Truyện:Tứ Trùng Miên - Chương 345

Tứ Trùng Miên
Trọn bộ 407 chương
Chương 345
Thời cơ thích hợp để moi thông tin
0.00
(0 votes)


Chương (1-407)

Ở một mức độ nhất định, thật ra Lục Nam Thâm khá giống với Kiều Uyên, ví dụ như trong việc muốn Hàng Tư thẳng thắn đối mặt với tình cảm. Chỉ có điều, thủ đoạn, cách làm và phương pháp của hai người họ khác nhau mà thôi.

Hàng Tư có thể cảm nhận được sự nôn nóng của Lục Nam Thâm, gấp gáp tới mức dần trở nên cưỡng ép. Anh sốt sắng muốn hòa vào cuộc sống của cô, cũng sốt sắng muốn cô thích ứng thế giới nơi anh sống. Cô ngước mắt nhìn anh, chàng trai trẻ tuy chỉ mỉm cười khẽ khàng, nhưng ánh mắt thì chân thành và bùng cháy. Ánh nhìn h-⛎ռ-ℊ ♓ă-ռ-𝖌, dồn ép ấy quá rõ ràng và lộ liễu.

Nhưng rõ ràng là như vậy, lại không khiến người ta ghét bỏ.

Chí ít thì Hàng Tư không ghét nổi, không những thế tim cô còn đập rộn ràng hơn. Cô ngẫm nghĩ, việc nói con cái của Lục Môn đều là những người chung tình không phải là không có lý, dù sao thì họ tự tin để làm điều đó. Ví dụ như Lục Nam Thâm, khi anh mang một sự tươi sáng và ngông nghênh đầy sức sống, có cô gái nào đỡ nổi?

Thấy cô không nói gì, Lục Nam Thâm khẽ nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng đang chờ đợi câu trả lời của cô. Hàng Tư mím môi, âm thầm hít một hơi sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, "Dĩ nhiên là em lo lắng, và đương nhiên cũng căng thẳng. Nhưng Lục Nam Thâm, anh có quan tâm đến điều đó không? Nếu anh quan tâm thì không nên tự đưa ra quyết định mà không thương lượng với em."

Lục Nam Thâm hơi sững người, rồi lập tức phản ứng lại, nở một nụ cười tươi rạng rỡ, khẽ tựa trán mình vào trán cô, "Quan tâm chứ. Hàng Hàng, anh rất để tâm tới em, nên anh mới bắt đầu thấy lo sợ."

Trái tim Hàng Tư đập như sấm dồn, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp."Thế... nếu anh là bạn trai của em, em là bạn gái của anh, chúng ta có phải nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia không? Nếu không thì còn yêu đương nỗi gì? Hay anh nghĩ em là kiểu đại nạn còn chưa tới đã vội kiếm đường chuồn?"

Ánh mắt Lục Nam Thâm thoạt sáng lên, rồi xuất hiện những biến động tinh tế giống như xuất hiện những gợn sóng nước lấp lánh, đáy lòng thì như được trút một hũ mật ngọt ngào, ngọt từ tận nơi sâu thẳm, cứ thế lan dần tới tận cuống lưỡi. Anh thì thẫm, "Phải, tất cả là lỗi của anh, lần sau không dám nữa."

Anh cứ tưởng mình sẽ chẳng lo lắng.

Nhưng dọc đường đi vào thôn, anh bỗng suy nghĩ rất nhiều, lo lắng cũng nhiều thê. Nhóm Niên Bách Tiêu, nhất là Hàng Tư, rời xa anh có thể sẽ tránh xa sự tổn thương của những nhân cách phụ, nhưng cùng với đó hung thủ vẫn đang ở bên ngoài. Tuy rằng ngoài kia có vệ sĩ, cũng có cả người của Trần Diệp Châu, nhưng lỡ như thì sao?

Thế nên khi anh đứng dưới cây mai, nhìn thấy Hàng Tư xuất hiện với vẻ mặt đầy bụi bặm, khoảnh khắc đó anh mới biết yên tâm, cũng mới bừng tỉnh ngộ. Cô gái của anh vẫn phải ở bên cạnh anh mới là an toàn nhất.

Hàng Tư cảm thấy chất giọng trầm trầm của anh rất dễ nghe, có thêm một sự dịu dàng đầy tinh tế, cũng vì hơi thở của người đàn ông ập tới khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, tim cứ thế bị đẩy lên rất cao, đến tận cổ họng.

Sau đó nụ hôn của anh rơi xuống, tự nhiên và êm ái.

Hàng Tư dự cảm được nụ hôn này, tất cả là thời điểm chín muồi, như nước chảy thành sông. Khác với trước kia, khoảnh khắc này Hàng Tư hiểu rất rõ tâm tư của mình, cô không còn do dự, không còn hoang mang, sợ hãi. Cô tin Lục Nam Thâm cũng hiểu tâm ý của cô, bằng không anh cũng sẽ không đặt nó xuống vào thời điểm này.

Có tiếng bước chân đi tới.

Hàng Tư không cần cảm giác cũng nghe thấy, với thính lực nhạy bén của mình, Lục Nam Thâm không thể không biết, nhưng anh không có ý định buông tay. Cánh tay vững chãi vẫn vòng qua ôm chặt cô, giữ lấy cô, để môi lưỡi quấn quýt.

Hàng Tư mơ màng, choáng váng, để mặc Lục Nam Thâm. Khi cô phản ứng lại thì đã muộn, cô đã nghe thấy một tiếng kêu. Hàng Tư giật mình, vội đẩy Lục Nam Thâm ra.

Phương Sênh hoàn toàn không ngờ sẽ bắt gặp cảnh này. Dù sao thì cô ấy biết Hàng Tư nói thích Lục Nam Thâm, nhưng đồng thời vẫn còn những lấn cấn trong lòng. Sau tiếng kêu thảng thốt của mình, Phương Sênh vô thức lùi về sau mấy bước, va thẳng vào lòng của một người đàn ông.

Kế đó, eo cô ấy được bàn tay lớn của người đàn ông đỡ vững, mới tránh cho cô ấy bị trẹo chân. Một chất giọng trêu đùa vang lên bên tai: "Trông thấy gì mà hoảng sợ đến mức này?"

Dứt lời, Niên Bách Tiêu ngó đầu vào nhìn nhanh, một tay vẫn đang giữ eo Phương Sênh chưa buông.

Không nhìn thấy gì cả, Lục Nam Thâm và Hàng Tư đã đi về phía này rồi. Khi ra ngoài, Hàng Tư cúi mặt, vành tai ửng đỏ. Lục Nam Thâm thì công khai nắm tay cô, hoàn toàn không chút né tránh, cũng không hề ngại ngần vì bị Phương Sênh bắt gặp chuyện ban nãy.

Phương Sênh vẫn còn ngượng ngập, nhưng cũng không nói gì. Ngược lại, Niên Bách Tiêu tinh mắt phát hiện ra bàn tay họ nắm chặt, bèn mím môi cười khẽ, "À... được đấy chứ."

Câu nói này mang hàm ý, một là họ đã làm hòa xong xuôi, hai là có thể Hàng Tư đã hoàn toàn chấp nhận Lục Nam Thâm. Việc này hoàn toàn khác với tình hình trước đây khi ngoài mặt thì nói là bạn trai bạn gái nhưng việc đ-ụ-𝖓-ⓖ ↪️-𝒽-ạ-ⓜ cơ thể vẫn còn là một trở ngại.

Sao Lục Nam Thâm không nghe ra ý của anh ấy. Anh nghiêng đầu, lướt tầm mắt một chút, khẽ cười, "Đúng, được mà." Dứt lời, anh kéo Hàng Tư ra khỏi từ đường.

