Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 21

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 21
Chỉ là nhớ nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nam Cung Ảnh không nói nhiều lời, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nữ đang ngồi bên cạnh

"Ưm.." Cô gái rên rĩ một tiếng, ma sát vùng nhạy cảm của Nam Cung Ảnh

Ngồi trên người Nam Cung Ảnh, cô gái này cả người ma sát với hắn

Bàn tay Nam Cung Ảnh dò vào quần áo của cô, vuốt ve khu vực mềm mại, mang theo bao nhiêu cảm xúc

" A... Ưmm" Mỹ nữ nhất thời cảm thấy cả người trống rỗn, không cần gì...

" Đẹp trai... Cho em... Ưm.." Đôi tay không kịp chờ đợi liền cỡi dây lưng quần của Nam Cung Ảnh

Đột nhiên lúc này, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết xuất hiện trong tâm trí của hắn.. Mang theo một nụ cười ngây thơ...

Là Nhan Mạt Hàn.. Nhan Mạt Hàn... Nhan Mạt Hàn...

"Shit" Nam Cung Ảnh liền lập tức đẩy nữ nhân trên người, liếc mắt nhìn cô, mặc quần áo lại..

"A? Thế nào, tiếp tục thôi.." Mỹ nữ dường như không muốn mất hứng, chu môi lên

"Cút" Một chữ, ngữ điệu lạnh như tảng băng.. Nam Cung Ảnh nghiêm mặt, tựa như nếu một giây nữa cô không bước ra, thì hắn sẽ giết chết

Mỹ nữ liền bị doạ sợ đến chết, nhặt quần áo lên đi ra

Nam Cung Ảnh ngồi trên ghế salon, xoa xoa thái dương.. Là như thế nào? Tại sao là nhớ đến Nhan Mạt Hàn?

Không lâu sau, Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn đẩy cửa đi vào

" Ây.. Mới vừa rồi thấy cô gái đó cuống quít chạy đi, đây là như thế nào?" Doãn Thiệu Hàn nhìn ra ngoài cửa sau đó nhìn bên trong gian phòng Nam Cung Ảnh, trau trau mày..

" Tôi phải đi tìm Nhan Mạt Hàn"

Nói xong, Nam Cung Ảnh lập tức đứng dậy chạy ra ngoài

Âu Dương Dật thọt Doãn Thiệu Hàn đứng bênh cạnh " Xem ra lần này hắn thật lòng rồi"

Hai người cười một tiếng, nâng ly rượu uống..

"Mạt Hàn, cái tiểu ngốc này, muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?" Ngôn Lạc Thần bên trong biệt thự của thành phố M.. Nhan Mạt Hàn ngồi ôm chân trên ghế salon

" em... Em phải rời đi rồi" Cô tuỳ tiện biện ra một cái cớ, Ngôn Lạc Thần rót ly sữa, đưa đến trước mặt của cô

Nhan Mạt hàn đưa tay cầm ly sữa" Cám ơn"

" Muốn đi thì đi. Thành phố A cách nơi này cũng không xa"

Ngôn Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh cô

"Kia, ngày mai có xe không?"

" Anh tiễn em"

Ngẩng đầu, Nhan Mạt Hàn chống lại con ngươi trong suốt của Ngôn Lạc THần cười cười, lắc đầu một cái " Không cần, không muốn làm phiền anh.. Em có thể tự đi một mình.. Rất lâu rồi không có ngồi xe, muốn thử nghiệm lại"

" Mạt Hàn, có phải em và Nam Cung ảnh giận dỗi không? Em biết, con người của anh không phãi là nóng nảy, nhưng anh tuyệt đối không để cho ai ăn hiếp em" Ngôn Lạc Thần ngước mắt, liếc nhìn Nhan Mạt Hàn vẫn ngồi trên ghế salon, bộ dạng của cô thật thê thảm.. Nhìn kỹ thấy cặp mắt có chút xưng đỏ, hỏi cô tại sao, cô chỉ nói là gió bụi bay vào thôi.. Ngôn Lạc Thần cũng không hỏi thêm gì...

