Trì Tư Tước Nhanh Cứu Tôi
← Ch.049 | Ch.051 → |
Tô Du Du cảm giác mình ɱá-⛎ cả người mình đều đông lại, cơ thể cô cứng nhắc, không dám nhúc nhích. Đột nhiên, cô cảm thấy một hơi lạnh từ bên tai thổi tới. Cô không tự chủ được run lên, lại nghe thấy giọng nói nhẹ của cô gái"Tìm được... !rốt cuộc tìm được... !cô gái bát tự thuần âm..."Tô Du Du sợ tim suýt chút nữa rớt ra ngoài! Cô không để ý tới nhiều như vậy, điên cuồng chạy đến gần cửa. Trong bóng tối, cô lần mò cửa, liều mạng đẩy, nhưng cửa không nhuc nhích tí nào."Mở cửa! Có ai nghe thấy không! Van cầu anh mở cửa!" Cô tuyệt vọng đập cửa, giọng nói mang theo tiếng nức nở. Bỗng cô cảm thấy một con bàn tay lạnh như băng, gắt gao bắt lấy tay cô."Buông ra!" Cô sợ đến thét chói tai, tay quơ loạn xạ, nhưng trong bóng tối cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn."A!" Cô hét lên một tiếng, tay sờ một cái, là chất lỏng ấm nóng, là Ⓜ️●á●υ của cô. Ⓠц·ỷ nữ trong bóng tối ngửi được 𝖒.á.u của cô, lập tức hưng phấn: "Ⓜ*á*⛎ của cô gái bát tự thuần âm... !thuộc về mình... !Thuộc về mình..."Tay Tô Du Du lại một trận đau đớn đến, cảm giác nóng lạnh lẫn lộn, hình như là 𝐪-u-ỷ nữ kia đang hút má-ⓤ cô. Cô ngã trên mặt đất, giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được, nước mắt hoảng sợ từng giọt từng giọt rớt xuống. Trì Tư Tước... Nhanh cứu tôi... Xin anh nhanh tới nhanh cứu tôi... 〽️·á·ц càng chảy càng nhiều, cơ thể cô càng ngày càng lạnh, ý thức trong đầu cô cũng từ từ mơ hồ, cả người xui lơ trên mặt đất. Sắp c·♓ế·t rồi sao? 𝒞♓●ế●т ở cái tầng hầm ẩm ướt này, bị զ𝖚*ỷ nữ không rõ lai lịch hút cạn ⓜ●á●υ... Cũng không biết, nếu như cô 𝖈♓ế-ⓣ, thì ai sẽ đau lòng nữa?Ba mẹ sẽ đau lòng sao... !Lục Viễn Tiêu sẽ đau lòng sao... !Trì Tư Tước ⓠu·ỷ nam kia sẽ đau lòng sao... Cạch!Trong tuyệt vọng, cô nghe thấy một tiếng vang thật lớn, cửa ở phía sau trong nháy mắt bị nổ thành mảnh nhỏ, cô ngẩng đầu, thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, che bóng mà đứng. Cô nhắm mắt lại, mừng đến ch ảy nước mắt. Quả nhiên, anh đến rồi... Theo cửa mở ra, ánh đèn hành lang rơi vào trên người Tô Du Du, chỉ thấy cơ thể nhở nhắn của cô mềm nhũn ngã trên mặt đất, bốn phía đều là vết Ⓜ️·á·υ đỏ tươi, khiến cho cả người cô nhìn qua giống như là tường vi nổ rộ, tái nhợt lại xinh đẹp. Chỗ sâu trong đáy mắt Trì Tư Tước dấy lên lửa giận, trong nháy mắt, ⓠ●⛎●ỷ khí cường đại quanh thân gào thét ra!🍳_⛎_ỷ nữ kia, vốn đang quỳ trên mặt đất hút 𝖒á_ц Tô Du Du, đột nhiên bị q*υ*ỷ khí này chấn trụ lảo đảo ngẩng đầu, thấy Trì Tư Tước trước mắt, lập tức sợ đến 𝓇⛎·𝐧 𝐫ẩ·ⓨ. Giữa ⓠц·ỷ với nhau có thể cảm thụ được 𝐪.𝖚.ỷ khí mạnh yếu, cho nên cô ta có thể cảm giác được rõ ràng, người đàn ông trước mắt này, trên người có sức mạnh cường đại như thế nào!🍳●ⓤ●ỷ nữ theo bản năng muốn chạy, nhưng còn chưa kịp xoay người, զ*⛎*ỷ khí trên Trì Tư Tước đột nhiên tạo thành dây thừng màu đen, chế trụ trói cô ta lại. 🍳υ-ỷ nữ sợ đến thét chói tai, quỳ rạp xuống trước mặt Trì Tư Tước: "Đại nhân... !vị... !vị đại nhân này... !tôi thật không biết cô gái bát tự thuần âm này là con mồi của ngài... !nếu như tôi biết... !tôi tuyệt đối không dám động đến!"Dưới q●𝖚●ỷ khí cường đại của Trì Tư Tước, cơ thể 🍳●ц●ỷ nữ bắt đầu vặn vẹo, thống khổ vùng vẫy, nhưng sắc mặt Trì Tư Tước vẫn hờ hững như trước. Hắn chỉ cẩn thận ôm Tô Du Du lên, động tác nhẹ nhàng, giống như đối với một búp dễ vỡ. Tô Du Du co rúc vào n·𝖌·ự·𝐜 quen thuộc băng lãnh này, chẳng biết tại sao, hoảng loạn trong lòng lúc trước, lập tức liền bình tĩnh lại. Dường như chỉ cần ở bên người Trì Tư Tước, cô liền an toàn. Cô chậm rãi nhắm mắt lại....
← Ch. 049 | Ch. 051 → |