Truyện:Tứ Mạc Hí - Chương 69

Tứ Mạc Hí
Trọn bộ 74 chương
Chương 69
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quyển IV: Bài lấp chỗ trống(*)

Dịch: CP88

Nhiếp Diệc biết rất nhiều chuyện của Nhiếp Phi Phi. Ví như khi còn bé cô cực kỳ nghịch ngợm, một tuổi học đi, hơn hai tuổi leo cây, ba tuổi cầm theo súng bắn nước đuổi theo tiểu Tùng nhà bên, bốn tuổi ra vẻ ta đây đường đường chính chính đuổi theo tiểu ca ca xinh đẹp trong khách sạn. Đó đều là mẹ của Nhiếp Phi Phi – Trịnh nữ sĩ nói cho hắn biết.

Nhiếp Diệc cũng nắm rõ rất nhiều thói quen của Nhiếp Phi Phi. Khi cô đặc biệt căng thẳng sẽ lặp đi lặp lại một động tác nào đó, khi sợ hãi sẽ nói rất nhiều, lúc vô cùng khổ sở sẽ một mình ngâm nga một bài hát nào đó, lúc thật sự thương tâm sẽ trốn đến một nơi nào đó không người khóc thầm. Nụ cười trên mặt cô có thể có hai loại hàm nghĩa, cực hạn vui vẻ và cực hạn thương tâm, nếu muốn nhìn cho rõ thì khi cô cười phải quan sát ánh mắt của cô. Ngoại trừ thói quen lúc cô khẩn trương sợ sệt, hết thảy những thói quen kia đều là Nhiếp Diệc tự mình quan sát được.

Còn có những bài hát Nhiếp Phi Phi thích nghe Nhiếp Diệc cũng đều biết hết, 《Eversleeping》《 海上花》《 城里的月光》《暗涌》(*). Nhiếp Diệc vẫn còn nhớ dáng vẻ khi Nhiếp Phi Phi bắt chước Vương Phi hát "Sinh mệnh của tôi trong cuộc đời này, càng mỹ lệ hơn bất cứ thứ gì tôi không thể chạm tới", cô hơi cúi đầu, khóe miệng mang theo nụ cười có chút ngạo mạn, loại dáng vẻ lười biếng lại lạnh nhạt kia khiến người ta nhớ tới một thứ xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại: tựa như tuyết tan đầu xuân, giọt sương đọng trên tán lá phong, ánh trăng đêm đông; những thứ đó đều rất đẹp, và cô cũng như vậy. Nhưng đa phần cô đều chỉ hát được một nửa đã nhíu mày hừ hừ: "Ôi chao, mình quên lời rồi."

Nhiếp Diệc ngồi trên sô pha một lúc lâu, sau đó mở máy hát, xoay người rót cho mình một chén trà.

Trợ lý Chử trở lại văn phòng của Nhiếp Diệc, nghe được tiếng hát mơ hồ từ trong truyền ra. Tuy là nửa giờ trước ông đã dặn dò Nhiếp Diệc nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức để mười rưỡi sẽ tham gia cuộc họp video, nhưng ông cũng đoán được hắn sẽ không nghe lời mình. Lúc chuẩn bị gõ cửa, tiếng hát bên trong bỗng truyền vào trong tai: "Ánh trăng trong thành soi rọi những giấc mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy. Đã nhìn thấu mọi sự hợp tan chốn nhân gian, có thể nào kéo dài thêm một đoạn đường vui vẻ?" Bàn tay phải đang nắm lại của trợ lý Chử dừng lại giữa không trung. Đó là giọng của Nhiếp Phi Phi, là giọng hát của Nhiếp Phi Phi. Trợ lý Chử nhớ tới một năm nào đó vào dịp sinh nhật của Nhiếp Diệc, vì muốn đặc biệt hơn người nên Nhiếp Phi Phi đã thu hết mấy bài hát sở trưởng của mình vào một chiếc đĩa sau đó tặng cho Nhiếp Diệc. Nhiếp Diệc rất thích, còn sao chép ra thêm vài bản khác, đặt ở trong xe, còn có cả trong máy hát của văn phòng.

Sau khi Nhiếp Phi Phi đi, có một thời gian Nhiếp Diệc rất bất bình thường, nhốt chính mình trong phòng bệnh của Nhiếp Phi Phi, từ chối bất kỳ liên hệ nào từ bên ngoài, trong phòng bệnh chỉ có duy nhất giọng hát của Nhiếp Phi Phi truyền ra. Sau khi Nhiếp Diệc gục ngã bị đưa vào trong bệnh viện, mẹ của trợ lý Chử đến căn biệt thư ở sườn núi đó lấy đi hết thảy những gì có liên quan đến Nhiếp Phi Phi, bao gồm cả đĩa hát kia. Tuy là có bản sao chép còn lưu trữ lại, nhưng sau khi Nhiếp Diệc xuất viện cũng không còn nghe thấy những bài hát kia được hắn bật lên nữa.

Trợ lý Chử đứng bên ngoài một lúc, cuối cùng vẫn không gõ cửa đi vào. Ông không hiểu vì sao Nhiếp Diệc lại bắt đầu nghe những bài hát này.

Ông nhớ đến nửa giờ trước Nhiếp Diệc nói hắn đã từng phụ lòng Nhiếp Phi Phi, hết thảy, là bởi vì hồi tưởng lại bản thân đã lãng phí rất nhiều thời gian vốn là để cho bọn họ bên cạnh nhau mà cảm thấy hối hận, hay là chỉ đơn thuần là vì nhớ nhung cô, bởi vì quá nhớ mà không khống chế được lại đi tìm kiếm sự an ủi từ trong tiếng hát của cô?

Trợ lý Chử không biết.

Nhiếp Phi Phi đi rồi, Nhiếp Diệc kỳ thực cũng rất ít khi nói đến cô trước mặt người khác, đại khái có thể là đối với Nhiếp Diệc mà nói, hồi ức về Nhiếp Phi Phi là một chuyện rất riêng tư.

Nửa giờ trước Nhiếp Diệc hỏi ông, năm đó khi ông gọi điện thông báo cho Nhiếp Phi Phi quyết định ly hôn với cô của hắn, cô đã phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Nhiếp Diệc chủ động hỏi ông một vấn đề liên quan đến Nhiếp Phi Phi.

Thứ gọi là phụ lòng này trong miệng Nhiếp Diệc rốt cùng là chuyện gì, kỳ thực chính người đã trực tiếp làm chuyện giúp bọn họ ly hôn này là trợ lý Chử cũng không quá hiểu rõ.

Đó là một đoạn chuyện cũ, cứ như vậy đã qua năm năm.

Trợ lý Chử nhớ rõ đó là mùa đông năm 2018, đại khái là buổi tối một ngày đầu tháng hai, Nhiếp Diệc bặt vô âm tín ở một phòng thí nghiệm nào đó đột nhiên gọi tới, dặn dò ông dành ra chút thời gian xử lý giúp hắn chuyện ly hôn của hắn với Nhiếp Phi Phi. Cú điện thoại này không dài, Nhiếp Diệc lời ít mà ý nhiều nói ngắn gọn mấy phần phân chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn, dặn dò ông nếu Nhiếp Phi Phi có yêu cầu khác thì toàn bộ đều ý theo cô, không cần phải báo lại cho hắn, chuyện này nên sớm làm cho gọn gàng thỏa đáng.

Trợ lý Chử lúc ấy có hơi khiếp sợ, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp nhanh chóng xác định những điểm chính qua điện thoại với Nhiếp Diệc. Nếu là những chuyện khác, từ trước đến giờ Nhiếp Diệc dặn dò trợ lý Chử làm ra sao thì ông đều theo đó mà làm không chút ý kiến, chỉ là chuyện này, trợ lý Chử châm chước mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được nhiều lời hỏi một câu: "Sao đột nhiên lại......" Phía bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó thanh âm của Nhiếp Diệc cũng không nghe ra là tâm trạng gì: "Cô ấy là vì công việc mới gả cho tôi, hiện tại là thời điểm thả cho cô ấy đi rồi."

Ngày hôm sau trợ lý Chử gọi cuộc điện thoại này cho Nhiếp Phi Phi, cô nghe được tin tức này, liền rất lịch sự mà hỏi ông có phải Nhiếp Diệc đã trở về hay không, có thể cho cô nói chuyện với hắn một chút. Ông giải thích với cô Nhiếp Diệc chưa trở về mà chỉ gọi điện thoại tới bàn giao cho ông xử lý giải quyết chuyện ly hôn cho hai người mà thôi. Cô như là đã nghe hiểu, trầm mặc một hồi, nhưng sau đó lại giống như hoàn toàn quên mất 30 giây đối thoại vừa rồi của bọn họ mà lặp lại câu hỏi đó, hỏi Nhiếp Diệc có phải đã trở về hay không, liệu cô có thể gặp mặt anh không. Khi ông nhắc nhở cô rằng câu hỏi này cô vừa rồi đã hỏi rồi, phía bên kia hình như kinh ngạc rất lâu."A, vậy sao?" Giọng nói của cô lướt nhẹ như không phải là cô đang nói chuyện. Nhưng ngoài lần đó ra thì tất cả đều rất bình thường, khi ông nhắc đến vấn đề cô có muốn bổ sung thêm gì vào thỏa thuận ly hôn hay không, ngữ điệu của cô nghe có vẻ khô khốc, giống như là khổ sở mà trả lời."Không có." Trong lòng ông khi đó đột nhiên có chút kích động, ngập ngừng một chút sau đó hỏi cô: "Nghe giọng của cô giống như rất khó chấp nhận?" Cô ở đầu dây bên kia một lần nữa điều chỉnh lại ngữ điệu: "À, không có, chỉ là hơi kinh ngạc." Thanh âm nghe vào tựa như đúng như cô nói, chỉ là bị làm cho kinh ngạc.

