh ta trắng bệch. Châu Á Trạch nở nụ cười yếu ớt với Trần Bắc Nghiêu: "Động tĩnh đêm qua... không nhỏ...". Câu anh ta không dám nói ra là: không ngờ chị dâu kêu lớn tiếng như vậy.
Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, vỗ vai Châu Á Trạch: "Chú ở đây dưỡng thương. Đợi vết thương lành hẳn tôi sẽ đưa chú đi, Sweet đang ở Panama đợi chú."
Châu Á Trạch hơi gật đầu: "Bọn họ... bao giờ mới ra tay?"
Trần Bắc Nghiêu nói nhỏ: "Trong mấy ngày này."
Châu Á Trạch im lặng vài giây rồi cười bất lực: "Lần này... lần này em mất mặt quá..." Anh ta thấy xấu hổ khi nhớ đến chuyện xảy ra ở xưởng vũ khí đêm hôm đó. Bởi vì thân thủ của anh ta không bằng Tầm, động tác chậm chạp nên mới bị đối phương phát hiện. Châu Á Trạch tuy là người phóng đãng bất cần nhưng anh ta làm việc tương đối cẩn mật. Bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy Trương Ngân Thiên nhiều khả năng phát giác ra vấn đề. Anh ta nói mất mặt, có nghĩa anh ta cho rằng bản thân làm liên lụy đến Trần Bắc Nghiêu. Một khi bị Trương Ngân Thiên phát hiện, Trần Bắc Nghiêu sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Bắc Nghiêu không biết tâm tư của Châu Á Trạch, anh mỉm cười nói: "Chị dâu chú ở phòng bên cạnh. Có gì chú thay tôi bảo vệ cô ấy."
Châu Á Trạch cười hì hì, ngay sau đó anh ta ho một tràng dài. Trần Bắc Nghiêu rót cốc nước cho anh ta rồi mới đi xuống tầng một. Tầm hôm nay là tài xế của anh, hắn huýt sáo khi nhìn thấy anh rồi đưa Trần Bắc Nghiêu quay về ngôi biệt thự của anh.
Đến khi trời sáng hẳn, Trần Bắc Nghiêu dẫn theo mười mấy người, ngồi đầy ba chiếc xe ô tô đi thẳng đến khu nghỉ mát ở ngoại ô.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |