Độ𝐧·🌀 ⓟ·h·ò·𝐧·g
← Ch.009 | Ch.011 → |
Trong phòng, người đàn ông ôm Uyển Nghi, từ từ tiến tới gần giường ngủ. Cô ngượng ngùng nép vào lòng anh " Anh, em sợ lắm."
" Ngốc quá, sao lại sợ, anh sẽ dịu dàng mà." Người đàn ông mỉm cười mắng yêu cô. Khẽ đ*ặ*𝐭 lê*ռ 𝖒ô*𝒾 cô một nụ 𝐡ô*𝓃 nhẹ như gió thoảng.
Cô càng thêm e thẹn, dụi đầu vào lồng ռ🌀ự●ⓒ to lớn của anh, nhẹ nhàng nói " Em yêu anh."
Hai người ngã xuống giường, 🍳ⓤ·ấ·ⓝ 🍳⛎·ý·t lấy nhau không rời.
Đây là tưởng tượng của Uyển Nghi về đêm tân ♓ô𝐧_.
Còn đây là thực tế:
" Bịch " một cái, cô bị ném xuống giường.
" Xoẹt " một cái, y phục của cô bị xé rách.
Nam Cung Việt h·ô·𝖓 cô một cách bá đạo, đầu lưỡi mề-Ⓜ️ ⓜạ-𝒾, uyển chuyển ⓧ●â●Ⓜ️ 𝖓ⓗậ●p vào trong miệng cô, không ngừng cùng cô dây dưa. Rất nhanh chóng đã tự cởi y phục của chính mình. Uyển Nghi bị hắn ⓗ-ô-𝐧 đến nghẹt thở, mặt đỏ bừng bừng, đầu óc mơ màng chìm trong nhu tình của hắn.
" Xoẹt, xoẹt.." Y phục của Uyển Nghi đã bị Nam Cung Việt xé rách hết, ném qua một bên. Hắn rời đôi môi anh đào của cô, khẽ ⓒắ·𝓃 nⓗ·ẹ vành tai đang ửng đỏ. Một bàn tay đặt trên п_🌀_ự_𝒸 cô xoa bóp, bàn tay còn lại di chuyển xuống dưới, ve vuốt vùng đất mẫn cảm của cô. Nụ ⓗô●𝖓 nhẹ nhàng trượt xuống cổ, rồi lại từ từ trượt xuống dưới.
" Ưm " Uyển Nghi khẽ rên lên, cả người như có dòng điện chạy qua, ⓣ♓â.ⓝ tⓗ.ể dần mềm nhũn ra trước sự ⓚ·í↪️·♓ 𝖙♓í𝐜·𝐡 của hắn, đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Nam Cung Việt càng lúc càng trở nên hưng phấn, mùi hương dịu ngọt tỏa ra từ người cô, làn da trắng trẻo mịn màng, thân hình 🍳·⛎𝖞ế·п 𝐫·ũ hiện ra trước mặt hắn khiến cho 𝖉ụ_ⓒ ✔️ọп_🌀 sôi trào. Liền lấy tay tách chân cô ra.
Lúc này Uyển Nghi mới bừng tỉnh, bàn tay đặt trên ռ·ℊự·c Nam Cung Việt cố đẩy hắn ra nhưng ngay lập tức bị hắn nắm lấy eo, ôm chặt cứng.
" Buông... buông ra.." Uyển Nghi yếu ớt mắng, tuy những chuyện nam nữ như thế này cô cũng đã biết qua về lí thuyết, hôm nọ lại còn được xem trực tiếp, nhưng khi bước vào thực tế thì cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
" Buông? Chẳng phải là rất muốn sao? "
" Muốn... muốn cái đầu ngươi ấy, buô..."
Đôi môi Nam Cung Việt tham lam nuốt trọn lời nói của cô, bàn tay không ngừng κí*ⓒ*𝐡 ⓣ𝐡*í𝖈*ⓗ lửa tình trong người cô." Đừng sợ, sẽ qua nhanh thôi, không đau đâu " Hắn ⓗ●ô●ռ lên 𝐧gự.c cô, mạnh mẽ tiến vào.
" A " Uyển Nghi kêu lên, cảm giác đau đớn như muốn xé rách hạ thể, một dòng nước trào ra trên khóe mắt. Năm ngón tay bấu vào lưng Nam Cung Việt.
" Đau lắm sao? " Giọng nói thâm trầm, khàn đục của Nam Cung Việt vang lên bên tai cô. (Ai vừa mới nói không đau ý nhở?)
" Tất nhiên là đau rồi, khốn khiếp, rồi sẽ có ngày tôi cho anh làm thụ, để tên biến thái trong rừng trúc kia làm công, cưỡng anh đến chêt đi " Uyển nghi không ngừng gào thét trong lòng vì cứ mỗi lần cô định mở miệng thì lại bị đôi môi của Nam Cung Việt nuốt lấy nhưng bàn tay lại không yên phận đặt lên hông hắn. Trong phòng tràn ngập mùi vị của sắc dục, thỉnh thoảng lại vang lên tiễng rên khe khẽ, cảnh tượng ấy thật khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Dây dưa hồi lâu, rốt cuộc là cô bị ăn sach sẽ
Nam Cung Việt chống tay đỡ lấy đầu, nửa nằm nửa dựa, nhìn cô cười cười " Lần sau nếu muốn 🍳_⛎_𝖞_ế_п 𝐫_ũ bổn vương thì phải phục vụ cho tốt vào " Bàn tay lại ve vuốt tấm lưng trần của cô. Uyển Nghi xấu hổ trùm chăn vùi kín mặt. Ta đúng là quá ngu mà, tự dưng lại đi dâng mình cho sói." Ăn xong chưa? No rồi thì đi đi."
Trước giờ Nam Cung Việt chỉ cần nữ nhân đẻ giải quyết nhu cầu sinh lí của bản thân, vì vậy mỗi khi xong việc, hắn đều trở về phòng của mình. Vốn dĩ đã định rời đi, nhưng nghe Uyển Nghi nói vậy lại kéo cô nằm xuống.
" Đêm nay ta ngủ ở đây "
Hả? Uyển Nghi đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn " Mắc mớ gì mà ngươi ngủ ở đây chứ hả, muốn ngủ thì đi mà tìm mấy bông hoa héo của ngươi ấy "
" Hoa héo? " Nam Cung Việt khẽ nhíu mày.
" À, nhầm, mấy cô tiểu thiếp của ngươi ấy, đi mà ngủ với họ."
" Ngươi không phải là tiểu thiếp của ta đó sao? " Nam Cung Việt ôm cô chặt hơn, áp đầu cô vào lồng 𝖓gự*ⓒ to lớn của mình.
" Ax, đúng vậy, nhưng........."
" Không nhiều lời, có tin là ta ăn ngươi nữa không hả? Ngủ! " Nam Cung việt lạnh lùng ra lệnh, thanh âm có phần bá đạo.
Uyển Nghi bị hắn dọa không dám nhúc nhích, thân mình cứng đờ, chỉ còn cách nằm im trong vòng tay hắn. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn mới dám mở mắt ra. Ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, bàn tay tự dưng ô●m 💲𝖎●ế●ⓣ lấy eo hắn, chìm dần vào trong giấc ngủ, không hề biết có người đang khẽ mỉm cười.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |