Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 06

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 06
Ngực dán vào lưng
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tại sao?" Dạ Như trợn tròn hai mắt, có một chút không tin tưởng

Nhan Mạt Hàn nâng cốc cà phê, uống một ngụm nhỏ

" Mọi chuyện là như vậy...." Nhan Mạt Hàn đem hết sự việc kể cho Dạ Như nghe, kể cả việc tờ báo

" Cái gì? Vậy cậu bị mất việc ở Jayz nguyên nhân là do chuyện này? Dạ Như không dám tin, hét toáng lên, Mạt Hàn lấy tay che miệng Dạ Như, xung quanh toàn là hàng xớm, hét như vậy mọi người nghe sẽ không tốt

Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái

" Nè, Mạt Hàn cậu không bị gì chứ? Anh ta có làm gì cậu không?" Dạ Như đứng dậy kiểm tra thân thể Mạt Hàn. Nhan Mạt Hàn đẩy Dạ Như ngồi xuống, liếc cô một cái " Không, tớ không sao hết" Nhan Mạt Hàn đem chuyển cũ kể cho Dạ Như, ngay cả việc ở chung phòng nhưng không có nói hai người nằm chung một giường, chỉ dám nói cô ngủ ở ghế sofa

" Haizz" Nhan Mạt Hàn thở dài, Dạ Như bên cạnh cũng nói chỉ có Lạc Thân mới là người quan tâm Mạt Hàn thật sự. Nhớ đến Năm đó cô mất đi ba mẹ, ở trường học thì cô bị nói xấu sau lưng, những người từng nói là bạn tốt của Mạt Hàn cũng vì những điều này mà rời bỏ cô đi, không quan tâm đến cô. Kể từ lúc đó, Mạt Hàn trở thành người cô đơn, không có tình yêu cũng không có ai yêu thương cô. Cho đến một ngày, Lạc Thần tới trường học của cô, tức giận đá bay cánh cửa phòng hiệu trưởng, kéo cô đi, chuyển trường học cho cô. Sau khi chuyển đến trường mới, cô đã gặp được Dạ Như

" Mạt Hàn, vậy cậu nên cẩn thận một chút" Dạ Như rất thương yêu Mạt Hàn, thương cô gái đã sớm mất đi ba mẹ, trước khi cô đến Jayz, quản lí của Jayz vì nể nang lời nói của Lạc Thần, mới cho cô ở một kí túc xá không tồi

" Ừ, tớ biết rồi, biết cậu lo lắng cho tớ " Nhan Mạt Hàn khẽ cười, cô ôm lấy Dạ Như cảm thấy trong lòng ấm áp. Rất Nhanh thôi, Lạc ca ca sẽ trở lại

Trước cửa sổ, một hình bóng to lớn lặng nhìn về phía xa xa nơi mặt trời lặn

Ngày mai, ông nội trở về, nhất định phải lấy được hết số cổ phần. Nam Cung Ảnh đứng trước cửa sổ, hai tay chóng nạnh, tự do mà huýt sáo. Nhưng chợt nhớ ra, ngày đó hắn đã đem chuyện của mình và Nhan Mạt Hàn kể cho Âu dương Dật và Doãn Thiệu Hàn nghe

" Này, Dật, tôi là Ảnh đây" Nam Cung Ảnh lấy điện thoại nhấn dãy số gọi cho Âu Dương Dật

" Ây da, có chuyện gì, sao hôm nay lại gọi cho tôi?" Âu Dương Dật đầu dây điện thoại bên kia, trong tay đang ôm mỹ nữ, vừa hưởng thụ xong, liền nhận được điện thoại của Cung Nam Ảnh

" Còn nhớ hay không, chuyện bữa trước tôi gọi cho cậu, kể chuyện của tôi và Nhan Mạt Hàn? Ngày mai ông nội của tôi về rồi, Cậu cùng Doãn thiệu Hàn giữ miệng một chút, vạn lần đừng đem chuyện này bị lộ ra, chút nữa tôi sẽ gọi choi Doãn Thiệu Hàn. Nếu cậu nói, cậu chết chắn. Những ngày sau này, cậu phải nuôi tôi, còn nữa tối mai đến nhà ăn cơm, mai ông nội trở về rồi" Nói xong, Cung Ảnh tạm biệt, cúp điện thoại, gọi cho Doãn Thiệu Hàn, đem những lời y chang như vậy nói với Thiệu Hàn

Đột nhiên bài báo, lọt vào ánh mắt của Nam Cung Ảnh, nghĩ đến Nhan Mạt Hàn, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười. Cô nàng này, thật sự ngốc nghếch, hay là do hắn chưa hiểu rõ cô?

Cầm kéo lên, Cung Ảnh từ từ cắt tờ báo, sau đó lấy một chiếc hộp màu đen ra, lần lượt đặt theo thứ tự từ một đến sáu vào trong chiếc hộp. Trong chiếc hộp màu đen này, toàn là văn kiện quan trọng của hắn, đem bỏ vào ngăn kéo, khóa lại. Tự mình vỗ vỗ tay, mọi thứ coi như đã giải quyết xong

Vừa mới đứng dậy, có tiếng gõ cửa ở ngoài

" Ảnh ..." Một âm thanh nũng nịu truyền đến

Nam Cung Ảnh trau mày, nghe âm thanh này khá quen thuộc, nếu đoán không lầm chính là Dịch Điều Vi

Vừa mở cửa, một bóng dáng phụ nữ đã nhào tới ôm lấy hắn, đôi tay vòng qua hông của Nam Cung Ảnh

" Ảnh.. em nhớ anh đến phát điên rồi " Dịch Điều Vi tham lam, hít vào mùi hương trên người của Nam Cung Ảnh, quả nhiên mùi hương này và mùi hương của bốn năm trước vẫn là một

*****

Thấy cô đột nhiên nhào vào ôm lấy mình, Nam Cung Ảnh, nhẹ nhàng đẩy Dịch Điệu Vi ra

" Cô tới đây làm cái gì?"Nam Cung Ảnh nghiên đầu một bên, không nhìn tới Dịch Điệu Vi

" Ảnh, tại sao em không thể tới? Em chính là người yêu của anh" Dịch Điệu Vi chớp chớp đôi mi thanh tú

Nam Cung Ảnh lạnh nhạt " Dịch tiểu thư, hình như tôi và cô không quen biết"

Gương mặt nhỏ nhắn của Dịch Điệu Vi liền thay đổi, chu chu cái mỏ nhỏ nhắn nũng nịu ôm tay Nam Cung Ảnh " Ảnh, em biết dù em không bên cạnh anh, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau"

Nam Cung Ảnh đẩy Dịch Điệu Vi ra, cười lạnh lùng " Dịch tiểu thư, cô chưa xem qua bài báo à?"

Trong ánh mắt Dịch Điệu Vi tóe lên một tia tàn khóc " Ảnh, em hiểu anh rất rõ, anh không hề yêu cô ấy đúng không? Chẵng qua là cũng vì Ông nội, bác trai và bác gái thôi"

Nam Cung Ảnh thoáng chút sợ hãi, không nghĩ là cô ta nói được như vậy, đúng như cô ta nói, không sai. Từ lúc 20 tuổi, ông nội và ba mẹ hắn đã thúc giục mong muốn hắn kiếm một cô gái đàng hoàng mà kết hôn, không thích hắn ở ngoài ăn chơi lêu lõng. Nhưng 4 năm trước, từ lúc Dịch Điệu Vi bỏ hắn mà ra đi, hắn đã không còn muốn thật lòng với ai, từ lúc đó mỹ nhân bên cạnh hắn, hắn chỉ xem là đồ chơi

" Dịch tiểu thư, cô nói sai rồi, tôi thật lòng rất yêu người con gái kia" Nam Cung Ảnh khóe miệng dâng lên một nụ cười hạnh phúc

" Ảnh đừng gọi em như vậy được không, xa lạ quá. Anh có thể như trước kia, gọi em là Vi Nhi không?" Dịch Điều Vi chu chu đôi môi đỏ mộng của cô

(JJ: a cái con mụ này, thật là..... )

Ở nhà của Dạ Như, Dạ Như không ngừng dặn dò Mạt Hàn, Nam Cung Ảnh nổi tiếng là thiếu gia đào hoa, ăn chơi trác tán. Nghe Dạ Như nói như thế, cô chợt nhớ đến đêm ở cùng hắn trong khách sạn, xém tí nữa đã dâng hiến XXOO cho hắn, lỡ như lần này cùng hắn diễn trò, thú tính của hắn nổi dậy thì biết làm sao. Vì vậy, Nhan Mạt Hàn quyết định tìm Nam Cung Ảnh kí thêm một cái hiệp ước khác là đối với Nhan Mạt Hàn không cho phép thú tính nổi dậy

Ở dưới đại sãnh của công ty, Nhan Mạt Hàn bước đến bàn tiếp tân " Tôi muốn gặp Nam Cung Ảnh"

Người đứng ở bàn tiếp tân nhìn thấy cô liền nhận ra là người cùng Nam Cung ảnh trong tờ báo, liền gật đầu, đồng ý cho cô lên gặp Nam Cung Ảnh

Nhan Mạt Hàn bước vào thang máy, nhấn tần cao nhất, đi đến phòng làm việc của Nam Cung Ảnh. Đẩy cửa ra, nhưng mọi thứ trước mắt đã làm cho cô hoảng sợ

" Má ơi " Nhan MẠt Hàn hét lớn, đóng cửa lại, trong lòng nhịp tim đập loạn xạ

Đột nhiên bị người khác cắt ngang kế hoạch, cô muốn " đốt lửa" Nam Cung Ảnh, không ngời bị dập tắt liền. Trong lòng khó chịu

Nam Cung Ảnh khóe miệng cong lên, đẩy Dịch Điều Vi ra, mở chốt cửa, kéo Nhan Mạt Hàn vào trong

" A ... a.. , tôi không có thấy gì hết, các người tiếp tục đi" Nhan Mạt Hàn muốn tránh khỏi Nam Cung Ảnh, nhưng bị Nam Cung Ảnh dùng sức kéo cô lại, Nhan Mạt Hàn ngã vào trong lòng ngực của Nam Cung Ảnh, bị hắn gắt gao ôm lấy

" Ở đâu ra, cái con nha đầu này" Dịch Điều Vi trừng mắt liếc nhìn Nhan Mạt Hàn, nhưng nhìn đi nhìn lại cảm thấy cô gái này quen quen

" Nhìn quen đấy chứ? " Thấy mặt Dịch Điều Vi thay đổi, Nam Cung Ảnh hỏi, ý muốn nhắc nhở cô

" Cô ta, cô ta, chính là người trên báo sao?" Dịch Điều Vi không tin nhìn chầm chầm vào Nhan Mạt Hàn, cô gái này vóc dáng không chuẩn, gương mặt cũng không mấy là đẹp, sao Nam Cung Ảnh có thể coi trọng cô ta?

" Tôi ... xin chào! Tôi tên là Nhan Mạt Hàn" Dĩ nhiên, lễ phép Nhan Mạt Hàn chào hỏi

Dịch Điều Vi nhìn Mạt Hàn khinh thường " Tôi là Dịch Điều Vi, là Ảnh...."

" Là một vị khách hàng" lời của Dịch Điều VI còn chưa nói xong liền bị Nam Cung Ảnh cắt ngang

Nhan Mạt Hàn trợn to hai mắt, cái gì? Khách Hàng? Lúc nãy còn hôn nhau, mà nói là khách hàng? Người đàn ông này quả nhiên xem người khác giống lợn

*****

Nhan Mạt Hàn bĩu môi, trong lòng khinh bỉ con này giống lợn

" Cái gì, ta rõ ràng không phải là khách hàng.." Dịch Điều Vi khinh bỉ liếc nhìn Nhan Mạt Hàn đang nằm gọn trong ngực của Nam Cung Ảnh

" Vợ yêu, sao hôm nay em lại đến đây?" Nam Cung Ảnh cố ý diễn trò, khóe miệng cong lên nở nụ cười

" Tôi, khi nào là vợ của anh, buông tôi ra nha. Tôi có chuyện muốn nói với anh" Nhan Mạt Hàn giẫy dụa, muốn thoát ra khỏi lòng ngực của Nam Cung Ảnh, nhưng vẫn bị hắn dùng sức ôm lấy

" Ơ, quan hệ của hai người thật không tệ nha" Dịch Điều Vi khiêu khích, vừa rồi nghe giọng điệu của Nhan Mạt Hàn, cảm thấy Mạt Hàn khó chịu, chắc chắn giữa hai người không hề có tình yêu. Xem ra, cô vẫn còn cơ hội

" Ha ha, đương nhiên. Chẵng qua, dạo này mọi thứ lộn xộn, vợ của tôi không được vui. Đừng như vậy, lúc nãy cô còn mạnh mẽ cưỡng hôn ta " Nam Cung Ảnh tỏ vẻ thân mật, sờ sờ sống mũi của cô. Gương mặt Dịch Điều Vi trắng bệch, nhưng cũng nhanh sau đó cô lấy lại dáng vẽ, yên lặng

" Hả tôi quản anh cái gì a" Nhan MẠt Hàn bất đắt dĩ, cô không biết quản hắn cái khỉ gì, cái con lợn này, chỉ biết lưu tình ở khắp mọi nơi

" Ảnh, vừa rồi anh cũng đáp trả lại nụ hôn của em, sao có thể nói là em cưỡng hôn?" Dịch Điệu Vi nũng nịu nói, làm cho Nhan Mạt Hàn nổi hết da gà

" Ha Ha, phải không? Chẵng qua lúc nãy, tôi cùng cô trêu đùa một chút, cô xem làm gì có chứa tình yêu?" Chữ yêu đó, Nam cung Ảnh cố ý nhấn mạnh, sau đó cuối xuống hung hắn hôn lên đôi môi của Nhan Mạt Hàn, hai cánh tay của hắn gắt gao ôm lấy cô, không cho cô có cơ hội chạy thoát

Nhan Mạt Hàn trợn to hai mắt, nhìn gương mặt trước mặt mình, đây là tình huống gì vậy?

Cô bị hôn? Cô bị hôn? ầm ầm ầm, đầu óc của cô muốn nổ tung

" Anh, anh..." Nhan Mạt Hàn dẫy dụa, Nam Cung Ảnh thay đổi góc độ, nhìn hai người đang rất say đắm. Thừa dịp, Mạt Hàn hé môi, lưỡi của Nam Cung Ảnh tiến vào trong dò xét. Ngay sau đó khiêu khích đầu lưỡi của cô, lại rất nhanh, hai đầu lưỡi đã nắm chặt lấy nhau, ôm lấy nhau cùng dây dưa một chỗ. Mùi vị ngọt ngào trong đầu lưỡi của cô làm cho hắn nghiện, cảm giác thật nóng, một lúc có một dòng lửa dưới bụng của hắn nổi lên, không nghĩ mỗi lần hôn môi của cô, lại có thể làm cho hắn nghiện như thế. Chút xíu nữa là quên đi sự tồn tại của Dịch Điều Vi

Cho đến khi, trong miệng có mùi tanh của máu, hắn mới rời bỏ đôi môi của cô

" Anh..." Nhan Mạt Hàn hung hăng nhìn chầm chầm vào Nam Cung Ảnh, một ngón tay của Nam Cung Ảnh đã in lên môi của cô, ý bảo cô đừng nói gì hết, hai tròng mắt liếc nhìn đôi môi có tí xưng đỏ của cô

"Hiểu rồi chứ?" Nam Cung Ảnh nhìn Dịch Điệu Vi, mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, ý nói cô hãy rời đi

Mặc dù, da mặt của Dịch Điệu Vi dày, nhưng đã rõ ràng như vậy không còn cách nào khách cô đành rời đi, lần sau sẽ trở lại

" Ảnh, tốt thôi, em đi trước nhưng chuyện của bốn năm trước, anh phải cho em cơ hội để giải thích " DỊch Điệu Vi nhìn Nam Cung ảnh, lắc lắc cái mông bước ra

" Anh... vừa rồi anh làm gì?" Mặt Nhan Mạt Hàn đen lại, nhìn chầm chầm vào Nam cung ảnh

" Nói đi, em tới đây làm gì?" Nam Cung Ảnh thay đổi sắc mặt, trong lòng nổi lên một tia đau đớn. Là cô, Dịch Điệu Vi đã trở lại

" Tôi cảm thấy, giữa chúng ta cần có thêm bản hiệp ước khác" Nhan Mạt Hàn vừa nói vừa cầm giấy bút lên

" Ha Ha, nói đi, em cần thêm điều gì?" Nhìn bản hiệp ước bị cô quăng xuống đất, hắn nhẹ nhàng cầm lên để lên bàn. Suy nghĩ một chút, cầm bút lên ghi thêm một dòng ở dưới " Tôn trọng đối phương, bên con trai không được nổi thú tính với bên con gái, nếu không sẽ nói hết với gia đình bên con trai đây chỉ là vở kịch " Sau đó Nhan Mạt Hàn không do dự ký tên

Ghi xong, Nhan Mạt Hàn cười cười, cảm thấy rất hài lòng, thêm điều kiện nếu không tuân theo sẽ nói hết cho nhà trai biết đây là vở kịch, chắc chắn hắn sẽ làm theo cô

Nam Cung Ảnh nhìn bản hiệp ước một chút, khinh thường quan sát Nhan Mạt Hàn

" Tôi không có hứng thú với những người con gái có phần ngực và sau lưng đều bằng phẳng như nhau "Nam Cung Ảnh nói xong, cầm bút lên ký tên

" Răng rắc răng rắc" trong người cô bắt đầu nổi giận, người đàn ông này nói cái gì? Ngực dán vào lưng? Không có Trỗ mã?

" A.. Tôi giết anh.." Nhan Mạt Hàn cuộn tay thành nấm đấm vung về hướng của Nam Cung Ảnh

*****

Mắt thấy nắm đấm sẽ đập vào mình, Nam Cung Ảnh nhanh tay giữ chặt tay của Nhan MẠt Hàn, không cho cô nhúc nhích

" Anh.." Nhan Mạt Hàn bỏ tay xuống, không nhìn hắn

" Đừng Quên, sáng sớm ngày mai, ông nội sẽ đến. Em nên chuẩn bị cho tốt một chút" Nam Cung Ảnh không nhìn Mạt Hàn, quay lưng, rời khỏi phòng làm việc, bỏ mặc Nhan Mạt Hàn đứng đó, người đơ như tượng

Sáng sớm, 6 giờ Nhan Mạt Hàn ngồi dậy, viết dài chữ để lại cho Dạ Như, lấy túi sách bước ra cửa. Nam Cung Ảnh đã đậu xe ở đó chờ cô

" Tôi hôm nay ăn mặc như thế này có được không?" Nhan Mạt Hàn không xác định, nhìn Nam Cung Ảnh

" Tạm ổn, nhanh lên, một chút nữa ông nội tới nơi rồi" Nói xong, Nam Cung Ảnh mở cửa xe cho cô bước vào. Vì là buổi sáng, đường không quá đông đúc, rất thuận tiện cho việc chạy xe

" Nhớ một hồi nữa, không cho phép em làm tôi mất mặt" Nam Cung Ảnh dặn dò

" Biết rồi" Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái. Đợi một lúc, tiếng máy bay đã truyền đến, là phi cơ riêng của Nam Cung Mạc đã tới

" Ông nội đến rồi" Nam Cung Ảnh nói, kéo tay Nhan Mạt Hàn đi, đứng ở lối ra đợi Nam CUng Mạc. Nhan MẠt Hàn không phản bác, vì cô biết chẵng qua hai người đang diễn kịch nên hắn mới tỏ ra thân mật như thế. Mặc dù sau khi hợp đồng kết thúc, cô không có gì, nhưng ít ra sẽ có một cuộc sống yên ổn

Bởi vì là phi cơ riêng, nên không phải chờ lâu. Chỉ một chốc lát, đã thấy Nam Cung Mạc chống gạy bước ra, đi sau là quản gia đang kéo vali

" Ông nội " Nam Cung Ảnh đứng dậy cầm hành lí

"cháu dâu đâu? Ta muốn thấy cháu dâu" Nam Cung Mạc cầm gậy, đập đập trên mặt đất, Nam Cung Ảnh kéo Nhan Mạt Hàn lại

" Đây! chính là cô ấy" Nam Cung Ảnh nói, nhìn cô ý nói cô hãy chào hỏi ông

" A ... đúng, Ông nội, ông khỏe chứ. Cháu tên là Nhan Mạt Hàn" Nhan Mạt Hàn cung kính lễ phép chào hỏi, Nam Cung Mạc hừ lạnh một tiếng

"Lai lịch của cô gái này như thế nào? Gia cảnh ra sao? Xứng với Nam Cung thị sao?" Nam Cung Mạc liếc nhìn Nhan Mạt Hàn, trong lòng Nhan Mạt Hàn như rơi xuống vực thẫm. Thật mà nói, đúng là cô không hề xứng với Nam Cung Ảnh

" Ông nội, cô ấy là em gái của Lạc Thần" Nam Cung Ảnh cười cười, ôm chầm lấy Nhan Mạt Hàn, Mạt Hàn không dám tin, trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Ảnh! Hắn cư nhiên dám lừa gạt ông nội?

" Cháu...Cháu..." Lời nói còn chưa dứt liền bị Nam Cung Ảnh cắt ngang

" Ông nội, cô ấy tuyệt đối tốt hơn Dịch Điều Vi" Nam Cung Ảnh kiên định nói. Từ bốn năm trước, khi Dịch Điều Vi rời bỏ hắn ra đi, từ lúc đó ông nội xem đều xem các người con gái khác đều chướng mắt. Bốn năm trước Dịch Điều Vi dịu dàng, xinh đẹp, đơn thuần đáng yêu, gặp ai cũng làm cho người khác thích, dáng vóc cũng tốt, không ngờ lại dám rời bỏ hắn mà ra đi. Nay, lại trở về, có nên nói với ông hay không? Nội tâm Nam Cung Ảnh không ngừng đấu tranh suy nghĩ

" Cháu không có tốt bằng Dịch Điều Vi " Nhan Mạt Hàn giải thích

" Em ngu ngốc à? Tại sao lại nói mình kém hơn?" Nam Cung Ảnh sờ sờ sống mũi của cô, cười nói một cách xấu xa

" Tôi..." Nhan Mạt Hàn cúi đầu

" Là em gái của Lạc Thần sao? Điều này có chút ý nghĩa" Nam Cung Mịch nở một nụ cười, sờ sờ hàm râu dài

" Không phải như vậy, hãy nghe cháu nói, chúng cháu...." Nhan Mạt Hàn muốn giải thích nhưng bị cắt đứt

" Ngày nào đó, hãy gọi hắn đến đây để gặp mặt..." Nam Cung Mịch cầm gậy đi ra phòng chờ, Nhan Mạt Hàn không hiểu vì sao bọn họ lại biết Lạc Thần

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)