Thật may, còn kịp!
← Ch.42 | Ch.44 → |
[Sne: Chương trước ta có nhầm lẫn một chút, không phải đám người nhiều chuyện kia ở chung nhà với Vilian, mà là ở mấy nhà gần bên, ta chỉnh sửa rồi ^^ Mọi người thông cảm. Đọc truyện vui vẻ:) ]
Sở Tiểu Kiều vốn còn có chút tò mò, vì cái gì Phí Nặc Nam ngay cả hỏi cũng không hỏi lại dễ dàng để cô đi gặp Anh Ly như vậy, hại cô nghĩ một bụng lý do nhưng rốt cuộc cũng không có cơ hội nói ra, cho đến khi đi gặp Anh Ly, Sở Tiểu Kiều mới biết, những suy nghĩ của cô về Phí Nặc Nam lúc đó có bao nhiêu buồn cười cùng ngây thơ.
Nhìn người đàn ông gắt gao nắm lấy bàn tay mình, lại nhìn Anh Ly vừa mở cửa liền đứng như trời trồng, Sở Tiểu Kiều ôm trán không kìm được xúc động, đại thúc, anh đến đây để thăm bệnh hay là nhân cơ hội này để khoe khoang vậy?
Phí Nặc Nam một tay cầm quà, tay còn lại không quên ôm thắt lưng Sở Tiểu Kiều, đôi mắt hẹp dài hơi nhướn lên nhìn Anh Ly:" Tiểu Kiều nghe Vi Vi nói cậu phải nằm viện mổ, cho nên muốn đến thăm, cậu cũng biết, bây giờ cô ấy đang mang thai, cơ thể không được tốt cho lắm, vì thế tôi phải đi cùng cô ấy."
Thúc thúc vào eo Phí Nặc Nam, Sở Tiểu Kiều tươi cười với Anh Ly:" Anh Ly, anh khỏe không?"
Cô chỉ là muốn nhắc nhở Phí Nặc Nam một chút, nhưng lại không hề hay biết hành động ấy trong mắt Anh Ly chính là đôi vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình.
Trước kia.... Cô ấy cũng hay làm như vậy với hắn.
Anh Ly cười, tránh khỏi cửa:" Vào nhà trước đi, bất quá cũng chỉ là một cuộc tiểu phẫu, sau khi xuất viện sức khỏe cũng tốt lên nhiều."
Căn hộ của Anh Ly được quét tước sạch sẽ, ngăn nắp , giống hệt như con người hắn, sạch sẽ và giản dị.
Phí Nặc Nam đặt mấy món quà kia xuống, Anh Ly nhìn qua những nhãn hiệu đó, ý cười thuyên giảm chút ít:" Chỉ là một tiểu thuật đơn giản, không có gì nghiêm trọng đâu."
Ngụ ý, không cần đến tặng những đồ vật đắt tiền như vậy, hắn kham không nổi.
Phí Nặc Nam thản nhiên nghe hắn nói song chỉ cười rồi đưa mấy túi quà đó đến trước mặt Anh Ly:" Những thứ này, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm."
Anh Ly khựng lại, Sở Tiểu Kiều ôm mặt, cho dù là người ta hiểu lầm, anh cũng không thể nói khéo hơn một chút sao? Cần gì phải huỵt toẹt ra như vậy?
Sở Tiểu Kiều cảm nhận được sức ép từ trên đỉnh đầu, giương mắt nhìn lên, Phí Nặc Nam đang hòa nhã nói với Anh Ly:" Lúc trước tôi ở nước ngoài, bởi vì có chút chuyện riêng phải giải quyết, cho nên không thể liên lạc được với Tiểu Kiều, cũng không nói trước cho cô ấy, mấy thứ này, tôi chỉ muốn cảm ơn cậu đã chiếu cố cô ấy giúp tôi."
Trán Sở Tiểu Kiều giăng đầy hắc tuyến, anh đến để cảm ơn, nhưng vẫn không quên liên tục nhắc nhở, khơi lại vết sẹo của người ta?
Tuy rằng trước kia bởi vì tức giận, mới tùy tiện kết hôn cùng Anh Ly, nhưng sau khi tỉnh táo lại, đốt mặt với Anh Ly, trong lòng cô vẫn luôn thấy áy náy, vì thế kéo kéo tay Phí Nặc Nam, âm thầm lắc lắc đầu ra hiệu cho anh
Anh Ly cười chịu thua, nhưng vẫn đem quà trả lại cho Phí nặc Nam:" Phí Nặc Nam, mục đích anh đến đây, có phải là vì muốn cảm ơn tôi?"
Trong không khí mơ hồ chứa mùi thuốc súng, Sở Tiểu Kiều sợ hãi, nắm lấy tay Phí Nặc Nam:" Đại thúc."
" Ngoan" Phí Nặc Nam thấp giọng dỗ dành cô, " Đừng nói gì hết, sẽ không có chuyện gì đâu."
Khuyên không được Phí Nặc Nam, Sở Tiểu Kiều chỉ hy vọng Anh Ly có thể nói ít đi một câu, dù sao bọn họ cũng có ý tốt đến thăm, nếu thật sự có chuyện thì không hay cho lắm.
" Tiểu Kiều!" Anh Ly như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, không đợi cô đáp, hắn lại quay sang nói với Phí Nặc Nam:" Phí Nặc Nam, chỉ có bao nhiêu đây mà được xem là có thành ý sao?"
Phí Nặc Nam nhướn mày, bộ dạng chăm chú lắng nghe.
Sở Tiểu Kiều hoàn toàn câm lặng, nhìn lướt qua những túi quà kia, tuy rằng người mua là đại thúc, nhưng nhìn đống tiền bỏ ra, thực khiến cô đau lòng quá đi ........... chẳng lẽ, giá hàng càng cao thì càng làm giá trị Sở Tiểu Kiều ta tăng lên sao?
Được rồi, cho cô hãnh diện trong sự đau khổ một chút đi.
" Phí Nặc Nam, nếu anh thật sự muốn bày tỏ tâm ý, mấy thứ này, hình như không đủ."
Anh Ly cười lạnh đẩy túi quà trên bàn về phía Phí Nặc Nam.
" Vậy nói thử xem, cậu muốn gì?" Ngữ khí bình thản, Phí Nặc Nam hoàn toàn không đặt Anh Ly vào mắt.
Trong lòng anh, Anh Ly dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tử non nớt, không đáng để anh đùa giỡn, chỉ là hắn ta lại liên quan đến Sở Tiểu Kiều, anh mới có tâm trạng làm khó hắn một chút.
" Trong lòng tôi, mấy thứ này không có trọng lượng bằng Sở Tiểu Kiều, nói cách khác...." Anh Ly bước đến kéo tay Sở Tiểu Kiều, gằn từng tiếng nói:" Cô ấy, Sở Tiểu Kiều, là vô giá, vậy mà Phí Nặc Nam anh lại có thể đưa mấy thứ này đến cân đo đong đếm với cô ấy, cho dù anh đem cả tập đoàn Phí thị cho tôi, tôi cũng không cần."
Sở Tiểu Kiều không nghĩ đến Anh Ly lại kéo tay mình, càng không ngờ hắn sẽ nói những lời này, theo bản năng, cô vùng ra khỏi tay Anh Ly, lui về trốn sau lưng Phí Nặc Nam.
Chỉ một hành động theo bản năng, cũng đủ để chứng minh hết thảy.
Khóe môi Phí Nặc Nam cong lên, ánh mắt Anh Ly tối lại.
Khi về đến nhà, Sở Tiểu Kiều toan bước vào phòng thì đã bị Phí Nặc Nam thình lình ôm lấy, cô giật mình thét chói tai sau đó gắt gao ôm lấy cổ Phí Nặc Nam:" Đại thúc!"
Phí Nặc Nam bật cười to, hình như từ trước đến giờ anh chưa từng cười vui vẻ đến vậy.
Anh thừa nhận, lúc cô nấp sau lưng anh, anh suýt nhịn không được ôm cô vào lòng.
Hành động như vậy, mới là sự chọn lựa xuất phát từ trong thâm tâm.
" Cô bé." Sở Tiểu Kiều đang ôm cổ anh, đột nhiên nghe thanh âm hưng phấn của anh vấn vít trong không gian yên tĩnh, " Từ nhỏ, ông nội của anh đã nói rằng, chỉ cần có dã tâm, chỉ cần ta muốn, tất cả mọi thứ rồi cũng sẽ thuộc về ta, thật sự anh đã có được rất nhiều thứ, nhưng mà chưa có một lần khiến anh thỏa mãn, vui sướng đến vậy."
Sở Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy trái khế của Phí Nặc Nam đang run nhè nhẹ, anh nói rằng anh đang rất vui và hạnh phúc, chiếc cằm cương nghị trước kia bây giờ rốt cuộc cũng có vẻ nhu hòa hơn, đôi mắt hẹp dài rạng ngời đến chói mắt.
Anh ôm lấy cô, mạnh mẽ và yên bình.
Sở Tiểu Kiều cũng không còn la hét hay kháng cự.
