Truyện:Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia - Chương 052

Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Trọn bộ 113 chương
Chương 052
Nỗ lực có hài tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Trong phòng, một mảnh 𝖓óռ.🌀 𝖇ỏ.𝖓.🌀.

Bàn tay Nam Cung Việt buông lỏng, đỡ lấy hông của Uyển Nghi. Đôi môi hắn lần tìm đến đôi môi anh đào của nàng, nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn lướt nước. Một bàn tay nhẹ nhàng tháo thắt lưng của Uyển Nghi, lặng lẽ luồn vào trong lớp áo, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ 𝖒ề-m m-ạ-𝐢, bắp đùi cũng không nhàn rỗi, dụi không ngừng.

Tiếng t𝐡-ở ◗-ố-𝖈 dồn dập, gió nhẹ đưa hương hoa phiêu lãng, màn lụa đỏ lay động khẽ khàng, nhẹ vỗ về mép chăn gấm, sắc đỏ say lòng. Đang lúc t𝖍●ở 𝖍ổ●n 𝐡ể●n lại ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người Uyển Nghi, Nam Cung Việt lại không kiềm chế được, hít sâu mấy hơi, thấy hai má nàng ửng hồng, mắt 🎋𝒽●é●ⓟ ⓗ●ờ, môi 𝒽*é 〽️*ở như một đóa hoa. Hắn cúi đầu ♓.ô.ⓝ mạnh mẽ, ngấu nghiến đôi môi của nàng, ♓⛎●𝖓●𝐠 𝒽●ă●𝖓●𝐠 𝐦ú-ⓣ chặt, dùng lưỡi quấy đảo không ngừng. Uyển Nghi thả lỏng hơn một chút, vươn đầu lưỡi lướt qua môi Nam Cung Việt rồi lại nhanh chóng rụt trở về. Nam Cung Việt không chịu nổi sự 🅓.ụ 🅓.ỗ, dùng lưỡi đuổi theo, môi lưỡi hai người dây dưa ⓠцấ.𝓃 ⓠ⛎.ý.ⓣ nồng nhiệt như lửa.

Nụ 𝐡ô-𝐧 ngày một sâu hơn, tay Nam Cung Việt không ngừng chạy trên người Uyển Nghi, ngón tay mang theo nốt chai dày 〽️●ơ●𝖓 ⓣ●rớ●п từng tấc thịt. Ánh mắt ngày càng sâu mang theo nồng đậm 𝖍🔼·Ⓜ️ 𝐦·⛎·ố·𝖓, ngón tay chậm rãi rời đi, dừng ở bụng khẽ ✌️υố-т ν-𝖊 tỉ mỉ. Bàn tay Nam Cung Việt như mang theo lửa, đi tới đâu thiêu đốt cơ thể Uyển Nghi tới đó, không một động tác nào dư thừa, khiến cho Uyển Nghi dễ dàng nổi lên 𝐡a.Ⓜ️ 𝖒.⛎ố.𝖓. Uyển Nghi 𝐫.ê.ⓝ r.ỉ ra tiếng, Nam Cung Việt thấy nàng không kháng cự, vươn tay ôm eo nàng, tay lại lần mò xoa nắn khắp cơ thể nàng, nhãn thần mờ mịt, hô hấp nặng nề.

Dưới sự khiêu khích của Nam Cung Việt, Uyển Nghi cuối cùng cũng bị κ*í𝖈*♓ t*𝖍í↪️*ⓗ, để mặc đối phương xoa nắn

Uyển Nghi nằm dưới thân Nam Cung Việt, cánh tay nõn nà vòng ra sau ôm lấy eo hắn, hô hấp dồn dập, lồng 𝓃-g-ự-𝖈 〽️.ề.ⓜ ⓜạ.ï phập phồng. Nam Cung Việt có thể cảm giác được đầu 𝓃g.ự.𝐜 Uyển Nghi n𝖍ấ·🅿️ 𝓃·ⓗ·ô đ.ụn.ⓖ ⓒ.𝒽.ạ.𝖒, tạo ra từng cơn 𝐤.𝖍.🔴á.i 🌜ả.𝐦. Lông mày Nam Cung Việt nhíu lại, đôi mắt chứa đầy 𝒹*ụ*𝒸 ν*ọ*ռ*🌀 mãnh liệt, trán vã mồ hôi, từng giọt, từng giọt mồ hôi trong suốt chầm chậm chảy dọc theo cơ thể hắn, rơi trên cơ thể trắng nõn nà của Uyển Nghi. Uyển Nghi vươn đầu lưỡi, 𝖑·ⓘ·ế·m l.❗.ế.〽️ môi, tim đập loạn nhịp, miệng đắng lưỡi khô, 𝒽a.ⓜ ɱⓤ.ố.𝐧 dâng trào. Nam Cung Việt cúi đầu, ngậm lấy một nụ hoa, vừa ⓛ𝐢*ế*ⓜ vùa mú·✝️, vừa trêu chọc, vừa 𝐤íⓒ.𝐡 ✝️𝒽í↪️.𝒽 khiến Uyển Nghi rên lên đầy 🎋.𝖍.𝐨á.ℹ️ 𝖈ả.ⓜ.

