Truyện:Tứ Mạc Hí - Chương 31

Tứ Mạc Hí
Trọn bộ 74 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tình yêu nếu có anh sẽ sinh sôi 15.

Tối ngày 29 tháng 9 năm 2023, trời vẫn đang mưa.

Gần tối, Nhiếp Diệc nhớ lại lần đầu tiên hẹn hò với Nhiếp Phi Phi là ngày mùng 2 tháng 10 năm 2017, đã qua sáu năm. Hồi ức về sáu năm trước đột nhiên ùa về, có lẽ là do buổi chiều trở về đụng phải Từ Ly Phỉ ở khúc hành lang quanh co kia.

Cũng phải đến mười ngày hắn không đến thăm cô, mười ngày trước hắn đi đảo Trường Minh đón cô chỉ nói: "Ngày mai chúng ta chuyển viện." Nhưng hắn cũng không có nói cho cô biết, nơi bênh viện chữa trị cho cô thật ra chính là của nhà hắn cả. Ba năm trước vì trị liệu cho Nhiếp Phi Phi, hắn đem sân trước của căn biệt thự ở sườn núi Thanh Hồ xây thành một bệnh viện tư nhân tốt nhất chuyên chữa trị những căn bệnh về gen.

Trợ lý Chử sắp xếp Từ Ly Phỉ vào căn phòng trước đây của Phi Phi, cô một chút cũng không có cảm giác quen thuộc. Nghe nói cô ấy từng hỏi qua trợ lý Chử: "Đây là nơi nào? Vì sao dẫn tôi tới đây? Tôi là ai?" Nghe nói cô còn thăm dò hỏi trợ lý Chử: "Không phải tôi là Nhiếp Phi Phi đó chứ?"

"Đây là tại Nhiếp gia, nơi sản xuất dược của Nhiếp thị, cô mắc phải một căn bệnh đặc biệt mà chỉ có Yee mới chữa khỏi được, cô là Từ Ly Phỉ, ông nội cô khi còn sống là bằng hữu tốt của tiên sinh." Ngay cả vấn đề cuối cùng kia, trợ lý Chử ông cũng không có cách nào trả lời cô.

Phi Phi, Từ Ly Phỉ. Có cùng một căn bệnh, cùng một tình trạng bệnh, cùng một loạt những số liệu chu kỳ tình trạng bệnh giống nhau, trên đời này không ai có thể thay thế lão Thiên, vì thế hắn có thể cho cô một sinh mệnh, nhưng lại không có cách nào mang căn bệnh của cô chữa khỏi. Trợ lý Chử nói dối, cô quả thật là mắc một căn bệnh trong người, mà không ai so với hắn có thể hiểu rõ chứng bệnh trong thân thể cô hơn, nhưng so với ba năm trước hắn một khắc cũng không rời người vợ của mình, không thể nói là hiện tại hắn có thể đối với cô giống như vậy.

Cô hỏi rất hay. Cô là ai.

Hai tháng trước nhận được tin kết hôn của cô với Nguyễn Dịch Sầm, ở một phòng trà trên đảo Trường Minh, Nguyễn Dịch Sầm bộ dạng hùng hổ dọa người tuyên chiến với hắn: "Phỉ Phỉ thay tên đổi họ đến nơi này sống nhất định là muốn một lần nữa làm lại từ đầu, mặc kệ anh cùng cô ấy từng xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không buông tay, lần này là tôi tìm được cô ấy trước, anh đừng hòng gặp được vận may như lần trước nữa.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Nguyễn Dịch Sầm, một bộ dạng giống như đã từng bị tình yêu làm cho tuyệt vọng. Hắn đặt chén trà xuống hỏi anh ta: "Anh cho rằng cô ấy là Phi Phi? Cô ấy không phải."

Nguyễn Dịch Sầm nhíu mày: "Nhiếp Phi Phi yêu anh thì mới là Nhiếp Phi Phi, Nhiếp Phi Phi yêu tôi liền đối với anh không phải Nhiếp Phi Phi sao?"

Hắn làm nghiên cứu khoa học, đã từng một mực tin tưởng, chỉ cần sắp xếp lại toàn bộ gen y đúc với sinh mệnh kia, vậy liền có thể là cô. Dù có thể huyễn hoặc bản thân cơ thể đó chính là của cô, nhưng cô không còn nhớ tới hắn, không gần gũi với hắn, không còn cần hắn nữa, vậy còn có thể là cô sao? Vấn đề đó đâu phải có thể cho Nguyễn Dịch Sầm hỏi ra nông cạn như vậy.

Nhưng khát vọng của hắn là muốn cô còn sống.

Hắn bình tĩnh trả lời anh ta: "Yêu ai cũng được, chỉ cần còn sống là tốt rồi."

Chỉ cần còn sống là tốt rồi.

??

Buối tối hắn ở trong một căn phòng tân trang lại vài thứ. Nói là làm, thực chất là ngồi ngẩn người trong đó, bởi vì thời gian chờ đợi khá dài, mọi chuyện lại để cho quản gia làm, lúc này đang lắp thêm lớp tường thủy tinh trên trần. Ngoài sân thượng treo một tấm ảnh hải dương, phía góc lắp một bể cá cảnh, hoa súng cùng hoa lục bình, bên trong cá cảnh chơi đùa, bên cạnh đặt mấy chậu hoa dành dành và trúc tương phi, trên giàn hoa tử đằng leo chằng chịt.

