Không nhìn thấy mà thôi
← Ch.334 | Ch.336 → |
Niên Bách Tiêu chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt có chút xa lạ.
Anh ấy cảm thấy bị sốc trong lòng, một gương mặt đã quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng chỉ vì sự thay đổi của biểu cảm và ánh mắt mà giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
Niên Bách Tiêu chưa từng gặp người này. Anh ấy dám khẳng định đây không phải là Trần Lẫm, cũng không phải là Kiều Uyên, lẽ nào là… Vệ Trường? Nhưng ngay lập tức, những lời Hàng Tư từng miêu tả về Vệ Trường ùa về trong đầu óc: Tuy có ý đồ bắt chước Lục Nam Thâm nhưng vẫn nhìn ra được tuổi tác của hắn ta lớn hơn Lục Nam Thâm rất nhiều.
Hơn nữa, sau đó Lục Nam Thâm đã khẳng định với họ rằng: Vệ Trường có lẽ tầm khoảng trên dưới bốn mươi tuổi.
Gương mặt trước mắt đây không có nét mặt giống một người ngoài bốn mươi. Sự điên rồ trong ánh mắt người này rất bình tĩnh. Một cách miêu tả quá mâu thuẫn, nhưng lại thể hiện triệt để, hết sức trên người này, tạm thời chưa tính ra được tầm tuổi.
“Anh không phải Vệ Trường, anh là ai?” Niên Bách Tiêu quát lên một tiếng.
Người đàn ông đứng giữa màn sương núi cười phá lên. Giọng cười ấy không quá to, nhưng nghe rất ghê rợn. Hắn ta đứng ngay trước lều, được bao trùm trong một thứ ánh sáng mông lung màu vàng nhạt, sự điên cuồng và u ám thoáng hiện lên trong ánh mắt. Hắn ta cười nói, “Nghe mà xem, cậu ta còn biết anh đấy. ”
Sau đó lại nghe hắn ta nói, “Biết tôi chỉ là chuyện sớm muộn, có gì kỳ lạ đâu?”
“Vậy thì phải làm sao? Bây giờ rõ ràng là cơ hội tốt để ra tay mà. ”
“Thì ra tay đi, nhiều lời làm gì?”
“Chẹp chẹp, cậu nhóc này mặt mũi cũng sáng sủa, tôi thật sự không đành lòng g❗ế.† cậu ta đấy. ”
Niên Bách Tiêu ngẩn người giây lát mới sực tỉnh. Người này đang tự nói chuyện với chính mình, không, chính xác hơn là người này đang nói chuyện với Vệ Trường.
Qua so sánh, hai giọng nói có sự khác biệt rõ ràng. Giọng của Vệ Trường tương đối thâm trầm, giọng nói còn lại thì bắng nhắng, cũng toát lên độ trẻ trung. Anh ấy đang mải nghĩ thì người kia lại nói, “Cậu không đành lòng, vậy để tôi!”
Người thứ ba!
Chỉ nghe giọng thôi, Niên Bách Tiêu đã phân biệt ra được. Tông giọng của người thứ ba khá lạnh, hoàn toàn không mang theo một chút cảm xúc nào. Anh ấy định thần nhìn lại, lúc này người đàn ông đã xông về phía anh ấy, cú đấm như xé gió hướng thẳng vào mặt anh ấy. Cũng may Niên Bách Tiêu xuất thân là một tay đua, phản xạ rất nhanh, nghiêng đầu né được cú đấm đó, nhưng như có một làn gió lạnh sượt ngang qua tai. Anh ấy thảng thốt trong lòng, thân thủ của kẻ này cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ phòng ngự thôi là không được, Niên Bách Tiêu cũng cần phải tấn công. Nhưng sau khi Niên Bách Tiêu giữ được cổ tay đối phương và đấm một cú vào mặt hắn ta thì hắn ta lại đứng im ở đó, ánh mắt ánh lên một sự vô tội.
Cú đấm dừng ngay trên mũi đối phương, vừa bắt gặp ánh mắt đó, Niên Bách Tiêu liền chần chừ không thể xuống tay. Vả lại, gương mặt này dẫu sao vẫn là của Lục Nam Thâm, nếu anh ấy đấm vào mặt thì chắc chắn Lục Nam Thâm sẽ bị gãy mũi. Nhưng chính vào khoảnh khắc anh ấy còn do dự, đối phương đã nắm bắt được cơ hội, húc thẳng một cú. Niên Bách Tiêu đang ngẩn ngơ nên hoàn toàn không đề phòng, cứ thế bị đối phương đá bay đi rất xa.
Một tư thế ngã sấp mặt rất tiêu chuẩn.
Niên Bách Tiêu nằm bẹp ra đó, may thay đã kịp đỡ lấy mặt từ trước. Cú ngã này không hề nhẹ, bụng anh ấy vẫn còn đang rất đau đớn. Anh ấy gắng gượng ngẩng đầu nhìn trân trân đối phương, hằn học п·ⓖ·♓·❗·ế·𝐧 𝓇ă·ռ·ℊ nghiến lợi, “Lục Nam Thâm! Nếu cậu còn không biến ra, ông đây sẽ tuyệt giao với cậu!”
***
Phía lều bên này, Phương Sênh ngồi bên bếp lửa, hoang mang bất an. Cô ấy gọi điện thoại vệ tinh hết cuộc này đến cuộc khác nhưng không kết nối được. Hàng Tư vén cửa, đi từ ngoài vào, mới chỉ khoảng nửa phút mà tuyết trắng đã thấm đẫm hai vai áo cô.
Phương Sênh vội vàng đặt một chiếc ghế qua bên cạnh bếp lửa, hỏi han: “Vẫn không có hả?”
Sắc mặt của Hàng Tư không tốt lắm, nhưng cô không thể hiện vẻ hoảng sợ, nôn nóng và gấp gáp, cảm xúc vẫn khá ổn định. Cô đi tới, ngồi xuống ghế, hơ lửa, tuyết trên tóc và vai dần dần tan ra. Cô gật đầu, “Sương núi kèm với tuyết lớn, vẫn chưa nhìn thấy bọn họ. ”
“Thật sự là thuật che mắt ư?” Phương Sênh lo lắng ra mặt.
Hàng Tư gật đầu, “Họ sẽ không bao giờ bỏ chúng ta lại mà đi, hơn nữa nếu đi mà thu cả lều bạt thì ít nhất sẽ phải có tiếng động, chúng ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả. ”
Nửa tiếng trước, Hàng Tư đang mơ mơ màng màng thiếp đi trong lều ngủ, cô chỉ nói đại với Phương Sênh một câu rằng lều bên kia yên ắng thật. Phương Sênh lúc đó còn đang nướng khoai tây, mùi thơm của củi khô và khoai tây hòa vào nhau lấp đầy căn lều. Phương Sênh còn cảm thán một câu, “Tuy rằng con đường phía trước còn mù mịt, nhưng vào lúc này vẫn được thoải mái sưởi ấm, ngủ ấm áp trong túi ngủ cũng rất dễ chịu đấy. ”
Mí mắt Hàng Tư liên tục sụp xuống, lời nói của Phương Sênh dần xa khỏi tai cô. Cô cảm thấy Phương Sênh luôn rất lạc quan, dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng luôn tìm được điểm tựa tinh thần, cởi mở, tươi sáng, gặp chuyện không bao giờ bi lụy, buồn rầu.
Suy nghĩ ấy vừa lướt qua đầu, một giây sau, Hàng Tư bỗng ngồi bật dậy, quấn túi ngủ vào người, giống như xác của một con sâu vậy. Nơi Phương Sênh ngồi có thể liếc được về phía Hàng Tư, cô ấy giật mình kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn cô rồi hỏi có chuyện gì vậy.
Cũng chẳng biết vì sao, Hàng Tư cảm nhận được một thứ khác lạ giống như dòng điện, thậm chí đến cả sợi tóc của cô cũng có chút bất thường. Cô yên tĩnh ngồi đó một lúc, bất ngờ nói với Phương Sênh, “Có phải bên kia không có một chút động tĩnh nào không?”
Phương Sênh lấy làm lạ, đang định đùa cô rằng Niên Bách Tiêu không phải là người tranh thủ lúc nguy hiểm đâu thì cũng chợt cảm nhận được gì đó khác thường. Nếu ban nãy vẫn còn một chút âm thanh dù là rất nhỏ, vậy thì bây giờ đích thực không có một chút động tĩnh nào. Cho dù đã ngủ rồi thì thi thoảng cũng sẽ có một chút động tĩnh chứ.
Hàng Tư nhìn thấy gương mặt biến sắc của Phương Sênh, biết mình không hề lo lắng quá trớn. Cô không nói không rằng, lập tức chui ra khỏi túi ngủ, sải bước đi ra khỏi lều, Phương Sênh cũng bám sát theo sau.
Vừa ra tới nơi, họ đều đứng hình.
Sương mù dày đặc, còn có cả một lớp tuyết dày như lông ngỗng. Đống lửa trước lều đã bị tuyết lớn dập tắt, ánh sáng của ngọn đèn trước lều cực kỳ yếu ớt, chỉ bằng khoảng một, hai con đom đóm mà thôi. Điều này là không thể, Phương Sênh đã kiểm tra kỹ lượng pin đầy đủ của đèn cắm trại rồi mới treo lên, mới treo chưa được bao lâu, khả năng duy trì không thể yếu đến vậy.
Hàng Tư đứng ngay trước mặt Phương Sênh, sống lưng thẳng đuột. Phương Sênh nhìn theo hướng mà cô đang nhìn, lần này là bàng hoàng.
Lều của Niên Bách Tiêu và Lục Nam Thâm đã biến mất.
Trong phạm vi tầm nhìn của họ, bên cạnh căn lều của họ hoàn toàn trống trải. Tuy sương mù đã làm giảm phần nào tầm nhìn nhưng việc không có chiếc lều nào ngay bên cạnh thì hoàn toàn có thể thấy rõ. Phương Sênh chỉ tay vào mảnh đất trống ấy, giọng 𝐫-ц-п гẩ-𝐲, “Đâu… Đâu mất rồi!”
Hàng Tư không nói năng gì, nhưng sắc mặt đang cực kỳ khó coi, nhìn ra được cô cũng đang cố kìm nén sự hoảng sợ của mình. Cô tiến dần lên từng bước một, quan sát khu vực trống trải ấy một lát rồi ngồi sụp xuống, chạm tay lên mặt đất.
Cứng rắn, lạnh lẽo, đồng thời còn có một cảm giác tê tê như điện giật.
Phương Sênh 𝐫u●ռ 𝐫●ẩ●𝓎, khi tiến tới, cô ấy cũng cảm nhận được một điều gì. Hàng Tư im lặng giây lát rồi đứng lên, nhìn quanh một lượt và nói với Phương Sênh, “Quay lại lều đã. ”
Trong lều vẫn ấm áp, nhưng Phương Sênh chỉ thấy rét căm căm, như thể tuyết ngoài trời đã rơi cả vào trong này vậy. Nhưng lời nói tiếp theo đó của Hàng Tư khiến lòng Phương Sênh càng buốt lạnh hơn. Hàng Tư nói, “Dù họ hay lều của họ đều chưa hề biến mất, chẳng qua chúng ta không nhìn thấy mà thôi. ”
← Ch. 334 | Ch. 336 → |