Vậy thì cùng 𝖈ⓗ*ế*† với nhau đi
← Ch.387 | Ch.389 → |
Kiều Uyên im lặng giây lát.
Trong số ba người bên kia, có một người bị thương do bị đâm, rất nặng, ngã gục xuống đất không đứng dậy được nữa, máu dưới người chảy tràn một khoảng lớn.
Ban nãy Kiều Uyên nhìn thấy rất rõ, Lục Nam Thâm cầm dao cực kỳ dứt khoát, ánh mắt lộ rõ ý đồ 𝐠.ı.ế.🌴 người. Chính vì bị thương, cơ thể đã yếu đi trông thấy, bằng không đã chẳng mất thời gian giằng co như vậy.
“Có thể chúng ta vốn không hiểu gì cậu ta. ”
Trần Lẫm nói nhỏ, “Tôi đã kiểm tra lại, Vệ Trường quả thực đã 🌜●𝒽●ế●ⓣ. ”
Đáy mắt Kiều Uyên lạnh ngắt.
Trong quá trình đánh nhau, Lục Nam Thâm vừa chịu đựng vết thương cũ, vừa có thêm vết thương mới, gương mặt vốn đã nhợt nhạt giờ càng trắng bệch như tờ giấy. Trong lúc hai người họ nói chuyện, anh lại bị một trong số ba người kia lướt qua một dao, bị thương ở cánh tay, tuy không trí mạng nhưng cũng sắp trở thành giọt nước tràn ly rồi.
Trần Lẫm quan sát thấy hết, nói nhỏ với Kiều Uyên, “Thể lực của cậu ta sắp cạn kiệt rồi, có lợi với việc đánh cá cả mẻ của chúng ta. ”
Kiều Uyên nhìn Lục Nam Thâm ở gần đó, ánh mắt u tối. Hắn ta không đáp lời Trần Lẫm khiến Trần Lẫm nhất thời không rõ hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Khi Lục Nam Thâm định giải quyết thêm một người nữa thì tai đã bắt được sự phản kích của người cuối cùng, nhưng thể lực thực sự không theo nổi nữa.
Đang chuẩn bị tấn công từ phía sau thì nghe thấy người đó hự một tiếng.
Lục Nam Thâm gắng sức quay đầu lại nhìn, hóa ra là Kiều Uyên.
Kiều Uyên siết cổ kẻ kia từ phía sau, xuyên một nhát dao qua ⓝ●ɢ●ự●𝒸 kẻ đó.
Tuy sắc mặt Trần Lẫm không quá kinh sợ, nhưng trong ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ.
Lục Nam Thâm trông thấy máu của kẻ kia bắn lên mặt Kiều Uyên, gương mặt giống y hệt anh bỗng chốc trở nên 𝐪_цγế_п r_ũ.
Kiều Uyên buông tay, kẻ kia liền mềm nhũn người, ngã rạp xuống dưới như bị rút hết xương cốt vậy. Hắn ta chậm rãi dùng ngón tay quẹt đi lớp máu trên lưỡi dao, rồi nói với Lục Nam Thâm một câu, “Tôi cho rằng cậu thích hợp ⓒ𝒽ế·🌴 trong tay tôi hơn. ”
Lục Nam Thâm tựa vào một tảng đá lớn, ngồi đó, không còn chút sức lực nào. Anh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyên, trong mắt cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn đang cười.
Kiều Uyên cầm dao tiến lên, đứng nhìn từ trên xuống, “Lục Nam Thâm, cậu nghĩ tôi không dám ℊ●❗ế●𝐭 cậu à?”
Lục Nam Thâm lắc đầu, “Đương nhiên anh có khả năng để 🌀𝐢-ế-✞ tôi, nhất là vào lúc này. Chỉ cần ɢ*❗ế*т được tôi, Trần Lẫm lại không tranh giành với anh, thì anh sẽ trở thành nhân cách chính. ”
Kiều Uyên và Trần Lẫm, dù là ai trong số họ cũng có thể khiến anh toi đời. Anh đang bị thương nặng, muốn tranh giành với họ là cực kỳ khó khăn.
Cảm giác lạnh lẽo thấm đẫm ánh mắt Kiều Uyên, “Ý của cậu là tôi có khả năng 𝐠𝒾·ế·t cậu nhưng lại không thể g𝒾ế-🌴 ư? Dựa vào đâu mà cậu tự tin, ngang nhiên như vậy?”
Thế mới nói so với đám bất tài vô dụng phía Vệ Trường, ở bên phía anh ai nấy đều rất tinh tường, hiểu rõ ý tứ đằng sau những câu ẩn ý.
“Anh cả tôi hiện đã biết rõ tình trạng của tôi. Một khi tôi 𝖈.h.ế.t, anh xuất hiện với thân phận Kiều Uyên, anh tưởng anh ấy sẽ để anh sống yên à? Anh đúng là có năng lực, nhưng đâu thể chống lại cả một nhà họ Lục, đúng không?”
Lục Nam Thâm nói rất chậm rãi, một là thật sự không còn sức, hai là cũng thật sự tự tin.
Kiều Uyên trùng hợp thay lại nhìn thấy toàn bộ sự tự tin trong mắt anh.
“Đương nhiên, anh sở hữu cơ thể này của tôi, anh cả tôi cũng sẽ không thật sự ℊ_ïế_🌴 𝒸●♓●ế●𝖙 anh đâu. Tôi đoán khả năng lớn nhất là sẽ…” Nói tới đây, Lục Nam Thâm lại chỉ tay về phía Trần Lẫm, “nhốt hai người lại. Anh chớ nói mấy câu giam cầm phạm pháp, năm xưa Hàng Hàng cũng đã bị anh giam giữ hai năm còn gì. Nhưng khác biệt là, sau cùng Hàng Hàng đã thoát ra được, còn các người thì cả đời cũng đừng hòng nghĩ tới tự do. Anh cả tôi dám làm chuyện này đấy. ”
Kiều Uyên cười khẩy, “Cậu đang uy 𝖍ℹ️ế-🅿️ tôi?”
“Đang nói sự thật. ” Lục Nam Thâm nói rất thứ tự, “Khả năng anh may mắn trốn thoát bằng không, hơn nữa sản nghiệp của anh ở ngoài kia đã sớm bị Lục Môn lần ra hết rồi. ”
“Anh nhắm vào vị trí nhân cách chính, chẳng qua vì vẫn chấp niệm với Hàng Tư. Nhưng Kiều Uyên à, anh tự vấn lương tâm đi, anh có từng thật sự nghĩ cho cô ấy không? Anh mang cái mác yêu cô ấy, thật ra chỉ để thỏa mãn thói ích kỷ của riêng mình, đây là tình yêu mà anh nghĩ ư?”
Kiều Uyên nghe xong phì cười, “Lục Nam Thâm, cậu không ích kỷ ư? Nếu tôi là cậu, chí ít tôi sẽ không kéo cô ấy tới tận thôn Mai Đường. ”
“Tôi yêu cô ấy nhưng cũng tôn trọng cô ấy, thế nên tôi tôn trọng mọi suy nghĩ của cô ấy, cũng ủng hộ tất cả những việc cô ấy muốn làm. ” Lục Nam Thâm gằn từng chữ, “Thôn Mai Đường nguy hiểm, nhưng đã là nút thắt trong lòng thì phải tự tới cởi bỏ. Việc tôi có thể làm là bảo vệ cô ấy hết sức, cho dù tôi không thoát ra khỏi đây được, cô ấy cũng phải sống sót trở về. ”
Lục Nam Thâm đã dự đoán trước rằng chuyến đi mạo hiểm này nguy hiểm trùng trùng. Nó vốn là trải nghiệm thập tử nhất sinh của một mình anh. Nhưng vì Hàng Tư, vì Niên Bách Tiêu và mọi người, cho dù phải cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, anh cũng phải giúp họ được an toàn sống tiếp.
“Kiều Uyên, tôi có 𝖈♓ế_t ở đây cũng không vấn đề gì. Tại đây, trong sơn động này, ai 𝒸ⓗ-ế-🌴 sẽ ắt sẽ là kẻ đáng phải ⓒⓗế·✞. Hàng Tư và mọi người nhất định sẽ bình an vô sự. Ngược lại là anh, thế giới ngoài kia chưa chắc đã như ý anh mong muốn đâu. Thậm chí cả việc anh muốn tới gần Hàng Tư cũng là vọng tưởng. ”
Kiều Uyên tiến lên, túm lấy cổ áo anh, đôi mắt vốn đã lạnh giá giờ càng rét căm căm. Hắn ta 𝓃-ɢ♓-1-ế-n гă𝓃-ⓖ, “Vậy tôi sẽ 🌀ℹ️.ế.т cậu trước, sau đó ra ngoài đọ tài cao thấp với người anh trai kia của cậu!”
Dứt lời, hắn ta giơ dao lên.
Lục Nam Thâm không né, cũng chẳng còn sức để né, chỉ biết giương mắt nhìn con dao rơi xuống.
Đột nhiên, mọi thứ xung quanh thay đổi mạnh mẽ.
Màn sương đem đột ngột tan biến. Ở tận cùng bầu trời vọng tới những âm thanh rền vang. Tất cả đều bắt đầu trở nên méo mó. Có những tảng đá khổng lồ lăn xuống, đất dưới chân dần sụt lún từng mảng lớn.
Những người đã 𝖈-ⓗế-t vì bị thương kia trong khoảnh khắc bị những vết nứt nuốt chửng, hoàn toàn biến mất.
Kiều Uyên đứng không vững, bỗng ngã ra đất. Trần Lẫm chợt kêu lên một tiếng “Cẩn thận” rồi lao tới bên cạnh Kiều Uyên, một tảng đá đập thẳng vào người anh ta.
Sống lưng Trần Lẫm có cứng rắn đến mấy cũng không thể như một ngọn núi đỡ được tảng đá lớn như thế. Kiều Uyên cũng đã bị thương, nhưng không nghiêm trọng bằng Trần Lẫm.
“Trần Lẫm! Cậu sao rồi?” Kiều Uyên sốt sắng.
Hắn ta kéo Trần Lẫm ra. Anh ta vẫn còn tỉnh táo, chỉ bị thương hơi nặng. Kiều Uyên giận dữ trừng mắt với Lục Nam Thâm, “Mày đã làm gì?”
“Tôi là nhân cách chính, đây là thế giới ý thức chính của tôi, khi cần thiết, tôi sẽ cho nó sụp đổ. ” Lục Nam Thâm mỉm cười nhìn Kiều Uyên, khẩu khí nhẹ tênh như đang trần thuật một chuyện quá đỗi bình thường.
Kiều Uyên sửng sốt, “Mày điên rồi! Mày làm như vậy thì chính mày cũng đừng hòng sống sót!”
“Phải, không một ai có thể sống sót cả. ” Lục Nam Thâm cười thành tiếng.
Kiều Uyên nhìn anh trân trân với vẻ khó tin rồi lẩm bẩm: Thằng điên, thằng khùng…
Những tảng đá khổng lồ vẫn đang liên tục lăn xuống ở khắp mọi nơi, mặt đất càng lúc càng sụt dữ dội hơn. Đây là thế giới của nhân cách chính, một khi nó sụp đổ, nếu nhân cách chính muốn sống thì nhân cách phụ phải 𝐜♓●ế●т.
Lục Nam Thâm chủ động làm cho thế giới này tan nát, sự mạnh mẽ của thế giới ý thức có thể phá hủy trời đất.
Khi chìm xuống khoảng sụt lún, Lục Nam Thâm và Kiều Uyên lần lượt rơi vào một khe nứt lớn. Trần Lẫm liều cⓗ●ế●𝐭 chạy tới bên cạnh vực thẳm, túm lấy vạt áo trái của Kiều Uyên.
Tay còn lại của Kiều Uyên túm lấy một cổ tay của Lục Nam Thâm, còn tay kia của Lục Nam Thâm thì giữ chặt một cây cọc nhọn hoắt. Cây cọc này cắm rất chắc chắn, tạm thời trở thành bè gỗ duy nhất giữ mạng cho Lục Nam Thâm.
Những tiếng ầm ầm vẫn đang vang vọng trên đầu, mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội.
Kiều Uyên ở bên dưới Lục Nam Thâm, chỉ cần hắn ta kéo theo anh thì kết cục sau cuối sẽ là cả hai cùng 🌜·♓ế·✝️.
Trần Lẫm gào lên với Kiều Uyên, “Nắm lấy tôi, tôi kéo anh lên!”
← Ch. 387 | Ch. 389 → |