Nhan Mạt Hàn lắc đầu, cô hy vọng không ai nhúng tay vào chuyện này" Không có, chỉ là em nhớ nhà thôi"

" À, vậy tối em có về nhà không?" Ngôn Lạc Thần thở dài nhìn đồng hồ đã 11g đêm

" Không, em không có về nhà" Nhan Mạt hàn cười " Nhưng em không có mang theo gì hết"

Ngôn Lạc Thần sờ sờ tóc của cô " Không sao, bàn chãi đánh răng mới anh có, gian phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, bên trong có người chuẩn bị xong rồi"

Thật không nghĩ tới điều này, Ngôn Lạc Thần thật tỉ mỉ, đột nhiên cảm thấy, mình thật ngốc, tại sao ban đầu lại không chọn Ngôn Lạc THần? Mà để cho mình rơi vào bẫy của Nam Cung Ảnh

*****

Nam Cung Ảnh vừa đến nhà, phát hiện ra trong nhà không một bóng người

Vân tẩu đã ngủ, nhìn thấy trên bàn còn bữa ăn khuya đang dang dở

Tìm khắp biệt thự vẫn không thấy Nhan Mạt Hàn đâu

" shit! Lại đi đâu rồi" Vỗ tay lên bàn, âm thanh vọng lại trong biệt thự có chút ghê rợn...

Trong căn hộ, Dịch Điều Vi ngồi trước máy tính, cầm điện thoại lên " Này Mark, là tôi"

Âm Thanh của cô vô cùng tỉnh táo...

"A? Dịch Điều Vi?" Ở bên đầu điện thoại kia, Mark khẽ nhíu mày

"Ừ, là tôi"

"Thật không ngờ cô còn gọi điện thoại đến cho tôi? Nghe nói Nam Cung ảnh nhậm chức tổng giám đốc rồi, cô không phải đã vội vã muốn rời khỏi tôi?" Giọng điệu Mark mang theo vào phần khinh thường

" Ha Ha, đúng vậy, chúng ta là lão bằng hữu, tự ôn chuyện" Dịch Điều Vi cười cười, bốn năm trước, cô dùng trăm phương ngàn kế để lên giường cùng Mark, cô đi theo con đường người mẫu để kiếm được nhiều tiền hơn, bây giờ lại rời bỏ Mark, tìm đến Nam Cung ảnh

" Đừng tìm tôi để cứu vãn quan hệ! Đừng quên, cô chẵng qua chỉ là bạn trên giường của tôi! Tôi đã cho cô một cơ hội tốt, đừng nghĩ sẽ lại dựa dẫm vào tôi"

" Tôi muốn anh giúp đỡ tôi! Cái kia toàn năng, những thứ khác, thứ gì tôi cũng không muốn ngoài hắn"

Dịch Điều Vi giọng nói có chút nóng nảy! Vì Nam Cung Ảnh, bằng bất cứ giá nào..

" A, tốt, giúp đỡ giao tế một lần thôi.. Tôi chính là rất nhớ cơ thể của cô" Mark đốt một điếu thuốc, kẹp trong tay.. Tư tưởng xấu xa bao trùm trong đầu óc của hắn

" Anh! Được, đồng ý! Địa điểm và thời gian"

" Cuối tuần sau tôi sẽ đến Trung Quốc để hợp, vậy thì thành phố S, Đại Tửu Điếm. Chính là khách sạn cao cấp, cô cứ đến đó hưởng thụ đi! Lấy lòng tôi, tự nhiên, trợ thủ của tôi sẽ vui vẻ mua vé máy bay để trở về Trung Quốc" Mark nói xong, quả quyết cúp điện thoại

"Kao" Dịch Điều Vi ném điện thoại xuống đất, nói tục

Dịch Điều Vi cần có người trợ giúp đối với tình huống bây giờ của cô.. Cần hắn tra được hành tung của Nhan Mạt Hàn! Trở thủ của cô là máy tính thông minh, hơn nữa từng làm qua gián điệp, thủ thuật tinh xảo, lúc ấy ở nước pháp vì nổi tiếng nên Dịch Điều vi mới có thể xin hắn bảo vệ

Trong lòng Dịch Điều Vi lạnh giá, môi nâng lên một nụ cười tàn nhẫn, bất quá đây là lần cuối..

" Pằng" đắp lên máy tính, có chút phiền não nắm tóc..

