Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 05

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 05
Xong rồi xong rồi, phải làm sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhan Mạt Hàn vừa sải bước về phía trước, liền thấy chiếc xe thể thao Ferrari màu bạc sáng chói, đứng cách đó không xa

Trong lòng cô lo lắng, xong rồi nếu ở nơi này mà bị nhìn thấy thì cả đời trong sạch đều bị huỷ hại. Hôm nay là không được rồi, làm bộ không quen biết vẫn sẽ tốt hơn, dù sao cũng đeo mắt kính, miệng lẩm bẩm " Mình không biết hắn, hắn không biết mình, hắn không nhìn thấy mình, không nhìn thấy" Sau đó chuẩn bị mở rộng bước chân mà chạy

" Nhan Mạt Hàn! Em làm sao mà không thấy tôi?" Nam Cung Ảnh có chút tức giận, nghiêng miệng phun kẹo cao su ra, tháo mắt kính xuống ném vào trong xe, sãi bước hướng tới Nhan Mạt Hàn

Nhan Mạt Hàn vừa nhìn, nhanh chân bỏ chạy, nhưng chạy không được mấy bước liền bị Nam Cung Ảnh bắt được.

" Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra" Nhan Mạt Hàn quay đầu lại, lắc lắc cổ tay

" Tôi tìm em có việc" Nam Cung Ảnh nắm chặt tay của Nhan Mạt Hàn

" Bạn học, có thể đã tìm nhầm người rồi, chúng ta quen biết nhau sao?" Nhan Mạt Hàn cực lực che dấu, nhưng lại thất bại

" Em yêu, đừng nóng giận, chúng ta cùng nhau về nhà đi" Nam Cung Ảnh cao giọng, Nhan Mạt Hàn liền che cái miệng của hắn lại

"Được ... được, tôi cùng anh đi, được chưa? Dù sao tôi cũng muốn tìm anh có chuyện" Nói xong, Mạt Hàn kéo tay Nam Cung Ảnh vào trong xe, phải đi nhanh thôi, càng nhanh càng tốt, nếu để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm

Nam Cung Ảnh lái xe, Mạt Hàn nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên mở miệng

" Này, chuyện tờ báo làm sao bây giờ?" Nhan Mạt Hàn bất đắt dĩ nắm tóc, cô hi vọng Lạc Thần sẽ không hiểu lầm

Trong mắt Nam Cung Ảnh hiện lên một tia tà ác, khoé miệng khoé miệng nhẹ nhàng nâng lên

" Bằng không, em hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết" Nam Cung Ảnh liếc nhìn Nhan Mạt Hàn

" Không được" Nhan Mạt Hàn mở miệng từ chối, cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn hôn cô

" Vậy cũng được, thôi nếu em không đồng ý, thì hãy chờ đến ngày mai xem tin tức mới đi, sẽ còn kinh động hơn như thế nữa" Nam Cung Ảnh khiêu khích, hắn không tin, cô nhất định sẽ hôn hắn

" Anh...." Gương mặt nhỏ nhắt của Mạt Hàn đỏ ửng, thật cô muốn đánh cho tên này hai cái

" Như thế nào? Đồng ý không?" Nam Cung Ảnh tà mị cười, tay gõ nhẹ vôlăng

" Ở trên xe? Không được, xuống xe đi rồi nói sau" Nhan Mạt Hàn cũng không muốn mạng sống của mình bị liên luỵ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao? Còn nếu sau khi xuống xe, nói không chừng hắn sẽ bỏ qua cô

Nam Cung Ảnh cười nhẹ" được, vậy thì xuống xe hãy nói"

--

Bên trong phòng làm việc của Tổng Tài: tờ báo vẫn vậy, vẫn nằm trên bàn

" Tốt lắm, hôn tôi một cái, tôi liền nói cho em biết giải pháp" Nam Cung Ảnh nhàn rỗi ngồi trên salon, quan sát cô gái trước mặt một cách thú vị

" Tôi ... tôi, anh..." Nhan Mạt Hàn đứng một chỗ, nắm một góc áo, từ trước đến giờ cô chưa một lần chủ động hôn người khác, Lạc Thần cũng không có, vậy mà bây giờ phải hôn người trước mặt này, hắn tựa như tên lưu manh

Trong lòng chen ngang " Hôn thì hôn, ai sợ ai" Nhan Mạt Hàn thốt lên

*****

Nam Cung Ảnh đứng lên, Nhan Mạt Hàn nhẹ nhàng nhón chân, đau khổ tập trung vào, sau đó chạm vào môi của Nam Cung Ảnh, Đôi môi chạm trong chốc lát, định rời đi, liền bị Nam Cung Ảnh khống chế ở đằng sau gáy, đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích cô