Nam Cung Việt cảm thấy bụng dưới như có lửa đốt, vật thô cứng giữa hai chân hắn càng lúc càng to, càng lúc càng bành trướng. Vừa cứng rắn, vừa 𝐧óռ*g ⓑ*ỏ*𝖓*🌀, ma sát giữa hai bắp đùi của Uyển Nghi khiến nàng đỏ cả mặt. Khuôn mặt Uyển Nghi ửng hồng, ánh mắt mê ly như mời gọi. Cổ họng Nam Cung Việt khô khốc, hắn nuốt nước bọt, môi mỏng kề sát vành tai Uyển Nghi, hơi thở nam tính phả vào mặt nàng. Đầu lưỡi giống như con rắn, l1●ế●ⓜ ⓜú*𝖙 khắp người Uyển Nghi, để lại trên cơ thể nàng vô số dấu 𝖍ô.ⓝ ngân.

Bàn tay Nam Cung Việt lại tiếp tục lần lần xuống dưới, thò vào trong lớp váy, nhẹ nhàng 𝖛𝐮·ố·ⓣ ѵ·3, chạm vào mảnh đất thần bí, ngón tay nguy hiểm trở nên lưu luyến chần chừ. Như có như không, vừa như cố tình, vừa như vô ý đụng cham, ☑️u·ố·𝖙 v·𝑒, sau đó hai ngón tay đ.â.ɱ sâu vào tiiểu huyệt của Uyển Nghi, khuấy đảo không ngừng khiến nàng nhạy cảm đến cong cả người.

Dưới ánh nến, có hai bóng người dán chặt lấy nhau, tim đập thình thịch. Một người vã mồ hôi như tắm, không tự chủ nảy sinh ha*Ⓜ️ m⛎*ố*ռ. Một người bị dục hỏa thiêu đốt đến mức cảm thấy vô lực, mềm nhũn như bông, miệng bật ra tiếng гê*ռ г*ỉ thỏa mãn, để mặc cho đối phương hành sự.

Đến khi Nam Cung Việt cảm thấy ngón tay mình đã ướ*🌴 á*✞ mới thỏa mãn rút tay ra. Kéo chân Uyển Nghi vòng qua eo hắn, đỡ lấy hông nàng, không cho cự tuyệt, chậm chạp mà có lực đi vào.

" A.... ." Uyển Nghi rên lên một tiếng, vừa như thống khổ, vừa như vui thích khiến cho Nam Cung Việt càng nảy sinh h-𝖆-ɱ ɱ-⛎-ố-ռ mãnh liệt. Cái cảm giác bị bao quanh thật chặt khiến hắn mê muội muốn 🌜*hế*𝖙. Động tác phía dưới ngày càng mãnh liệt hơn, lực độ cường đại khiến cho Uyển Nghi một trận co giật, 🌴𝒽●â●п 𝐭●𝖍●ể của nàng vì có quá nhiều vui thích mà 𝓇*𝖚*𝐧 гẩ*ⓨ. Nam Cung Việt không chỉ không có ngừng, ngược lại so với vừa rồi càng thêm động thân cuồng bạo hơn, tiến công có tiết tấu ở dải đất m-ề-𝐦 𝐦-ạ-𝒾 đó.

Uyển Nghi rên lên khe khẽ, hai mắ-т п-ⓗắ-Ⓜ️ n𝖌-hıề-𝓃, gương mặt đỏ bừng. Nam Cung Việt càng lúc càng mãnh liệt khiến cho nàng có chút hít thở không thông, hô hấp khó khăn. Một hồi lâu sau, Nam Cung Việt gầm lên một tiếng thỏa mãn, đem toàn bộ mầm mống cực nóng gieo vào trong người nàng, sau đó mới hài lòng ⓡú.ⓣ г.𝖆 khỏi cơ thể của nàng.

Uyển Nghi vừa được giải thoát, vội vàng hít mấy ngụm không khí. Tưởng rằng đã xong, ai dè ngay sau đó Nam Cung Việt lại tiếp tục ôm lấy nàng, đi vào một lần nữa. Cứ thế, một lần, lại một lần, Uyển Nghi bị Nam Cung Việt ăn đến kiệt sức, năm ngón tay cào cấu trên lưng hắn, thở hồng hộc.

" Ah.... Ưm... a.. Nam Cung Việt.... dừng... dừng lại.... ."

" Chẳng phải đã nói sẽ cố gắng một chút sao? Nếu không sẽ không thể sớm gặp hài tử."

" Không cần, ta không cần nữa, a ô ô ô.... Ta sẽ kiệt sức mà 𝐜-♓-ế-ⓣ mất."

" Uyển Nghi, chuyên tâm một chút, đừng nháo." Nam Cung Việt chỉ bình thản trả lời, tiếp tục dùng sức. Mỗi lần ở bên cạnh nàng hắn đều không khống chế được ԁụ-𝒸 v-ọ-𝖓-ⓖ của mình, luôn 𝖍●𝖆●m ɱ●ⓤ●ố●𝖓 nàng rất nhiều, rất nhiều lần." Nàng không có ⓒhế.✝️ được đâu mà lo "

" Ô ô ô.... Nam Cung Việt đáng 𝒸*𝐡ế*𝖙, mau dừng lại... oa ô ô ô " Nước mắt ủy khuất rơi xuống, ta khóc, ta khóc à coi, ô ô ô.... .

Động tác của Nam Cung Việt dừng lại, hắn khẽ nhíu mày, vươn đầu lưỡi 𝖑𝐢ế_ⓜ khô những giọt nước mắt trên mặt Uyển Nghi.

" Ngoan, đừng khóc."

Càng khóc to hơn " Ô ô ô.... chàng khi dễ ta..."

" Ta không có khi dễ nàng." Bối rối thở dài.

" Còn dám nói không? Ô ô ô.... ." Khóc càng lúc càng nhiều, miệng càng lúc càng gào to.

" Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa." Tiếp tục thở dài, bất đắc dĩ 𝐫_ú_т 𝓇_𝒶 khỏi người nàng.

" Sau này không được ép ta nhiều lần như vậy." Uyển Nghi thút thít.

" Được."

" Không có sự cho phép của ta thì không được chạm vào ta."

".........."

" Trả lời đi."

" Không được."

Oa oa oa, ta khóc, ta nháo, ta kêu gào, oa oa oa....

Nam Cung Việt cúi đầu xuống 𝒽.ô.𝐧 Ⓜ️ô.ï Uyển Nghi, chặn họng nàng lại." Ta có thể kiềm chế bản thân không đòi hỏi quá nhiều nhưng không cho phép nàng từ chối ta, ta muốn nàng, đó là quyền lợi của ta." Bàn tay lại không đứng đắn v·⛎ố·t ⓥ·𝐞 bộ ռ●🌀●ự●↪️ tròn đầy." Vả lại, nàng có dám nói với ta rằng nàng không muốn? "

Mặt Uyển Nghi đỏ bừng, tức giận đấm vào 𝐧-ⓖự-𝒸 Nam Cung Việt, liền bị hắn bắt lấy tay, đưa lên miệng, ⓛ·1ế·〽️ 𝖑ïế.ɱ như con chó nhỏ. Mặt Uyển Nghi càng đỏ hơn, màu đỏ lan rộng tới tận mang tai, toàn thân như có điện giật, vội vàng rút tay về. Đáng c𝖍ế_t, sao hắn lại 𝐪-υ-ÿ-ế-𝐧 г-ũ đến thế?

Nam Cung Việt khẽ nhếch môi, nở ra nụ cười nửa miệng quen thuộc, ở bên tai Uyển Nghi mờ ám nói " Sao? Nàng có dám nói nàng không muốn ta? Có dám bảo rằng nàng không vui thích." Sau đó lại cắn cắn, gặm gặm vành tai của nàng.

Toàn thân Uyển Nghi đỏ như tôm luộc, ho khan hai tiếng, lí nhí " Khụ... cũng không phải là không thích "

" Hử? " Nam Cung Việt giả bộ như không nghe thấy, ghé sát tai lại gần Uyển Nghi.

" Khụ... cũng có chút chút...." Càng nói càng nhỏ, càng nói càng nhỏ a.

" Hử? " Vẫn tiếp tục giả vờ không nghe thấy.

" Aaaaaaa.... Rất thích, là rất thích được chưa? Nhưng mà ta không có muốn nhiều như vậy, sẽ kiệt sức mà 𝒸·♓·ế·𝖙." Uyển Nghi mắc cỡ gào lên, loại cảm giác đó quả thật có thể đưa người ta tới tận cùng vui 𝖘_ướn_ⓖ.

Nam Cung Việt cười một tiếng thực vui vẻ, đem Uyển Nghi ôm chặt vào lòng, áp cằm 🦵●ê●𝖓 đ●ỉ●𝐧●𝒽 đầu của nàng." Đói không? "

" Hơi hơi."

" Vậy ngủ chút đi, lát ta kêu người đem đồ ăn qua cho nàng."

" Không cần đâu, mệt lắm, giờ ta chỉ muốn ngủ." Uyển Nghi ngáp dài một cái, vòng tay qua ôm eo Nam Cung Việt, dụi đầu vào lồng 𝓃ⓖự.c rắn chắc của hắn, lim dim nhắm mắt. Nhưng đột nhiên lại bừng tỉnh, ngước đầu lên nhìn hắn " Phải rồi, ta có chuyện muốn nói với chàng."

Chương (1-113)