Cô nhất định phải làm cho Nhan Mạt hàn biến mất... Vĩnh viễn biến mất

--

Suốt đêm, Nam Cung Ảnh không tìm được Nhan Mạt Hàn

Nam Cung Ảnh lái xe tấp vào ven đường, đốt một điếu thuốc hung hăng hít một hơi

Nhan Mạt Hàn, rốt cuộc em đã đi đâu

Lúc này thì hắn bắt đầu thay đổi trở nên rối ren như vậy? Day dưa không dứt

Shit! Nhan Mạt Hàn em mà không xuất hiện, tôi sẽ xử em đẹp mắt

Trong lòng, hung hăng đau xót, đột nhiên lại sợ từ nay về sau sẽ không nhìn thấy cô nữa.. Khuôn mặt tươi cười của cô, lúc ngẩn ngơ bóp bóp khuôn mặt của hắn... Tất cả những cử chỉ này đều không quên được..

Không biết bao nhiêu lần gọi điện thoại cho cô.. Nhưng kết quả chỉ nghe được một giọng nữ vang lên" Thuê bao quý khách đang gọi hiện không liên lạc điện, xin vui lòng gọi lại sau"

Hôm sau

Nhan Mạt Hàn rời giường, nói lời tạm biệt cùng Ngôn Lạc THần, quyết định mua vé trở về thành phố A một chuyến, ở đây lâu rồi. Không ngờ như vậy chia tay Nam Cung Ảnh, có thể hay không tìm thấy hắn...

Cô cùng Hạ Doãn Hi và Dạ Như dặn dò một chút.. Nói nhiều nhất thì hai tuần sau sẽ lẳng lặng quay trở lại

Cô lắc đầu, không muốn nhiều như vậy.. Ngôn Lạc Thần cầm một chút y phục từ biệt thự ra, đồ dùng cá nhân, gói gọn trong một cái túi, liền quyết định quay về thành phố A, trước tiên nên bình tâm lại

*****

"tiểu Dương, lập tức điều tra vị trí của Nhan Mạt Hàn, tôi muốn biết cụ thể"

Trên xe, Nam Cung Ảnh lấy di động ra gọi cho Tiểu Dương

" Tổng giám đốc, ngài nên đi làm rồi"

"Tôi muốn biết vị trí của cô ấy" Nam cung Ảnh có chút tức giận bừng bừng, tiểu Dương thấy thế liền cúp điện thoại, không lâu sau lại gọi " Tổng giám đốc, điện thoại của cô ấy không có tín hiệu nên không thể tìm ra vị trí cụ thể"

"Shit" Nam Cung Ảnh mắng, cúp điện thoại, quay đầu về hướng Doãn Thiệu Hàn

Ngồi trên xe bus, Nhan Mạt Hàn lấy tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã lái đến xa lộ cao tốc rồi, nơi này không có tín hiệu

Cô lấy điện thoại ra ngơ ngác nhìn một chút, sáng sớm hôm nay mở máy cư nhiên không có một cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn..

Hắn, chắc chắn không đi tìm cô... Có lẽ thế, rời đi một thời gian tất cả sẽ phai mờ thôi

Dù sao, thời gian sẽ làm làm mờ nhạt tất cả.. Tình cảm cũng có thể chứ?Ngay cả trong lòng đối với Nam Cung Ảnh như thế nào cũng không rõ

"Người đàn ông đẹp trai chính là tai hoạ" Nhan Mạt Hàn tự nhủ, nhàm chán đảo tay trên cuốn nhật ký

" Cậu... Sáng sớm đến nhà tôi làm gì?" Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt, nhìn trước mắt mái tóc có chút xốc xếch, mắt thâm quần như gấu trúc

Nam Cung Ảnh không nói gì, đi vào phòng khách, ngồi xuống xoa xoa mi tâm

"Không tìm được Nhan Mạt Hàn?" Doãn Thiệu Hàn tựa như biết tại vì sao rồi

Lấy ra cuốcn ghi chép, đưa cho Nam Cung ảnh

"ừ, cái này nếu như không tìm được thì vạn lần đừng trách tôi"

Doãn Thiệu Hàn bĩu môi, trong lòng nói Nam Cung Ảnh này quả thật điên rồi

"Điện thoại của cô ấy không có tín hiệu, cô ấy có thể đi đâu?"Nam cung ảnh la hét, một đêm rồi hắn không có ngủ, lại không thể tìm được Mạt Hàn, hắn dường như sắp phát điên rồi

" Vậy sao không hỏi những người bạn của cô ấy, biết đâu sẽ biết chút thông tin gì đó" Doãn Thiệu Hàn dụi dụi mắt, ngáp dài

Nam Cung Ảnh đột nhiên nghĩ ra cái gì, lại chạy nhanh rời khỏi nhà của Doãn Thiệu Hàn

Nhìn xe thể thao của Nam Cung Ảnh gào thét rời đi, Doãn THiệu Hàn lắc đầu một cái... Xem ra lần này Nam Cung Ảnh thật đúng là...

" Bác gái"

Nhìn thấy mẹ của Ngôn Lạc Thần, Nhan Màt Hàn kích động hốc mắt đỏ lên..

" Nha đầu ngốc! Không thể tưởng tượng là cháu, mau vào đi"

Mẹ của Ngôn Lạc Thần nhận lấy hành lý, đem Nhan Mạt Hàn vào phòng khách

"Thế nào? Ở thành phố M không tốt sao? Sao tự nhiên lại đến thành phố A?" Mẹ Lạc thần có chút bận tâm

Nhan Mạt Hàn cười cười, lắc đầu " Không có, chính là nhớ bác thôi"

Mẹ của Lạc Thần chuẩn bị xong phòng cho cô, ngồi trên giường lớn, Nhan mạt Hàn đột nhiên có cảm giác trống vắng, hiu quạnh

Gian phòng trống rỗng, lòng cô đã bán đứng cô.. Bất chợt, cô rất muốn quay trở về để nhìn thấy Nam Cung ảnh

Thành phố M, Nam Cung ẢNh không có thời gian dọn dẹp thứ gì, nói với vân tẩu mấy ngày sau sẽ về. Liền vội vã rời đi

"Tiểu Dương, tôi muốn đến thành phố A một chuyến, tất cả các cuộc hẹn đều dời lại ba ngày"

Nói xong, cúp điện thoại. Trong công ty Tiểu Dương cười cười, xem ra lần này Tổng giám đốc đã yêu thật rồi..

Thành phố A, buổi tối mẹ Lạc Thần ra ngoài chơi mạc chược.. Ra cửa lúc đi lại không chú ý xe thể thao màu bạc dừng ở cửa

Nhan Mạt Hàn núp trên ghế salon, ôm bịch khoai tây chiên vừa xem Tv vừa ăn, cô muốn bản thân quên tất cả bắt đầu lại cuộc sống mới

Lúc này chuông cửa vang lên, Nhan Mạt Hàn để khoai tây chiên xuống, thầm nghĩ chắc bác gái đã quên cái gì

Mở cửa ra, cười nói " Bác gái, có phải lại quên gì rồi không?"

Nhưng hiện lên trong mắt cô.. Người ở trước mặt làm cô giật mình

Hắn đứng trước cửa, mắt quầng thâm, trên mặt hiện đầy sử mệt mõi.. Nam Cung ẢNh chậm rãi mở miệng

"Nhan Mạt Hàn" Một chữ, tiếp theo trong cái chớp mắt Nhan Mạt Hàn liền bị kéo vào lồng ngực rắn chắn, hắn ôm cô rất chặt

*****

Nhan Mạt Hàn ngớ ngẩn, đẩy người đang ôm mình rất chặt ra

Nhưng hắn không chút động đậy, ôm chặt rồi lại càng chặt hơn, tựa như sợ cô sẽ biến mất mãi mãi

" Cái đó.. Anh anh, ôm tôi chặt quá tôi không thể thở được" Nhan Mạt Hàn uốn éo cơ thể

Thấy Nam Cung Ảnh sống chết bất động, cô chợt có một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt. Đôi tay cũng chầm chầm leo qua sau lưng hắn, không giãy dụa nữa

Rất lâu sau, Nam Cung Ảnh mới buông cô ra.. Trên khuôn mặt mệt mỏi của hắn, cô đều thấy được, thật có một chút đau lòng

"Ặc, anh đến đây làm gì?" Nhan Mạt Hàn không hiểu, lùi về phía sau một bước

Thế nhưng, Nam Cung Ảnh không nói thêm lời nào, tiến lên một bước một bước bá đạo khống chế đằng sau ót của Nhan Mạt Hàn, đôi môi lấp đầy môi của cô

"A.. Này" Nhan Mạt Hàn như muốn nói cái gì, nhưng trước mắt là gương mặt này, để cho cô đem những lời muốn nói nuốt vào trong bụng