Giống như trước kia Vi Vi đã từng gõ đầu cô và nói: có thể gặp gỡ một người đàn ông thương yêu mình như vậy, cậu còn cái gì mà không thấy thỏa mãn nữa?
Phí Nặc Nam có thể khinh thường bất luận kẻ nào tơ tưởng đến anh, nhưng vĩnh viễn cũng không xem nhẹ một biểu hiện khác thường nào của cô.
Phí Nặc Nam có thể làm ngơ những danh môn thục viên chủ động yêu thương anh, nhưng lại sẽ không bao giờ khóa cô ở bên ngoài trái tim anh.
Vì thế, Sở Tiểu Kiều chạm rãi vươn tay ra, ôm lấy anh.
***
Vi Vi muốn ngăn nhưng đã không còn kịp, thanh âm còn nghẹn lại ở yết hầu chưa kịp bật ra thì tên nhóc kia đã kéo góc váy của cô mà đo sàn một cách đẹp mắt.
" Xoẹt." Tiếng chiếc váy chia lìa đôi ngả vang lên chói tai.
Một khắc này, suy nghĩ trong đầu Vi Vi chính là——— không phải toàn bộ những người xung quanh đều ra đây để nhìn cô sao? Nói cách khác, nếu váy của cô bị rách, không ai không nhìn thấy xuân cảnh của cô !
Mấy cái đầu to nhỏ kia, ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi nhìn Vi Vi.
Một làn gió lạnh phả vào mặt, cảm giác có chút mạnh mẽ , giống như sắp có một thanh bảo kiếm chém vào mặt cô, nhưng đến nửa đường chợt dừng lại, vòng eo có cái gì đó ôm lấy, Vi Vi ôm mặt chờ thời khắc dọa người đến.
Váy ngắn, lại bị tên nhóc chết tiệt này xé rách, nếu để cô nàng Sở Tiểu Kiều kia biết được có phải sẽ cười cô đến chết đi sống lại?
Nhưng không ngờ, lúc mảnh váy kia rơi xuống, một chiếc áo vest màu xám đột nhiên bay đến che khuất cảnh xuân dưới tầm mắt của những người kia.
Vilian cúi đầu, nhìn thấy cô gái nào đó còn đang ôm mặt, hắn thở phào nhẹ nhõm, ý cười hiếm có xuất hiện trên khóe môi, nói:" Thật may, còn kịp."
Cảm giác không giống như dự kiến, hơn nữa trên đỉnh đầu lại vang lên thanh âm đó, Vi Vi hé một khe nhỏ giữa hai lòng bàn tay, tò mò quan sát bên ngoài, Vilian trên mặt nồng đậm ý cười, chiếc áo sơ mi có chút xốc xếch, vòng tay đặt trên eo cô, cúi đầu nhìn xuống liền thấy phần dưới đã bị chiếc áo vest xám che khuất.
Tên nhóc nằm trên đất vứt mảnh váy trong tay đi.
Vilian nhìn Vi Vi trấn an, sau đó ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt đầy thuốc nổ:" Nhìn xong chưa?"
" Ha ha, đủ rồi, đủ rồi, A Mạc, bạn gái xinh đẹp lắm, ha ha...."
" Đúng vậy, đúng vậy, cái kia..... chúng tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy, ha ha, không nhìn thấy gì hết...."
" Đúng rồi, nhà tôi còn có chút việc, xem xem, ngay cả chuyện này cũng quên, ai nha, phải mau đi làm thôi!"
.............
Thanh âm đứt quãng vang lên, giống với thời điểm bọn họ xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, một bóng người cũng không thấy.
Vilian không hề hay biết, lúc hắn đang ngầm đe dọa đám người kia, Vi Vi đã ngẩng mặt lên nhìn hắn một chút, vừa vặn bắt gặp bên sườn mặt của hắn, không nội liễm [1] như Phí Nặc Nam, cũng không ôn nhu như Anh Ly, mà là một loại tức giận mãnh liệt.
[1] nội liễm: hướng nội.
Khoảng thời gian nào đó trong trí nhớ của Vi Vi, cô đã từng đọc một quyển tiểu thuyết, trong đó có một trích đoạn tương tư như cảnh tượng này, nam chính sau khi tìm được nữ chinh, câu đầu tiên sẽ nói: Thật may, còn kịp.
Chuyện xưa chợt đến làm sao mà cản được, làm cho Vi Vi cảm động muốn ngăn cũng không nổi.
Nhưng mà cô thích nam chính nói" Thật may, còn kịp, bằng không anh sẽ mất em" hơn cơ.
← Ch. 42 | Ch. 44 → |