Trước đây Nhiếp Phi Phi rất thích chỗ này, thường cầm theo Ipad ra đây chơi game điền chữ, còn hắn cũng thường xuyên ngồi đây đọc sách.

Không biết cô chơi game điền chữ gì, cách hai phút lại gọi tên hắn, còn toàn là hỏi những câu kì quặc: "Nhiếp Diệc, Tarantino đóng bộ phim nào sau đó mới nổi tiếng nhỉ?" "Nhiếp Diệc, thủ môn người Ý đoạt cúp trong Euro Cup đã mất là ai a?" "Nhiếp Diệc, trong bộ <> có bộ võ công bí truyền của Nhiếp Phong tên gì nhỉ?" "Nhiếp Diệc, hoa hiên vàng tên khoa học là gì vậy?"

Cô cũng sẽ có những lúc tự giác thấy xấu hổ chạy tới hỏi hắn: "Nhiếp Diệc, anh không thấy em phiền quá chứ?"

Hắn lúc ấy sẽ trả lời lại cô: "Còn không có?"

Cô liền đặc biệt chân thành thay hắn buồn thương: "Này cũng đã lỡ cưới về rồi, cũng không thể trả hàng rồi a?!"

Hắn hững hờ: "Cũng không phải là không thể......"

(Bát Bát: Tốc độ mỗi lần dịch tới những phần này đều đặc biệt chậm chạp)

Cô liền trượt người lên từ phía sau hắn, một tay chống lên tay vịn của ghế sô pha, đầu tựa lên vai hắn, miệng hơi cười nhìn hắn: "Nhịn lâu như vậy vẫn chưa trả lại hàng, là không nỡ bỏ nha?"

Hắn còn nhớ xúc cảm khi ấy khi tóc dài của cô lướt nhẹ qua cổ, là không nỡ bỏ?

Sau khi cô rời đi hắn vẫn luôn ở nơi này chờ đợi, có đôi khi ban đêm sẽ đến nơi này, sau đó sẽ mơ tới cô, giống như hôm nay là một đêm thu mưa rả rích. Nửa đêm khi hắn ngủ, lại nghe được thanh âm của cô như đang nói chuyện với mình: "Nhiếp Diệc, chúng ta hẹn hò đi." Hắn biết mình đang nằm mơ, nhưng không nhịn được đưa tay về phía cô: "Dẫn em đi đến nơi này." Cô liền đem tay phải đặt nhẹ nhàng vào trong lòng bàn tay hắn, giọng nói còn đặc biệt mang theo ấm áp cùng ngọt ngào: "Được." Địa điểm chính là tại nhà ăn trên hải đảo sáu năm trước kia, chiếc bánh mì nướng cô mới ăn một nửa, trên ly sữa bò đã uống cạn còn lại một dấu son môi nhàn nhạt.

Thật ra không phải là giấc mộng nào cũng đều khớp với những hình ảnh trong hồi ức. Trên thực tế, sáu năm trước khi hắn nói với cô "Dẫn em đi đến nơi này", cô không có mềm mại trả lời lại ngay hắn được như vậy, mà ánh mắt hơi lộ nghi hoặc, sau đó như là nghĩ thông suốt cái gì đó, nở một nụ cười rực rỡ: "Nhiếp Diệc, anh đây là muốn cho em bất ngờ gì đó sao?" Ngón trỏ cô đặt trên môi: "Vậy thì em phải đi tân trang lại bản thân một lần nữa cho thật đẹp mới được***"

*****

Khi đó nơi hắn đưa cô đến là một khu bảo tồn động vật hoang dã ngoài rìa Ấn Độ Dương, có thảo nguyên, còn có vùng đất ngập nước cùng rừng mưa nhiệt đới. Thuở thiếu niên hắn cực kỳ thích những hoạt động thể thao mạo hiểm, thường đi tới nơi này, cũng có mấy lần đi xuyên qua khu rừng mưa nguyên sơ gần đó.

Ngày đó cô chọn trang phục rất tỉ mỉ, cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, với bộ quần áo trên người hắn giống như là một cặp, chân đi đôi giày búp bê màu tím, trên đầu còn đội một chiếc mũ rơm lớn. Lúc ngồi trên xe việt dã chạy băng băng qua thảo nguyên, cô phải dùng tay giữ lấy mũ, chiếc khuyên tai bạc dài chấm cổ bị gió thổi về phía sau, lại đặc biệt chiếu ra những tia sáng tinh khiết lên cần cổ trắng ngần của cô.

Nhiều năm sau nghĩ lại, chính hắn còn cảm thấy nghi hoặc, khi ấy rõ ràng là hắn đang lái xe, làm thế nào lại có thể nhớ cô khi ấy mặc gì, hình dáng như thế nào rõ ràng đến vậy.

Để không ảnh hưởng đến hắn đang lái xe, ngày đó cô rất ít nói, thế nhưng ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt lại không có cách nào che lấp được. Lần trước mẹ cô từng kể, cô yêu thiên nhiên, khi còn bé thích nhất là xem phim tài liệu về hải dương, sau đó theo nghề nhiếp ảnh gia hải dương, chương trình yêu thích nhất trên TV sau đó đã đổi thành chương trình chiếu phim tài liệu về thám hiểm rừng.

Xe chạy qua một rừng cây thưa thớt, bên cạnh chính là Ấn Độ Dương màu xanh lam, bờ biển về chiều đặc biệt yên tĩnh, dường như thủy triều đang lên rất nhanh, Ấn Độ Dương không giống với Địa Trung Hải, thủy triều khó có thời điểm yên lặng.

Khách du lịch đi tới nơi này rất ít, bọn họ xuống xe, bên dưới là bãi biển cát trắng, cô cởi giày đi chân trần thẳng xuống làn nước, bàn chân tiếp xúc với lớp cát mịn ẩm ướt phía dưới: "Nhiếp Diệc, vì sao lại dẫn em đến đây?"

Mỗi khi cô muốn hỏi hắn một điều gì, đều sẽ gọi tên hắn sau đó ngẩng đầu lên, có một loại đặc biệt nhẹ nhàng mềm mại.

Hắn nhẹ giọng đáp: "Không phải muốn đi dạo ngoài bãi biển sao?"

Cô lẩm bẩm: "Em chỉ là nghĩ đến đi dạo ngoài biển, nhưng mà bãi biển ngoài khách sạn đó là được rồi, lại đặc biệt ngồi hai giờ máy bay rồi một tiếng đi xe để tới đây.... . Đây chẳng qua cũng chỉ là một buổi hẹn hò biệt ly......"

Hắn nghĩ, cô sau đó có thể sẽ nói: "Nhiếp Diệc, anh làm gì cũng đều rất tận tâm."

Cô quả nhiên quay đầu lại, khóe miệng treo một nụ cười tươi rói: "Nhiếp Diệc, anh làm việc gì cũng đều hoàn mỹ như thế."

Vốn dĩ hắn cũng không cần đáp lại lời ca ngợi này, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi rất thích nơi này, nên muốn mang em tới."

?

Thật ra cũng không phải việc gì hắn cũng cẩn thận tỉ mỉ, chỉ là nếu đây chính là ngày cuối cùng hắn có thể ở cùng cô, hắn muốn mang cô nơi này.

Trước đây hắn vẫn nghĩ tôn trọng cô là vì cô là người nhà của hắn, lúc ở núi Ngọc Tông mới nghĩ được kỳ thực không phải. Mỗi thời khắc muốn đối xử tốt với cô, hắn đều đặt cô ở vị trí một người phụ nữ chứ không phải là người nhà, mà khi hắn muốn nói cho cô biết khám phá mới này, cô lại quyết định rời đi tìm một người chính xác, mà người kia hình như cũng đã xuất hiện rồi.

Hắn còn nhớ một lần nọ khi say rượu cô đã kể cho hắn nghe về mối tình đầu của mình, chính là một vị sư huynh hơn cô ba tuổi, một thiếu niên thiên tài, còn trẻ đã danh tiếng vang xa, cô vẫn luôn một lòng đuổi theo bước chân của người đó. Trợ lý Chữ ban sáng có gửi đến cho hắn chút tư liệu, người kia có lẽ là Hứa Thư Nhiên đi.

Bên người cô thiên tài từ nhỏ thành danh có thể có rất nhiều, nhưng cùng trường với cô lại lớn hơn ba tuổi trừ hắn ra, còn có một Hứa Thư Nhiên. Hắn và cô tuy rằng là cùng trường, nhưng hắn nhảy lớp khá nhiều, khi cô nhập học hắn đã rời trường từ lâu, bọn họ làm sao có cơ hội chạm mặt, theo lẽ dĩ nhiên hắn cũng sẽ không thể trở thành vị học trưởng cô sùng bái được, huống hồ hắn nghiên cứu qua cô không có hứng thú với khoa học. Hứa Thư Nhiên lại cùng ngành học, sau đó cùng vào một trường đại học, chính xác là thành danh với thân phận một nhiếp ảnh gia, sau đó mới chuyển sang làm đạo diễn. Trước hai mươi tuổi cô và Hứa Thư Nhiên cơ hồ là đều đi cùng một con đường.

Bữa sáng nay nhìn thấy hai người họ ngồi tán gẫn, cô dường như là rất cao hứng, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười rạng rỡ.

Theo đuổi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể đuổi kịp rồi.

Cô nói với hắn, hy vọng hắn có thể tác thành. (Bát bát: cái mồm hại cái thân)

Tác thành, chuyện này với hắn quả thật là một từ hoàn toàn mới đi.

*****

Tâm tư bỗng nhiên bị tiếng cười cắt giữa chừng.

Nước biển dâng lên, nước biển màu xanh biếc nhạt như là có sinh mạng, như dây cỏ leo quấn lấy, mục tiêu là bãi cát trắng cao nhất. Bầu trời trong xanh, không gian trong vắt, mây trên trời tựa hồ cũng đang đổi thành từng cái hình dạng. Cô đứng bên trong làn nước, ống quần đã xắn lên vài vòng, mặt tiếc nuối nói: "Lúc này mà còn có kem nữa thì đúng là hoàn hảo a."

Hắn đứng cạnh cô giúp ngăn cản gió biển: "Tham lam quá nhỉ?"

Hắn xưa nay nói chuyện với cô đều không có gì quá để tâm, còn đặc biệt chịu bỏ thời gian kiên nhẫn nghe những lời lí luận sáo rỗng của cô, quả nhiên, cô bắt đầu nói đạo lý với hắn: "Có cái gì mà tham lam a, em đây chính là cô gái không ham tiền tài chỉ muốn có một chiếc kem trên tay là mãn nguyện, so với tham lam a, chính là mấy cô nàng lộ rõ bản tính, ít nhất cũng phải bắt anh mang tới đây một chiếc du thuyền dài năm mươi mét cho cô ấy nằm hóng gió mới thỏa mãn nha." Cuối cùng lại tự tỉnh ngộ: "Kỳ thực...... Cái này cũng phải, anh đúng là không dễ dụ cũng không dễ lừa a, em phải học thêm chút chiêu trò mới được."

Mỗi khi cô nói nhăng nói cuội hắn đều cảm thấy đáng yêu vô cùng, lúc này lại một cơn sóng nữa ập đến, hắn đưa tay nắm chặt cánh tay cô: "Không cần, em như vậy bộ dáng đã cực kỳ có năng khiếu trêu chọc người khác rồi."

Cô được hắn nắm tay tránh những cơn sóng ập đến, ống quần ướt đẫm nhưng cũng chẳng bận tâm, đôi mắt sáng cong cong nói: "Cho em 30 giây tự thỏa mãn đã nào, hiếm khi được anh khen như vậy."

Vừa lúc có một đôi vợ chồng già người châu Á đến gần nhờ bọn họ chụp cho một tấm ảnh, cô lập tức quên mất mình vừa nói gì, tay nhận máy chụp ảnh, một bên hàn huyên với họ: "Ồ mẹ con cũng rất thích loại máy ảnh này, dễ dùng lại bền, tùy tiện ấn chụp cũng ra được ảnh đẹp."

Cô là nhiếp ảnh gia, nhưng kỳ thực hắn rất ít khi thấy dáng vẻ của cô khi cầm máy ảnh. Hóa ra khi cô chụp ảnh, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều thập phần dễ nhìn như vậy.

Bà ấy tỏ ý muốn giúp họ chụp một tấm, cô mang trả lại máy ảnh cho người chồng, không chắc chắn nhìn hắn: "Nhiếp Diệc, muốn chụp ảnh không?"

Nhận được cái gật đầu của hắn cô liền cao hứng chạy tới đứng cạnh, duy trì khoảng cách với hắn, hai tay quy củ đặt ở trước người.

Lão bà nhắc nhở bọn họ: "Gần hơn chút nữa nào.

Cô cười cười: "Như vậy là được rồi ạ."

Rõ ràng là hai người chụp ảnh chung, nhưng khoảng trống ở giữa thậm chí có thể thêm một Nhiếp Phi Phi vào nữa vẫn đủ, đêm nửa tháng trước rõ ràng cô còn lớn mật kề sát người lên cánh tay hắn, tư thế đều là thân mật, cô gần gũi với hắn, chạm vào tóc hắn, còn suýt nữa hôn hắn.

Bà ấy cười nhìn bọn họ: "Không phải là cãi nhau đấy chứ? Phải gần hơn mới được chứ."

Sau đó nhìn cô nghiêng đầu quan sát khoảng cách giữa hai người: "A, đúng là có chút xa." Thanh âm có phần như đang trưng cầu ý kiến của hắn: "Vậy em đến gần hơn chút nữa nha."

Hắn hỏi cô: "Tôi là tượng điêu khắc sao?"

Tốc độ phản ứng của cô lần này phá lệ nhanh, lập tức biện bạch: "Nào có nào có, chụp chung tượng điêu khắc sẽ không có như vậy, nhất định phải khoác tay đó." Nói xong cười lộ ra hàm răng thẳng tắp, một tay cũng đưa qua khoác vào cánh tay hắn.

Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không hề chủ động tới gần hắn. Hắn nói dường như bọn họ đi quá giới hạn, cô liền làm cho hai người ngay lập tức trở thành không còn bất cứ gần gũi nào. Còn có ai hiểu chuyện được hơn cô?

Cách đó không xa có một mỏm đá ngầm, sóng biển đánh tới tạo ra âm thanh ì oạp, cô theo bản năng quay đầu về phía phát ra âm thanh, lão ông bên cạnh liên tục nhắc nhở cô: "Cô bé, nhìn ống kính a."

Kết quả hai người họ ai cũng không nhìn ống kính, trong nháy mắt này hắn nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo, cô không đề phòng, bị mất thăng bằng ngã vào lồng ngực của hắn, tay hắn vây quanh eo cô, thời điểm ngẩng đầu thì đôi môi hắn cũng cùng lúc đáp lên trán cô.

Cô sững sờ nằm trong lồng ngực hắn, nhưng không đẩy hắn ra.

Đôi môi hắn rời khỏi trán cô, một hồi lâu sau, cô mở mắt ra.

Bọn họ từng có vài lần ôm nhau, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên hắn chân chính dùng tâm cảm nhận cơ thể trong lòng mình, mềm mại, dịu dàng, tinh tế như vậy, làm cho hắn có ảo giác sợ hãi chỉ cần buông lỏng tay cô sẽ bị gió cuốn đi mất. Hắn theo bản năng mà siết chặt cánh tay, cô trong lòng lại không tỏ ra khó chịu, chỉ ngập ngừng một chút, sau đó cũng thuận theo hắn, như là cô cũng khát vọng được rút ngắn khoảng cách của hai người, dù chỉ là một centimet. Gió biển thổi bay mái tóc dài của cô, áo sơ mi trắng phập phồng trong gió giống như đôi cánh của bướm trắng.

Khoảnh khắc cô nhào vào lồng ngực hắn khi ấy giống như con bướm trắng mất phương hướng, còn mang đến hương thơm của một vườn hoa thơm ngát.

Nhưng có lẽ cô cũng bị dọa cho sợ ngây người, lúc ngửa đầu nhìn hắn khóe mắt có chút ướt át, trên mặt tuy không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là lại tạo ra một góc độ cho một nụ hôn hoàn hảo.

Lại một cơn sóng nữa ập đến.

Hắn cúi đầu hôn cô.

Trời xanh mây trắng, biển xanh mênh mông, khoảnh khắc hắn cúi xuống hôn cô khóe miệng còn vương ý cười, mà hình ảnh đẹp đẽ này được kịp lúc lưu lại trong chiếc máy ảnh đã sớm bị lãng quên.

*****

Thời điểm tách ra, gò má cô đã sớm phiếm hồng, dưới ống kính máy ảnh lại như một đóa hoa sơn trà đang từ từ nở rộ, màu sắc cùng góc độ đều hết sức rõ nét. Lông mi của cô hơi rung động, trên mặt còn phải cố gắng khắc chế biểu lộ tâm tình: "Cái này, nụ hôn tạm biệt này có chút......"

Hắn một lần nữa ôm lấy cô: "Không phải."

"Vậy?"

"Không nghĩ được nhiều thế, chính là trong lòng muốn như vậy."

Cô suy nghĩ một chút, hướng hắn nở một nụ cười tỏ vẻ không hiểu, sau đó đi về phía hai vợ chồng già xem ảnh.

?

Lại lên xe đi tiếp, cô im lặng tựa đầu vào cửa xe, thi thoảng ngẫu nhiên sẽ nói vài câu, chỉ là chủ yếu đều là khen cảnh đẹp ven đường. Trước đây mỗi khi căng thẳng cô sẽ có một động tác rất dễ bị nhận ra đó là đặc biệt nói rất nhiều, nhưng hiện tại cô đã học được cách ngụy trang, rất nhiều khi hắn phải mất một chút thời gian mới có thể nhìn ra tâm tình thật sự của cô, nhưng có lúc bỏ ra thời gian cũng nhìn không thấu.

Cô thật ra là một người rất thông minh, một khi chú ý vào việc học một điều gì đó, sẽ có thể học được đến gốc rễ của sự việc, lại có thể vận dụng vào đến thuần thục, ví như lúc này đây cô đang treo lên cái ngụy trang cực kỳ hứng thú với cảnh vật. Hắn có chút hối hận trước kia đã vạch trần ra trước mặt cô những động tác vô thức kia, nếu không thì lúc này muốn tìm hiểu suy nghĩ của cô đã không khó như vậy. Nhưng chung quy cô vẫn chưa thể ngụy trang đến bậc thượng thừa được, khi ánh mắt hắn rơi xuống trên người cô, tình cờ mắt đối mắt với ánh mắt của cô vẫn có thể nhìn ra trong đó thất thần cùng nghi hoặc.

Có lẽ là bản thân cô ấy cũng không có nhận ra đi.

Những loài động vật trong khu bảo tồn đối với con người sớm đã quen thuộc, phông nền xanh lam, ở giữa bố trí một vũng nước đọng, trên lớp đất xốp mềm, chim khổng tước thậm chí còn chẳng thèm để ý đến sự xuất hiện của họ đi tới đi lui, vài con khỉ đuôi dài vắt vẻo trên cây tùng cao to, phía xa xa có thể thấy linh dương từng con chạy băng băng.

Nhưng hắn biết cảnh này không thể chân chính khiến cho cô hưng phấn. Cô là nhiếp ảnh gia hải dương, nhưng cũng yêu thích chụp động vật trên cạn, năm nào cũng đều theo đoàn thám hiểm trang bị đầy đủ thiết bị an toàn đi vào những rừng cây rậm rạp chụp ảnh.

Lúc gần tới rừng mưa, gió nóng táp lên mặt đã dính chút hơi ẩm.

Xe tiến sâu vào cánh rừng, hắn lôi ra giá và máy chụp ảnh phía sau ghế đưa cho cô: "Biết đâu sẽ gặp được thứ gì đó em chưa thấy bao giờ muốn chụp lại, khi nào muốn dừng xe thì kêu tôi một tiếng."

Rốt cuộc lúc này biểu tình trên mặt cô cũng thay đổi, đã sớm hoàn toàn quên mất lần hẹn hò biệt ly này không khí có bao nhiêu kỳ quái, cao hứng khiến cả khuôn mặt sáng lạng, chợt ra chiều lo lắng nói, nhưng trong thanh âm lại không nghe ra nửa điểm hoảng sợ gì: "Bên trong này có gì?" Sau đó lại tự mình đoán lung tung: "Gấu? Tê giác? Rắn độc? Kỳ đà? Cá sấu? Chà chà, nói không chừng còn có lính đánh thuê hay người buôn ma túy gì đó!" Ngừng một chút, lại ngó nghiêng xung quanh: "Cứ đi vào không chuẩn bị cái gì sao? Nước với thức ăn nè? Chúng ta còn không có người địa phương dẫn đường, cũng không có lái xe việt dã lão luyện a."

Hắn chỉ chỉ tay về phía sau: "Nước và thuốc ở đó, chúng ta chỉ đi vào một chút rồi sẽ ra luôn, không cần hạ trại qua đêm, nên cũng không cần mang theo đồ ăn. Trong hộp còn có giày đi bộ, trước khi xuống xe nhớ thay vào." Hắn liếc nhìn cô một cái: "Có điều tốt nhất là không nên xuống xe, cũng không nên thò người ra ngoài cửa xe. Xung quanh đây có khá nhiều voi lớn và tê giác, không có lính đánh thuê, cũng không có kẻ buôn ma túy, cách khoảng 100km có một trạm sinh thái."

Cô ngẫm nghĩ đối với sắp xếp cho lần hẹn hò này hết sức hài lòng, ánh mắt ngập tràn thán phục, nhưng vẫn kiên trì làm khó hắn: "Người địa phương dẫn đường thì sao a?"

Hắn thuần thục khởi động chiếc xe việt dã: "Không cần người dẫn đường, còn người lái xe lão luyện trong địa hình rừng rậm, " hắn hỏi cô: "Nhiếp tiểu thư thấy tôi có đáp ứng được không?"

Cô kinh ngạc: "Nhiếp tiên sinh, ngài nên làm tròn vai trò của một thân sĩ, uống trà, chơi cờ, đọc sách, nghiên cứu mới phải, dù là loại hình giao thông gì, đều nên ngồi chỗ an toàn nhất, tôn quý nhất chính ở hàng ghế sau này nè!"

Xe đi đến một đoạn đường gập ghềnh, thi thoảng còn có cây đổ xuống chắn ngang, vừa trơn vừa hẹp, bên cạnh còn có một rãnh nước nhỏ sâu, loại chướng ngại vật cao cấp như vậy giống như là đặc biệt bố trí cho những chuyến đi thám hiểm vào nơi này, hắn một bên cẩn thận điều khiển xe tránh đi, một bên hỏi cô: "Tôi trong mắt em vô vị đến như vậy sao?"

Cô nhịn lại cảm giác muốn nhảy khỏi xe, ngừng thở nhìn đường, chỉ lo quấy nhiễu đến hắn, lời nói nhẹ đến mức không khí cũng dường như không bị bị làm cho lưu chuyển: "Đầy đủ đầy đủ, anh, anh cẩn thận nhìn đường a!"

Từ đoạn đường đó thoát ra, cô thở hắt ra một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực mình: "Kỹ thuật rất tốt, nhưng nếu sơ suất một chút liền rơi xuống chẳng chơi ấy."

Hắn động viên cô: "Nếu thật sự nguy hiểm thì tôi đã không mang theo em đến, con đường này tôi lái đã rất nhiều lần."

Cô càng ngày càng kinh ngạc.

Thời điểm cô kinh ngạc lông mày sẽ nhấc lên, tâm tình đều để lộ trong đôi mắt, như đôi mắt của trẻ nhỏ vậy. Nếu như lúc nào cô cũng có thể thẳng thắn mà biểu lộ như vậy thì thật tốt, một tay tự do của hắn xoa xoa đầu cô, khóe miệng gợi lên ý cười: "Trên đời này chẳng có người đàn ông nào không thích xe, thích mạo hiểm và tốc độ cả."

Lộ trình lần này không quá dài, có điều cũng mất hơn hai giờ lái xe, nhưng bọn họ quả thật hôm nay vận khí không tệ, dọc đường gặp được rất nhiều động vật. Thị lực của cô siêu tốt, còn phát hiện ra một còn thằn lằn nhỏ xinh bò trên khối đá cách đó khá xa, màu sắc rất đặc biệt, rất có khả năng là một chủng loại mới chưa được phân loại.

Dọc đường đi tiếng máy chụp ảnh vang lên liên tục, có thể thấy cô rất cao hứng.

*****

Gần năm giờ hai người quay đầu trở về, trên đường về cô ngồi vùi người vào ghế xem ảnh tổng kết: "Tuy không có kem nhưng đây đích thực là buổi hẹn hò tuyệt nhất mà em có."

Có rất nhiều cành lá hai bên đường cọ vào cửa xe, hắn hỏi cô: "Lúc trước em hẹn hò như thế nào?"

Cô vẫn như cũ lười biếng vùi người trên chiếc ghế bên cạnh tài xế, ôm máy ảnh nghiêng đầu: "Sao vậy nha, không phải Nhiếp tiên sinh của chúng ta nổi cơn ghen đó chứ?" Khóe miệng cô cong cong, trêu đùa hắn.

Hắn không thể không thiện ý nhắc nhở cô: "Chúng ta bây giờ đang ở trong một khu rừng nguyên thủy hoang tàn vắng vẻ, tôi đang là người lái xe, cũng còn là người giữ nước uống và đồ ăn."

Cô căn bản không đem lời hắn nói để vào mắt: "Đáng sợ quá, anh đang uy hiếp em đó sao, chi bằng anh đem em ném xuống thử một chút ha."

Hắn ngay lập tức dừng xe, cô cả người sững sờ: "Ôi, làm thật luôn hả?" Thời điểm hắn giúp cô mở cửa xe, cô bản năng đánh thắng lý trí ôm lấy cánh tay hắn: "Hoàng thượng, thần thần thần thần sai rồi."

Hành động rất nhanh nhạy.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi vậy ra lại thành tài xế cho hạ thần của mình à."

Cô trong nháy mắt đọc hiểu thánh ý, đối đáp hết sức trôi chảy: "Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi."

Bọn họ nhìn nhau ba giây đồng hồ.

"Sai rồi, sau đó thì sao?" Hắn nói.

Cô nghĩ một hồi: "Được rồi, nói loại hẹn hò phong phú kinh nghiệm đều là dọa người ta thôi. Em và Khang Tố La trước đây từng đi spa với nhau, uống chút rượu vang, cùng bình luận xem nền chính trị thế giới hiện tại với hòa bình thế giới sẽ có ảnh hưởng gì đến nhau."

"Ồ, vậy theo hai người bàn luận, nền chính trị thế giới hiện tại với hòa bình thế giới sẽ ảnh hưởng đến nhau như thế nào hả?"

Hẳn là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi ngược lại, cô choáng váng đến nửa ngày: "Cái vấn đề này mà anh cũng đúng cảm thấy hứng thú?"

Hắn gật đầu: "Khá hứng thú."

Cô ấp úng, lại nửa ngày, rất liền dứt khoát tự vả vào mặt mình: "Được rồi, chúng em kỳ thực không tán gẫu loại đề tài này, nền chính trị thế giới có phát triển thế nào em cũng chịu...... chỉ là tán gẫu tiếp mấy bộ phim Hàn với game offline......"

Hắn một lần nữa khởi động xe: "Có thể đoán được."

Cô không phục: "Chớ xem thường game offline nha, game offline cũng có rất nhiều thứ để nói, như là trò angry bird đó, chơi thật khó, không hổ danh là angry, mỗi lần chơi đều có thể khiến người ta tức nghiến răng nghiến lợi......" Đột nhiên ngồi thẳng: "Nghĩ mới nhớ, em cũng có lần hẹn hò ý nghĩa đó, xém nữa đã quên rồi, chính là lần em cùng Nguyễn Dịch Sầm đi nghe ca kịch."

Tên này hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, vừa lái xe vừa hỏi cô: "Ai cơ?"

Cô tự nhiên khai tên: "Bạn trai cũ, thời đại học có hẹn hò mấy tháng, còn em chính người yêu thích nghệ thuật, nên lúc rảnh rỗi sẽ dẫn anh ta đi coi cái này cái kia, chỉ là...... Nghiêm túc mà nói thì cũng không tính là hẹn hò được, bây giờ nghĩ kỹ lại......" Lời còn chưa nói hết, xe đột nhiên tăng tốc, một giây sau đã thẳng tắp phi vào dòng sông nhỏ cao đến nửa người. Trong nhất thời bên ngoài cửa sổ bọt nước văng tung tóe, cô cả người dính chặt vào ghế, tim thiếu chút nữa rớt ta.

Xe đi lên đến bờ sông bên này, cô rốt cuộc cũng thở ra một hơi: "Nhiếp Diệc chúng ta thương lượng một chút đi, lần sau đi qua những chỗ như thế này anh có thể thông báo trước một tiếng cho em không?"

Hắn cười nhạo cô, hỏi: "Sợ rồi?"

Cô tận lực tìm từ miêu tả cảm giác của mình: "Đâu chỉ bị hù không, đầu hình như còn bị đụng lên mui xe, có 'cộp' một tiếng đó."

Hắn động viên cô: "Có tôi ở đây, em có gì phải sợ."

Cô dĩ nhiên liền ăn ngay nói thật: "Chính là có anh ở đây nên mới sợ đó, " lại hỏi hắn: "Nhiếp Diệc, không phải là loại xe này bộ tự điều khiển đó chứ, còn anh chỉ cầm vô lăng cho có?"

Phía trước có một đoạn sườn núi mép sông, độ dốc phi thường khủng bố, rất có tính khiêu chiến, hắn vừa quan sát tính toán vừa thấp giọng đáp lại cô: "Việt dã là loại hưởng thụ chứ không phải lạc thú, vậy nên giữ vô lăng, điều khiển xe ngược lại là tôi ...người có lý trí nhất chỗ này."

Cô không chú ý đến chướng ngại tiếp theo hắn sắp khiêu chiến, dựa sát người vào cửa sổ xe: "Có phải em lại vừa nói sai gì đó không? Không phải là anh lại đang trả thù em đó chứ?" Lúc xe bám sát vào sườn núi, giọng nói của cô tựa hồ run rẩy theo: "Nhiếp, Nhiếp Diệc, thật sự là nếu anh đã lý trí như vậy, chi bằng chúng ta lý trí đổi con đường khác thử xem?"

Hắn không trả lời, một tay nắm chặt vô lăng, một tay ra hiệu cô đến gần, cô lòng dạ run rẩy đến gần, khoảng cách vừa hoàn hảo, hắn đột nhiên kéo gáy cô lại rồi đặt một nụ hôn lên mi tâm của cô.

Cô vẻ mặt mờ mịt, nhưng phản ứng ngược lại nhanh: "Nhiếp Diệc, anh......"

Hắn đã buông cô ra, hết sức chăm chú vào con đường phía trước: "Thả lỏng, con đường này là gần nhất, sẽ không có chuyện gì được."

?

Không biết rằng đã từng có ai đó tổng kết thế này, khoa học xã hội quan tâm đến lịch sử, khoa học tự nhiên thì quan tâm đến tương lai."

Nhiếp Diệc lần đầu tiên biết đến mối tình của Nhiếp Phi Phi, là trong đêm ngày Tạ Luân kết hôn, ở bãi đỗ xe tầng hầm cô nửa tỉnh nửa say kể cho hắn nghe: "Hồi sơ cấp em gặp được một nam sinh......" Khi đó hắn cũng không có mấy quan tâm đến chuyện này.

Một cô gái đã 23 tuổi, phóng khoáng, thông minh, tài hoa nở rộ, từng có mối tình đầu hay là bạn trai cũng đều hết sức bình thường.

Kỳ thực, khi hắn nhận thức được thứ tình cảm này với cô, những vấn đề kia hắn vẫn như trước không quá để tâm đến chúng. Cô quá khứ yêu thích ai, hiện tại lại thích ai, có thể hắn không thích cô nhắc đến bọn họ, nhưng này cũng không có nghĩa là hắn để tâm hay muốn biết về họ. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, này chỉ là áp dụng với đối thủ. Trong từ điển của Nhiếp Diệc, có rất nhiều từ đối với hắn mà nói là không cùng có mối liên quan về ý nghĩa, tỷ như đối thủ, tỷ như.. tình địch.

Cũng không phải hắn không để ý, liên quan đến tương lai của hắn và Nhiếp Phi Phi hắn đều hết sức lưu tâm. Nhưng cô đã nói hi vọng hắn có thể tác thành cho mình, tác thành, đây cũng là một từ mới mẻ với hắn, nếu như hắn tác thành cho cô, đó chính là như cô muốn để cô tự do đi tìm người mình thích, như vậy người kia mới đủ tốt sao?

Lúc ở đảo V hắn quả thực đã nói, nếu như cô muốn nhiều hơn, thì cô cũng xứng đáng có được. Hắn không biết liệu cô có hiểu đúng lời nói đó không, hắn nói tới "nhiều hơn", đại ý là so với những gì cô muốn hắn đều có thể cho cô những thứ còn tốt hơn.

Cô khi ấy hỏi hắn: "Anh nghĩ xem vì sao lúc em muốn nhiều hơn, lại không hỏi tới anh?" Giống như muốn đáp lại lời nói ngày đó của hắn, khi mà hắn muốn cho cô nhiều hơn, nhưng chưa chắc cô đã muốn nhận. Đối với chuyện yêu đương này, hai người cùng có tình cảm với đối phương quả thực không dễ dàng, hắn trước giờ vẫn hiểu rõ điều ấy, nên kết quả hiện giờ của hai người dường như cũng rất hợp tình hợp lý rồi.

Giả dụ như cô là nhất định phải rời khỏi hắn, chí ít cô nên vì tình yêu của mình tìm được một người xứng đáng.

Nếu như người kia không đủ xứng đáng, không phải là hắn buông tay trở thành uổng phí rồi sao.

Hay là người kia không xứng đáng mới là chuyện tốt.

Chấm dứt ở đây, giữa bọn họ xác thực đã có một kết quả, nhưng giống như là làm thí nghiệm vậy, đôi khi kết quả không nhất định sẽ là kết cục. (Bát Bát: ôi lý luận, thần tài thần tài <3. <3!!)

Xe vững vàng lái qua đoạn đường dốc nguy hiểm, lại lái qua một bụi cây, lần này cô không căng thẳng như khi qua sông vừa rồi, cau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Phía trước là một đoạn đường bằng phẳng, cô cuối cùng cũng mở miệng: "Không biết có phải là em hiểu sai hay không, " cô quay đầu nhìn hắn, thậm chí nửa thân người cũng nghiêng về phía trước, sau đó hít sâu một hơi: "Nếu như hiểu nhầm thì cũng hơi mất hứng, nhưng em thật sự rất muốn hỏi, " cô nhìn hắn đến giây thứ năm, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngồi trở lại: "Quên đi, em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chí ít phải chờ ngày hôm nay kết thúc cái đã." Cô xoa xoa huyệt thái dương: "Mặt trời còn chưa có xuống núi, sao mình phải gấp nhỉ."

Khoảnh khắc mặt trời hạ xuống đến đường chân trời, cảnh sắc đỏ rực như trong huyệt động của ma tộc, có một sức lôi cuốn đến kì lạ.

Ngón tay của hắn gõ đều đều trên vô lăng, hỏi cô: "Nhiếp Phi Phi, em từ khi nào lại trở thành người khó dứt khoát như vậy?"

Cô kinh ngạc nhìn hắn, thở ra một hơi: "Được rồi, nếu anh đã nói như vậy......" Cô phá vỡ yên lặng, chuẩn bị lần nữa trở về tư thế nghiêm túc nói chuyện, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cắt đứt.

Cũng không phải là xuất hiện mãnh thú nguy hiểm gì, mảnh rừng rậm phía trước có chiếc xe việt dã bị trượt sâu xuống đầm lầy, một bên xe còn có hai cô gái Trung Quốc đang vẫy tay cầu cứu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-74)