Cô hơi quẩy người một cái, nhưng cuối cùng vẫn thôi.. Hai người lảo đảo đi vào phòng, cho đên khi lưng của cô" Đông " một tiếng đụng vào bức tường lạnh lẽo, lúc này cô mới lập tức đẩy Nam Cung Ảnh ra

Thở hổn hển, cô nghiêng đầu rời đi

" Mạt Hàn... Anh không muốn ly hôn" Nam Cung Ảnh mở miệng, Nhan Mạt Hàn cười cười

(JJ: thay đổi cách xưng hô nha, đến lúc này tình củm qá rồi phải gọi anh em thôi:">)

" Tôi ở lại thì được gì? Giúp anh làm ấm giường? Hay sinh cho anh một đứa con? Hay lại cùng anh diễn trò trước mặt ông nội?"

Cuộc sống như thế khiến cô mệt mỏi, hoặc chính là lúc đầu gặp Nam Cung Ảnh đã là sai lầm

Nam Cung nâng hai tròng mắt lên, có chút tức giận.. Hai tròng mắt đỏ ngầu, trải qua một đêm không chợp mắt, thât sự hắn tức giận

Một tay bóp cằm của Nhan Mạt Hàn, để cho cô nhìn thẵng vào mình.. Gương mặt hoàn mỹ tiến gần lại cô

"Anh nói cho em biết, nếu anh không đồng ý kết thúc.. Thì vĩnh viễn chúng ta không thể nào ly hôn, nhất định em phải tiếp tục làm " bạn giường" cho anh

Hai chữ cuối, hắn mập mờ nói bên tai của cô, thế nhưng chính là làm cho cô có chút sợ, cô ngoái đầu lại nhìn hắn

Hung hăng nhìn hắn, quẩy người một cái cằm có chút đau" Nam Cung Ảnh, không phải tất cả phụ nữ anh muốn là đều có được! Tôi có tự do của tôi, rất xin lỗi tôi cũng không có ký " Hợp đồng bán thân"

Hàaaa... ! Nam Cung Ảnh cảm thấy mắc cười, hắn cảm thấy cái gì đó, lúc nào thì lại thất bại như vậy?

Hắn đoán người phụ nữ này khi nào thì rời đi?

Hắn bây giờ nghĩ chỉ là muốn cái gì sẽ có cái đó.. Ngoại trừ Nhan Mạt Hàn, cái người con gái này thật làm cho hắn rất phiền lòng

Khoé miệng của Nam cung Ảnh nhếch lên, cười lạnh

" À. Còn nói, một người trong căn phòng lớn cảm thấy cô đơn? Anh cá, em nhớ anh... Thanh thuần... Tiểu nữ sinh?"

Lúc này, Nhan Mạt Hàn nâng lên trước, nằm ở trong ngực của hắn, có chút mập mờ vẻ vòng tròn.. Miệng đến gần tai của hắn " Anh như vậy, sẽ làm tôi rất muốn ở trên người của anh.."

Nam cung Ảnh đột nhiên ôm lấy Mạt Hàn nâng lên, một cước đá cửa phòng ngủ lại, hung hăng đem cô lên giường, đôi tay sẽ bó buộc. Nhan Mạt Hàn giãy giụa đứng dậy, nhanh chóng hướng góc giường bò đi..

" Nam Cung ảnh! Chắc chắn là do anh quá cô đơn, bằng không sao tự nhiên đến đây tìm tôi? Anh sợ " bậy bạ" bên ngoài sẽ dính bệnh đúng không? Tôi cho anh biết, tôi có chết cũng không cho anh nằm trên người của tôi"

Ánh mắt của Nhan Mạt Hàn có chút đỏ, cô thật sự ợ, hôm nay đã không phải là kì an toàn... Nhìn tròng mắt đỏ ngầu của Nam Cung Ảnh căn bản cô sẽ phải nằm xuống giường rồi...

" Cũng không phải do em" Nam Cung Ảnh cởi bỏ y phục, khoá trái cửa. Trực tiếp đè lên người Nhan Mạt Hàn

" Nam Cung Ảnh! Anh không cần quá như vậy! Hôm nay không phải là kì an toàn của tôi, tôi không thể mang thai" Nhan Mạt Hàn gào thét, âm thanh vang vọng trong phòng, Nam Cung Ảnh dùng tay xé quần áo của cô ra, quần áo biến thành mấy miếng vãi vụn bay xuống mặt đất

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)