Từ khi Nhiếp Diệc về nước rồi tiến vào Nhiếp thị, trợ lý Chử cũng liền bắt đầu làm trợ lý của hắn, dù là chuyện công hay tư thì mọi sắp xếp của Nhiếp Diệc trợ lý Chử đều có thể ngay lập tức làm theo. Nhưng lần này chuyện Nhiếp Diệc giao xuống là việc ly hôn của hắn và Nhiếp Phi Phi, sau khi kết thúc trò chuyện với Nhiếp Phi Phi ông thậm chí còn bỏ ra một canh giờ suy nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời gác nó lại. Có những lúc người trong cuộc u mê, dù là trong công việc Nhiếp Diệc có rất ít sai lầm, nhưng chuyện tình cảm riêng tư, ông nghĩ Nhiếp Diệc cũng không nhất định là chuyện nào cũng có thể phán đoán chuẩn xác. Dù mối quan hệ của bọn họ chỉ là từ một thỏa thuận hôn nhân, nhưng trợ lý Chử đứng ngoài quan sát một thời gian dài, cũng không cảm thấy hai người không có cảm tình. Ngược lại đã là có cảm tình thì bất luận có hiểu lầm gì cũng không đến nỗi phải lâm vào tình cảnh ly hôn tan rã.

Sự việc lần này là trợ lý Chử có tư tâm, nhưng Nhiếp Diệc quá mức nhanh nhẹn, hai ngày sau khi xác nhận Nhiếp Phi Phi không có yêu cầu gì khác với chuyện ly hôn của bọn họ liền ký tên luôn vào thỏa thuận ly hôn của bọn họ chiều ngày sau đó. Luật sư Lâm ngồi trong phòng ông cầm thỏa thuận ly hôn xem qua một lần, khó nén nổi kinh ngạc: "Thứ cho tôi nói thẳng, nếu lần này Nhiếp thiếu và Nhiếp tiểu thư ly hôn thành công, tôi tuyệt không kiến nghị cậu ấy đời này nên cưới thêm một lần nào nữa, một lần mà đã phân ra nhiều gia sản như vậy......" Lại nhìn kỹ các khoản phụ đi kèm: "Tuy là thỏa thuận này hoàn toàn không có lợi gì với chúng ta, nhưng cũng không có vấn đề gì, chỉ cần đưa nó cho Nhiếp tiểu thư ký tên, sau đó tôi lại chuẩn bị thêm vài tài liệu khác là có thể đi hủy mối quan hệ hôn nhân của bọn họ rồi." Nói xong chính sự, ông ta còn nói đùa: "Đến lúc đó Nhiếp thiếu hẳn sẽ lại trở thành người đàn ông độc thân được chào đón nhất thành phố này, trở thành người trong mộng của tất cả những cô gái."

Trợ lý Chử không tiếp lời, một lúc lâu mới thở dài nói: "Tôi nghĩ, việc lần này vẫn là nên hoãn lại một chút."

Luật sư Lâm hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông, nhưng cũng không nói lời thừa mà chỉ cười cười rồi nói: "Cũng được. Chỉ là đến lúc đó Nhiếp thiếu có trách cứ tôi làm việc chậm chạp thì lão gia ngài nhất định phải giúp tôi đỡ lời đó."

Sau đó Nhiếp Diệc cũng không liên lạc cho ông, trợ lý Chử cũng giữ lại thỏa thuận này không gửi cho Nhiếp Phi Phi ký tên, mà Nhiếp Phi Phi ở nước A xa xôi cũng không có tin tức gì. Trong khoảng thời gian này, có một ngôi sao lớn mới vào Nhiếp thị được gần một tháng tên Ung Khả có làm như vô tình đến hỏi về chuyện ly hôn của Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi. Trợ lý Chử không biết cô ta lấy đâu ra tin tức đó, giả vờ kinh ngạc nói: "Yee dự định ly hôn? Tôi không biết, tôi thấy Yee và Phi Phi tình cảm vẫn rất tốt, vì sao Ung tiểu thư đây lại nói thế?" Sắc mặt của Ung Khả có thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng là không tiện nói thẳng ra, đành phải nói: "Tôi cũng là quan tâm bạn bè thôi." Sau đó tựa như tắt đi ý cười trào phúng trên miệng không nói nữa. Trừ lần đó, tựa hồ cũng không ai biết Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi đang làm thủ tục ly hôn. Tháng 2 năm 2018, đây đáng lẽ là tháng gia đình đoàn tụ, nhưng từ trước Nhiếp Diệc vẫn thường xuyên vì công việc mà vắng mặt nên già trẻ Nhiếp gia đã sớm quen, chỉ là đối với sự vắng mặt của Nhiếp Phi Phi năm nay cũng khiến cho chủ mẫu là Nhiếp phu nhân trách móc mấy câu, nhưng may là cũng không quá để bụng. Hai tháng biển êm sóng lặng cứ như vậy mà trôi qua.

Hai tháng sau, Nhiếp Diệc rốt cuộc cũng trở lại thành phố S, thân thể gầy đi trông thấy, nhưng hắn có tật xấu là có quá nhiều thứ không thể ăn, thời gian dài bên ngoài cơm nước không hợp khẩu vị nên gầy đi cũng không phải là chuyện gì khiến người ta phải thấy kỳ quái.

Nhiếp Diệc không hề hỏi tới Nhiếp Phi Phi.

Vẫn là giờ nghỉ trưa ngày thứ ba, trợ lý Chử chủ động thành thật với Nhiếp Diệc: "Thỏa thuận kia tôi còn chưa gửi cho Phi Phi, tài sản trong đó quá lớn, tôi nghĩ vẫn là phải xác nhận lần nữa với cậu. Vả lại vẫn là còn muốn hỏi ý kiến lần thứ hai của Phi Phi, xem cô ấy có muốn tiếp nhận những tài sản đó không. Việc này thật sự là không thể tiến hành hấp tấp." Ông kiếm một cái cớ.

Bàn tay đang thêm trà của Nhiếp Diệc hơi dừng lại một chút, hắn đổ toàn bộ lá trà trên chiếc thìa cà phê vào trong, lại cúi đầu châm nước, xong toàn bộ các quá trình này mới nói: "Vẫn chưa làm sao?" Lại nói: "Có những lúc cô ấy quả thật rất cố chấp."

Trợ lý Chử không đoán được Nhiếp Diệc đang nghĩ gì, nhưng sau đó ông vẫn liên lạc với Nhiếp Phi Phi. Nhận điện thoại là trợ lý của Nhiếp Phi Phi, khi ông đề cập đến thỏa thuận ly hôn đã được gửi vào hòm thư điện tử của cô, không ngờ cô trợ lý nhỏ kia lại phẫn nộ với ông: "Sớm muộn gì Nhiếp Diệc cũng sẽ hối hận! Các người sau này đừng có gọi tới nữa." Không chờ ông nói thêm gì liền cúp điện thoại.

Nhiếp Diệc sớm muộn cũng sẽ hối hận. Là vậy sao?

Khi đó trợ lý Chử nghĩ, đây thực sự là một chuyện không thể nói trước được.

Nhiếp Phi Phi cũng rất nhanh phản hồi lại bản thỏa thuận, tựa như thật sự coi thời gian trước đó cùng với Nhiếp Diệc là một khế ước hôn nhân, bỏ ra bao nhiêu công sức liền lấy từng đó thù lao. Ngoài nhận lấy một ít tiền mặt, bất động sản và bộ dưỡng khí trong kế hoạch kia thì mấy thứ khác đều cự tuyệt, câu chữ khiêm tốn, nói nếu là bù đắp thì những thứ đồ này đã vô cùng đủ rồi. Còn cám ơn vì đã phiền hà ông.

Bù đắp. Cô dùng từ này. Có sai lầm mới đi bù đắp. Cô mất cái gì? Mà Nhiếp Diệc chuyển lại tài sản là để đền bù cái gì? Nhưng trong đó cô cũng không nói rõ.

Trợ lý Chử chuyển phản hồi của Nhiếp Phi Phi cho Nhiếp Diệc, xin quyết định của hắn xem hắn muốn cứ như vậy ký tên bản thỏa thuận gửi cho Nhiếp Phi Phi, hay là theo đề nghị của cô mà gửi cho cô một bản thỏa thuận mới.

Nhưng ông không nhận được phản hồi của Nhiếp Diệc.

Vậy là chuyện này cứ như thế bị gác lại.

Đầu tháng năm đó, Nhiếp Phi Phi về nước.

Sự tình sau đó tiếp diễn như thế nào, trợ lý Chử cũng không rõ ràng nữa.

Câu chuyện này từ đầu đến cuối cũng giống như một cái bí mật lớn, trợ lý Chử còn cho rằng đáp án đoán chừng chỉ có hai người trong cuộc là Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi mới hiểu rõ, nhưng thực ra, Từ Ly Phỉ cũng biết.

Trong chiếc bút ghi âm của Nhiếp Phi Phi có đề cập đến chuyện này.

Chuyện lớn chuyện nhỏ mỗi ngày phát sinh trong thế giới này, đại sự liên quan đến những dân tị nạn sống sót sau chiến tranh ở một vùng đất xa xôi, chuyện nhỏ liên quan đến một bê bối của ngôi sao bàn bạc nào đó đã kết hôn. Các phu nhân và tiểu thư trong vòng xã giao của thành phố S không thích thú với việc tám chuyện về chính trị, cũng không quan tâm đến ngôi sao màn bạc, những gì bọn họ quan tâm chỉ là những câu chuyện nhỏ trong vòng xã giao này: nhà ai có ý định kết thông gia với nhà ai, nhà ai mới công bố có con gái nuôi nhưng thật ra đó chính là con rơi lưu lạc ở bên ngoài, hay là một tên tiểu tử vô dụng nhà nào đó khóc nháo muốn cưới một tiểu minh tinh gợi cảm.

Tháng 4 năm 2018, tin đồn khiến tất cả những vị phu nhân từ nói chuyện phiếm không ngừng đến sửng sốt và các vị tiểu thư trở nên mong chờ của thành phố S chính là tin từ phòng thí nghiệm của Nhiếp thị: không ai nói được rõ tin đồn này xuất phát từ đâu, rằng đại thiếu gia nhà Nhiếp gia dự định sẽ ly hôn với vị phu nhân đương nhiệm, cũng không biết tin tức từ nơi nào truyền đến, nói là cô nàng ngôi sao lớn kiêu căng vừa mới vào Nhiếp thị Ung Khả có thể có liên quan. Chuyện như vậy dĩ nhiên khó có thể tìm ra chứng cứ, huống hồ dù gì đây cũng là chuyện của Nhiếp thị, mọi người chỉ có thể vu vơ tìm ra một ít lời biện minh: tỉ dụ như Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi xác thực đã có một quãng thời gian dài chưa từng xuất hiện tại các bữa tiệc xã giao; lại tỉ dụ như trong một buổi tiệc đứng tư nhân nào đó của Nhiếp phu nhân, người giúp Nhiếp phu nhân chủ trì bữa tiệc không phải là con dâu Nhiếp Phi Phi, mà ngược lại chính là Ung Khả không có thân phận gì tại Nhiếp gia.

Trong cái tin đồn này, bởi vì không có dù chỉ nửa người biết chuyện, nên mọi người càng thêm hăng say suy đoán không biết mệt. Mà những suy đoán này hơn nửa sau đó đều cảm thấy đồng cảm thay cho Nhiếp Phi Phi. Có người nào đó nói Ung gia cũng là nhà có tiền tài, Ung Khả lớn lên xinh đẹp, học lực tốt, lại là một ngôi sao lớn, đang trong thời gian đỉnh cao của sự nghiệp lại quyết định rút lui khỏi giới diễn viên tiến vào Nhiếp thị. Bọn họ đoán già đoán non, đây chính là có mục đích nhất định muốn đạt được, mà mục đích nhất định muốn đạt được này là gì, mọi người đều ngầm hiểu ý. Lại có người nào đó nói có quen biết với quản lý lúc trước của Ung Khả, cô quản lý đó nói Ung Khả và đại thiếu gia của Nhiếp gia thời đại học từng là bạn bè, hai người vốn dĩ là có tình cảm từ hai phía, nhưng bởi vì hiểu lầm nên mỗi người một ngả, Ung Khả lần này trở về là muốn cứu vãn tình yêu chân thành, tình cảnh của Nhiếp Phi Phi quả thật rất đáng lo. Còn có người nào đó nói từng đụng phải Nhiếp Phi Phi trên một con phố ở Newyork, cô trước đây phong quang cũng không tệ, nhưng hiện tại sắc mặt tiều tụy; một lời nói như thể là thật đó khiến cho các tiểu thư nửa năm trước vì Nhiếp Phi Phi gả cho Nhiếp Diệc mà căm ghét hiện tại cũng không khỏi nghiêng về phía cô, đồng tình cô gặp phải một kẻ địch lớn mạnh như thế, sợ là vụ việc kết hôn chưa được nửa năm đã ly hôn này, dù là cuối cùng có được chia một lượng tài sản khổng lồ thì cũng phải trở thành trò cười cả đời ở thành phố S.

Dù sao luẩn quẩn trong cái vòng này, hôn nhân xưa nay không phải là hôn nhân, mà hôn nhân là một cuộc chiến giữ gìn những cái đã có.

Số lượng các bà cô chị quan tâm đến chủ đề này ngày càng đông đảo, thật thật giả giả, giả giả thật thật, vấn đề duy nhất mọi người không mang ra tranh luận đó là tất cả đều tin tưởng Nhiếp Phi Phi đã chịu đả kích nặng nề hiện tại vô cùng tiều tụy trốn ở nước ngoài chữa lành vết thương; đồng thời, bọn họ đều nhất loạt kiên nhẫn chờ cho Nhiếp Phi Phi có thể sớm ngày từ nước A trở lại thành phố S, lấy lại tinh thần mở ra một cuộc chiến bảo vệ hôn nhân. Dù sao trong vòng xã giao của thành phố S nho nhỏ này, cũng đã lâu không có chuyện mới.

Ngày mùng 2 tháng 5 năm 2018, Nhiếp Phi Phi trở lại thành phố S. Nhưng cuộc chiến bảo vệ hôn nhân với Nhiếp thị mà các phu nhân và tiểu thư trong lúc rảnh rỗi thảo luận không ngừng không thấy đâu, mà Nhiếp gia hai bên cũng đều rất bình thản.

Tuần thứ tư của tháng này, tiêu đề tờ báo của thành phố S phát ra một tin tức: liên quan đến triển lãm nhiếp ảnh Nhiếp Phi Phi mang về thành phố S ——《 Màu lam ở giữa thế giới 》. Người viết bài rất chuyên nghiệp, kể lại tường tận bối cảnh của cuộc triển lãm này, ngọn nguồn và ý nghĩa của tên chủ đề, cũng không hề đề cập đến chuyện cá nhân của Nhiếp Phi Phi.

Người viết bài gọi đây là triển lãm liên hợp toàn cầu các tác phẩm nhiếp ảnh của vị nhiếp ảnh gia hải dương quá cố Jacob · Evans và nhiếp ảnh gia thiên văn vừa mới qua đời tháng trước Jacques · Duran; điểm dừng chân thứ nhất là ngoại thành New Haven vào trung tuần tháng tư, tiếp theo là ngoại thành Lochness vào hạ tuần tháng tư; một là quê hương của Jacob · Evans, một là quê nhà của Jacques · Duran. Bài báo còn trích dẫn những bình luận và đánh giá của truyền thông nước ngoài với hai cuộc triển lãm lần này, nói đây là vì có người thực hiện di chúc của vị nhiếp ảnh gia khi còn sống, sau đó sẽ có rất nhiều tác phẩm được quyên góp hoặc tặng, bởi vậy tuần triển lãm lần này cũng chính là cuộc triển lãm hoàn chỉnh và phong phú nhất trưng bày các tác phẩm của cuộc đời hai vị nhiếp ảnh gia; lại nói bởi sau này những tác phẩm này sẽ rải rác khắp nơi, đại khái cũng sẽ không bao giờ có lại một chuỗi triển lãm hoãn mỹ như vậy dành cho người đời về hai vị nhiếp ảnh gia thiên tài này nữa, có thể nhìn ra người thực hiện cuộc triển lãm có bao nhiêu để tâm, tôn kính cùng yêu thương đối với hai vị nhiếp ảnh gia.

Mà đề cập nhiều nhất của mọi người bên cạnh chuỗi triển lãm này chính là Nhiếp Phi Phi. Bài báo đưa tin cũng dùng một dấu móc nhỏ chú thích phía dưới một bản tin ngắn gọn bằng một bức ảnh không lớn cũng không nhỏ của Nhiếp Phi Phi, có thể thấy là được chụp ở sân bay. Cô mặc chiếc áo dạ, quần ống rộng, chân đi giày đế bằng, đội chiếc mũ rộng vành đen và một chiếc kính râm lớn che gần hết khuôn mặt, trên cổ đeo chiếc máy ảnh, vẻ mặt thoải mái, giống như đang chờ ai đó.

Sáng sớm Tạ Minh Thiên ngồi cùng chị dâu Trịnh Nghi ngồi uống cà phê, liền đọc được tin tức đó.

Hai người lúc trước cũng nghe được mấy lời đồn đại kia, Tạ Minh Thiên bĩu môi: "Người người đều chờ Phi Phi trở về sau đó nhìn cô ấy biến thành trò cười." Ngáp một cái: "Dù bọn họ có ly hôn thật thì Phi Phi cũng sẽ không trở thành trò cười cho bọn họ, nhưng em thật sự là bị mấy người này phiền chết, mỗi ngày đều muốn xem trò vui, không biết rằng mấy kẻ vô tích sự ngồi rảnh rỗi mới là một câu chuyện hài lớn nhất sao?"

Trịnh Nghi hơi ngạc nhiên: "Bọn họ thật sự có thể ly hôn?" Suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh trai em có từng nói gì không?"

Tạ Minh Thiên muốn nói lại thôi: "Anh em làm sao biết được gì chứ, ảnh chỉ nói Nhiếp thiếu thời gian này tâm trạng cũng không tốt cho lắm." Lại đột nhiên tức giận: "Còn cái cô Ung Khả kia nữa, cũng quá là nóng vội rồi. Gần đây Nhiếp Diệc xuất hiện chỗ nào cũng đều có mặt cô ta, không biết là thanh cao lên sẽ tốt hơn sao! Phi Phi nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"

Trịnh Nghi cũng nhìn tin tức trên báo một chút, mím đôi môi thanh tú cười cười: "Chị thấy, thế giới của Nhiếp Phi Phi cũng khá rộng lớn đấy, em không cần quá lo lắng."

Tạ Minh Thiên chần chờ hai giây: "Chị dâu, chị cũng đừng để bụng chuyện Ung Khả, anh của em ấy mà, đó chẳng qua cũng là chuyện trước đây mà thôi."

Trịnh Nghi nhìn cô: "Chị cũng có một thế giới rất rộng lớn."

Vẻn vẹn một tháng, bỏ qua vô số những chuyện xảy ra ở giữa, lần thứ hai Nhiếp Phi Phi nhìn thấy Nhiếp Diệc, là ngày mùng 4 tháng 5 năm 2018.

Triển lãm nhiếp ảnh lưu động toàn cầu tưởng nhớ Evans và Duran, Nhiếp Phi Phi cũng không phải người phụ trách toàn bộ, ngoài ra còn có đoàn đội của Duran toàn lực phối hợp, Hứa Thư Nhiên dù là người bận rộn nhưng cũng rất trượng nghĩa dành ra thời gian đến hỗ trợ. Vì là mỗi một cuộc triển lãm đều có thay đổi nhỏ về cách thức, ngày thứ ba sau khi trở lại thành phố S, Hứa Thư Nhiên mời cô đến tòa cao ốc cao nhất tên Tử Ngọc trải nghiệm buổi triển lãm về vũ trụ mới xây dựng không lâu ở đó, để giúp cô tìm linh cảm.

Nhiếp Phi Phi gặp được trước là Ung Khả, sau đó mới đụng phải Nhiếp Diệc.

Đó là ở một gian phòng nhỏ thay giày dành cho khách tham quan ở cửa vào phòng triển lãm.

Để phối hợp với bầu không khí triển lãm nên trong phòng không bật đèn, chỉ có màn hình tinh thể lỏng gắn trên tường đang chiếu một đoạn video ngắn về thiên văn, nhờ đó mà trong phòng mới có một chút ánh sáng yếu ớt. Bởi vì phần lớn khách tham quan lúc đó đều vây quanh Ung Khả, nên Nhiếp Phi Phi vừa đẩy cửa vào liền chú ý tới cô ta, tia sáng mông lung giúp cô nhìn thấy Ung Khả để tóc dài cũng không hề cải trang. Tình hình này có thể dễ dàng đoán được là thế này, ngôi sao lớn không cải trang gì tới xem triển lãm, không cẩn thận lại bị người ta nhận ra, sau đó được người hâm mộ nhiệt tình vây lấy trong căn phòng nhỏ. Cũng vì bọn họ không gây ra ồn ào quá lớn, chỉ là vây quanh cô ta xin ký tên hoặc bày tỏ chút tình cảm mến mộ, nên nhân viên của phòng triển lãm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ ở một bên lịch sự nhắc nhở: "Phiền mọi người đổi giày xong lần lượt đi vào trong."

