Cưỡng hôn
← Ch.01 | Ch.03 → |
Một mái tóc màu hạt dẻ, phần mái trước trán có một chút che khuất đôi mắt sắc bén của anh, dưới đôi lông mày đen rậm tựa như thanh kiếm tỏa ra một cỗ khí thế mạnh mẽ là một đôi mắt hẹp dài, hốc mắt thâm thúy, có lẽ chiếc mũi của anh cũng được qua tay thượng đế khắc họa một cách sắc sảo mà không kém phần kiên quyết làm cho người khác phải bội phục vài phần, hai cánh môi mỏng hời hợt cong lên trên tạo thành một vòng cung, không thể coi là rất lớn nhưng cũng thực hoàn mỹ, hoàn mỹ đến làm cho người ta nhìn không ra một chút tỳ vết nào, quai hàm cũng tản ra một loại cảm giác cương nghị, tiềm ẩn mùi vị một người đàn ông bá đạo. Sở Tiểu Kiều đột nhiên có chút ngây dại, thậm chí ........ là hoàn toàn rơi vào trong mộng.
Này này này này ......... Trước mắt cô chính là lão già quê mùa mà Vi Vi thường lớn tiếng nói trước mặt bạn bè à?! Sở Tiểu Kiều trong đầu lập tức nhảy ra ba chữ to đùng: không. biết. hàng[1]
[ 1] không có mắt nhìn hàng
Nghĩ đến Vi Vi suốt ngày ầm ĩ kêu la một mực không chịu đến xem mắt, còn nói đối phương là một người đàn ông vừa xấu vừa già, cho nên lấy tư cách là bạn tốt của Vi Vi, cô không thể từ chối mới đến đây truyền đạt lại ý của Vi Vi ——- Không nghĩ tới, chẳng những đối tượng không phải lão già quê mùa mà ngược lại còn là một cực phẩm nam nhân, cũng không biết về sau nếu Vi Vi biết được thì có hối hận hay không. Từ khi cô bước vào, tự chính mình liếc mắt một cái liền tựa hồ chính là kinh ngạc cùng sửng sốt mà lại ngoài dự liệu, trên trường kỷ người nào đó nhíu chặt đôi mày kiếm
Này, đối với Phí Nặc Nam mà nói, quả thật đây chính là một loại khinh rẻ. Thử hỏi xem, anh bề ngoài hoàn mỹ xuất chúng còn có xét về gia thế cũng đủ cho người khác phải líu lưỡi, người con gái nào thấy anh không phải xe xua như vịt thì cũng lập tức tự đem chính bản thân mình cùng anh lên giường.
Mười ngón tay thon dài đan vào nhau, Phí Nặc Nam nghĩ anh có phải hay không cần làm cái gì đó khiến cho cô nhóc trước mắt chú ý một chút?
Mâu quang lấp lánh hơi khẽ động, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi nhỏ của cô, đường cong xinh xắn nhu mì thực là dụ hoặc người, phía trên hai cánh môi là một lớp sáng bóng, thoạt nhìn trơn nhẵn giống như *thạch
[* thạch: rau câu ]
Sở Tiểu Kiều còn đang suy nghĩ bộ dáng Vi vi kia khi biết chính mình vậy mà cứ thế để vuột mất một đại soái ca liền tự mình làm ra bộ dáng uất ức hận không thể đập đầu vào tường. Trước mắt đột nhiên tối sầm, một thứ gì đó tiến tới dán chặt vào đôi môi của cô.
Mềm mềm, ấm ấm. Cô rất nhanh đưa đầu lưỡi ra liếm liếm một chút thử xem là cái gì? Và cô hoàn toàn không biết rằng hành động này vô tình làm cho Phí Nặc Nam ngoài ý muốn cảm thấy được môi của cô có chút tương đối tốt, ý nghĩa gì đây?
Nguyên lai là anh lúc đầu chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của cô nhưng môi của cô mềm mại độc nhất vô nhị giống như là hương vị ngọt ngào của kẹo, kêu gọi anh phải tiếp tục nếm thêm một chút nữa nữa, cố tình à? Cô ấy còn dám vươn đầu lưỡi ra hướng môi anh mà liếm.
Cơ hồ như cùng một thời điểm, con ngươi của Phí Nặc Nam sâu sắc mãnh liệt, bàn tay to của anh mạnh mẽ siết chặt cái gáy của Tiểu Kiều, anh quyết định làm theo ý nguyện của chính bản thân là tiếp tục hưởng thụ hương vị ngọt ngào kia.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |