Truyện:Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử - Chương 55

Tứ Đại Gia Tộc – Bản Tình Ca Của Vương Tử
Trọn bộ 75 chương
Chương 55
Kim cương Bạch Tuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-75)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cung điện Eros lớn mà phức tạp, nhưng lại chỉ viết gợi ý bằng chữ địa phương, khiến cho Tô Mạt chỉ hiểu được tiếng Trung cùng tiếng Anh mờ mịt, lại không thể hỏi đám ngừơi hầu đi qua, không thể làm gì khác hơn là tìm một gian lại một gian.

Tô Mạt nâng làn váy ở trên hành lang tìm phòng trang điểm, không có chú ý đã lướt qua một người phụ nữ đang dừng lại, vỗ nhè nhẹ bả vai của cô.

Quay đầu, Tô Mạt ngẩn ra: "Là ngài"

Một phu nhân mặc thường phục khẽ mỉm cười với Tô Mạt, thân thiện nói: "Tô Mạt tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Ngài, sao lại tới nơi này?"

Ở Provence nhận được trợ giúp của phu nhân xinh đẹp, tên là Thanh Nhu, hoà nhã mỉm cười: "Tôi là ngừơi được mời tham gia bữa tiệc này, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cô."

Một ngừơi phụ nữ cao quý tóc vàng mắt màu lam, cho dù là mặc đồ thường ở nhà cũng không che đậy được khí chất tao nhã của bà, xem ra bà cũng là một trong những quý phu nhân ở xã hội thượng lưu Châu Âu.

Thanh Nhu là ngừơi mà Tô Mạt vốn rất cảm tạ, cho nên gật đầu một cái và nói: "Dạ, phu nhân gần đây khoẻ không?"

"Tạm được" Trả lời xong câu hỏi của Tô Mạt, bà cẩn thận quan sát Tô Mạt từ trên xuống dưới, dịu dàng nói: "Xem ra cô đã đến được hạnh phúc cô nên có."

Ban đầu ở Provence, đấu tranh cùng bất lực của Tô Mạt bà đều để ở trong mắt, vốn tưởng rằng cô gái lạnh lùng giống như cô ấy sẽ không dễ dàng bị tình yêu thế tục ràng buộc, nhưng không ngờ, lại thấy được hạnh phúc của cô ấy.

"Cũng không tính là lấy được, ít nhất, tôi có dũng khí tin tưởng hạnh phúc" Tô Mạt rũ xuống con mắt, sóng mắt lưu chuyển: "Chỉ cần không lay động, một ngày nào đó sẽ có một mảnh vườn hoa đẹp giống như của phu nhân, cùng tình yêu nở rộ trong hoa viên."

Trong mắt màu xanh thẳm của Thanh Nhu chợt lóe lên tia sáng nhu hoà, tán thưởng nói: "Không tệ, tình yêu quý ở kiên trì, tin chắc, chỉ cần mình cho là đúng, thì không thể buông tha. Nhìn thấy cô, thật sự rất giống nhìn thấy tôi năm đó......"

"Phu nhân năm đó?"

"Không có gì, cũng sẽ biết thôi."

Tô Mạt hiểu bây giờ bà còn chưa muốn nói chuyện xưa của mình, : "Mặc kệ như thế nào, cũng rất cảm tạ phu nhân, những lời nói với tôi ở Provence, tôi đều ghi tạc ở đáy lòng."

Thanh Nhu khoát khoát tay, đổi đề tài: "Cô không phải ở hội trường sao, sao lại ra ngoài đây?"

"Tôi là tới tìm phòng trang điểm, nhưng cái cung điện này thật sự quá lớn, tìm thật lâu cũng còn chưa tìm được."

"Đây là cung điện Eros đặc biệt dùng để mở quốc hội cùng với yến tiệc long trọng, nếu cô tìm phòng trang trang thì ở nơi đường hành lang này đi thẳng đi xuống nữa quẹo phải."

Theo chỉ dẫn của Thanh Nhu, Tô Mạt gật đầu một cái: "Cám ơn phu nhân."

"Không quan hệ."

Thanh Nhu giơ tay lên, đem sợi tóc màu vàng áp ra sau tai, hơi gật đầu với Tô Mạt, xoay người muốn đi.

Tô Mạt cũng quay đầu, đang lúc muốn rời đi thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt thảm một điểm lấp lánh.

"Phu nhân, xin chờ một chút."

Nghe thấy Tô Mạt kêu, Thanh Nhu xoay người: "Sao thế?"

Tô Mạt cúi người xuống, nhặt lên chiếc nhẫn lúc mới vừa rồi bà vén sợi tóc mà tróc ra, đưa đến trước mặt Thanh Nhu: "Cái này, là của phu nhân sao?"

Thanh Nhu nhìn chiếc nhẫn kim cương ở đầu ngón tay của Tô Mạt gật đầu: "Ừ, chiếc nhẫn này này là của tôi."

"Vật về chủ cũ." Tô Mạt giao chiếc nhẫn cho Thanh Nhu, liếc mắt nhìn tạo hình tinh xảo của chiếc nhẫn: "Cái chiếc nhẫn kim cương này, rất xinh đẹp, rất thích hợp với phu nhân."

Thanh Nhu vừa cầm chiếc nhẫn kim cương mang trở về trên tay mình vừa nói: "Làm sao lại nhìn ra được thích hợp với tôi chứ."

Tô Mạt vốn là một câu ca ngợi vô tâm, lại bị Thanh Nhu hỏi như vậy cũng có chút xấu hổ: "Tôi không phải là tiểu thư quý tộc, cũng chưa từng gặp qua những thứ đồ trang sức danh quý này, chẳng qua là cảm giác kiểu hoa hồng của chiếc nhẫn này được thiết kế ngụ ý rất có tình, mặt khác, chính là viên kia kim cương phía trên, rất đẹp."

"Cô biết viên kim cương này?"

"Tôi chưa bao giờ gặp qua viên kim cương này."

"A, vậy sao cô lại cảm thấy hột kim cương này rất đẹp"

"Nó rất trong suốt, rất sáng long lanh, nhất là hình dáng nó, bộ dạng sáu giác cạnh rất giống bông tuyết từ bầu trời bay xuống, mảnh bông tuyết độc nhất rơi lên trên hoa hồng, tượng trưng cho tình yêu cùng chúc phúc thuần khiết nhất."

Giống như là bị Tô Mạt nói trúng tâm sự, Thanh Nhu im lặng rồi chớp mắt một cái, đưa ngón tay đưa ra, nhìn chiếc nhẫn kim cương của mình: "Thiết kế của viên kim cương này là đến từ chồng của tôi, nó cũng là nhẫn cưới của tôi. Hoa hồng là tình yêu tín vật giữa tôi và chồng tôi, cho nên ông ấy mới nghĩ tới đeo hoa hồng vào trên tay của tôi. Vốn trang sức trên nền chiếc nhẫn là một viên kim cương đỏ cao cấp, nhưng...... hôn lễ ngày đó, một người chí thân vẫn luôn phản đối tôi cùng với chồng tôi kết hợp lại phái người mang viên kim cương này đưa tới...... Từ đó hai mươi mấy năm nay, viên kim cương này liền ở lại trên mặt nhẫn, không có lấy xuống."

Tô Mạt lẳng lặng nghe bà nói xong, rồi im lặng gật đầu một cái: "Tôi nghĩ, vị chí thân phản đối hôn ước của phu nhân kia nhất định là muốn dùng loại phương thức này để nói cho phu nhân biết, ông ấy chúc phúc người, muốn cho ngừơi hạnh phúc, muốn cho người vui vẻ."

Thanh Nhu cười nhạt, đem ngón tay thu hồi: "Tôi cũng nghĩ thế, viên kim cương ông ấy cho tôi vốn là tín vật thân tình giữa chúng tôi, ban đầu bởi vì ông ấy cực lực phản đối, tôi không thể không rời nhà, trước khi đi, cái gì tôi cũng không có mang đi, bao gồm viên kim cương này, nhưng không có nghĩ đến, ông ấy lại giao viên kim cương cho tôi lần nữa. Đã nhiều năm như vậy, tôi mang tình yêu của chồng mình, mang thân tình của ông ấy, nhưng ông ấy trước sau đều không tiếp nhận chúng tôi."

"Có lẽ, ông ấy đã tiếp nhận rồi, chẳng qua là ông ấy không nói ra thôi."

"Không sai, ông ấy vẫn luôn là người cố chấp, cho nên ý định lần này của tôi là đem kim cương lần nữa thả lại lên tín vật năm đó ông ấy cho tôi, đeo viên kim cương này để nói cho ông ấy biết, nếu tôi sanh ở cái nhà này, thì cả đời đều là người của cái nhà này."

Tô Mạt thở ra ra một hơi nặng nề, mặt giãn ra cười khẽ: "Tôi nghĩ, nhất định phu nhân sẽ đạt được ước muốn."

"Đa tạ cô, tôi cũng chúc phúc cô, hạnh phúc cả đời."

Nói xong, Thanh Nhu xoay người rời đi.

Tô Mạt không nghĩ tới ở Eros lại gặp phải người đã từng quen biết, còn là một phu nhân cao quý, trong lúc nhất thời cũng nhẹ nhõm đi không ít.

Ít nhất, ở nơi đất nước xa lạ này, trừ Thần Hi, cô còn có một người quen biết, tóm lại cũng không coi là cô đơn.

Nghĩ như vậy, Tô Mạt theo hướng dẫn của Thanh Nhu đẩy cửa phòng hóa trang ra, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc.

Bốn cô gái nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, ánh mắt khinh bỉ đảo quanh ở trên người cô.

Lấy bất biến ứng vạn biến.

Tô Mạt ổn định buồng tim đang nhảy lên không dứt trong lòng mình, coi thường sự tồn tại của bốn cô gái, soi gương sửa sang lại tóc dài làn váy của mình một chút.

"Cô thật giống như là rất thoải mái nhỉ." Lời nói tựa như chua tựa như ngọt đến từ Juli.

Tô Mạt vẫn như cũ nhìn chằm chằm mình trong gương, xử lý sợi tóc vén lên một đầu nửa: "Các cô hình như rất nhàm chán."

"Đừng tưởng rằng điện hạ thừa nhận thân phận của cô trước mặt mọi người thì cô có thể lớn lối như vậy, đừng quên, chúng tôi còn chưa có nhận thua!"

"Các cô nhận thua hay không không liên quan với tôi, cho tới bây giờ tôi cũng không có đánh cuộc tình yêu kia, thắng thua có cái gì khác nhau."

*****

Thanh Thủy Hoà Nhã thay đổi ngọt ngào dịu dàng thường ngày, hung hăng nói: "Chúng tôi nhất định sẽ không để cho cô vừa lòng đẹp ý!"

Sau khi sửa sang xong lại làn váy tóc của mình, Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng: "Đã như vậy, tôi liền đối với mánh khoé của các vị mỏi mắt mong chờ rồi."

"Cô chờ đó!"

Trong mắt bốn cô gái đồng thời tức giận, ngẩng đầu mang vẻ kiêu ngạo đi ra phòng trang điểm, thuận tay đóng cửa lại.

Tô Mạt nhìn trong gương thấy bốn cô gái đi ra ngoài, mới thở ra một hơi thật dài.

Trung Quốc có câu, ba cô gái một sân khấu, bây giờ là bốn, quả thực là hát tuồng, hát xiếc khỉ! Thôi, binh đến tướng chắn, huống chi còn có Thần Hi ở đây, không có gì đáng sợ.

Nhớ tới Quý Thần Hi, Tô Mạt cười nhẹ, rửa tay, chuẩn bị trở về đến bên người Quý Thần Hi nghênh đón mẹ của anh.

Mặc kệ trong nước hay là nước ngoài, để cho "Mẹ chồng" tương lai một ấn tượng tốt cũng là rất quan trọng...... A, chuyện gì xảy ra?

Đẩy đẩy cửa, lại dùng sức đẩy...... Cửa vẫn không có mở.

Tại sao có thể như vậy......

Hai tay của Tô Mạt đều dùng sức đẩy cửa, cửa điêu khắc thủy tinh công nghiệp quý giá vẫn không chút động đậy.

Từ bên trong có thể nhìn thấy trong khe hở hai cánh cửa có mắc một ống thép rất to, khiến cho Tô Mạt bị khóa trái ở phòng trang điểm.

Lễ phục nặng nề trên người chính là mặc vừa người, căn bản không thể để điện thoại di động vào, Tô Mạt không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là thử la lên: "Có ai không? Có thể từ bên ngoài mở cửa ra không?"

Hô vài lần, bên ngoài ngay cả một tiếng bước chân cũng không có.

Chẳng lẽ, đây chính là bốn cô gái kia "Chờ?"

Ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế phòng trang điểm, Tô Mạt than thở. Khóa trái cô ở chỗ này, bỏ qua yến tiệc mẹ của Thần Hi, sau đó phá hư hình tượng của cô trong lòng đối phương, từ đó phá hư cô cùng Thần Hi.

Nếu như thủ đoạn ngây thơ như vậy chính là mưu kế của bốn cô gái, cô ngoại trừ than thở thật không còn cách nào. Nhưng, theo cách làm trước sau như một của họ, hình như đây chỉ là mới bắt đầu......

Hiện tại nhất định Thần Hi chờ sốt ruột, nói không chừng còn ở chung quanh tìm cô. Cũng may, nơi này là nơi Thần Hi sinh trưởng, nên rất nhanh là anh có thể tìm được cô.

Ôm loại ý tưởng lạc quan này, Tô Mạt quyết định ôm cây đợi mùa, chờ Quý Thần Hi tới "Giải cứu" cô.

Lại nói. Kể từ lúc bắt đầu đi tới Eros, hình như không có một chuyện nào là thuận lợi...... luôn là gập ghềnh như vậy. Mặc kệ là quốc vương cậu của anh hay là ba của anh hoặc là bốn vị hôn thê kia đều muốn dùng hết mọi biện pháp phá hư bọn họ. Các loại khuyên, các loại mưu kế, các loại thủ đoạn...... Chuyện cô trải qua nửa đời cũng không bằng cùng anh biết hơn nửa năm.

Mặc dù có nhiều trở ngại như vậy, cuối cùng bọn họ vẫn còn bên nhau, bỏ lỡ nhiều lần, bỏ qua, bỏ qua...... Đáng tiếc, ông trời hình như không cho phép bọn họ cứ như vậy mà kết thúc, muốn để cho bọn họ quấn quanh ở chung một chỗ, thấy cô bị Thần Hi tên lưu manh này quấn lấy đến chết mới hài lòng......

Nghĩ tới đây, Tô Mạt thấp giọng cười một tiếng.

Kéo đai lưng đá quý bên hông, ngón tay của Tô Mạt lướt nhẹ qua từng viên một.

Y phục xinh đẹp như vậy, trang sức đắt tiền như vậy, Tô Mạt giống như là công chúa chỉ thuộc về Quý Thần Hi, cả đời đều thế.

Không biết hiện tại đã bắt đầu yến tiệc chưa? Lúc này, sợ rằng công chúa Shirley đã xuất hiện......

Đang lúc Tô Mạt suy nghĩ lung tung, thì ở cửa truyền đến thanh âm ống thép bị kéo ra, một người con gái mặc trang phục người giúp việc xin lỗi với Tô Mạt: "Xin lỗi tiểu thư, không biết là người nào động tay chân ở trên cửa, làm cửa ở trong phòng không cách nào mở ra. Tạo thành phiền phức cho ngài chúng tôi rất xin lỗi."

Tô Mạt khoát khoát tay, vội vàng đứng lên chạy ra cửa: "Không sao"

Trong nháy mắt hai người lướt qua nhau, người hầu nữ vốn là đang cúi đầu rũ mắt đã nhanh chóng đem một vật nhỏ nhét vào ở bên trong gấm sa ngang lưng của Tô Mạt, do nóng lòng trở lại hội trường buổi tiệc nên Tô Mạt không có phát hiện.

Một tay nhấc làn váy, Tô Mạt bước nhanh rời khỏi hành lang

Bước một chân vào hội trường bữa tịêc thì Tô Mạt mới phát giác được không khí không thích hợp — vốn là đang náo nhiệt ồn ào lại lạnh lẽo, tất cả mọi người cau mày không biết đang nghĩ cái gì, mà ánh mắt mang theo từng tia hoài nghi lưu chuyển đến trên thân ngừơi ở gần hoặc kề bên.

Ý nghĩ của người khác Tô Mạt luôn luôn không chú ý, nhìn sang hội trường, nhìn thấy Quý Thần Hi nôn nóng.

"Thần Hi"

"Tô Tô, sao em đi lâu như vậy, anh lo lắng cho em."

"Không sao, chỉ là một thời gian không tìm được phòng trang điểm" Vì không để cho Quý Thần Hi lo lắng, cô chỉ chỉ vào ngừơi ở trong hội trường hỏi: "Tình huống gì thế?"

"Không có gì, một viên đá quý trên vương miện của mẫu hậu không thấy, hoài nghi là có người trộm đi."

"Mẹ anh đã tới?"

"Lập tức sẽ tới, thời gian em đến vừa vặn."

Tô Mạt gật gật đầu, nhìn trên cầu thang xoắn ốc nâng lên một đoạn rèn sa, sau đó là tiếng thán phục liên tục của toàn trường.

Có chút khẩn trương, dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp mẹ của Thần Hi, vị này trong truyền thuyết là công chúa xinh đẹp nhất Châu Âu, Shirley.

Công chúa Shirley không phụ sự mong đợi của mọi người, nâng lễ phục màu bạc thanh nhã sang trọng chậm rãi xuống lầu, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tô Mạt hơi ngẩn ra.

Lại là bà ấy!

Công chúa Shirley mặc lễ phục lụa mỏng dài màu bạc, tóc vàng buông, mắt màu lam mềm bóng, làm da trắng nõn, nụ cười trong veo tao nhã. Vương miện sang trọng ở trong mái tóc của bà, toả ra ánh sáng lung linh đầy màu sắc.

Tô Mạt ngơ ngác hỏi: "Bà ấy, chính là mẹ anh?"

Quý Thần Hi cho rằng cô quá kinh ngạc, cũng không có khác thường mà trả lời: "Đúng vậy, bà ấy là mẹ anh, Shirley công chúa Eros."

"Tiếng Trung của bà gọi là gì?!"

Không nghĩ tới Tô Mạt lại biết mẹ anh có tên tiếng Trung, Quý Thần Hi tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó): "Thanh Nhu, đây là tên tiếng Trung cha lấy cho mẹ. A, Tô Tô, làm sao em biết?"

Cô dĩ nhiên biết rồi...... Khó trách, lần đầu nhìn thấy bà lại cảm thấy rất quen thuộc, khó trách, cao quý tao nhã của bà luôn làm cô nhớ tới Quý Thần Hi, khó trách, khó trách...... Thì ra bà chính là mẹ của Quý Thần Hi!

Cho nên, tất cả biểu hiện trước kia của cô đều đã được bà nhìn thấy.... . Ông trời, vậy không phải là bà ấy biết mình đã ly dị hơn nữa còn phát hiện tình yêu của mình đối với Quý Thần Hi đã từng có do dự, như vậy, bà ấy còn có thể đồng ý cô sao?

Đang lúc Tô Mạt thấp thỏm bất an trong lòng, thì đám người công chúa Sophie đứng ở trước người Shirley, khom lưng thi lễ: "Bác gái Shirley, chào mừng ngài trở lại Eros."

Shirley vẻ mặt hiền hòa nói: "Cũng cám ơn các ngừơi có thể tới tham gia yến tiệc của tôi."

"Vốn là chúng ta cũng vì kính trọng ngài mới đến tham gia, không nghĩ tới, lại tạo thành tổn thất của ngài, chúng ta bày tỏ thật đáng tiếc."

"Tổn thất?"

Công chúa Sophie cúi đầu giấu nụ cười ở khóe môi:" Snow White mà công chúa mang nghe nói mới vừa bị người đánh cắp đi......"

Shirley gật đầu một cái: "Mặc dù tôi không biết Snow white mất thế nào, nhưng hôm nay nó có sứ mạng rất quan trọng, hiện tại vương miện này không có kim cương, tôi cũng rất bất đắc dĩ."

"Công chúa, nơi này là hoàng cung Eros, phòng bị nghiêm ngặt, ngừơi ngoài tuyệt đối không có khả năng trộm kim cương. Thứ cho tôi lớn mật, tôi cảm thấy được nhất định là ở hội trường có vị nào đó trộm kim cương trên Snow white đi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-75)