Truyện:Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 02

Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Trọn bộ 42 chương
Chương 02
Cùng hắn về nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phòng 5120. Trên giường, người nào đó ngủ tư thế thật khó coi. Chân của cô tuỳ điệm vác qua eo của hắn, đem hắn trở thành gối ôm của cô

Một tiếng chuông vang lên ....

" A..." Cung Ảnh lười biếng uống éo thân của mình, liền cảm giác nặng nề, quả không sai, chân của Mạt Hàn đang vác lên người của hắn

" Đáng chết!" Khổ sỡ gạt bỏ đôi chân của Mạt Hàn mà ngồi lấy, đưa tay lấy điện thoại trên đầu tủ. Vừa nhìn điện thoại, cũng đã biết là ai

" Ba! con nghe " Nam Cung Ảnh lấy tay dụi dụi con mắt

" Cho con biết hôm nay là ngày cuối cùng, nếu không đem con dâu về cho ta, thì con xem như thế nào a!" Nam Cung Tịch bên đầu dây điện thoại kia la lên. Cung Ảnh không nhanh cũng không chậm, từ từ trả lời " Ba, yên tâm ". Sau đó quay sang nhìn cô gái ngủ bên cạnh, liền xác định được. Chính là cô – Nhan Mạt Hàn /

" Tốt nhất là như vậy, tối nay trước bảy giờ, ta muốn hai người về cùng nhau. Bằng không, con đợi việc lấy Tư Đồ Ngưng đi " nói xong ông tiện tay tắt điện thoại

Nam Cung Ảnh bắt đầu vò đầu tự hỏi ông trời sao có thể đối xử tốt với hắn như vậy, ban cho hắn một cô gái thuần khiết như vậy, lần này cần phải hợp với khẩu vị của cha mẹ hắn nữa chứ?

Nở một nụ cười ma quái, hắn đẩy nhẹ Mạt Hàn

" Này, Này ... Dây mauu ...!" Cung Ảnh ngọ nguậy thân hình nhưng Mạt Hàn không chịu dậy, thậm chí còn ôm chặt hơn

" Nếu em không dậy, tôi sẽ cưỡng bức em!" Cung Ảnh nhẹ nhàng bên tai cô mà nói, không ngờ chiêu này thật sự có kết quả nha, sau khi nghe xong, " Bịch" một tiếng cô tự lăn xuống giường..

" Ôi cha" Mạt Hàn tự xoa xoa cái mông đang ê ẩm của mình

" Còn sớm như vậy, ngủ thêm một chút nữa!" Mạt Hàn tức giận, kéo chăn trèo lên giường

" này, tối hôm qua tôi cho em ở lại đây, còn cho em ngủ cùng giường, bây giờ nghĩ xem em nên làm gì để trả ơn cho tôi đây?" Nam Cung Ảnh đến gần Mạt Hàn, nở nụ cười tinh quái

" ây, không cho phép đụng đến tôi nha, nói đi, tôi phải làm sao để báo đáp?" Mạt Hàn ngăn Cung Ảnh lại, liếc hắn một cái, thật không dám tin hôm qua cô lại cùng người này mà ngủ chung một giường một gối.

" Tối nay, theo tôi về nhà!" Nam Cung Ảnh không cho cô có cơ hội từ chối, xuống giường mặc quần áo vào

" ôi, cái người đàn ông này thật có hay không khả năng thay đổi. Thật là, cô và hắn quen biết thân lắm hay sao? Mạt Hàn liếc người đàn ông đang cởi bỏ áo ngủ, chỉ chỉ về phía phòng tắm

" "Sân bay", Đây là vinh hạnh của em a!" Nam Cung Ảnh tuỳ tay cởi bỏ áo choàng tắm, cô gái này còn dám ghét bỏ anh sao.

" Anh không thể khen tôi một chút à? khen một chút thì anh sẽ chết sao?" Nhan Mạt Hàn nhanh chóng ôm lấy y phục của mình chạy về phía phòng tắm. Nhìn vào gương, thật không tin nổi cuộc đời của chính mình có lúc sẽ như thế này

" Theo hắn về nhà?" Mạt Hàn hét lớn lao về phía phòng vệ sinh, vô tình thấy Cung Ảnh đang mặc quần

" A, tôi không nhìn thấy cái gì đâu nha!" Lấy đôi tai che mắt, lập tức quay người chạy đi ai ngờ lập tức đụng trúng tường

*****

Ôi cha!" Mạt Hàn lấy tay xoa xoa cái ót của mình

Ánh mắt Nam Cung Ảnh nhạy bén, liền nhanh chóng bắt lấy được Mạt Hàn

" Tối nay, em cùng tôi về nhà!" Nam Cung Ảnh khẽ mĩm cười

" Tại sao?" Mạt Hàn trợn to hai mắt

" Đi về nhà cùng tôi, giúp tôi diễn một màn kịch, coi như là em trả ơn cho tôi!"

" Cái gì, diễn một vở kịch?" Mạt Hàn không hiểu, gãi gãi đầu

" Đến lúc đó em sẽ biết, không cần hỏi nhiều chỉ cần nghe theo lời tôi là được, nhanh đi thay quần áo, trả phòng. Sau đó tôi sẽ dẫn em đi mua một vài bộ y phục đẹp!" Nam Cung Ảnh nhìn qua bộ quần áo đơn xơ của cô, tối nay làm sao có thể mặc những thứ đó mà đi được chứ?

" À? Được rồi!" Mạt Hàn liền đi thay quần áo, cùng với Nam Cung Ảnh đi đến một khu mua sắm lớn

" Xuống xe!" Nam Cung Ảnh tháo mắt kiếng đen xuống, kéo Mạt Hàn ra khỏi xe

" Nè, xe của anh thật sự rất thoải mái đó nha, người có tiền đúng là có khác àh! " Mạt Hàn cười trêu chọc Cung Ảnh

Vẻ mặt Nam Cung Ảnh tối xầm lại, khó chịu nói " Tiểu thư, phiền em có thể hợp tác một chút được không? Cái bộ quần áo " nghèo nàn" em đang mặc trên người trông thật sự rất khó coi đó!

Mạt Hàn lè lưỡi " Khó coi thì khó coi! Tôi đã lớn rồi, không mặc những loại váy ngắn đâu nha, mặc dù quần áo tôi đang mặc thật sự có chút đơn xơ nhưng vô cùng dễ chịu!" Nói xong cô còn đá đá hai chân, kéo kéo bề mặt của chiếc quần cô đang mặc chứng tỏ lực đàn hồi của nó rất tốt

" Nè! Đừng làm tôi mất mặt có được không?" Cung Ảnh một phen chặn lại cái chân của cô

" Đi, nhanh lên, tôi dẫn em đi mua váy!" Nam Cung Ảnh mặc một bộ đồ quần áo đơn giản, áo sơ mi cổ hình chữ V, làm lộ ra gần hết màu da nâu thật mạnh mẽ và quyến rũ của Cung Ảnh

" Mua Váy?" Mạt Hàn đồng thời kinh ngạc

" Đúng thế! Chẵng lẽ em định sẽ ăn mặc như thế này để tối nay về nhà của tôi sao?" Nam Cung Ảnh kéo Mạt Hàn vào bên trong khu mua sắm

" Không.... Đừng .... Tôi không mặc váy đâu!". Vừa nghe đến" thứ ngắn củn " kia, cô liền lùi rụt rè lùi bước

" Tại sao?" Nam Cung Ảnh dừng lại, nhìn Mạt Hàn một cách không hiểu, ah, cái cô gái này sao bên trong lại phức tạp đến như vậy? Mặc dù cô rất rắc rối nhưng trong lòng của Cung Ảnh bỗng cảm thấy bắt đầu có hứng thú với cô gái này.

" Anh mua nhiều thứ mắc tiền như vậy cho tôi, tôi thật sự không xứng!" Mạt Hàn hất tay Cung Ảnh ra, vội quay đầu định trở về

" tôi nói, em xứng đáng!" Cung Ảnh đồng thời nắm lấy cổ tay của Mạt Hàn

" Tôi, tôi thật sự không xứng đáng!" Mạt Hàn cúi đầu, lúc này cô không thể khống chế được tâm tình của chính mình

" Là như vậy, chính là, đêm nay em là người xứng đáng nhất!" Nam Cung Ảnh không nhìn thấy nét mặt của cô biểu hiện điều gì nhưng cảm giác được trong lòng của cô thật sự đau xót! Quái lạ, đường đường là Nam Cung Tổng Tài, vậy mà lại còn có thể đi thông cảm với cảm xúc của người khác!? Chuyện này, quả là nực cười

" Đi! Nhanh lên một chút!" Không nói nhiều lời, Nam Cung Ảnh kéo tay Mạt Hàn đi vào khu mua sắm

*****

Đứng trước cửa hàng rộng rớn đầy màu sắc, nhìn từng món đồ đầy giá trị, Mạt Hàn nắm chặt bàn tay. Nơi này là khu mua sắm lớn nhất tại thành phố M, những món đồ trong đây đều hơn một trăm nghìn nhân dân tệ, cô nghèo như vậy về cơ bản là không xứng bước vào đây

" Nè, em chọn xong chưa vậy?"Nam Cung Ảnh không kiên nhẫn, cầm điện thoại trong tay, nhìn thấy cô gái đang đứng trước đủ kính có vẻ đang lúng túng

" Không có! Tôi không phải đã nói là không cần mặc hay sao?" Mạt Hàn liếc nhìn Cung Ảnh một cái

" Được! vậy để tôi giúp em chọn" Nam Cung Ảnh nhíu mày, tuỳ tiện kéo cô vào một cửa hiệu

Nam Cung Ảnh đi đến hướng nhân viên trong cửa hiệ búng tay một cái " Hãy thay đổi cho cô ấy!" Chỉ với một câu ngắn gọn, ngay cả việc từ chối Mạt Hàn còn chưa kiệp thì đã bị nhân viên trong cửa hiệu kéo cô đi

" Ah! Nè ... nè ... nè!" Mạt Hàn thật sự không thích những người nhân viên này xoay quanh mình

" tiểu thư! phiền cô hãy hợp tác một chút!" Một nhân viên có mái tóc màu vàng, khoanh tay khinh bỉ nhìn Mạt Hàn

" Ạch! cái gì ... thôi, thôi được rồi. Các người hãy nhanh lên một chút" Mạt Hàn nhìn những người nhân viên đứng xung quanh cô, bất đắt dĩ đành ngồi xuống ghế

" Tiểu thư, làn da của cô thật đẹp, chắc không cần đánh phấn nữa" Một nhân viên nữ tóc thẵng nhìn cô hâm mộ nói, cô cảm thấy vừa vui vừa sợ, da của cô mà gọi là đẹp? Nhưng ngước nhìn người đứng trước mặt thì quả thật mà nói thì đúng là da của cô có phần được hơn. Lịch sự cô chỉ mĩm cười đáp lại

" ây da... nhẹ nhẹ tay một chút" Tóc của Mạt Hàn bị cô nhân viên có mái tóc vàng tức giận kéo xuống, nghĩ thầm mỹ nhân này, à không phải, cô gái tầm thường này có điểm nào mà làm cho Nam Cung Ảnh coi trọng đến như vậy?

" tôi nói, cô có thể nhẹ tay một chút hay không vậy?" Mạt Hàn tức giận trừng mắt nhìn người đằng sau mình, cũng tại vì người này cứ kéo tóc nàng xuống phía dưới.

Rốt cuộc cũng trãi qua cực khổ ....

" Xong rồi đó!" cô nhân viên ném cây lượt mạnh xuống bàn, khoanh tay đứng nhìn Mạt Hàn

"A.... a.... cái này tôi có thể mặc không ..." Nhan Mạt Hàn đứng trước gương, không thể tin rằng đó là mình, sao có thể thay đổi 360 độ như vậy...cuối cùng cô nhân viên kéo cô ra gặp Nam Cung Ảnh

Một chiếc váy màu đen có điểm thêm một vài bông hoa bó sát người của cô, mái tóc được bới lại một cách gọn gàng, mang đôi giày cao gót. Sợi dây chuyền kim cương lấp lánh càng tô điểm cho chiếc cổ trắng ngần của cô, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh vì lớp trang điểm nhẹ nhàng mà không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của cô

" A, chiếc váy này có phải khó coi lắm không?" Nhan Mạt Hàn cúi người xuống, có một chút sợ hãi nhìn Nam Cung Ảnh khẽ uốn người một chút, độ sâu chiếc váy lộ ra bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mặt của Cung Nam Ảnh

" đứng thẳng lên!" Nam Cung Ảnh ra lệnh, thoáng chốc làm cho Mạt Hàn hoảng sợ

" A! Nếu khó coi quá tôi có thể đi thay đổi một bộ khác!" Mạt Hàn thất vọng đau khổ liền nghĩ bản thân mình mặc váy sẽ không bao giờ đẹp, vẫn là đi thay đổi sẽ tốt hơn. Vừa định xoay người liền bị Nam Cung Ảnh bắt lại, mập mờ bên tai của cô mà nói " Tối nay, cứ như vậy là được rồi!"

Nhan Mạt Hàn bỗng cảm thấy như cơ thể có một luồng điện xẹt qua, khiến cô run lên.

" Ok! Tính tiền" Nam Cung Ảnh cà thẻ, dẫn Mạt Hàn rời khỏi khu mua sắm. Dọc lối đi, đi nhanh về phía trước, trong lòng Nam Cung Ảnh lúc này đã khẵng định không cần phải cưới Tư Đồ Ngưng nữa rồi

" Nè, anh có thể đi chậm một chút không?" Nhan Mạt Hàn cầm túi xách trong tay, cẩn thận mà di chuyển. Ăn mặc như vậy quả thật không thích hợp, lại còn mang đôi giày bó.

" Em, em thật phiền thoái ..." Nói xong, Nam Cung Ảnh đột ngột xoay ngang ôm Mạt Hàn, kéo cô đi về phía trước

" Nè, anh làm gì thế?" Nhan Mạt Hàn bất thình lình bị Cung Ảnh ôm lấy, cô thoáng giật mình. Nam CUng Ảnh nhìn người phụ nữ đang sợ hãi bên cạnh, nở một nụ cười tà mị.

*****

Nam Cung Ảnh ném Mạt Hàn vào trong xe, thoạt nhìn đồng hồ trên tay, có lẽ thời gian vẫn còn sớm.

" Muốn hay không một chút đồ ngọt?" Nam Cung Ảnh đeo mắt kính râm

"Tôi mới không cần mặc như vậy mà đi a!" Mạt Hàn dung sức của cô để kéo kéo cái váy đang bó sát người cho nó dài thêm một chút

" Nè, em đừng có kéo xuống được hay không? không có gì đáng xem, đến lúc đó lại bị em phá hỏng" Nam Cung Ảnh xoa xoa đầu, trực tiếp đạp lên chân ga

" đi đâu bây giờ?" Nhan Mạt Hàn nhìn xung quanh có chút cảnh giác

" Ăn đồ ngọt" Cung Ảnh liếc nhìn Mạt Hàn, khởi động xe

" được, đi ăn đồ ngọt đúng không, vậy để tôi chọn" Nhan Mạt Hàn tựa vào ghế, nhìn ra bên ngoài cửa xe

" Àh mà còn nữa, anh trả tiền đúng không?" Mạt Hàn mặt dày thốt ra một câu nói, không phát hiện sắc mặt người bên cạnh đã biến đổi đen xì ...

" Đem em đi bán, là sẽ có tiền ngay!" Thật là hắn muốn đem cái tiểu nữ ngồi kế bên này đánh cho một phát, nhưng cảm thấy không hạ thủ, liền hung hắn đạp ga lên tốc độ, xe" bay " ra ngoài...

"A......A..... aaaa...!" Nhan Mạt Hàn nắm chặt tay ghế, trong lòng đã sớm muốn mắng Cung Ảnh gấp ngàn lần rồi.

Đột nhiên, hai mắt sáng rực, cửa hàng bán món tráng miệng hiện ra trước mắt

" Dừng Xe...!" Mạt Hàn ra lệnh, không nghĩ đến Cung Ảnh một cước đạp thắng xe, kết quả Mạt Hàn không lườn trước được tình huống, " đông" Một tiếng đầu của cô đã đụng phải tấm kính đằng trước.

" Ôiii!!! Anh thật điên rồi..... thật là làm người ta đau muốn chết nha " Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh, lấy tay xoa xoa cái trán đang đau của cô

" Đại tỷ! Em chính là bảo tôi dừng xe đấy " Cung Ảnh rút chìa khoá xe, tự mở cửa xe đi ra

"Cửa hàng tráng miệng" Mạt Hàn lôi Nam Cung Ảnh, có thể nói là kéo hẵn sang một bên

" Này, em thật là mạnh bạo, buông tôi ra a" Nam Cung Ảnh lắc lắc cánh tay bị Nhan Mạt Hàn nắm

"Nam Cung Tổng Tài" Đột nhiên người đàn ông đi qua Nam Cung Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, kết quả một giây sau " tắc... tắc.... tắc" Đèn plash chợt hiện lên

" Nè, ngươi làm gì đó!" Một tay Nam Cung Ảnh chụp lấy máy chụp hình từ "cẩu tử", ai ngờ bị Mạt Hàn kéo, mất thăng bằng Nam Cung Ảnh ngã về phía Nhan Mạt Hàn

" A.... A...." Ánh mắt Nhan Mạt Hàn lạnh lùng nhìn Nam Cung Ảnh ngã xuống, phải hay không nếu như Cung Ảnh ngã trên người cô, không phải là cô bị đè chết hay sao

" Rắc ...rắc...rắc" Ngay sau đó một chũi đèn plash hiện lên, tay Nam Cung Ảnh ôm lấy Nhan Mạt Hàn

, đôi mắt he hé mở ra, tuyệt nhiên gương mặt của Cung Ảnh làm cho cô giật mình

" Con mẹ nó, đừng chạy!" Cung Ảnh lật người, tính chạy theo cẩu tử, thì cẩu tử đã nhãy vèo lên một chiếc xe khác, " Vèo" chiếc xe vụt qua trước mặt của Nam Cung Ảnh

"OMG!" Nam Cung Ảnh đá một chưởng về phía cột điện, hẵng là đã biết ngày mai báo chí đăng tin gì rồi

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)