Cuồng Ghen H
← Ch.065 | Ch.067 → |
* Lưu ý: Chap có yếu tố BDSM - cân nhắc trước khi đọc *
Lôi Triệt nắm lấy mái tóc mềm mại của Giai Kỳ, tiếng mưa vẫn điên cuồng đập vào cửa kính ngoài kia, gió vẫn rít gào, cuồn cuộn cào xé như lòng người...
Mái tóc xõa tung hỗn loạn của Giai Kỳ cuốn vặn trong những ngón tay tàn nhẫn của Lôi Triệt.
Hắn bước xuống giường, và lôi theo cô cùng xuống với hắn.
Da đầu đau đến bóng rát, Giai Kỳ loạng choạng ngã sấp xuống thảm lông mềm mại.
Đầu gối cô khụy xuống và bàn tay chống mạnh xuống thảm, mái tóc xõa tung trên bả vai gầy gầy, chiếc váy lụa phủ lên cơ thể mềm mại như nước...Gương mặt kiều diễm của Giai Kỳ tái nhợt cúi thấp xuống, mái tóc như một dòng thác đổ che đi phần gương mặt của cô...
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ mềm oặt như một cọng mỳ, mái tóc che đi khuôn dung kiều diễm, váy ngủ mềm mại ôm lấy từng đường cong cơ thể, làn da trắng muốt và sự run rẩy nữ tính kia, khiến máu nóng trong người hắn sắp bị thiêu cháy thành khói...
Lúc nào người phụ nữ này cũng dễ dàng khiêu khích lên cảm xúc trong hắn...
Ngay cả là khi hắn đang giận điên lên như vậy, hắn cũng vẫn say mê cô...
Cho dù bản thân hắn biết rằng, cô không yêu hắn...Trong đôi mắt của cô không có hình bóng của hắn!
Chuyện ngày hôm nay cô đã biết! Vậy thì hắn cũng chẳng cần diễn tiếp làm gì! Nếu như cô đã muốn khiêu khích con quỷ trong hắn.... Vậy thì hôm nay hắn sẽ thành toàn cho cô!
Yêu ư?
Yêu.... rút cuộc là cái gì chứ?
Hắn không cần nữa!
Hắn không cần nữa!
Nếu như không thể yêu...chi bằng hủy hoại đi...để cho cô cho dù không yêu hắn, cũng không thể yêu thêm được ai nữa...!
Để cô có sống hay có chết...cũng vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn!
Lôi Triệt vứt tấm áo choàng xuống, gần như giằng đứt hàng cúc áo khi hắn giật chiếc áo vest ra khỏi người, và chiếc áo sơ mi rơi xuống đất...
Thân thể đẹp đẽ như tượng thần Apollo lộ ra, trong ánh sáng mờ ảo càng thêm tà mị.
Hơi nam tính của Lôi Triệt là nhiệt độ trong căn phòng nóng lên, làm cho gò má của Giai Kỳ như bị thiêu bị đốt...
Cô há hốc miệng nhìn cơ thể mạnh mẽ của Lôi Triệt từ từ tiến lại, trơ mắt nhìn hắn tuột lớp găng ra khỏi tay, sợ hãi nhìn hắn giận dữ gần như giật phăng thắt lưng ra khỏi đỉa quần...
Tiếng thắt lưng da vụt vào không khí nghe sắc lạnh, khiến cho Giai Kỳ sợ đến đông cứng toàn thân...
Ban đầu, Giai Kỳ cứ nghĩ rằng Lôi Triệt sẽ dùng thắt lưng.... đánh cô... !
Khi nhìn thấy hắn vứt thắt lưng xuống đất, Giai Kỳ mới lén thở phào ra...nhưng động tác tiếp theo của hắn lại khiến Giai Kỳ sởn gai ốc...
Sải chân của hắn bước tới trước mặt cô...và những ngón tay thon dài của hắn tàn nhẫn kéo khóa quần xuống...
Tiếng khóa quần như một đường dao cứt vào da thịt cô, khiến Giai Kỳ lạnh hết sống lưng...Bàn tay hắn lôi ra vật nam tính cao ngất thô cứng, dọa cho Giai Kỳ sợ đến chết lặng..
Vật to lớn sừng sững trước mặt cô, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm đáng sợ, từng mạch máu nổi rõ rệt trên phần thân cường hãn, Giai Kỳ cứng đờ nhìn Lôi Triệt...
Ánh mắt quá mức lạnh lẽo của hắn khiến cô tỉnh người...
Hắn chưa từng bao giờ.... nhìn cô bằng ánh mắt ấy!
Niềm say mê, sự cưng chiều, tia ấm áp.... và cả tình yêu trong ấy.... biến đâu mất rồi?
Lôi Triệt nhìn gương mặt tái nhợt hoảng loạn của Giai Kỳ, trái tim tàn khốc của hắn không thể ngăn nổi sự đau đớn, cho dù hắn có chối bỏ đến mức nào...Gương mặt tuyệt tình của Lôi Triệt ẩn lên một nỗi chua xót, nhưng thanh âm trầm thấp đáng sợ ấy vẫn tàn nhẫn vang lên....
_ Ngậm!
Cái...cái.... gì?
Giai Kỳ đờ đẫn nhìn vào gương mặt lãnh khốc như ác quỷ kia.... Lại nhìn phân thân nam tính đáng sợ trước mặt, không thể nhúc nhích lấy một phân...
Nhưng khi Giai Kỳ còn chưa kịp hoảng sợ, thì bàn tay của hắn đã tóm lấy gáy cô, và ấn chặt đôi môi cô vào phân thân của hắn...
_ M*T!
Tiếng gằn giọng át cả tiếng mưa, làm Giai Kỳ choáng váng lắc đầu...
Cô giãy ra, khẩn thiết bài xích.
_ Không.... không muốn!
_ Tôi nói cô m*t nó thì cô phải m*t! Há miệng ra!1
Bàn tay của Lôi Triệt tàn nhẫn tóm chặt lấy Giai Kỳ...Cô chưa bao giờ trải qua sự hung bạo như thế từ Lôi Triệt.
Hắn giống như biến thành một người khác, không còn gì cả.... ngoài dục vọng tàn nhẫn, ngoài khao khát bản năng, và ngoài sự ghen tuông tồi tệ.
_ Há miệng ra! Tôi không muốn tát cô! Vậy nên khi tôi còn chưa động tay, thì há miệng ra!
Bàn tay hắn siết lấy đường hàm của cô, khiến cho Giai Kỳ cảm tưởng như đường hàm của cô bị hắn bóp đến vỡ vụn rồi.... Ánh mắt độc ác phát ra tia hung ác.... Giai Kỳ sống chết không há miệng, cố gắng giãy dụa...Bàn tay cô bám chặt lấy bắp đùi mạnh mẽ của hắn, không muốn há miệng...
_ HÁ RA!!!!
Tiếng gầm của Lôi Triệt vang lên, như thể làm cửa kính rung lên bần bật....
Đó là lần đầu tiên...hắn quát cô!
Giai Kỳ sững sờ nhìn Lôi Triệt, cơn đau tê dại ở đường hàm cô, còn cả ánh mắt tàn nhẫn tuyệt tình của hắn...
Lôi Triệt nhìn ánh mắt trong vắt tuyệt vọng của Giai Kỳ...Đôi mắt phượng đẹp đẽ vài phút trước còn rơi nước mắt vì một người đàn ông khác...cơn ghen bùng lên thiêu đốt lí trí ít ỏi của hắn...
Bàn tay hắn siết mạnh hơn, như thể muốn bẻ gẫy đường hàm của cô, ép cô mở miệng ra....
_ Không.... ưm..... !
Nhưng khi Giai Kỳ há miệng ra vì đau, Lôi Triệt lập tức đẩy eo...phân thân của hắn chui tọt vào trong miệng cô...
Cơ hàm căng ra, dị vật nằm trong miệng khiến cô không thể hét lên điều gì...Vật nóng rực thô cứng sộc vào trong vòm họng, khiến chô muốn nôn ra...