Mùi hương trên người cô nhẹ nhàng thoát ra, bay vào mũi của hắn, đầu lưỡi của hắn tách hai hàm răng của cô ra, quấn lấy lưỡi của cô, dây dưa rất nhanh cùng một lúc

" Anh... anh..." Nhan Mạt Hàn không nghĩ tới rằng Nam Cung Ảnh đột nhiên đáp trả nụ hôn của cô, trong không gian nhỏ bé của căng phòng, hơi thở của hai người cũng từ từ thay đổi, trở nên gấp gáp hơn. Đột nhiên có tiến gõ cửa, phá hỏng hết tất cả

" Mẹ kiếp" Nam Cung Ảnh tức giận mắng mỏ, buông Nhan Mạt Hàn ra, chỉnh sửa lại y phục, bước ra mở cửa. Gương mặt của Mạt Hàn đỏ ửng, cúi gầm xuống ghế, không dám ngẩn đầu lên nhìn ai.

" A, Tổng Tài thật ngại quá, đã quấy rầy ngài ...Lão gia nói ngày mai sẽ đáp máy bay về đây" Tiểu Dương đứng ngoài cửa, nhìn vào trong phòng làm việc thấy gương mặt đỏ ửng của Nhan Mạt Hàn. Lúc này Tiểu Dương mới nhận thức được là quấy rầy Nam Cung Ảnh

" Được, tôi biết rồi" Nam Cung Ảnh gật đầu một cái sau đó đóng cửa lại.

" Ông nội của anh đã trở về?" Nhan Mạt Hàn không hiểu ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Ảnh

" Chính xác, sáng mai sẽ đến" Nam Cung Ảnh tròn hai mắt, mở miệng ra nói

" Vậy, ông nội của anh biết chuyện của chúng ta chứ?" Đây là điều Nhan Mạt Hàn quan tâm nhất. Nam Cung Ảnh mấp máy đôi môi ngồi xuống nói" Biết, sáng nay ông đã xem báo, cho nên ông nói sẽ bay về đây, để gặp cháu dâu tương lai

" Cái gì?" Nhan Mạt Hàn nhảy dựng lên " Muốn xem cháu dâu, vậy anh mau đi tìm cháu dâu cho ông a"

" chính là em đó" Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn, khoé miệng cong lên

" Tôi?" Nhan Mạt Hàn tự chỉ vào chính mình hỏi, thầm nghĩ, cũng đúng, cô chính là người trên tờ báo, nếu không là cô thì có thể là ai được

" Tôi không được" Nhan Mạt Hàn từ chối, cô không muốn chuyện này tiếp tục bị hiểu lầm, càng không muốn đi lừa gạt một lão lão

" Không được cũng phải được " Nam Cung Ảnh không muốn chọc giận ông nội, công ty này cổ phần lớn nhất vẫn là của ông, nếu chọc tức ông, ông mà giận đủi cổ hắn ra khỏi công ty, thì coi như hắn chết chắc

" Tôi còn phải chờ Lạc ca ca, như vậy sẽ không được" Đột nhiên Nhan Mạt Hàn quay lưng, phát hiện tờ báo vẫn còn nằm ở trên bàn làm việc của Nam Cung Ảnh

" Lạc ca ca, là ai?" Nam Cung Ảnh nổi hứng lên.

Nhan Mạt Hàn nói với bộ dạng kêu ngạo " Lạc ca ca chính là hoàng tử của tôi, là hoàng tử trong lòng tôi" Nghe xong lời nói của Mạt Hàn, trong lòng Nam Cung Ảnh có mấy phần khó chịu " Ha Ha, có thễ không cùng tôi diễn tiếp, chẵng qua là, đêm hôm đó ở khách sạn tuy không xảy ra việc gì, nhưng chẵng phải chỉ một chút xíu nữa là..." Nam Cung Ảnh mập mờ nói bên tai của Nhan Mạt Hàn

*****

Gương mặt nhỏ nhắn của Mạt Hàn liền ửng hồng

" Anh.. Anh thật biến thái" Vừa nói cô vừa quả đấm lên, nhưng một giây kế tiếp thì quả đấm của cô liền rơi vào tay của một người khác

" Hắc hắc hắc, con gái mà bạo lực thì không tốt nha" Nam Cung Ảnh tà mì cười

" Anh, muốn nói thế nào cũng được, tóm lại tôi không đồng ý tiếp tục diễn kịch cùng anh" Nhan Mạt Hàn nói xong, xoay người định rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc liền bị Nam Cung Ảnh kéo tay lại

" Thật em sẽ không muốn ngày mai lại có một bài báo với tiêu đề " Nam Cung Tổng Tài cùng một người phụ nữ bình dân Nhan Mạt Hàn cùng nhau trải qua tình một đêm?" Nam Cung Ảnh nhíu mày, không tin là cô sẽ không giúp đỡ hắn

" Mẹ kiếp, tôi cá cái nha nha đấy" Nhan Mạt Hàn rốt cuộc không nhịn được hướng về Nam Cung Ảnh mắng nhiết. Người đàn ông này rốt cuộc như thế nào mà không biết xấu hổ như vậy

" Hắc hắc, làm vợ của tôi, phải thật dịu dàng a" Nam Cung Ảnh ngồi trên ghế salon thú vị quan sát Nhan Mạt Hàn

" Như thế nào, một câu thôi, diễn hay không diễn? Giúp tôi diễn xong, tôi sẽ cho em một khoản tiền" Nam Cung Ảnh vắt chéo hai chân

Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh " Tôi không còn lạ gì với đồng tiền của các người ... cùng anh diễn là được chứ gì! Thật khi không lại trở thành tội phạm, đi lừa gạt một lão lão, tôi không thích lừa gạt người khác" Nhan Mạt Hàn le lưỡi, liếc nhìn Nam Cung Ảnh ngồi ở đối diện

" Lúc nào ông nội chuyển cổ phần cho tôi thì chưa biết, nhưng một khi ông cảm thấy vui, ông sẽ chuyển cổ phần cho tôi, mà mục đích của em là cùng tôi phối hợp, vì phần của em sẽ nằm trong cổ phần này. Nếu làm tốt phần của em sẽ không ít" Nam Cung Ảnh khoanh tay trước ngực

" Hừ, tôi không cần, tôi đã có Lạc Ca Ca" Nhan Mạt Hàn không thèm nhìn Nam Cung Ảnh

" Nhưng tôi cho em biết, ông nội của tôi đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, huyết áp lại cao không thể tức giận. Sáng nay ông xem tin tức liền gọi cho tôi nói lập tức bay về đây để gặp cháu dâu tương lai, nếu để ông mừng hụt không khéo lại lâm bệnh" Nam Cung Ảnh cúi đầu nhưng ánh mắt hướng về Nhan Mạt Hàn. Hắn không tin cô gái này là người vô tâm

" Tôi ... tôi..." Nhan Mạt Hàn do dự trả lời, thật cô không đành lòng mà nhìn một người đã lớn tuổi như vậy lại mừng hụt, hơn nữa suy đi nghĩ lại dù sao cũng chỉ là diễn kịch, đến lúc thích hợp liền nói cả hai bên bất hòa rồi chia tay cũng không muộn

" Vậy.. được rồi! Tôi cùng anh diễn vở kịch này, cùng lắm khi nào tôi lấy được cổ phần sẽ liền rời đi, hơn nữa tốt nhất anh đừng tạo những tin tức không tốt, tôi không muốn Lạc ca ca hiểu lầm" Nhan Mạt Hàn nói, khóe miệng Nam Cung Ảnh nhếch lên, hắn tin chắn rằng người con gái này còn có lương tâm

" Còn nữa, tốt nhất trước mặt tôi, em ít nhắc đến Lạc ca ca của em đi" Nam Cung Ảnh đi về phía bàn làm việc, lấy tờ báo bỏ vào học bàn

" Tại sao không thể nhắc?" Nhan Mạt Hàn trau trau lông mày lại, khó hiểu hỏi

" Bởi vì ... nếu để ba mẹ tôi còn có ông nội nữa nghe được, sẽ không hay, có thể sẽ gây hiểu lầm " Nam Cung Ảnh ngồi trên bàn làm việc, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn

"Ặc, anh ... anh ... Thôi được rồi, không nói tới vấn đề này nữa" Nhan Mạt Hàn ngồi ở chỗ cũ, nhìn gương mặt của Nam Cung Ảnh trước màn hình vi tính. Người đàn ông này quả là rắc rối, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy đôi môi nhẫn bóng mềm mại. Không tránh khỏi, Nhan Mạt Hàn nuốt một ngụm nước bọt vào trong, bệnh mê trai của cô lại tái phát. Một lúc sau, Nam Cung Ảnh đưa ra một bản thảo được in ra trong vi tính, đưa tới trước mặt Nhan Mạt Hàn

*****

Hiệp ước, hai chữ to đùng này lọt vào ánh mắt của Nhan Mạt Hàn " Đây là cái gì?" Nhan Mạt Hàn khó hiểu hỏi nhưng tay vẫn cầm lấy tờ giấy

" Đọc rồi sẽ biết" Nam Cung ẢNh cầm cây bút trên tay đưa cho Nhan Mạt Hàn

Nội quy 1: Trước mặt tất cả mọi người đều phải biểu hiện thân mật, gọi bằng tên đối phương bằng hai chữ cuối cùng hoặc ít nhất cũng phải có một chữ

Nội quy 2: Sau khi Nam Cung Ảnh lấy được cổ phần, Nhan Mạt Hàn liền rời đi không được dây dưa

Nội quy 3: Tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương, không được quản lí

Nội quy 4, Nội quy 5, nội quy 6.... Nội quy, nội quy nội quy...........

" Nội quy, nội quy, nội quy ..... tôi là em gái anh à, được rồi! Tôi không kí" Nhan Mạt Hàn tức giận ném bản nội quy ném trước mặt hắn. Xem cô là gì? Chó sao? Rời đi còn không cho phép dây dưa?

" Tại sao?" Nam Cung Ảnh khó hiểu, tức giận nhìn chằm chằm vào cô

" Nếu không tin tưởng tôi, anh có thể đi kím một người khác cùng anh mà diễn vở kịch này, tôi không phải là người siêu phàm mà có thể làm tốt tất cả nội quy mà anh đã đặt ra. Nhưng anh yên tâm, tôi chắc sẽ diễn cho thật tốt, sau khi nhận được cổ phần, tôi sẽ lập tức rời đi cũng sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của anh, tôi nhất định không làm bình phông. ANh tin hay không tùy anh, nếu không tin hãy đi tìm một cao nhân khác" Nhan Mạt Hàn bỏ cây bút trong tay xuống, từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, không tự tin, tại sao cuộc sống của cô lại bị người khác định đoạt chẵng lẽ cả đời này đều bị người khác định đoạt? Ai sẽ là người thật lòng yêu thương cô, thật lòng quan tâm cô? Chóp mũi đỏ đỏ, khóe mắt cay cay, cũng như thế nước mắt rơi xuống

" Nè.." cổ tay của cô bị Nam Cung Ảnh kéo lại

" chuyện gì đó?" Nhan Mạt Hàn có chút không thoải mái quay đầu lại, không dám nhìn thẵng vào ánh mắt của Nam Cung Ảnh

" Được rồi, không ký thì không ký, còn nữa, vì cái gì mà em khóc?" Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ đối diện với cô, còn thấy khóe mắt ửng đỏ của cô

Trong tim cô khẽ run lên " Không có gì" Nhan Mạt Hàn không chú ý, nếu hắn đã đồng ý để cô không kí, vậy cũng tốt.

" Cám ơn, cám ơn anh đã tin tưởng tôi, tôi về trước đây" Nhan Mạt Hàn nỡ nụ cười lạnh lẽo, chuẩn bị xoay người rời đi

" Vậy sáng mai, em hãy chuẩn bị một chút, tôi sẽ qua đón em" Nam Cung Ảnh nắm lấy tay của Mạt Hàn

" Sáng mai? ... Không, tôi muốn đi học" Nhưng Mạt Hàn chợt nhớ chính là sáng mai ông nội của hắn sẽ về đây

" Sáng mai hãy xin phép nghỉ" Nam Cung ảnh ra giọng, không cho Nhan Mạt Hàn có cơ hội mà từ chối, không còn cách nào khác Nhan Mạt Hàn gật đầu, mở cửa ra về

Trời đã xế chiều, ánh nắng còn đọng lại một chút rọi xuống mặt đường, trông thật đẹp. Ngồi ở trước ban công ở nhà của Dạ Như, Nhan Mạt Hàn đau khổ trong lòng cô vô cùng hỗn loạn. Cô cầm điện thoại, cứ bấm vào số của Lạc Thần, một lần hai lần, nhưng cô không gọi.

" Mạt Hàn, đang suy nghĩ gì vậy?" Dạ Như cầm hay tách cà phê nóng, đi về ban công, đặt lên chiếc bàn nhỏ

" Dạ Như ... Tớ" Ánh mắt của Mạt Hàn ảm đạm, lạnh lùng, trong lòng rối ben

" Sao? Làm sao vậy?" Dạ Như nhấp một chút cà phê, khóe miệng nở một nụ cười hài lòng, thời tiết lạnh như thế này được uống một ngụm cà phê nóng, quả là ấm hết cả người, thật dễ chịu

" Tớ... ngày mai tớ sẽ không đến trường" Nhan Mạt Hàn do dự một chút, rồi mở miệng nói

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)