Phương Sênh hoàn hồn lại, đẩy Niên Bách Tiêu một cái, "Còn chưa buông tay?"

Niên Bách Tiêu hưởng thụ sự m_ề_𝐦 mạ_ℹ️ trong lòng, thấy gò má cô ửng hồng, một cảm giác ngọt ngào cũng ứa ra khỏi trái tim anh ấy. Anh ấy cười sảng khoái: "Anh ôm bạn gái của mình, có vấn đề gì chứ?"

***

Rất nhanh sau đó, thím quản Điền dẫn theo người mang chăn chiếu đến cho họ, bảo họ xin đừng chê bai, tuy rằng chúng không phải là đồ mới tinh nhưng đều đã được giặt giũ sạch sẽ. Mấy người họ dĩ nhiên sẽ chẳng chê bai. Phương Sênh còn vờ vô tình hít hà một chút, có mùi của nắng, còn có mùi thơm của xà phòng rất sạch sẽ và một mùi cây cỏ thoang thoảng, khác hẳn với vùng thôn quê trong tưởng tượng của cô ấy.

Thím quản Điền rất nhiệt tình, nói rằng mấy trưởng lão trong thôn hay tin có người ngoài tới đã cất công chuẩn bị bữa tối, bảo họ bất luận thế nào cũng phải nể mặt, còn nói, "Thôn Mai Đường chúng tôi tự cung tự cấp tất cả mọi thứ từ đồ ăn thức uống tới quần áo đồ dùng, nhất là về đồ ăn, có thể không ngon bằng ngoài kia, nhưng rất tốt cho sức khỏe."

Hai người dân đi theo thím quản Điền cũng gật đầu lia lịa, nói, "Ở đây chúng tôi ăn toàn các món tươi xanh."

Tuy mới chỉ quen biết thím quản Điền, nhưng họ phát hiện ra thím ấy là một người rất có kiến thức, nói năng cũng đâu ra đấy, sau đó họ cũng nhận ra người dân của thôn này hoàn toàn theo sát sự phát triển của thời đại, đây là điều khiến họ bất ngờ ít nhiều. Thím quản Điền cười nói: "Thôn Mai Đường chúng tôi tuy không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng không có nghĩa chúng tôi không học tập họ. Trưởng lão hay kể lại cho chúng tôi những gì xảy ra ngoài đó."

Thôn Mai Đường hoàn toàn đánh đổ sự tưởng tượng của họ. Họ cho rằng một thôn làng sống cách biệt với xã hội, lại có thể xảy ra chuyện của Điền Đại Vũ thì chắc chắn là vừa nghèo khó vừa lạc hậu rồi. Thế mà tới đây rồi họ mới biết, dù thôn này không quá sang giàu nhưng rất yên bình. Người ở đây nói năng, hành xử rất chừng mực, muốn trò chuyện với họ hoàn toàn dễ dàng.

"Chỉ nói riêng chỗ 𝐜_♓ă_𝖓 ɢ_ố_ï này thôi, thật sự sạch sẽ, còn thơm nữa. Tôi nghĩ là người ở thôn Mai Đường chắc chắn rất thích đốt hương." Phương Sênh nói.

Còn một chút thời gian mới tới bữa cơm của trưởng lão, Lục Nam Thâm cùng mọi người tranh thủ dọn dẹp phòng ốc và nói chuyện một chút về tình hình của thôn.

"Thôn này không lớn, trước đây có những người khác họ đã dọn đi, hiện tại chỉ còn lại đúng một gia đình khác họ, còn lại đều mang họ Điền. Tôi đã nghe ngóng được địa chỉ của Điền Đại Vũ, nhưng vì vừa tới, tôi sợ họ nghi ngờ nên không khua chiêng gõ trống quá to. Hôm nay các trưởng lão mời cơm, đây sẽ là thời cơ thích hợp để moi thông tin."

Chương (1-407)