_ Nếu cô dám cắn.... hoặc nếu cô dám nhả ra! Thì đừng trách tôi! Giờ thì m*t nó đi!1
Lôi Triệt giữ chặt lấy tóc cô, thanh âm trầm thấp vang lên như thiêu như đốt....
Khoang miệng của Giai Kỳ ấm áp, cùng với nước bọt tiết ra ẩm ư*t khiến cho Lôi Triệt nóng rẫy lên...Bàn tay hắn tóm lấy đầu cô, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy...
Vật to lớn di chuyển trong miệng, khiến Giai Kỳ khóc không thành tiếng.... nước mắt chảy ướt đẫm gương mặt...Cô nhắm mắt lại.... chỉ cầu mong cơn ác mộng này biến mất!
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, Lôi Triệt không những không càm thấy xót thương, hơn nữa còn thổi bùng lên cơn nghi ngờ bùng cháy trong lòng hắn...Hắn tóm lấy gương mặt cô, rút phân thân ư*t đẫm nước miếng của cô ra...
_ Khóc sao? Trong lúc cô đang m*t cho tôi thì lại nghĩ tới nó à? Mong muốn người làm chuyện này với cô là nó đúng không? Thế thì tôi nói cho cô biết Giai Kỳ! Tỉnh lại đi! Người duy nhất ch*c vào trong những cái l* của cô, chỉ có tôi mà thôi! Biết chưa?
Không để cho cô trả lời, hắn lại lần nữa nhét vào miệng cô...lần này còn tàn nhẫn hơn ngàn vạn lần trước...
Phân thân to lớn vào ra rất mãnh liệt, chẳng mấy chốc khiến cho đường hàm của Giai Kỳ mỏi nhừ...Cô không thể hét, vì cổ họng đã bị bịt kín đến tắc nghẹn...Cô cũng không thể khóc.... vì khóc sẽ càng làm hắn điên cuồng hơn...!
Cô ước gì ngay lúc này.... giá như cô có thể biến mất đi.... để đừng phải chịu những hành hạ nhọc nhằn này nữa!
Đến khi đường hàm mỏi nhừ, Giai Kỳ cảm thấy như thể muốn nứt ra...Lôi Triệt mới dừng lại.... hắn rút ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, làm cho Giai Kỳ gập người ho húng hắng...
Không một chút lưu tình, không một chút thương xót...Hắn điên cuồng bế xốc cô lên, tàn nhẫn ném sấp cô xuống giường.
_ Á...!
Cơ thể mềm mại va đập với đệm, không đâu những có chút váng vất...Nhưng ngay sau đó là cơ thể mạnh mẽ nam tính điên cuồng đè chặt cô xuống....
_ Lôi.... Triệt.... Ứmmmm
Ngay khi thanh âm đầu tiên vừa thốt ra, Giai Kỳ đã bị một miếng vải nhét thẳng vào miệng, ngăn những thanh âm có thể thốt ra....
Giai Kỳ kinh hoàng, nước mắt chát đắng rơi xuống.... miếng vải trong miệng.... chính là quần l*t của cô!
Giai Kỳ gắng sức muốn nhè ra...nhưng khuôn miệng của cô lần nữa lại bị hắn trói ngang lại bằng cà vạt...Nút thắt cứng nhắc sau đỉnh đầu.... và hắn tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô..
Tiếng thắt lứng da vút lên sắc ngọt...Lôi Triệt trói giật cô lại bằng thắt lưng của mình...và khóa trái hai tay cô sau lưng...
_Hôm nay tôi không muốn nghe âm thanh của cô! Bất cứ âm thanh nào tôi cũng không muốn nghe!
Bàn tay hắn nắm lấy lớp váy lụa của cô...và dùng sức...
Toạc!
Tiếng vải vóc bị xé nát, xé cả không gian, xé cả trái tim cô...
Một tiếng sét đột ngột vang lên, như xé rách bầu trời....
Mưa vẫn rả rích, càng lúc càng dập vùi hơn...
Đường cong lưng thon thả, bờ vai mềm mại cùng cần cổ xinh đẹp, đôi m*ng căng tròn hiện lên dưới đôi mắt đói khát của Lôi Triệt dụ hoặc chết người...
Giai Kỳ vặn vẹo cơ thể, làm những đường cong lại càng quyến rũ...Cổ tay bị trói và khuôn miệng bị bịt kín khiến cô không cách nào kêu thét được, chỉ nằm im giãy dụa...như một con cá nằm trên thớt...
Lôi Triệt chồm tới, bàn tay hắn nắm lấy tóc cô kéo lên, đôi môi mỏng bạc tình của hắn ghé sát vào tai cô thì thầm nhả ra những tiếng tàn nhẫn...
_ Tôi làm tất cả mọi thứ...tất cả chỉ có một múc đích duy nhất.... là muốn cô ở bên tôi! Tôi từng nói cho dù cô không yêu tôi! Nhưng tôi từng nói rồi cô sẽ phải yêu tôi! Phải yêu!
_ Nhưng bây giờ.... thì con m* nó...tôi đ*ch cần nữa! Cô nghe rõ chưa.... Tôi đ*ch cần tình yêu của cô nữa!
Lôi Triệt thản nhiên nói, nhưng tại sao nghe trong giọng nói của hắn lại có gì đó đau xót đến thấu tâm can...?
_ D*ng chân ra...!
Hắn lạnh giọng nói với Giai Kỳ, bàn tay của hắn kéo rộng hai chân của cô ra...
Vùng nữ tính run rẩy trước cái nhìn của hắn, Giai Kỳ nhắm chặt mắt lại...không dám thở....
_ Tôi làm điều này.... không phải vì cô! Nhớ lấy điều đấy!
Lôi Triệt li*m ư*t ngón tay mình...và hắn giữ chặt chân cô...
Sau đó ngón tay hắn từ từ lách qua nụ hoa của cô.... từ từ tiến vào...
_ Ứmmmm
Giai Kỳ hít vào một hơi lạnh...thành vách bên trong siết chặt lấy ngón tay của hắn, khít khao chặt chẽ....
_ Cô biết không.... tôi đang dùng chính bàn tay tàn tật của mình để thủ d*m cho cô đấy! Thế nào...có sư*ng hơn bình thường không?
Câu hỏi tàn nhẫn của hắn xoáy sâu vào tâm hồn cô, khiến cho Giai Kỳ đau như bị dao chặt...Bên trong cô cứ hút lấy hắn, không ngừng co thắt...Những thớ cơ sâu kín căng ra co b*p lấy ngón tay hắn, d*ch thể không ngừng trào ra theo từng đợt vào ra của hắn...
Lôi Triệt đối với thân thể của cô...còn quen thuộc cơn cả cô nữa...bất cứ nơi nào hắn động vào đều như có lửa nóng, thiêu cháy toàn bộ trong cô, đốt toàn bộ thành tro tàn...
Bên trong cô điên cuồng thít chặt lấy ngón tay hắn, không ngừng co thắt cùng quẫy.... gào thét theo từng đợt luận động của ngón tay hắn...
_ Ứmmmmm
Một cơn tê dại ùa vào trong cô, Giai Kỳ giật nảy người, tiếng hét bị chẹn lại ú ớ...hàm răng cô cắn chặt vào mảnh vải trong miệng, cũng không còn quan tâm xem đó là quần l*t của mình hay không...
Lôi Triệt rút mạnh ngón tay ra khỏi cơ thể cô, kéo theo một sợi d*ch bạc...Giai Kỳ giặt nảy người, run rẩy thở dốc.... còn Lôi Triệt nhìn nhìn vào ngón tay ư*t đẫm d*ch thể óng ánh của cô, đưa lên lưỡi, nhẹ nhàng li*m...
_ Tôi làm chuyện này.... không phải vì cô!
Giai Kỳ thở dốc, giờ Lôi Triệt có nói gì cô cũng không nghe thấy nữa...! Nhưng ngay khi cô còn đang chới với trong mê muội...Hắn lập tức chen vào giữa hai chân cô, kéo mạnh chúng ra...