Nhiếp Phi Phi tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống đổi giày, vừa ngồi xuống thì phát hiện ra Nhiếp Diệc ngồi ở gần đó cũng đang đổi giày. Nhiếp Phi Phi lúc này mới bừng tỉnh, hiểu ra nguyên nhân Ung Khả xuất hiện ở chỗ này. Tuy là ánh sáng yếu ớt, lại cách một khoảng ngắn, người kia còn cúi đầu, nhưng đương nhiên là cô vẫn có thể nhận ra đó là Nhiếp Diệc. Cô cũng không quá cố che giấu mình, nhưng Nhiếp Diệc tựa hồ cũng không hề phát hiện ra cô, thay xong giày liền tiến vào phòng triển lãm.

Nhiếp Phi Phi ngẩng đầu liền nhìn thấy Ung Khả trong đám người quay đầu nhìn về phía Nhiếp Diệc rời đi, trùng hợp đoạn video chiếu tới xích đạo và mười hai chòm sao tương ứng với các cung hoàng đạo, những chòm sao lấp lánh trong nháy mắt chiếu sáng cả một căn phòng, cũng chiếu lên gương mặt mất hứng của Ung Khả. Nhiếp Phi Phi cúi đầu tháo dây giày, đại khái đoán ra nguyên nhân Ung Khả mất hứng. Theo như hiểu biết của cô với Ung Khả, thì Ung tiểu thư hẳn là đang trách móc Nhiếp Diệc không chờ cô ta cùng đi vào trong phòng triển lãm. Nhiếp Phi Phi cởi giày ra, ngón chân được thả tự do cảm thấy khoan khoái, nghĩ thầm lòng tham của con người đúng là không có đáy, muốn người, lấy được rồi nên phải quý trọng mới đúng, làm cái gì mà lại không ngừng đi xoi mói trách móc như thế. Nhiếp Phi Phi đúc kết xong không khỏi tự nhủ thầm, Nhiếp Diệc chọn cô có phải là đã khác rồi không.

Hứa Thư Nhiên gửi tin nhắn tới, nói xe bị chặn ở khu tài chính, không chắc là có thể đến kịp, nói cô đừng chờ anh ta. Nhiếp Phi Phi rất biết nghe lời mà đổi giày, sau đó một mình đi vào phòng triển lãm.

Phòng triển lãm rất lớn, kính hiện hình quang học ở chính giữa chiếu ra một không gian bao la trời sao, khiến cho người ta có cảm giác như toàn bộ vũ trụ đều được kéo đến trước mắt. Giữa không gian cao rộng đó, những khách tham quan trở nên cực kỳ nhỏ bé, nên dù là người trong phòng triển lãm không ít, nhưng nhìn qua vẫn thật nhỏ nhoi.

Nhiếp Phi Phi thở nhẹ trong lòng một cái, tìm một chỗ trống gần cửa rồi ngồi xuống, ngước nhìn bầu trời sao rộng lớn được mô phỏng trước mắt.

Khoảng chừng nửa giờ sau, cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách khá gần. Cô nghĩ rằng đó là Hứa Thư Nhiên đến muộn, bởi vậy cũng không cúi đầu, chỉ hơi cử động người, nửa người trên hơi nghiêng về phía người kia nói nhỏ: "Vừa rồi tôi đang nghĩ, triển lãm kế tiếp ở nước K, chúng ta nên cân nhắc việc hợp tác với viện bảo tàng thiên văn của nước họ." Cô thở dài, giọng nói rất nhẹ: "Phải chân chính lĩnh hội qua vũ trụ bao la này, mới có thể càng hiểu hơn những tác phẩm đầy tâm huyết của Duran." Cô vẫn ngước đầu, hơi nhếch miệng, tiếng than thở xuất phát từ nội tâm: "Sao anh có thể nghĩ tới mời tôi đến đây chứ, Thư Nhiên anh đúng là thiên tài thật."

Thế nhưng Hứa Thư Nhiên không trả lời cô.

Mà cô cũng không mấy để tâm, chỉ là tiếp tục dựa đầu về vách tường, mắt khép hờ dõi theo bầu trời sao trong phòng dưỡng thần.

"Đây là chòm sao Nam Thiên." Người ngồi bên cạnh cô đột nhiên nói.

Nhưng đây không phải giọng nói của Hứa Thư Nhiên. Cô đột nhiên mở mắt ra.

Nhiếp Diệc cong gối ngồi bên cạnh cô, vai sánh vai, cánh tay chạm cánh tay. Hắn hơi cúi đầu suy nghĩ, tầm mắt cũng không đặt trên bầu trời sao, thấp giọng nói: "Chòm sao đáng để tâm nhất của Nam bán cầu là chòm sao Nam Thập Tự."

Nhiếp Phi Phi cảm thấy lời thoại này đặc biệt quen thuộc, nghĩ mất hai giây, mới nhớ ra đó là vào mùa hè năm ngoái ở đảo V, Nhiếp Diệc dạy cô phân biệt tòa sao Nam Thiên, lúc đó hắn còn nhắc đến Dante trong bài thơ 《 Thần khúc 》 đã miêu tả chòm sao Nam Thập Tự như thế này: Tôi đưa linh hồn mình đến một nơi xa xôi ngoài thế giới, nhưng hình như chỉ có những người trước đó mới có thể gặp được bốn ngôi sao sáng. Tối đó là lần đầu tiên cô được nắm tay Nhiếp Diệc lâu đến thế, lúc buông ra trong lòng bàn tay đều là mồ hôi vì căng thẳng, nhưng trong nội tâm nhảy nhót như có một ngàn con chim bay lượn xung quanh. Nhiếp Diệc ngồi với cô hai giờ, lúc chuẩn bị rời đi cô đã nói với Nhiếp Diệc: "How time flies." Thật ra lúc nói ra những lời đó cô cũng không cảm thấy tiếc nuối, chỉ muốn nói rằng dù là sau đó bọn họ có tách ra không bao giờ có thể gặp nhau nữa, thì hai giờ này đã đủ cho cô tích lại thành hồi ức vui vẻ cả một đời.

Bây giờ nghĩ lại những thứ này không thể nói là không có cảm xúc gì được, cô cũng thấp giọng, lặp lại lời khi đó của anh: "Tìm được chòm sao Nam Thập Tự liền có thể dễ dàng tìm được các chòm sao xung quanh. Phía trên là chòm sao Nhân Mã, bên cạnh chòm sao Nhân Mã là chòm sao Bò Cạp. Phía trên chòm sao Bò Cạp có mấy vì sao xếp thành hình vuông, là chòm sao Thiên Xứng."

Nhiếp Diệc quay đầu nhìn cô: "Em còn nhớ."

Cô biết Nhiếp Diệc đang nói gì, ý nghĩa trực tiếp đó là cô còn nhớ lời nói của hắn. Đó là một câu trần thuật, không phải để biểu đạt kinh ngạc, cũng không phải dùng để xác nhận. Tựa hồ chỉ là cảm thấy trùng hợp, em xem đi, những câu nói kia chúng ta đều còn nhớ tới. Thiên tài nhớ lại sự việc là dựa vào bản năng, Nhiếp Diệc không biết sở dĩ cô còn nhớ tới những câu nói kia, là bởi vì khi đó mỗi câu nói hắn nói với cô, cô đều sẽ quý trọng đặt trong đáy lòng sau đó nhiều lần mang ra nghiền ngẫm mấy chục lần, giống như một căn bệnh thần kinh, say mê đến điên cuồng. Có thể một loại tình ý to lớn đến thế, đối với bất kỳ ai mà nói sẽ trở thành một loại gánh nặng đi.

Cô cười cười, giống như không quan tâm lắm: "Khi đó anh dạy em phân biệt các chòm sao, thứ này khá ý nghĩa. Mấy chuyện thú vị em đều sẽ nhớ được một ít."

Nhiếp Diệc nhìn cô, bao gồm cả nụ cười và sự hững hờ của cô.

Nhiếp Phi Phi nhìn thấy cái bóng của mình trong mắt Nhiếp Diệc, nhưng cô cũng không rõ lắm hiện tại bản thân mình trong mắt hắn có bộ dạng gì. Cô chỉ là nhớ, gặp được ở đây cũng tốt, có thể nói một tiếng tạm biệt cũng là tốt lắm rồi.

Ánh sao chiếu xuống người bọn họ, ánh sáng mềm mại lại lạnh nhạt, tựa hồ như thứ ánh sáng từ vũ trụ xa xôi kia xuyên qua nghìn tỉ năm bất diệt chỉ để dành riêng cho bọn họ.

Hai người thoáng chốc trầm mặc. Nhiếp Phi Phi chà khuôn mặt mình khiến nó thả lỏng ra, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười hết sức tự nhiên, cô đứng lên, chìa tay về phía Nhiếp Diệc: "Anh bồi thường cho em nhiều như vậy trong thỏa thuận ly hôn, liền nhân ngay lúc này nói lời cảm ơn và cũng là tạm biệt đi. Chúc anh hạnh phúc, Nhiếp Diệc."

Cô cũng không thấy trong lời này có chỗ nào không thích hợp, nhưng khoảnh khắc bàn tay anh chạm đến kia lại phát hiện ra vẻ mặt Nhiếp Diệc khi ngẩng đầu dường như thấp thoáng nét đau thương không kịp che giấu.

Môi hắn mím chặt, cũng không đáp lại cô. Ngón tay hắn thật lạnh.

Tạ Luân biết Nhiếp Diệc và Nhiếp Phi Phi trong lúc đó đã xảy ra một chuyện, chỉ là cụ thể thế nào thì anh ta cũng không rõ lắm. Nhiếp Diệc chưa bao giờ có sở thích tâm sự chuyện cá nhân với bạn bè.

Tạ Luân theo dõi một thời gian, phát hiện việc này rất thú vị. Nhiếp Phi Phi trở về thành phố S đã hơn một tuần lễ, có người nói rằng cô vẫn luôn ở lại Hồng Diệp, chưa từng về Nhiếp gia; mà Ung Khả lại nóng lòng liên tục đeo bám Nhiếp Diệc, chỉ hận không thể từng giây từng phút theo dõi sát sao, nhưng chỉ cần là ở nơi nào công khai có Nhiếp Diệc xuất hiện, thì nhất định sẽ thấy được sự có mặt của cô ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)