Ban đầu Giai Kỳ nghĩ hắn sẽ cứ thế tiến vào...cô cắn chặt răng cúi mặt chuẩn bị nghênh đón hắn.... nhưng động tác tiếp theo của hắn khiến cô sững người...
Lôi Triệt lấy d*ch thể ư*t đẫm bên trong cô...và bôi vào cúc hoa run rẩy chưa từng một lần khai phá của cô...
_ Hưm...hưm....
Giai Kỳ đương nhiên biết hắn sẽ làm gì, cô lập tức điên loạn giãy dụa.
Mặc kệ thắt lưng da cứa vào cổ tay cô đau nhức.
Cô gắng sức bò trườn thoát khỏi bàn tay hắn.... Nhưng Lôi Triệt làm sao có thể để cô dễ dàng trốn chạy như thế...
_ Từng tấc da thịt của cô, từng cái l* trên cơ thể cô...đều là của tôi!
Thanh âm tàn nhẫn như vọng từ dưới địa ngục vang lên.... Và Lôi Triệt dùng d*ch thể của cô làm ư*t phân thân của mình.... rồi hắn đặt nó lên nơi chưa từng được hé mở ấy.
_ ỨM! ỨM! ỨM!
Không! Lôi Triệt! Hắn bị điên rồi! Tại sao hắn lại dùng cách này? Cô sẽ đau đến chết mất! Hắn điên rồi! Hắn điên rồi!
Cắn chặt răng, Lôi Triệt từng phân từng phân bắt đầu đem bản thân mình nhét vào trong cô, từng chút từng chút một cũng khiến Giai Kỳ nghẹn thở...
Đau...!
Đau đến xé ra xé thịt...!
Giai Kỳ khóc...khóc còn hơn gió hơn mưa ngoài kia, khóc đến tê tâm phế liệt, khóc đến sương gió mịt mù...
Đêm hôm đó...cả linh hồn...cả thể xác của cô...đều bị Lôi Triệt xéo nát!
Không biết đến khi nào, Lôi Triệt mới hoàn toàn chìm đắm trong cô, đến khi Giai Kỳ đau đến chết lặng, đến nước mắt cũng không còn để khóc...hay khi toàn thân hắn đỏ túa mồ hôi, cơn đau thắt nơi phần nam tính khiến đầu óc hắn tỉnh táo...
Hắn nhìn cơ thể cô run lên vì đau, nhìn cô nằm bất lực dưới thân.... chính bản thân hắn, cũng đau đến xé tim gan...
Nhưng hắn không thể nào bao dung được nữa!
Không thể vì cô!
_ Tôi làm điều này.... không phải vì cô! Giờ tôi sẽ cho cô thấy, nếu chuyện này mà không có tình yêu, sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào!
Lôi Triệt cúi đầu, mồ hôi hắn nhỏ tí tách lên tấm lưng mềm mại của cô, thanh âm trầm thấp vang lên, như thể bóp nghẹt trái tim cô, bóp nghẹt trái tim hắn...
Rồi hắn bắt đầu di chuyển...
Đêm hôm ấy...gió mưa mịt mù.... mưa như thể không bao giờ dứt.... như thể nhấn chìm tất cả những tâm hồn lạc lỗi...
Trong căn phòng rộng, hình bóng một người đàn ông điên loạn vận động, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng khóc nức nở của người con gái.... tiếng da thịt va chạm vào nhau....
Mùi hương hoan ái nồng đậm không gian.... dường như còn có cả mùi hương của máu...
Đêm hôm đó.... Giai Kỳ bị hắn dày vò đến hoa tàn nhụy rữa.... không còn chút tự tôn nào...
Ngay khi cô ngất đi, lời nói đầy ám ảnh của Lôi Triệt vẫn vang lên trong đầu cô....
"Tôi sẽ cho cô biết.... chuyện này nếu không có tình yêu, sẽ đáng sợ đến mức nào!"...1
Có lẽ đêm nay...những giọt nước mắt của cô đã rửa trôi đi mất đi tình yêu của hắn rồi....
***.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |